Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Lúc Ngô Thế Huân và Hoàng Tử Thao chuẩn bị đáp xuống, Ngô Thế Huân phát hiện phía trước có ánh lửa bất thường, Ngô Thế Huân giảm tốc độ khiến Hoàng Tử Thao cũng chậm lại

"Làm gì vậy, tôi buồn ngủ muốn chết rồi! Phải về ngủ."

Ngô Thế Huân còn chưa kịp trả lời, một quả đạn pháo bay với tốc độ siêu nhanh đang nhắm tới bản thân, đã được huấn luyện trong thời gian dài nên Ngô Thế Huân không cần suy nghĩ lập tức điều chỉnh máy bay tránh né, quả đạn sát qua cánh Hoàng Tử Thao, bay ra xa rồi nổ tung.

"Moá, tình huống gì vậy!!!" Giọng Hoàng Tử Thao bắt đầu run.

Ngô Thế Huân mở Ra-đa diệt địch, bắt đầu tìm kiếm, phát hiện xung quanh quỹ đạo Hải Bá Lợi An đang bị quân hạm vây quanh, khoảng cách vẫn đang không ngừng rút gần.

"Chúng ta bị tập kích rồi!"

Là người Cyber! Bọn họ đánh lén Hải Bá Lợi An!

"Mau chạy!!! Mở Ra-đa diệt địch, rút khỏi quỹ đạo Hải Bá Lợi An!" Ngô Thế Huân dùng bộ đàm hô to

"Cái ra-đa của máy bay này..... tôi không biết dùng." Thanh âm Hoàng Tử Thao lộ ra tuyệt vọng cùng hoảng sợ

"Đ*t! Vậy cậu theo tôi!"

Ngô Thế Huân quay đầu bay, vừa tính toán đường rút khỏi lộ tuyến vừa hướng dẫn Hoàng Tử Thao phải làm như thế nào.

"Đây không phải đường rút khỏi Hải Bá Lợi An đâu Ngô Thế Huân!"

"Tôi muốn đi cứu Trương Nghệ Hưng!!"

Ngô Thế Huân chỉ huy Hoàng Tử Thao bay về khu quân kỹ, đạn đạo không ngừng truy kích phía sau hai người, Ngô Thế Huân vừa phải tính lộ tuyến vừa phải chỉ huy Hoàng Tử Thao, còn phải tránh né đạn đạo, mệt mỏi mà ứng phó, nhiều lần suýt bị bắn rơi. Nhưng hắn duy trì tỉnh táo tránh né toàn bộ.

Cái này, chỉ phi công vương bài mới có thể làm được.

Lúc này Ngô Thế Huân mới phát hiện huấn luyện lâu như vậy, tập những thứ nhàm chán như vậy, hoá ra có tác dụng.

Cho nên nhất định sư phụ không được xảy ra chuyện gì, anh còn phải dạy tôi thêm vài chiêu nữa đó!

Lúc đến được khu quân kỹ, một sấm rền nổ tung phía trước, ngay nơi Trương Nghệ Hưng vừa mới ngồi, thoáng chốc đỉnh núi bị san bằng. Tảng đá theo quán tính của đạn bạo mà bay tới, ánh lửa chiếu và mắt Ngô Thế Huân.

Không, không.....

Không thể nào...

Toàn thân Ngô Thế Huân cứng ngắc, tay cũng đang run, thao tác gì cũng không làm được.

Không, không...

Đạn đạo bay vèo đến đuôi cánh máy bay của Ngô Thế Huân, máy bay rung mạnh một hồi, nhanh chóng rơi xuống.

Trí tuệ nhân tạo bắt đầu cảnh báo.

"Lực vòng phòng hộ còn 0, đuôi cánh bị hao tổn, mất tác dụng bay."

"Ngô Thế Huân cậu thất thần gì vậy, mau chạy đi!!!" Thanh âm Hoàng Tử Thao truyền tới, Ngô Thế Huân bối rối đổi toàn bộ thành điều khiển bằng tay. Thêm một tiếng nổ mạnh truyền đến, ánh mắt Ngô Thế Huân nhìn xéo qua máy bay Hoàng Tử Thao bị bắn trúng, bắt đầu tan rã.

"Hừ!!"

Mắt thấy sắp phải nổ tung, một thân ảnh bắn ra.

Ngô Thế Huân ngăn máy bay của mình đang rơi xuống, lái đến hướng Hoàng Tử Thao.

Hoàng Tử Thao, coi như cậu thông minh, còn biết bắn ghế an toàn.

Đúng lúc này, trong tầng sương khói một chiếc RB331 lấy tốc độ cực nhanh lao đến Hoàng Tử Thao, mở nóc ra, vững vàng tiếp được Hoàng Tử Thao.

Là người bên mình.

Ngô Thế Huân định liên lạc với đối phương, nhưng máy bay lại nhanh chóng lao xuống

"Nhiên liệu không đủ, nhiên liệu không đủ"

Ngô Thế Huân mở thùng dự trữ định bay lên, nhưng hoàn toàn không có tác dụng, vạn bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể đáp khẩn cấp, hắn mở đèn lên, ra tín hiệu cầu cứu với chiếc RB331, ý bảo đối phương lúc mình rơi xuống lập tức đến cứu.

Trong không khí truyền đến tiếng vang không bình thường, Ngô Thế Huân cảm thấy một hơi nóng đẩy bản thân ra, hắn cố gắng dốc sức ổn định thân máy bay, cuối cùng máy bay cũng đáp xuống, đập vào sỏi đá trên mặt đất, Ngô Thế Huân cảm giác xương sườn mình đã gãy, hắn hoàn toàn không điều khiển được phương hướng, chỉ có thể kéo cần gạc để giảm tốc độ.

Phía trước là một sườn núi, rất có thể sẽ đụng vào, nhưng phải điều khiển tốc độ, nếu không thì máy bay sẽ nổ tung.

Ngô Thế Huân dùng vài giây cuối cùng điều chỉnh tốc độ.

Đùng!!!!

Trước lúc ngất đi, Ngô Thế Huân nghĩ

Sư phụ, em sắp chết rồi, chỉ có thể chứng minh anh không tệ....

Nhưng chiêu gì em cũng đã dùng hết.

Trong thoáng chốc, một đôi tay chụp lấy bản thân, khí lực rất lớn, ôm rất ấm.

Lúc hai máy bay phun khí rời đi Trương Nghệ Hưng liền chú ý trên bầu trời có tiếng động cơ lạ, lỗ tai của cậu sẽ không nghe nhầm đâu, cái tiếng động cơ này cả đời cậu cũng không thể nghe nhầm được.

Người Cyber!

Trương Nghệ Hưng truyền tin khẩn cấp bảo Kim Tuấn Miên mau rút khỏi, bản thân chạy đến kho dự bị của quân kỹ doanh, lấy phi thuyền cấp cứu RB330, không ngừng tiến tới nơi đóng quân.

Cậu gặp Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân đang rơi xuống. Cứu hai người

Cũng,

Vẻn vẹn cứu được hai người này.

Sóng nhiệt bắn vào Ngô Thế Huân không cái nào khác, là bom nơ-tron. Khối lượng ở Hải Bá Lợi An nhỏ hơn 13 lần so với ở Đế Tinh, bom nơ-tron bộc phát sau vài phút có thể khiến Hải Bá Lợi An biến thành một lỗ đen, Trương Nghệ Hưng vội vã hạ thấp RB331 để cứu Ngô Thế Huân, vậy nên cậu không còn khả năng đi cứu thêm người nữa, chỉ có thể rút lui.

Ở Metair, Lộc Hàm nhận được tín hiệu Hải Bá Lợi An bị tập kích, Lộc Hàm không kịp tập hợp lập tức một mình dùng HL412107 bay thẳng tới Hải Bá Lợi An.

Ở gần quỹ đạo Metair, Lộc Hàm nhìn thấy RB331 của Trương Nghệ Hưng.

Sau khi đưa Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân vào phòng cấp cứu, Lộc Hàm nắm lấy tay Trương Nghệ Hưng. Quân y quan bận bịu thành một đoàn, vạn chúng nhìn trừng trừng, nhưng Lộc Hàm không e dè mà nắm chặt tay Trương Nghệ Hưng, đến khi Kim Mân Thạc cho Trương Nghệ Hưng làm kiểm tra, xác định cậu không bị thương.

Toàn bộ quá trình, Trương Nghệ Hưng đều không có bất kỳ biểu lộ gì, vẻ mặt mơ màng tuỳ ý Lộc Hàm chăm sóc, Kim Mân Thạc thấy Trương Nghệ Hưng không ổn, Lộc Hàm nháy mắt một cái, y lập tức rời khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, còn lại Lộc Hàm và Trương Nghệ Hưng.

Trương Nghệ Hưng vẫn không biểu lộ gì, nhưng mắt mở to, không có tiêu cự.

Đây không phải là lần đầu tiên Trương Nghệ Hưng như vậy. Nhưng cứ mỗi lần như vậy, Lộc Hàm lại đau lòng khôn siết, anh buông tay ra, đến ôm lấy Trương Nghệ Hưng từ phía sau, nhẹ nhàng ôm lấy cậu. Người trong ngực, hơi thở mong manh, rồi dần dần, dần dần hô hấp bắt đầu dồn dập

"Mẹ kiếp chiến đấu cái rắm gì nữa! Đều mất mạng hết rồi!"

Trương Nghệ Hưng khóc, đúng hơn là gào khóc

Cả người bắt đầu run rẩy, nếu không phải Lộc Hàm ôm cậu, có thể Trương Nghệ Hưng khóc đến không thể đứng vững.

Lộc Hàm rất ít khi thấy Trương Nghệ Hưng khóc, nhưng mỗi khi cậu vất vả khổ luyện được một phi công vương bài lại gặp bất trắc ở chiến trường, cậu đều khóc. Nhưng tổn thất lần này vô cùng nghiêm trọng, cả thế giới chỉ còn Hoàng Tử Thao và Ngô Thế Huân, còn trọng thương đang hôn mê.

"Một lần giết hết sạch còn chạy cái gì nữa! Giết hết chúng ta không phải bọn nó thắng rồi à?"

Lộc Hàm vòng một tay ôm lấy đầu Trương Nghệ Hưng vùi vào bả vai mình, tay kia vòng qua eo cậu, Trương Nghệ Hưng không thể nhúc nhích, cả người chỉ có thể bám trên người Lộc Hàm.

Tiếng khóc xuyên qua lòng ngực rơi vào trái tim Lộc Hàm, đầu anh đặt ở hõm vai Trương Nghệ Hưng, một câu cũng không nói, lông mày kiên nghị mà nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, giờ khắc này mặc kệ phía trước có gì, ánh mắt Lộc Hàm đủ để gặp Thần giết Thần, gặp Phật giết Phật.

Toàn thân Trương Nghệ Hưng buộc chặt trong ngực, Lộc Hàm thấy cậu siết chặc nắm đấm, móng tay đều ghim sâu vào da thịt, đã bắt đầu rướm máu, Lộc Hàm nhanh chóng tách tay Trương Nghệ Hưng ra

"Đừng như vậy!"

Hai tay Lộc Hàm đều nắm lấy tay Trương Nghệ Hưng, dùng lực kéo các ngón tay ra, lý trí Trương Nghệ Hưng dường như đã bị ăn mòn, đạp một cước vào bụng Lộc Hàm, Lộc Hàm bị đau mà xoay người, thu tay lại, cả người Trương Nghệ Hưng liền co quắp trên mặt đất. Hai tay ôm đầu tiếp tục khóc.

Lộc Hàm vuốt vuốt bụng, không ngờ hai tay Trương Nghệ Hưng ôm anh vào ngực.

"Hừ!!!!!!!!!!!!!!"

Cuống họng Trương Nghệ Hưng đã hoàn toàn bị phá vỡ, cậu ngẩng đầu hô to một tiếng, sau đó cắn vào bả vai Lộc Hàm.

Ahhh, Lộc Hàm cắn chặt răng, lông mày nhíu lại, đau quá.

Nhưng anh không buông tay, vẫn duy trì tư thế cũ.

Thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc

Anh và em đau cùng nhau

Nghệ Hưng,

Anh và em.

"Tôi không muốn nhìn thấy người chết nữa, tôi cũng không chịu nổi nữa rồi, nhiều năm như vậy... Cậu biết tôi đã nhìn thấy bao nhiêu người của mình phải chết không Lộc Hàm, cậu biết không? Sớm biết như vậy, lúc trước lão tử chết đi cho rồi! Tôi mệt quá, mệt mỏi quá...."

Máu chảy ra từ bả vai, dần dần nhuộm đỏ đồng phục trắng của Lộc Hàm trộn lẫn với nước mắt Trương Nghệ Hưng như bức tranh thuỷ mặc, chậm rãi lan rộng trên vai Lộc Hàm.

Trương Nghệ Hưng khóc đến cháng váng đầu, ý thức đã dần mơ hồ, chậm rãi nới rộng vòng tay. Lộc Hàm đau nhức mà lùi lại, vết rách như địa chấn trên mặt đất xé rách đến trong cơ thể, chạy đến tận tim. Anh ôm lấy Trương Nghệ Hưng, không ngừng siết chặc, anh cảm thấy xương sườn của Trương Nghệ Hưng như sắp bị chính mình làm gãy. Thế nhưng...

Không muốn buông tay

Làm sao có thể buông tay

Vô luận anh ở nơi nào, anh cũng đều muốn tìm em

Em phải ở bên cạnh anh

Mỗi lần đều thắng trận, bởi vì muốn sống để gặp em

Không cho em đi

Anh yêu em...

Anh yêu em

Trương Nghệ Hưng!

Nhưng Lộc Hàm chưa từng nói ra bất kỳ câu nào, anh chôn đầu vào bả vai ấm nóng của Trương Nghệ Hưng, dốc sức hít lấy mùi hương ngọt ngào đó, hàm răng cũng cắn chặt không nói gì. Trước lúc Trương Nghệ Hưng mất đi ý thức, cậu nghe được Lộc Hàm áp sát vào lỗ tai mình nói.

"Mệt mỏi thì về hưu, quay về phía sau, sống một cuộc sống thật bình yên. Lộc ca anh sẽ không bao giờ để em ra tiền tuyến nữa!"

Nói xong, hốc mắt Lộc Hàm rơi xuống một giọt nước mắt.

-TBC-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro