Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến khi Ngô Thế Huân không vui đứng lại nhìn tất cả mọi người, bọn họ mới phục hồi lại tinh thần, tiếp tục làm công việc của mình.

Ông trời ơi! Bọn họ không muốn lại bị ánh mắt của Tổng giám đốc giết chết, phải biết rằng, một ánh mắt độc ác như thế, cũng đủ làm cho bọn họ chết không có chỗ chôn . Ánh mắt của Tổng giám đốc bọn họ như giết người!

Sau khi tầm mắt đảo qua tất cả mọi người, Ngô Thế Huân mới dẫn Lộc Hàm đi qua cửa chính của Ngô thị.

Cả tòa cao ốc yên tĩnh không có một chút âm thanh, có cũng chỉ là tiếng giày cao gót, tiếng giày da đi trên sàn nhà..

Trong này, mỗi người có thể đi vào Ngô thị, không phải là lãnh đạo cao cấp, thì cũng là người rất thông minh. Chỉ cần có thể bước vào, nhân tài sẽ không sợ bị dìm ngập.

Nhưng cũng không phải muốn vào thì có thể vào, mỗi người phải trải qua khảo sát —— quy định nặng nề, thái độ làm việc, giao tiếp, hình tượng, và quan trọng nhất là năng lực làm việc.

Những thứ này, toàn bộ phải đạt tới trình độ bậc cao, có tài hơn và có hơn một nửa xác xuất thành công mới có thể làm việc ở Ngô thị.

Tóm lại, mỗi người phải trải qua những cửa ải gian lao mới có thể làm trong công ty.

Mà bọn họ, nhìn thấy Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân dẫn vào, tất cả lễ nghi, năng lực ứng biến hoàn toàn biến mất. Trợn tròn mắt, há to mồm nhìn hai người kia.

Xem ra tình hình bên trong giống với bên ngoài.

Ngô Thế Huân nhíu mày, không vui nói: "Không có việc gì làm sao?"

Bị anh nhắc nhở như vậy, lúc này mọi người ngậm miệng lại, không tiếp tục trợn tròn mắt nữa. Nếu không làm như vậy, người xui xẻo chính là các cậu!

"Huân, sao các cô ấy nghe lời anh vậy?" Lộc Hàm đã quên chuyện không vui trước đó, nghiêng đầu hỏi.

Anh là Tổng giám đốc, không nghe lời của anh, vậy thì nghe ai ?

Nhưng mà, không đợi Ngô Thế Huân trả lời, hình như cậu phát hiện ra cái gì mới lạ, chỉ vào vật cách đó không xa cao hứng mà thét lên: "Oa! Đó là hồ cá a!" Sau đó quay đầu lại nhìn về phía Ngô Thế Huân, trong đôi mắt to, đều là hưng phấn, "Em có thể chơi không?"

"Không thể."

"Hix." Trả lời tàn nhẫn quá.

Khuôn mặt nhỏ nhắn rủ xuống, không hề nhìn về phía hồ cá kia, anh nhìn thấy có chút thất vọng.

Ngô Thế Huân thở dài, không đành lòng nhìn vẻ mặt thất vọng của cậu, đành phải trầm giọng nói ra: "Anh sẽ cùng chơi với em."

" Nghe vậy, Lộc Hàm mừng rỡ, khuôn mặt thỏa mãn: "Thật ư? Ô oa, thật tốt quá. Tiểu Lộc rất thích anh a!"

Cậu không ngại ngùng mà nhiệt tình ôm anh.

Thân hình mềm mại yêu kiều khẽ dựa vào, làm cho Ngô Thế Huân kìm lòng không được, cậu mang đến cảm giác kỳ lạ trong ngực anh, lần đầu tiên anh cảm nhận được.

Sự mềm mại làm anh không nỡ buông tay ra, ôm cậu như vậy suốt một phút.

"Huân. . . . . ." Lộc Hàm buồn bực trong ngực anh, không thở nổi .

Cúi người hít hà mùi thơm của cậu, sau đó thân thể mới bình tĩnh lại. Đôi mắt đen nhánh bất định, môi khẽ nhếch, như đè nén cái gì đó.

Anh biết rõ, anh muốn cậu, nhưng bây giờ chưa phải lúc, nhất định phải đợi cho cậu hoàn toàn tiếp nhận anh, mới có thể cho anh.

Nhưng mà, mặc kệ là lâu bao nhiêu, anh cũng đợi được.

Ôm Lộc Hàm, không để ý đến những ánh mắt của người khác, đi đến thang máy của riêng anh.

Một cái ôm đơn giản, đủ để chứng minh tất cả thuộc về anh rồi. Nhưng mà, Lộc Hàm lại không biết cái ý nghĩa của cái ôm này, chỉ là đơn thuần cho rằng, bởi vì Ngô Thế Huân sẽ cùng chơi với cậu mà hưng phấn, vì vậy cậu mới ôm anh.

"Đinh ——" một tiếng, cửa thang máy mở ra, hai người từ bên trong đi ra, một nam một nam.

Tầng 65, là của các các nhân vật quan trọng, không ai được vào.

Trong văn phòng làm việc của Tổng giám đốc, thư kí Phác nghe được tiếng bước chân, lập tức cung kính nghênh đón: "Tổng giám đốc, ngài đã tới. Bây giờ . . . . ."

Ngẩng đầu, anh lại thấy một cậu bé, mà cậu bé kia lại, rất nhỏ. . . . . . Tổng giám đốc đang ôm chặt cậu trong tay.

Cậu ấy là ai?

Giống với tất cả mọi người, anh rất tò mò với cậu bé này. Tổng giám đốc Ngô thị Ngô Thế Huân thời gian qua không có gần bất kì ai, mọi người đều biết , thậm chí xem họ như cỏ rác.

Nhưng mà bây giờ. . . . . . trong tay Tổng giám đốc sao có thể vô duyên vô có một cậu bé xuất hiện? 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro