Phần Không Tên 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

      Chi và tôi là bạn từ nhỏ, tôi vì trầm tính nên hai đứa ít khi nói chuyện với nhau. Lên cấp hai, hai đứa  chúng tôi mới thân thiết hơn do học chung lớp với nhau. Mọi người thường nói Chi có vẻ " hơi khùng khùng ". Cô ấy thích ngắm nhìn mọi thứ thật tỉ mỉ, phải nới là vô cùng tỉ mỉ. Có lần Chi kể với tôi là cây xà cừ trước cửa lớp có một cái lá vàng. Trên cái lá vàng ấy có một cái lỗ nhỏ xíu. Hằng ngày vào tiết thứ hai mỗi sáng, nắng sẽ xuyên qua cái lỗ nhỏ ấy và vẽ vòng vòng xuống dưới đất, hệt như con ong vò vẽ đang nhảy múa vậy. Cô ấy thích thú với phát hiện đó đến mấy ngày, cho đến khi cái lá đấy quá già và rời khỏi cành. Chi còn thích mùi hương của tất cả mọi thứ. Nếu như con gái thích hương thơm của hoa, thích lãng mạn, thích những điều dễ thương thì còn dễ hiểu. Đằng này Chi có vẻ thích những thứ hơi không bình thường. Tôi phải chịu đựng nghe Chi lảm nhảm về mùi của những quyển sách cũ, có vẻ chúng của hạnh nhân gì đó. Còn cả mùi của mưa nữa chứ. Cứ mỗi khi trời mưa rào, tôi thường tranh thủ gục xuống bàn. Những cơn mưa rả rích khiến tôi buồn ngủ thì Chi lại lấy bút chì gõ gõ vào tay tôi:

      " Này, cậu có ngửi thấy mùi gì không? "

      " Mùi gì cơ? " - Tôi ngáp dài một cái rồi đưa tay dụi mắt.

      " Mùi của mưa ấy! " - Chi vui vẻ nói.

     " Mưa thì làm gì có mùi chứ! Cậu lại nói nhảm rồi! "

     " Có mà! Mưa có mùi thơm của các loại dầu do cây cối tiết ra sau một thời gian dài bị khô hạn. Khi bong bóng mưa vỡ ra. Giải phóng các hạt aerosol chứa hương thơm, gió thổi mùi hương này đi khắp bầu không khí và chúng ta ngửi thấy mùi của mưa. " - Chi tỉ mẩn giải thích cho tôi, cô ấy có vẻ như đang nói thật vậy.

        " Thật à? Sao tớ không ngửi thấy? "

        " Cậu phải nhắm mặt lại, có những thứ không thể cảm nhận khi nhìn bằng con mắt đâu! "

       " Cậu thật  nhảm nhí mà! " - Tôi ngán ngẩm trả lời.

        Chi không nói gì nữa, cô ấy cười rồi đi về phía của sổ, đưa tay chạm vào những hạt mưa bắn tung tóe lên thành cửa.

        Ngoài những thứ lập dị mà Chi hay tra tấn tôi ra thì Chi là một cô bạn hiền lành khá tốt tính. Tuy hai đứa nhà sát vách, biết nhau từ nhỏ nhưng cho đến khi học chung với nhau, tôi mới thực sự bị Chi tra tấn. Lúc đầu, tôi cũng khá khó chịu nhưng dần dần tôi cũng quen. Đôi khi nghe những điều ngớ ngẩn  ấy tôi cũng thấy không ngớ ngẩn lắm. Nhưng khi ngồi cạnh Chi, tôi không dám đi một đôi tất quá một ngày, thường xuyên phải dùng trộm xịt khử mùi của bố. Nói chung là tôi phải hạn chế một cách tối đa " hữu xạ tự nhiên hương" của cơ thể mình. Ôi! Những điều này thật là quá ngớ ngẩn rồi.      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro