Phần Không Tên 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

          Tuy tôi là con gái nhưng tính tôi không hẳn là một đứa con gái , vậy nên tôi cũng không biết rõ con gái sẽ thích ăn những món gì, nhưng tôi chắc chắn không ai mê mẩn món mì tôm trứng như Chi. Mỗi lần tôi xang chơi và học nhóm, Chi lại lôi kì được tôi xuống phòng bếp ăn mì tôm trứng. Từ nhỏ, tôi đã không hiểu sao mình lại không thích trứng và hành, cũng như nhiều người không ăn được cà rốt hay dị dị ứng với nhiều thứ khác vậy.

           " Mình không ăn được trứng. " - Tôi nhăn nhó nhìn vào tô mì của hai đứa.

           Chi có vẻ hơi bất ngờ, cô ấy khựng lại một chút nhưng lại từ tốn hỏi.

            " Minh bị dị ứng với trứng à? "

            " Không, không phải mình bị dị ứng với nó, mình chỉ thấy mùi của trứng rất tanh và kinh khủng, nên mình không ăn được."

            " Để Chi cho Minh ăn thử, nó không  tệ đến nỗi thế đâu." - Chi vui vẻ ngồi xuống ghế, lau thìa lau đũa  đưa cho tôi rồi cô ấy vắt chanh, cho thật nhiều tương ớt vào cả hai bát mì.

            " Mình cũng không ăn được cay" - Tôi nói rồi nhìn Chi một cách cầu khẩn

            " Không sao đâu, tương này không cay mà! Minh kén chọn quá đấy " - Chi vừa nói vừa cười tủm tỉm.

           " Xong rồi , bây giờ cậu nhắm mắt lại đi và hãy nghĩ đến những điều khiến Minh vui vẻ! "

           Tôi nhìn Chi một lúc rồi nhắm mắt lại, tự nhiên tôi ngửi thấy một mùi thơm rắt nhẹ. Cái mùi mà không phải mì tôm thường ngày tôi vẫn nấu qua noa để ăn chống chế. Tôi mở mắt ra thấy Chi cũng đang nhắm mắt, hai hàng mi của cô ấy rung khe khẽ. Chưa bao giờ tôi nhìn Chi ở khoảng cách gần như vậy. Bỗng nhiên tôi nhận ra rằng Chi rất đáng yêu. Một chiếc lông mi rụng xuống má Chi, tôi đưa tay về phía Chi định gỡ nó xuống thì Chi mở mắt ra. Tôi vội rụt tay lại, vội vàng gắp mấy sợi mì  đút vào miệng.

           " Có chuyện gì thế hả Minh? "

          " Không có gì! "- Tôi ấp úng trả lời.

          " Vậy thì ăn thôi, mình đảm bảo cậu ăn sẽ rất ngon! "

          " Ừ, mà ở trên má cậu có ...." - Tôi định gỡ chiếc lông mi ấy xuống. Nhưng được lưng chừng, tôi lại chỉ tay về phía Chi.

          " Trên má cậu có tàn nhan kìa. "

         " Chi bị thế từ bé rồi, xấu lắm phải không? "

          " Đâu có, đẹp mà! "- Tôi buột miệng.

          Lam chỉ cười : " Ăn nhanh thôi không mì nở hết ra rồi! "

          Lần đầu tiên trong đời tôi biết mùi vị của của mì tôm trứng là thế nào, hóa ra nó cũng không kinh khủng như tôi vẫn nghĩ. Thành thật  mà nói thì món mì tôm trứng vắt chanh khá là ngon.

Hôm đó về nhà, lên mạng tra thông tin tôi mới biết những người có tàn nhang thì rất ít khi lên mụn. Thảo nào Chi lại thích món mì tôm trứng đến vậy. và không biết vì lí do gì mà từ hôm đó tôi cũng đâm ra thích món mì tôm trứng vắt chanh và cho thật nhiều tương ớt cay xè.

       

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro