Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa thoát khỏi nơi đó, trước mặt lại chính là nam nhân cơ bắp cuồn cuộn, não bé tẹo, gương mặt bặm trợn sát khí. Katherine thu hồi bạch sói, tay nắm lấy chuôi kiếm bên hông mỉm cười xinh đẹp: "Chúng ta làm gì đây? Đánh đến gục ngã xin thua hay...chết?"

Nam nhân nọ người hung tợn, giọng ồm ồm đến khó nghe nói:

"Giữ chân ngươi ở đây là quan trọng đối với nơi đây nhưng ta thì không, người biết không? Bên trong người ta đang sôi sục ngọn lửa muốn thiêu cháy cơ thể, mọi cơ quan đều đang kêu gào muốn đưa ngươi về bên kia suối vàng."

Dáng vẻ thiêng liêng, tựa hồ đang nói ra lời thầm kính của hắn khiến Katherine khinh bỉ mà lùi lại một bước.

Tuy cô không có cơ bắp nhiều như vậy nhưng não chắc chắn thông minh, sài tốt hơn hắn.

Không nói nhiều, thanh kiếm trên tay dường như đang khát máu, katherine cũng không ích kỉ mà xông thẳng lên. Lấy huyết thanh của hắn nuôi tốt lưỡi kiếm yêu quý, một đường đâm thẳng để dò chừng năng lực.

Hắn dễ dàng né được, định dùng cánh tay săn chắc của mình đánh gãy xương cốt của cô để đến nắm cũng không thể. Nhưng Katherine còn có nhiệm vụ quan trọng hơn ở phía trước nên dồn niệm bao bọc lưỡi kiếm, chém nhiều nhát liên tục khiến hắn không thể trở tay kiếm mà lùi vào chân tường.

Nhát cuối xuyên tim, Katherine ung dung đâm mạnh vào nữa, nói: "Ngươi thua rồi!"

Hắn trầm mặt, giọng ồm ồm phát ra: "Ta thua rồi, ngươi mạnh hơn bọn người trước...có lẽ vậy. Ngươi có thể qua rồi."

Rút thanh kiếm ra, Katherine tiêu soái bước nhưng trong lòng đang thầm phỉ nhổ.

Cái gì mà có lẽ vậy chứ!? Công nhận một lần không được sao, hả?

Cô bước ra khỏi cánh cửa, bản thân nhìn những người đang ngồi từng góc, biết rằng bản thân đã tới đích liền tìm đại cho mình một chỗ dừng chân mà ngồi.

Đợi đến khi thời gian gần kề còn vài giây nữa thì nhóm của Gon mới xuất hiện, lúc này Katherine nhìn vào mới thầm công nhận bọn họ thực sự rất có tài năng nha. Còn nghị lực nữa.

Bắt đầu chặng ba, Katherine bên ngoài điềm tĩnh, bên trong hoang mang thò tay vào hộp để lấy số. Rút ra là...198, cô ngớ người ra mông lung nhớ lại hình như là một trong ba anh em nhà gì đó, cô quên tên rồi. Mà mặc kệ đi, bọn họ luôn đi cùng nhau nên tìm trong số đó là có thể tóm được thôi.

Katherine bước xuống thuyền, đi vào khu rừng đó, tìm một chỗ ẩn nấp để nghỉ ngơi trước đã. Mấy ngày nay đều thấy ớn lạnh nên chẳng có giấc nào sâu cả, không ngờ cô bắt đầu nhạy cảm hơn rồi.

Nói nghỉ ngơi một chút nhưng thật ra là đã trôi qua mấy ngày, Katherine từ chỗ ẩn nấp rời khỏi. Bắt đầu tìm kiếm mục tiêu, đi đi lại lại trong rừng đến mòn chân vẫn không thấy.

Liền gọi bạch sói ra đánh hơi với cái mũi thính của nó thì chỉ trong chốc lát đã định vị được nơi của hắn. Katherine liền vui vẻ thu hồi, ung dung mỉm cười tiến đến.

Nhưng đến nơi chỉ thấy ba nam nhân to lớn đang bị sát khí của một thằng nhóc mười mấy dọa sợ, nhận thấy Killua định quăng mấy tấm thẻ đi, Katherine liền nhanh chóng gọi:

"Này nhóc, đưa số 198 đây cho chị đi, đừng có lãng phí như vậy chứ."

Killua dừng động tác, nhìn lại tấm thẻ mang số 198 trên tay thì tỏ vẻ lười biếng quăng nó về phía cô, nói: "Nè, bà chị có thấy Gon đâu không đấy?"

Nhận lấy, Katherine kiểm tra xong, đáp: "Tưởng hai đứa đi chung với nhau chứ? Chị đây đi mấy ngày đều chẳng thấy bóng dáng ai cả."

Cả hai vừa đi vừa nói, bỏ lại ba nam nhân đang cứng đờ người phía sau. Tấm thẻ còn lại trên tay, Killua liền không quan tâm mà thẳng tay quăng đi nơi nào đó luôn.



Kết thúc chặng bốn, Katherine ở lại với nhóm Gon khi thấy Gon đang có dấu hiệu lạ nhưng hỏi thì cậu chỉ nói sơ qua. Tuy vậy, Katherine cũng có thể đoán được phần nào rồi, chợt loa phát ra thanh âm gọi cô.

Đứng dậy rời khỏi, cô bước vào căn phòng nơi Netero đang ngồi chờ sẵn.

Katherine mỉm cười lịch sự: "Xin chào."

Ông tỏ vẻ ngạc nhiên, nói: "Thí sinh nữ duy nhất còn lại, ta có lời khen đấy."

Cô không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ, khóe môi cong lên tiêu chuẩn.

Lúc này, Netero vuốt râu, hỏi:

"Được rồi, ta hỏi cô nhé, tại sao lại muốn trở thành Hunter?"

"Chỉ là nghe nói có thẻ Hunter thì có thể đi sang những nước cấm, còn có nhiều lợi thế nữa." Katherine không nghĩ ngợi mà nói.

Netero lắng nghe, sau đó loáy hoáy ghi chép gì đó, rồi hỏi tiếp: "Trong số 9 thí sinh kia, cô để mắt đến ai?"

Câu hỏi vừa dứt, cô bắt đầu nhớ đến hình dáng của những người còn lại và những lần tiếp xúc với họ. Chợt cơn rùng mình từ đâu xuất hiện, khiến gai óc đều sởn lên, cô không do dự nói: "Là người số 301, anh ta có gì đó rất...ừm...kì quái."

Netero kéo dài thanh âm trong cuống họng, tiếp tục ghi chép.

"Được rồi, câu hỏi cuối cùng, người cô không muốn đấu nhất chính là ai?"

"Có lẽ là 405 đi? Em ấy quá hồn nhiên nhưng lại rất kiên quyết." Katherine vuốt cằm nói.



Tàu di chuyển đến khách sạn của Hội đồng Tuyển chọn Cuộc thi Hunter, trong thời gian đó các thí sinh đã được nghỉ ngơi đủ để hồi phục năng lượng cho chặng cuối cùng.

Nơi diễn ra chặng cuối là một căn phòng rất rộng, Hội trưởng Netero đứng cạnh một cái bảng trắng được che lại vừa mới đẩy ra. Hai bên là ban giảm khảo và vệ sĩ.

"Chặng cuối là trận đấu một chọi một."

Tấm màn che lại được mở ra, xuất hiện bảng sắp xếp thứ tự đấu.

Đôi mắt trắng dã của Katherine không biểu lộ ý vị gì cả khi nhìn vào, cô nhìn sang người sẽ đấu với mình mà suy nghĩ.

'sẽ là ai đây?'

Hanzo và Gon, kẻ nào thua sẽ là người đấu với cô.

Trận đầu tiên nhanh chóng được diễn ra, từ đầu Gon đã nằm trong thế yếu hơn hẳn nhưng em ấy vẫn một mực chiến đấu mà không chịu thua. Khiến đầu bị đập mạnh xuống sàn cứng rắn mấy lần, máu đều đã tuông ra đến thẳm đẫm khuôn mặt.

Vì độ trâu bò của Gon nên Hanzo chấp nhận thua cuộc, bước vào trận đấu giữa anh và Katherine.

Những trận kế tiếp nhanh chóng đến và điều gì rồi cũng tới, Katherine di chuyển ra giữa sân cùng với Hanzo.

Cô rút thanh kiếm bên hông ra, thủ thế đợi đến khi có hiệu lệnh bắt đầu thì cầm chặt chuôi kiếm với tư thế tấn công bất cứ lúc nào. Hanzo bên này chờ mãi vẫn không thấy Katherine chuyển động liền tiến đến với tốc độ ninja của mình. Luồn lách cơ thể ra phía sau cô, hòng định một chiêu mạnh vào lưng để xương cốt gãy nát.

Nhưng Katherine dễ dàng nhận ra, cô đợi đến khi anh gần sát thì xoay người dùng chuôi kiếm đập mạnh vào phần cổ. Sau đó chĩa lưỡi kiếm ngay yết hầu, nói: "Tôi nhanh hơn anh tưởng đấy, có thể thử qua, không chết đâu, chỉ xuyên họng thôi."

Hanzo nhìn vào đôi mắt trắng dã tựa không tròng vô cảm khi thốt ra những lời đó như có thể một nhát giết chết anh mà không chần chừ. Liền giơ tay lên nói: "Tôi đầu hàng."

Katherine tra kiếm lại vào vỏ, nở nụ cười xinh đẹp, cúi đầu: "Cảm ơn vì trận đấu."

Tưởng chừng như mọi thứ đều thuận lợi, nhưng không. Killua bỗng phát điên lên khi nhìn vào diện mạo thực sự của thí sinh 301, nghe qua thì anh ta chính là anh trai của cậu.

Đôi mắt run rẩy chìm vào bóng tối, sau đó cậu dùng tay không xuyên thủng tim của Bodoro rồi xoay lưng rời khỏi.

Katherine không động đậy, chính xác hơn là chỉ có chút động tâm khi nhìn cảnh này còn lại chỉ là cảnh tượng tựa phim ảnh. Có lẽ thời gian đã bào mọn, khiến cô thấy những thứ như này cũng không sinh lòng thương cảm hay sợ sệt nữa.

Vì chính cô, sau này cũng sẽ như vậy.

Còn tiếp

21470308

Dự đoán 2,3 chương nữa Feitan sẽ xuất hiện a(●ˇ∀ˇ●)

Ủa mà tự nhiên flop vậy mấy bà?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro