Chương 1: Y Bạch, chúng ta ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Thời gian trôi nhanh quá, Nhanh đến mức Lâm Ương nghĩ rằng, cô với anh chỉ mới kết hôn 3 ngày, mới 3 ngày nên anh không yêu cô là đúng rồi 

Nhưng nhìn đến tờ lịch trên tường cùng với những bức ảnh của anh và cô ta, Lâm Ương cô không thể tự lừa bản thân được nữa 

Đã 3 năm trôi qua, cô và anh đã kết hôn được 3 năm, trông 3 năm này, cô vì anh học nấu ăn, vì anh học kinh doanh để giúp anh, đồng thời cũng vì anh mà từ bỏ đi nghề diễn viên yêu thích của mình 

Anh nói, anh không thích diễn viên, là vợ của anh không thể là diễn viên.

Cô đã từ chối lời làm phim của nhiều đạo diễn, một mực ở nhà đợi anh về, nấu cho anh muốn anh chia sẻ phần công việc với mình 

Nhưng anh chưa bao giờ để cô giúp, món ăn trên bàn cũng chưa bao giờ đụng đũa, những gì cô học rốt cuộc cũng chỉ mình cô biết mà thôi, anh không ăn, anh không cần giúp đỡ 

Tất cả mọi chuyện đều thể hiện " anh không cần cô "

Người anh cần là Lam Nhiên, người con gái đơn thuần ngây thơ, là thanh mai trúc mã, người mà từ nhỏ luôn bám theo anh, làm anh cảm động

Cách anh nhìn Lam Nhiên vô cùng ôn nhu, nếu không có cô thì mọi chuyện đã khác, có lẽ anh và Lam Nhiên đã về chung một nhà

Nhưng không muộn, cô có thể ly hôn, có thể cho anh ở bên Lam Nhiên.

Đã rất nhiều lần nghĩ về việc này, nhưng mỗi lần nghĩ đến anh sẽ ở bên Lam Nhiên, tim Lâm Ương lại đau thắt lại. 

Hư, Tâm sao đau quá, không được níu kéo nữa, ngày xưa người đã hứa với ta, nếu 3 năm anh ấy vẫn không động lòng, ngươi phải rời đi, Lâm Ương,đã đến lúc ngươi phải thực hiện lời hứa của mình rồi. 

Giờ đây, có lẽ anh đang ở công ty, Lâm Ương nhìn từng đồ vật trong căn phòng lần cuối, rèm cửa, khăn trải bàn, bình hoa, tất cả đều do một tay cô sắp xếp, anh chưa từng có ý muốn ở lại căn nhà này, anh chưa từng coi đây là nhà của mình.

Nhìn mọi thứ đều tự mình mua, tự làm vui vẻ vì có ngôi nhà của hai người, nhưng có lẽ chỉ mình cô nghĩ vậy.

Tự diễu nhếch khoé miệng, Lâm Ương nhìn xung quanh, có lẽ cô nên gọi nhân viên đến đây thu dọn một chút, anh cũng không thích ở nôi này, hơn thế nữa, nhìn anh chán ghét cô như vậy, một chút đồ vật ở đây cũng sẽ khiên anh không thoải mái. 

Cô với tay lấy điện thoại trên bàn, bấm số gọi cho bên phía chuyển phát 

" alo, biệt thự cao cấp A ... được... được" 

Cúp điện thoại, cô vào phòng đem quần áo của mình thu dọn lại, những món đồ hàng ngày của anh cũng không ở đây, nói là vợ chồng nhưng hai người chưa từng chung phòng. 

Phòng này chỉ có mình đồ của cô, xách va li đến chân sô pha, cô nhện ngồi xuống, rốt cho mình cốc nước, bình ổn lại cảm xúc. 

Đột nhiên muốn gọi anh, muốn xem anh thế nào nếu như biết cô rời đi, có lẽ là vui mừng, nhưng trong cô vẫ có chút hi vọng anh sẽ níu kéo mình.

Tự véo tay mình một cái, Lâm Ương a Lâm Ương ngươi tự mình tỉnh táo lại cho ta, hi vọng 3 năm còn chưa đủ hay sao, dừng ngay việc này lại, làm thế này ngươi lại muốn tiếp tục 3 năm nữa sao?

Đời người có mấy cái 3 năm, người không cần cuộc sống nhưng anh cần, Lâm Nhiên cần.

Tự xốc lại tình thân, Lâm Ương nghe tiếng bấm chông đúng lên mở cửa

- Chào cô, chúng tôi là nhân viên của công ty chuyển phát Hoà Lạc, cô có phải người vừa gọi điện

- Đúng vậy, các anh vào đi 

Cô mở cửa, nhìn mọi người bận rộn rỡ xuống rèm cửa, khăn trải bàn, ..  bỏ vào thùng

Từng món từng món, đến khi xong xuôi nhân viên hỏi cô 

- Cô Lâm Ương, đồ này chuyển đi đâu ạ? 

- Các anh muốn lấy gì thì lấy đi, nếu không cần đem vứt đi là được rồi, cảm ơn 

Nhân viên ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt, nghĩ ở những khu biệt thự cao cấp này, chắc là tiệu tình nhân của tổng tài nào đó , nhìn sắc mặt tiều tuỵ vẫn không thiếu sự tinh tế, xinh đẹp.

Nhân viên có chút thở dài, cuộc sống mà, chắc người kia có mới nới cũ, cô ấy phải chuyên đi, đâu lòng lắm để bọn hắn vứt hết mọi thứ. 

Nghĩ đến đây, nhân viên vận chuyển dùng ánh mắt thương hại nhìn Lâm Ương 

lâm Ương thấy nhân viên vận chuyển thương hại mình, cười nhạt

- Tôi đã chuyển tiền thanh toán cho ông chủ các anh rồi, các anh có thể về được rồi 

Nhìn đoàn người lần lượt vác đi những thứ cô từng mua, Lâm Ương thu ánh mắt, đồng hồ đã điểm 5 giờ chiều

Cô đã từng ngồi đợi Y Bạch nhiều lần rồi, 3 năm nay, ngày nào cô cũng ở trong nhà, lễ tết cũng vậy.

Bố mẹ Lâm Ương đã chết năm cô 20 tuổi, tất cả tài sản bọn họ đều để lại cho cô, còn bố mẹ Y Bạch thì ở nước ngoài hiếm khi về nước. 

Họ cho rằng, cô là sự sỉ nhục của nhà họ Nghiêm, chừng nào Y Bạch chưa ly hôn, thì bọn họ cũng không về.

Đang nghĩ ngợi, bỗng Lâm Ương nghe tiếng xe của Y Bạch, cô mở cửa, một đôi mắt lạnh tanh lướt qua cô, tuy hắn không ăn cơm cô nấu, không cần cô, nhưng ít nhất một tuần hắn cũng về nhà một lần, thường là vào thứ 5, điều này là do hắn không muốn có người bàn ra tán vào chuyện nhà hắn.

Ngày trước, thấy vậy, Lâm Ương còn cho rằng hắn thấy cô ở đây, trong lòng có chút tình cảm nên không muốn cô luôn ở nhà một mình, nhưng điều này duy trì 3 năm, Lâm Ương khẳng định ngày xưa mình quá ngốc rồi. 

Không đợi hắn lên lầu, Lâm Ương nhẹ giọng nói

- Y Bạch, em mệt rồi, chúng ta ly hôn 

- Hừ, cô lại định dùng trò gì nữa? lạt mềm buộc chặt?

- Đơn ly hôn em kí rồi, anh kí đi, tuần sau chúng ta gặp nhau tại toà án 

Hắn đứng sững tại chỗ, lần này, cố có cái gì đó không giống những lần trước, lòng có chút khó chịu bị hắn bỏ qua.... 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro