Chap 14 + 15 + 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cậu lắc lắc cái mông, bỏ ba lô xuống, nhìn đông nhìn tây, sau đó bỏ ba lô to đi lên phía trước. Chuẩn bị tìm một vị trí, cậu hài lòng dừng lại, phủi phủi tay, bắt đầu dựng nhà tạm thời.

Cậu mở ba lô to trước, lấy ra một cái đào đất, một cái đèn pin mini, đừng hỏi cậu tìm được nó ở đâu, thật ra cậu cũng không biết lấy ở đâu a! Lúc cậu thu dọn 'hành lý', chỉ tiện tay mượn thôi.....

Đào bới lung tung lên, cuối cùng thì cậucũng xây xong ngôi nhà tạm thời của mình.

Bây giờ cậu muốn yên bình ở bên trong, không bao giờ quan tâm đến Huân khốn kiếp kia, ai bảo anh không cho cậura ngoài?

Hừ, dựa vào cái gì mà muốn cậu nghe lời, đợi qua ngày hôm nay, không cần biết anh ta là ai, cậu không bao giờ vào Ngô trạch nữa!

Khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường, mũi vểnh lên đến tận trời .

"Huỵch" một tiếng, cậu chui vào trong túi ngủ. Sau đó kéo khóa lên, trong

chớp mắt, ánh sáng tối dần, trong túi ngủ chỉ còn lại một màu đen.

Lộc Hàm cố gắng ngủ, nhưng lại không được, cậu lật qua lật lại, xoay người

không biết bao nhiêu lần mà vẫn không ngủ được.

Hết hôm nay, cuộc sống ngày mài sẽ tốt đẹp hơn! Cậuthầm nghĩ.

Ngủ, ngủ. . . . . . Lộc Hàm, ngươi ngủ đi, bây giờ, lập tức nhắm mắt lại ngủ!

Cậu nhắc lại những từ này trong lòng nhiều lần.

Dần dần, đôi mắt to tròn khép lại..........Cho đến khi mắt híp lại thành một đường, cuối cùng cậu hoàn toàn chìm vào trong mộng.

Zzz....zzz....zzz..

Zzz....zzz....zzz... 

"Đáng chết, cậu ấy đi đâu!"

Đột nhiên ở Ngô trạch có tiếng quát to, giọng nói làm cho mọi người không dám phát ra một tiếng động, nơm nớp lo sợ nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế.

Toàn thân anh ta tỏa ra hơi thở lạnh như băng, làm cho người khác không dám nhìn, cả người như đang ở trong băng tuyết ở Nam Cực..

Lông mày rậm của Ngô Thế Huân nhíu chặt lại, hai mắt như có sát khí lạnh thấu xương, trong đôi mắt đen kịt, có hai ngọn lửa, nhưng không có ai trả lời câu hỏi của anh, lửa càng lúc càng nóng, cuối cùng thanh lửa giận hừng hực!

"Trả lời tôi!"

Anh đập tay xuống mặt bàn, làm cho mấy chén nước trên mặt bàn đều rung lên.

Mấy trăm người đều lập tức nuốt một ngụm lãnh khí, cúi đầu càng thấp, đôi mắt không dám nhìn về phía người đàn ông đang nổi giận kia..

Thực sự tức giận, anh nắm chặt nắm tay, phát ra tiếng "Răng rắc..răng rắc".

Lúc này, bà Giang tẩu run run bước ra, trả lời cho mọi người.

"Cậu, cậu chủ, tôi vừa nhìn thấy Lộc thiếu gia đi đến vườn Tĩnh Hinh, còn đem cả ba lô......".

Chưa dứt lời, Ngô Thế Huân đã phóng như bay ra ngoài cửa, không thể nhìn được tốc độ của anh.

Mọi người mới bắt đầu thở hổn hển, lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ giận dữ như vậy..

"Tốt rồi tốt rồi, không có việc gì rồi, tất cả mọi người đi làm việc của mình đi."

Lý quản gia ho nhẹ một tiếng, trấn an tinh thần của mọi người, nói không chút hoang mang.

Ngô Thế Huân chạy nhanh đên vười Tĩnh Hinh, người biết anh đều biết, bây giờ anh đang rất tức giận, rất rất tức giận! Nếu như không muốn 'hi sinh' thì hãy biết điều mà tránh xa anh..

Việc đầu tiên khi anh về nhà, chính là đến phòng tìm cậu bé kia – Lộc Hàm.

Anh vốn có ba hội nghị quan trọng, hai cái của điện ảnh và truyền hình đã từ chối, muốn về nhà sớm, chỉ vì muốn nhìn thấy cái má lúm đồng tiền đáng yêu kia.

Kết quả là anh vừa về nhà, lên phòng tìm, vào phòng tắm, cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.

Điều này làm cho anh rất tức giận, như thế mà không nổi giận sao?!

Đáng chết, cậu không nghe lời anh nói, chạy trốn?....Không thể, canh phòng ở Ngô trạch rất nghiêm ngặt, ngay cả một con ruồi còn không vào được, cậu sẽ không đi, nhất định không......

Lần đầu tiên, nội tâm của anh lại bối rối, nghi ngờ vô căn cứ, cảm xúc sợ hãi, anh sợ cậu bỏ đi, đi khỏi thế giới của anh......

Anh bước nhanh hơn, dọc theo con đường nhỏ trong vườn Tĩnh Hinh, tỉ mỉ tìm cậu.

Nhưng tìm mãi không thấy, anh lại quát lên lần nữa.

"Lộc Hàm, em ra đây cho tôi!"

Anh thề, sau khi tìm được cậu, anh nhất định phải nghiêm khắc, hạ thủ không

lưu tình đánh mông cậu!

Chương 15:

Đôi mắt tối tăm, anh không tin cậu có cơ hội chạy thoát!

Cả Ngô trạch bởi vì sự mất tích của cậu mà không khí tràn ngập sự lo lắng, nhưng tất cả những điều này Lộc Hàm hoàn toàn không biết.

Bây giờ, cậu thoải mái nằm trong túi ngủ, mơ đến những món ăn ngon, miếng đùi gà lớn bóng nhẫy.

Nhưng mà, không hiểu vì sao, cậu nghe được giọng nói của Huân khốn kiếp...........Hơn nữa giọng nói lại rất tức giận?

Đi đi đi!

Cậu không muốn ở trong mơ cũng mơ thấy anh, trước mặt cậu lay động thì không nói làm gì, nhưng sao trong mơ cũng không buông tha cho cậu?

Hừ! Đúng là âm hồn không tan ——

Đột nhiên cậu lại nghe thấy tiếng quát giận dữ, lần này thì hoàn toàn đánh thức cậu dậy.

Cậu muốn xem, đó có phải là giọng nói của người đàn ông đẹp trai đáng ghét Huân kia không.

Xoa xoa mắt to, lục lọi tìm được đèn pin mini kia, sau đó, kéo túi ngủ ra , xoay người đứng lên.

Như mắt nai con phủ một tầng sương, cậu dụi dụi mắt, để nhìn rõ hơn. Quay đầu, cậu liền nhìn thấy bóng lưng lo lắng của Ngô Thế Huân.

Lo lắng? Anh lo lắng cái gì chứ?

Lộc Hàm kéo gỗ nằm yên ở bên cạnh lên, lắc lư cái đầu nhỏ, bắt đầu tính kế.

Cậu tuyệt đối không được để cho anh tìm được mình, chỉ cần sống qua hôm nay, cậu có thể đi ra ngoài, không bị nhốt nữa. Nhưng bây giờ cậukhông có lấy một đồng, nhưng vẫn còn tay chân, cậucó thể đi tìm việc!

Hừ, dựa vào anh cũng muốn tìm được cậu? Cái miệng nhỏ nhắn nâng lên đắc ý, ngẫm lại. không hề có khả năng.

Cậu nhớ năm đó, kỹ thuật trốn người tuyệt đối không phải khoe khoang, cậutừ nhỏ đã nghịch ngợm, thường đi chốn, cha mẹ cũng không tìm thấy cậu. Mỗi khi cậu cười trộm đi ra từ trong chỗ chốn, cha mẹ cũng chỉ có thể than thở vì tìm không thấy cậu.

Nhưng mà ——

Lần này cậu lại đoán sai!

Vừa rồi, sau khi cậu bò từ trong túi ngủ ra, có lẽ là do nằm quá lâu, chân mỏi nhừ, người không đứng vững, cậu suýt chút nữa ngã xuống đất.

Mặc dù bị ngã những mông không có đau, nhưng lại hét lên một tiếng. Âm thanh tiếng hét to hơn bình thường nên Ngô Thế Huân liền nghe được.

Anh theo âm thanh đi đến, thì nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của Lộc Hàm.

Sau khi nhìn thấy Ngô Thế Huân, tâm tình dương dương tự đắc của Lộc Hàm lập tức mất tăm.

Thật sự là ra quân bất lợi! Mới đến nơi này hai ngày, cậu cứ nghĩ kỹ năng chốn của mình là tuyệt nhất, đã bị người đàn ông lạnh lùng này phá vỡ!

Đôi mắt to nhìn trái nhìn phải, không dám nhìn anh. Cậu sờ sờ mũi, cười xấu hổ, "Hi"

Hi? Cậu đang chào anh đấy à đây?

Anh tao nhã nhìn cậu một lúc, mới miễn cưỡng kiềm chế sự tức giận, nhìn thấy cậu vẫn bình yên vo sự đứng ở trước mặt, anh mới thả lỏng được một chút.

"Em không nên ở đây ." Anh trầm giọng nói.

"Đúng ! Em đương nhiên không nên ở đây a!" Cậu cố ý nhắc lại lời nói của anh.

Đôi mắt thâm thúy nhìn cậu chăm chú: "Từ giờ trở đi, mỗi ngày em phải ở cùng một chỗ với anh."

"Mỗi ngày? !" Còn không bằng cho cậu chết đi cho rồi!

Ngô Thế Huân không nói, dùng ánh nóng bỏng như có thể nhìn xuyên qua người cậu, nhưng đột nhiên long mày anh nhíu lại, tức giận nhìn quần áo mỏng manh của cậu.

Anh cởi áo khoác, bước lên phía trước, đem thân hình nhỏ nhắn của cậu kéo vào trong ngực.

"Ê ê ê, áo rộng!" Cậu thở không được.

"Mặc vào."

"Không muốn! Huân khốn kiếp, em nóng!"

"Không được."

"Ê , anh có biết anh rất xấu xa không? Ô oa, em không thở được!"

Lúc này anh mới để một chút khe hở cho cậu thở.

Cậu tức giận nhìn anh, "Huân khốn kiếp, ngày mai em sẽ đi khỏi đây!"

"Đừng có mơ."

Thấy cứng rắn không được, cậu bất đắc dĩ, dung ánh mắt đáng thương nhìn

anh, "Huân. . . . . . Em thật sự không muốn ở lại trong này, em xin anh nha,

để cho em đi ra ngoài được không?"

Đôi mắt u ám nhìn cậu, kéo một 'bao quần áo lớn' đi.

Cả người Lộc Hàm nằm trên tay anh, hoàn toàn không để ý là gì.

Đôi chân nhỏ bị nâng lên khỏi mặt đất, tay còn cầm rối gỗ.......Đúng là một người khổng lồ!

Lộc Hàm buồn bã cúi đầu xuống, không cam lòng lần đầu chạy trốn đã bị tóm được. Cậu không hiểu, cậu đã đền bù thiệt hại cho anh, tại sao anh vẫn không cho cậu đi?

Cậu rất muốn đi, nhưng mà. . . . . . Nơi này có nhiều thức ăn ngon như vậy, lại có thể ăn thoải mái, có nhiều quần áo đẹp để mặc, còn có nhiều rối gỗ để chơi..... Nhiều cái hấp dẫn như vậy, cậu làm sao có thể cưỡng lại nổi!

Haiz, bất đắc dĩ thở dài, vì hai vấn đề mà suy nghĩ thật lâu, đúng là bị sự

hấp dẫn đánh bại rồi, đành ngoan ngoãn trở lại Ngô trạch cùng anh rồi!

Chương 16:

Đôi mắt âm lãnh của Ngô Thế Huânnhíu lại, có chút không vui, cậu không muốn về nhà với anh đến mức như vậy sao?

Anh cũng không biết vì sao, ngay từ khi nhìn thấy cậu, thấy đôi mắt nghịch ngợm kia, sự ngây thơ trong sáng của cậu thì đã động tâm. Mặt hồ đang phẳng lặng, thì có sự rung động.

Đây là lần đầu tiên, trái tim của anh đập khác thường, như sự hiện hữu của cậu, đặc biệt vì anh mà tồn tại. Loại tình cảm này, anh không biết làm sao, lần đầu rung động, anh càng không biết, phải làm thế nào để có được tình cảm của cậu?

Nhưng mà, anh biết, anh muốn cậu, cũng muốn cậu vĩnh viễn ở bên cạnh anh!

Dù có chuyện gì xảy ra, đều không cho cậu đi!

Có suy nghĩ này, đôi mắt dịu dàng hơn, anh khẽ cười một tiếng.

"Oa cười, anh cười rồi!"

Lộc Hàm buông cánh tay của anh ra, như phát hiện được kỳ quan thiên nhiên mới, chỉ vào anh nhảy loạn.

Anh cười lên trông rất đẹp trai, làm cho cậu cũng phải cười.

Một chút ánh nắng chiếu lên trên giường qua khe hở trên bức rèm, có thể nhìn thấy bụi bay trong ánh sáng yếu ớt.

Trên giường cậu bé nhỏ cũng động đậy, "Ưm" một tiếng, sau đó xoay người, tiếp tục cùng chu công, tâm sự, uống chút trà.

Nhưng mà ——

Như có người khác với cậu.

"Cốc cốc! Lộc thiếu gia, đã đến lúc thức dậy." Đáng ghét, mới sáng sớm, có để cho cậu ngủ hay không ? Ồn ào 

—— ném một cái gối ôm qua.

Nhưng mà, tiếng đập cửa vẫn vang lên, không muốn cậu ngủ đây mà.

"Tiểu Lộc, bây giờ nên dậy thôi."

Gì vậy? Giọng nói của bà Giang sao lại trở nên trầm thấp như vậy ?

Bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, lắc lắc đầu, năm giây sau, cậu mới suy nghĩ. Vừa rồi không phải giọng của bà Giang ——

A! Sao anh vẫn còn ở nhà? Đã muộn như vậy, không phải là đã đi làm rồi sao?

Vội vàng mặc quần áo cho tử tế, còn không kịp chải đầu đang rối như tổ quạ, anh mà đột nhiên đi vào, sự trong sạch của cậu sẽ tan thành mây khói......

Soạt ——

Cậu nhảy xuống giường, nhẹ nhàng mở cửa, quả nhiên, quả nhiên bộ dáng của anh đang định phá cửa đi vào nếu như cậu không mở cửa.

Ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu, lại nhìn quần áo không ngay ngắn của cậu, nhìn làn da trắng nõn của cậu, ánh mắt tối sầm. Ngô Thế Huâncầm tay cậu. Đi từ trên phòng xuống phòng ăn.

"Ơ? Hôm nay anh không cần đi làm sao?" Theo cậu biết, hôm nào anh cũng dậy rất sớm mà.

"Có."

". . . . . ." Vậy tại sao còn ở đây?

Cái đầu nhỏ sáng ngời, chớp đôi mắt nhìn anh, không hiểu vì sao muộn như vậy rồi mà anh chưa đi làm.

Ngô Thế Huân thở ra một hơi, xem ra cậu bé này đã quên chuyện ngày hôm qua.

Anh tốt bụng nhắc nhở cậu: "Nhóc, hôm nay em tới công ty cùng anh."

Công, công ty?

Hắc. . . . . . Cậu nhớ rồi, tối hôm qua lúc cậu ' chạy án ', kết quả không chạy được, đã bị ôm trở về.

Lộc Hàm buồn chán, sao tối hôm qua lại không chạy trốn thành công.? Nếu biết như vậy, cậu sẽ không bất chợt muốn ngủ trong túi ngủ để trải nghiệm cuộc sống thôn quê!

Không cam lòng, muốn làm việc gì thì cũng phải ăn trước đã, sau đó cùng Ngô Thế Huân đến công ty.

Cửa xe vừa mở ra, Ngô Thế Huân đi xuống trước, sau đó từ trong xe lôi ra một cậu bé nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu. . . . . . Hả. . . . . . Người.

Rầm ——

Họ vừa đi làm, mới từ tập đoàn Ngô thị đi ra, chuẩn bị đi ra ngoài làm việc . . .

. . . Vẻ mặt tò mò nhìn hai người mới đến.

Người đàn ông cao lớn, cả người là sự lạnh lùng, cậu bé nhỏ nhắn xinh xắn,

khuôn mặt trẻ con viết rõ ràng bốn chữ 'Tôi rất không vui'.

Tổng giám đốc của bọn họ nhận nuôi một đứa con trai khi nào vậy?

Tất cả mọi người đều bất động, động tác cứng ngắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro