5. Núi Kukuroo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong suốt khoảng thời gian 3 ngày đồng hành cùng với nhóm Gon, Kirara rất là vui vẻ khi được chăm sóc một cách tử tế và cẩn thận. 

Cậu bé tên Gon rất tốt bụng và hay đối xử tốt với tất cả mọi người, anh Leorio mặc dù đôi lúc cục cằn với giận dữ thế nhưng rất để ý và săn sóc cho Kirara, anh Kurapika lúc đầu nhìn trông lạnh lùng và xa cách mọi người xung quanh nhưng lại là người quan tâm Kirara nhiều nhất.

" Ba đứa nhìn kìa!"

Kirara, Gon cùng với Kurapika quay đầu nhìn về phía mà Leorio đang quan sát. 

Cảnh vật bên ngoài cửa sổ tàu hỏa thay đổi cực kỳ nhanh chóng, nhìn bọn chúng như đang ở trong cuộc thi chạy đua cùng với con tàu này vậy. Thế nhưng nổi bật nhất vẫn là ngọn núi cao hùng vĩ sừng sững xuất hiện trước mặt bọn họ, trông nó thật âm u, lạnh lẽo và cô đơn làm sao.

"Đó là nơi ở của gia đình sát thủ. Trông nó thật đáng sợ"

"Giờ chúng ta nên làm gì đây?"

"Phải tìm quán trọ trước đã rồi chúng ta bàn kế hoạch sau"

"Hai người làm sao vậy? Chúng ta chỉ đi thăm bạn thôi mà"

Cậu ta ngây thơ thật

Leorio và Kurapika ánh mắt bất lực nhìn về phía Gon 

Sau khi rời khỏi ga tàu, bầu không khí nóng nực bao trùm lấy Kirara, khiến cho cô thực sự cảm thấy rằng điều hòa thực sự quan trọng đến mức nào.

"Ngọn núi Kukuroo? Các cậu muốn đến nhà Zoldyck sao? Có một chuyến xe đi quanh ngọn núi đó"

"Ha ha ha! Có một số người ngu ngốc cũng có ý định giống các cậu"

"Sao cũng được, hãy cho bọn tôi biết về chuyến xe đó"

Theo sự chỉ dẫn của bác gái bán hàng, bọn cô cuối cùng cũng lên được chuyến xe cuối cùng trong ngày. Mặc dù Kirara không cần thiết phải đi bằng chuyến xe này lắm, cô có thể tự thân vận động dùng hình dạng youkai của mình nhanh chóng đi đến ngọn núi đó, thậm chí còn nhanh hơn chuyến xe này là đằng khác, thế nhưng Kirara được bao cơ mà. Vậy nên dại gì mà từ chối thành ý và lòng tốt của người ta đâu chứ.

Khi đến nơi, ba người nhóm Gon kinh ngạc cùng với choáng ngợp trước độ hoành tráng và sừng sững của cổng chính gia tộc nhà Zoldyck. Kirara thích thú nhìn bọn họ

Meo, phản ứng của bọn họ giống y hệt của mình khi bước chân đến nơi này lần đầu tiên

"Đó chính là cổng chính, cũng có thể gọi là "cánh cổng đi vào thế giới khác". Bởi nếu các bạn vào đó thì các bạn không thể sống sót trở ra"

"Để vào đó thì chỉ có thể dùng cửa nhỏ bên cạnh. Nhưng từ lúc này chúng ta không thể đi thêm vào nữa vì đó là khu vực nhà Zoldyck rồi"

"Cái gì! Nhưng chẳng phải ngọn núi vẫn ở tít đằng kia sao?"

"Vâng đúng vậy! Vì cả khu rừng này đều thuộc phạm vi của nhà Zoldyck"

Ba người bọn họ kinh ngạc đến độ không thốt lên được câu nào, ngay cả Kirara cũng vậy. Cô lại không ngờ được rằng bấy lâu nay người mà cô thường hay giao hàng lại là ông bác bảo vệ chứ không phải là khách hàng.

Trong khi đợi mọi người tham quan và ngắm cảnh, Kirara liền biến đổi trở lại thành con mèo, nằm cuộn tròn trên mặt đất mà ngủ. 






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro