Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Từ nay về sau sẽ không có người dám đánh em."
Vì anh đã nói với bà Giang, không được để cho anh nhìn thấy bất kì ai ức hiếp cậu nữa.
Nghe được lời cam đoan của anh, lông mày Lộc Hàm mới dãn ra một chút, cậu ghét nhất người khác nói cậu là trẻ con!
A ! Cậu mà giống như trẻ con á! 'Như' cũng đâu phải thật sự, chỉ là giống thôi!
Đàn ông có cái gì, cậu cũng có, cậu tuyệt đối không thể là trẻ con được!
"Em ghét những người gọi em là trẻ con!"
Cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, sau đó liền quên ngay chuyện vừa rồi.
Lộc Hàm nhẹ nhàng đi đến chỗ đàn cá đang bơi, đếm từng con một. Đôi mắt to tròn lâu lâu không chớp nên hơi mỏi. Vì vậy, cậu dụi dụi mắt, lại ngáp một cái, xem ra cậu đã rất mệt.
Đầu nhỏ gục xuống . Có lần xuýt chút nữa thì gục xuống nền nhà.
Lại ngáp một cái, bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, mí mắt đã bắt đầu díp lại.
Ngô Thế Huân thay quần áo ở nhà xong, từ tầng sáu xuống, dáng đi ưu nhã .
Anh thay quần áo ở nhà, bớt đi phần khí phách lúc ở công ti, lãnh đạm, thể hiện được sự thành thục của người đàn ông.
Đôi mắt đen nhánh chậm rãi nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đang buồn ngủ của Lộc Hàm.
Xem ra, hôm nay cậu đã rất mệt rồi.
Ngô Thế Huân khẽ đi đến trước mặt cậu, không chút tiếng động, khom lưng xuống ôm lấy cậu.
Mà Lộc Hàm như tìm được một cái gối, lười biếng chui vào trong lồng ngực của anh, dần dần ngủ.
Cúi đầu nhìn khuôn mặt trẻ con, đôi mắt có sự phức tạp. Anh đã gặp qua tất cả các loại phụ nữ lẫn đàn ông, nhưng cậu trai trước mặt này thì anh chưa bao giờ gặp qua. Không có một chút son phấn, trên khuôn mặt xinh đẹp là làn da mịn màng, đẹp tự nhiên.
Trên người cũng không có mùi nước hoa nồng nặc như những người phụ nữ trong giới thượng lưu, mà là mùi sữa thơm.
Đôi mắt khẽ động, cúi đầu xuống nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Anh khẽ thở dài, rốt cuộc cũng hiểu.
Anh đã hoàn toàn thua cậu trai này rồi!
Ngô Thế Huân cúi người, kề sát tai của cậu, dịu dàng hỏi: "Ngoan, nói cho anh biết, em tên gì."
Ồn quá! Con muỗi đáng ghét cứ bay bên tai cậu, làm cậu rất khó chịu!
Lộc Hàm nhíu mày, bàn tay quơ quơ bên tai để đuổi muỗi.
"Ngoan, nói cho anh biết." Anh tiếp tục hỏi cậu.
Đáng ghét! Ầm ĩ chết đi được, có để cho cậu ngủ hay không a!
Bất đắc dĩ, cậu đành phải mơ mơ màng màng trả lời: "Lộc... Lộc Hàm. . . . . ."
Như thế này cậu có thể ngủ được rồi ư?
Không thấy tiếng nói nữa, cậu tiếp tục ngủ thật say.
Nghe vậy, Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm lên tầng sáu —— phòng ngủ của anh.

"A. . . . . . Ngủ thoải mái thật."
Sáng sớm, Lộc Hàm nằm ở trên giường, thân thể vùi ở giữa giường lớn, mềm mại khiến cậu không muốn rời .
Nhưng mà. . . . . .
Sao cậu lại ngủ trong này? Cậu nhớ tối hôm qua còn ở vũ hội.....
Thân thể cuộn trong chăn, giống như con sâu. Cậu lăn qua lăn lại, vùi thật sâu vào trong chăn, giống như con sâu, nhưng không ngờ đã lăn đến mép giường.

"Phịch!" một âm thanh lớn vang lên !
Ngô Thế Huân đang đánh răng thì nghe được tiếng động, lập tức từ trong phòng tắm rộng lớn bước ra, khuôn mặt rất lo lắng.
"Tiểu Lộc?"
Anh rất tự nhiên mà gọi tên cậu.
Hix, đau quá!
Lộc Hàm nâng tay lên, xoa cái mông đáng thương, đau đến chảy nước mắt.
Đầu đang rất đau còn chưa biết đang xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại ngủ trong này? Khuôn mặt lo lắng, suy nghĩ người đàn ông này là ai?
Tiếp tục suy nghĩ, từng sự việc cứ hiện ra trong đầu cậu, làm cậu rối bời.
Đôi mắt chớp chớp, không nói lời nào.
Cậu không nói, lại làm cho Ngô Thế Huân rất lo lắng!

"Làm sao mà ngã ?!" kiểm tra kĩ càng, không thấy cậu bị thương, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi mắt anh có sự tức giận làm cho người ta sợ hãi, như có sương lạnh phủ trên mắt anh, làm cậu run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro