2. Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh có biết?

Mưa là gì đối với chúng ta?

Có lẽ anh không biết, qua những màn mưa của buổi chiều mùa hạ, em cứ thế ngẩn ngơ ngồi mà nhớ anh...

---------------

Khi nào anh về? Anh đang làm gì? Anh có đang nhớ em không? Những câu hỏi đó luôn hiện lên trong đầu Ngô Thế Huân mỗi khi nhớ anh, lại thêm những cơn mưa phảng phất buồn man mát này, làm nỗi nhớ anh cứ kéo dài miên man bất tận.

Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân là người yêu của nhau. Nhưng đã 1 năm rồi hai người chưa được gặp nhau, Trương Nghệ Hưng thì phải đi du học ở Anh 3 năm, còn Ngô Thế Huân sau khi tốt nghiệp thì phải về phụ giúp công ty gia đình. Mặc dù họ rất yêu nhau nhưng vẫn chưa được ở bên nhau.

Đã qua hai năm, tuy lúc rãnh rỗi hai người có thể gọi điện thoại để nhìn thấy đối phương nhưng đó cũng chỉ qua một cái màn hình phẳng, không được thấy anh trực tiếp, không được ôm anh trong vòng tay cũng làm nỗi nhớ Trương Nghệ Hưng của Ngô Thế Huân tăng thêm gấp bội.

Hôm nay cũng như những buổi chiều khác, cậu ngồi ở văn phòng tăng ca cứ thế mà ngẩn ngơ nhìn mưa, tiếng điện thoại reo vang bất ngờ đánh tan tĩnh lặng trong phòng, cũng làm cậu giật mình tỉnh lại.

Nhìn thoáng qua điện thoại, là Trương Nghệ Hưng. Cậu mỉm cười nhận điện thoại:

- Hôm nay anh có thời gian à?

- Ngô Thế Huân, anh nhớ em. Bất ngờ câu đầu tiên của Trương Nghệ Hưng nói lại là câu này chứ không phải câu đáp lại.

Ngô Thế Huân cảm thấy hơi bất ngờ, thế nhưng lòng lại ngọt ngào đến lạ:

- Em cũng nhớ anh, nhớ anh rất nhiều, thật muốn bắt cóc anh về, nhốt anh vào phòng, không cho anh đi đâu nữa.

Trương Nghệ Hưng nghe thế thì mỉm cười:

- Thế em có dám đi bắt cóc anh không, nói cho anh biết để anh còn chuẩn bị nữa chứ?

- Anh muốn chuẩn bị cái gì? Ngô Thế Huân khó hiểu.

- Ngốc! Tất nhiên là anh chuẩn bị ngồi sẵn ở nhà, đợi người bắt cóc đến rồi. Nói rồi còn cười không ngừng.

- Em cũng muốn lắm nhưng hiện tại em chưa đi được. Thật ra thỉnh thoảng Trương Nghệ Hưng cũng có về nước hay cậu qua bên đó thăm anh nhưng đối với hai người vẫn là chưa đủ.

- Vậy à, vậy em nhớ chờ anh, một tháng nữa anh về thăm em nhé!

- Được, em chờ anh.

--------------
Cứ thế, Ngô Thế Huân cứ đếm từng ngày từng ngày mong nó nhanh đến.

Hôm nay là cuối tháng, buổi chiều cậu nhận được điện thoại, không kịp nhìn tên người gọi thì cậu đã bắt máy:

- A lô!

- Ngô Thế Huân, anh về rồi này!

- Hả, anh về, sao anh không trước cho em.

- Nói trước cho em thì làm sao tạo được bất ngờ, em có vui không?

- Vui, tất nhiên là vui. Giờ anh đang ở đâu?

- Anh à, anh đang ở nơi em tỏ tình với anh. Em nhanh đến đi.

- Anh chờ em, em đến ngay! Nói rồi cậu tức tốc chạy ra khỏi phòng làm việc, chỉ nói kịp với cô thư ký, hôm nay không tăng ca rồi chạy nhanh vào thang máy. Để lại cô thư ký ngẩn ngơ nhìn tổng giám đốc nổi danh lạnh lùng này kích động.

--------------
Ngôi nhà nhỏ của cậu nằm ở ngoại ô thành phố, nơi đây không khí trong lành, cây cối xanh tươi, dọc đường còn có những khóm hoa nhỏ xinh xinh. Ngôi nhà được làm bằng gỗ, phía trước còn có bàn nhỏ để ngồi uống trà, còn có thêm một chiếc xích đu làm nơi đây toát lên vẻ thanh tĩnh, lãng mạng hiếm thấy. Cũng chính vì thế cậu chọn nơi này để tỏ tình, thật may anh ấy cũng đồng ý.

Cậu chạy nhanh tới thì thấy anh đang ngồi ở xích đu đung đưa, miệng còn lẩm nhẩm vài lời hát không nghe rõ lời. Ngô Thế Huân cứ thể ngẩn ngờ mà ngắm anh.

Nghe tiếng bước chân, Trương Nghệ Hưng quay đầu lại, mỉm cười bước tới một khoảng rồi dừng bước nói:

- Ngô Thế Huân, còn đứng ngẩn ngơ đó làm gì, không lại đây mà ôm anh đi!

Ngô Thế Huân nghe thế giật mình, chạy nhanh đến kéo anh vào lòng, tiện thể tặng cho anh một nụ hôn sâu. Trương Nghệ Hưng cũng rất vui lòng đáp trả cậu, làm cậu kích động đến suýt nữa mất khống chế.

Khi cả hai đều không thở nổi mới đành kết thúc nụ hôn đầy ngọt ngào này.

Đầu Trương Nghệ Hưng tựa vào lòng Ngô Thế Huân, khe khẽ nói:

- Ngô Thế Huân, chúng ta kết hôn đi. Chương trình học của anh hoàn thành rồi.

- Được nhưng không phải anh còn học 1 năm nữa sao?

Trương Nghệ Hưng hóm hỉnh trả lời:

- Anh nhớ em, anh biết em cũng nhớ anh nên anh cố gắng biến nỗi nhớ thành động lực học tập đấy!!!

- Hưng à, em yêu anh. Anh muốn bên em cả đời

- Huân à, anh cũng yêu em. Chúng ta cùng bên nhau trọn đời nhá

Nói rồi hai người ôm chặt nhau, trau cho nhau những nụ hôn nhẹ nhưng đầy quyến luyến. Lúc này trong đầu hiện lên cùng một suy nghĩ: "Chúng ta sẽ yêu nhau, cùng nắm tay nhau đi hết cuộc đời."

Bất chợt mưa lất phất rơi, rơi trên đỉnh đầu họ một cách nhẹ nhàng, giống như mưa cũng muốn vỗ về nỗi nhớ nhung trong lòng họ, nó cũng muốn đằm chìm vào niềm hạnh phúc ngọt ngào này.

Thấy mưa, hai người đồng loạt mỉm cười:

- Lúc em tỏ tình anh hình như cũng mưa nhỉ.

- Lúc chúng ta tốt nghiệp cũng có mưa.

- Lúc anh nói với em anh muốn đi du học trời cũng mưa thế này.

- Và lúc này, lúc anh cầu hôn em, hai chúng ta cùng đưa ra lời ước hẹn, mưa cũng xuất hiện rồi nhỉ?

Đứng dưới mưa, hai người nhìn nhau mỉm cười, trau cho nhau ánh nhìn yêu thương, tay nắm tay đan vào nhau thật chặt, đứng thật lâu, thật lâu.

--------
Mưa - là nhân chứng cho tình yêu của Ngô Thế Huân và Trương Nghệ Hưng.

Mưa chứng kiến khoảnh khắc hai người bắt đầu một tình yêu.

Mưa chứng kiến khoảnh khắc chúng ta tốt nghiệp đại học, chính thức bước đi vào đường đời.

Mưa còn chứng kiến khoảnh khắc chúng ta phải xa nhau vì sự nghiệp bản thân

Và mưa, cũng chứng kiến khoảnh khắc chúng ta trau lời hứa đi suốt cuộc đời.

Hơn thế, mưa mang nỗi nhớ của em đến anh...

Mưa thật đặc biệt, anh nhỉ?

- Ngô Thế Huân -

---------

Câu chuyện nhỏ:

Ngày cầu hôn, hai người đứng dưới mưa thật lâu, nghe đâu thật lãng mạng. Đúng, lãng mạng thì có lãng mạn nhưng kết quả khi về nhà cả hai đều bị bệnh.

Khi người lớn hai nhà biết chuyện, đợi hai cậu khỏe hơn liền tụ tập cùng một chỗ, mắng cả hai một trận.

Mẹ Ngô: Ngô Thế Huân, chắc cậu cũng biết mẹ đây quý Hưng nhi thế nào, còn dám kéo nó đứng dưới mưa lâu như thế, để nó bị bệnh, cậu gan to rồi!

Ngô Thế Huân:....

Mẹ Trương: Huân nhi, Hưng nhi, mẹ biết cả hai đứa yêu nhau, nhưng yêu nhau đến mức đứng dưới mưa rồi cùng nhau bị bệnh là quá đáng lắm biết không?

Trương Nghệ Hưng và Ngô Thế Huân đồng loạt xấu hổ, cúi đầu không trả lời.

Ba Ngô, ba Trương cũng cùng nhau góp vui:

Ba Ngô: Hai đứa thật là, haizzz...

Ba Trương: Hai đứa thật là, haizzz...

Ngô Thế Huân và Trương Nghệ Hưng nghe vậy, đồng loạt câm nín...

--------
ChanHun có nhóm nhỏ...
Tui cũng muốn có nhóm nhỏ của HunLay, nhưng hình như giấc mơ này hơi xa...
Tui cũng muốn thấy sân khấu 9 người, nghĩ tới lại buồn thêm...haizzz
Lâu như vậy mới trở lại, hé nhô 👐









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hunlay