9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng muỗng từng muỗng ăn hết tô cháo. Kurapika bị bắt phải nghỉ ngơi trên giường. Còn em sẽ đi tìm mua thuốc hạ sốt.

"Anh không sao thật mà. Ngủ một giấc là ổn. Mưa bên ngoài em lặn lội nguy hiểm."

"Tiệm thuốc sát bên. Anh đừng lo. Chờ em về, nhanh thôi."

Cẩn thận vén chăn cho anh rồi em mới rời khỏi. Kurapika thở dài mỏi mệt. Người anh rã rời, cũng không đủ sức ngăn cản em.

Đúng như lời em nói. Thuốc mua về và nấu rất nhanh. Một tô thuốc sẫm màu nghi ngút khói được mang lên.

Kurapika lúc này mới nhẹ nhõm hơn.

Uống thuốc xong, anh nằm trên giường với cái khăn ấm đặt trên trán được thay liên tục.

Rất muốn nói em không cần vất vả chăm anh như chăm em bé. Nhưng Kurapika không nỡ.

Rất lâu rồi, anh mới cảm nhận sự hiện diện bên cạnh. Vì đã luôn một mình, đôi khi anh cũng thật cô đơn.

"Anh có thể tham lam một chút không nhỉ?"

"Vì sao không."

Thiên thần, anh muốn gì em đều có thể đáp ứng.

"Hãy ở bên anh cho đến khi anh ngủ."

"Em luôn ở đây, ngay bên cạnh anh."

"Cảm ơn em, Lavender."

Kurapika thở nhẹ.

Giường nhỏ ấm áp. Nơi đêm qua em nằm còn vương hương thơm nhè nhẹ. Thật dễ chịu.

Anh mờ hồ. Trước khi rơi vào giấc ngủ, anh chợt nghĩ đến, em chưa từng gọi tên anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hxh