Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bàn tay nhỏ bé bắt lấy túm lấy cái chăn, cẩn thận nói: "Không sao không

sao. . . . . . Ngã sấp xuống."

Nghe vậy, Ngô Thế Huân mới bình thường lại, nhưng vẫn chưa hoàn toàn

bình tĩnh.

Anh cúi người, ôm lấy Lộc Hàm, nhẹ nhàng đặt lên giường, như là đặt một

đứa trẻ con nghịch ngợm. Hắc. . . . . . Chính xác là búp bê.

"Em làm sao mà lại ngủ ở trong này?" Hồi lâu, cậu mới hỏi điều nghi vấn

trong lòng mình.

"Quên rồi sao? Em nói muốn anh chuẩn bị phòng cho em."

Có lẽ, chỉ có cậu, anh mới có thể kiên nhẫn giống như thế này, để giải thích

nghi vấn của cậu.

Lộc Hàm bừng tỉnh, cậu nhớ tới chuyện buổi chiều ngày hôm qua, hóa ra là

chính mình yêu cầu . . . . . .

Đột nhiên, cậu nhấc chăn lên, không khí lạnh lẽo lập tức tràn vào. Cậu rùng

mình một cái.

Ngô Thế Huân cau mày, không vui với hành động của cậu, anh chặn lại bàn

tay nhỏ bé của cậu đang muốn mở cửa, "Muốn đi đâu?"

"Ngày hôm qua anh có nói sẽ mua cho em một con rối gỗ." Bây giờ cậu muốn

xuống tầng tìm xem, anh có thất tín hay không.

Rối gỗ mà tối hôm qua cậu nói với anh, anh cũng đã cho người đi mua rồi,

đang ' nằm ' tại trên ghế sa lon.

"Chờ đã, mặc quần áo vào đã." Ngô Thế Huânlấy quần áo anh chuẩn bị cho

cậu, tự mình mặc cho cậu, :Rối gỗ anh đã mua rồi."

Lộc Hàm vui mừng cười, không nghĩ anh giữ lời như vậy, cậu phối hợp với

anh, giơ tay lên, cúi đầu xuống để cho anh mặc quần áo.

Mặc quần áo xong, cậu đã không thể chờ được nữa mà chạy xuống tầng tìm

rối gỗ. Từ nhỏ cậu đã có sở thích quái dị là mỗi ngày phải có rối gỗ, cho dù

thế nào, chỉ cần có rối gỗ, cậu cảm thấy rất an tâm. Nếu như không có rối gỗ

làm bạn, cậu cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, sẽ không hào hứng.

Cha mẹ cũng muốn cậu bỏ cái tật xấu này, nhưng đó đã thành thói quen tự nhiên, không thể bỏ được!

Cho nên, dần dà, cha mẹ cũng măc kệ cậu, còn lựa chọn rối gỗ giúp cậu.

Nhưng mà. . . . . . Tối hôm qua cậu không có ôm rối gỗ đi ngủ, thế thì hôm

qua cậu ngủ như thế nào?

Thật sự đau đầu a!

Cậu lắc lắc đầu, thôi, không thèm nghĩ nữa . Coi như cậu đầu gỗ đi, nghĩ một ngày chỉ sợ cũng không nghĩ ra được, đi tìm rối gỗ của cậu vẫn quan trọng hơn!

Nhưng mà nhưng mà. . . . . .

Vừa thấy rối gỗ, cậu cũng đã ngạc nhiên tới mức nói không ra lời, chuyện gì đây? Cậu chỉ muốn anh mua rối gỗ mà thôi, sao cái con rối gỗ này lại bằng chiều cao của cậu thế? !

Sốc.

Cậu nuốt nước bọt, quay đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn kia.

"Huân. . . . . ." Giơ ngón út lên, chỉ chỉ về phía con rối gỗ trên ghế sa lon, "Nó to quá! Đó là cho em sao?"

Ngô Thế Huân trầm mặc, nhưng đôi mắt lại có sự vui vẻ. Vẫy vẫy tay, cho tất cả người hầu lui.

Lộc Hàm hét lên một tiếng, chạy đến, ôm con rối gỗ to bằng cậu không hơn không kém. Lúc sau, lại bổ nhào lên người Ngô Thế Huân, cả người ở trên người anh, giống như con gấu koala.

Hai cái chân nhỏ trắng như ngọc, kẹp chặt eo của anh, bàn tay nhỏ bé vòng qua cổ của anh: "Quá tuyệt vời! tiểu Lộc rất thích, rất thích anh a!"

Ở trên người anh mè nheo, gò má cứ cọ cọ lên ngực anh.

Ngô Thế Huân nhịn không được kêu lên một tiếng, đáng chết! Cậu bé này muốn anh làm Liễu Hạ Huệ sao? Tưởng anh là Liễu Hạ Huệ à, mà ngồi trong lòng anh đùa nghịch? Đúng là đùa với lửa, còn không ngại ngùng mà tựa trên người anh!

Mồ hôi lạnh từ trán của anh nhỏ xuống, chảy xuống gân xanh trên trán, nhìn là anh biết anh đã kiềm chế đến mức nào!

"Tiểu Lộc. . . . . ." giọng nói khàn khàn, người hiểu chuyện đều có thể đoán được, nhưng Lộc Hàm lại đơn giản như tờ giấy trắng, hoàn toàn không hiểu.

Cậu ngẩng đầu, hỏi: "Cái gì?"

Hỏi xong, cậu mới phát hiện, người đàn ông biết tên cậu!

Bỗng dưng, lời dạy bảo của cha mẹ làm cho cậu cảnh giác. Không được nói chuyện với người lạ!

Nhưng. . . . . . Cậu đã biết tên của anh, như vậy. . . . . . Anh biết tên của cậu cũng đúng mà? Cậu lo lắng làm gì chứ?

Ngô Thế Huân nhìn thấy cậu cảnh giác, chớp chớp mắt, cũng không nói gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro