Chương 2: Cuộc sống sau ly hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dứt lời Lâm Ương kéo vali ra khỏi cửa

Một mình ở lại trong căn nhà, Y Bạch nhìn xung quanh, cả căn nhà trống rỗng, không một hơi thở của người sống ở đây. 

Mọi thứ trong nhà đã được mang đi, trong trí nhớ của hắn, mọi thứ trong căn nhà này đều mờ nhạt, cũng phải thôi, hắn có bao giờ để ý đến nhưng thứ này.

Nhìn đơn ly hôn được đặt ngay ngắn trên bàn, Y Bạch nhíu chặt mày, chiêu này cô ta dùng cũng quá nhiều đi?

Suốt 3 năm qua, bao lần cô ta đòi ly hôn, nhưng đến lúc lên toà lại biệt tích, sau lại quay về nhà như chưa có chuyện gì.

Nhưng lần này, cô ta đã dọn sạch sẽ hết cả căn biêt thự này, không lưu lại chút gì hình ảnh của bản thân, chơi chiêu mới? 

Nghĩ đến đây< Y Bạch thở dài, tâm tình không hiểu sao có chút dễ chịu hn.

Nhưng khi hắn cầm lên tờ đơn ly hôn, đọc nhưng dòng chữ khác những lần khác

- " Tôi, Lâm Ương, sẽ không lấy bất cứ tài sản gì của Y Bạch, tài sản của chúng tôi không chia đôi, phần ai người ấy giữ..."

- Làm trò đến mức này?

Mỗi lần trước, cô ta đều đòi một nữa tài sản, làm đến thập phân nhuần nhuyễn, ngay cả thư kí của hắn cũng đọc thuộc được đơn ly hôn của cô ta, nhưng lần này, cái gì cũng không cần?

Y Bạch cười nhạt, cũng mệt cô ta nghĩ ra cái trò này, chơi mãi không chán, giờ đổi kiểu khác, làm hắn có chút để ý, Lâm Ương lần này cô lại muốn làm gì?

Đang suy nghĩ bỗng nhiên điện thoại vang lên, màn hình hiện ' Lam Nhiên"

- Alo, có chuyện gì?

Tiếng Lam Nhiên yếu ớt truyền ra từ điện thoại 

-  Y Bạch, anh đang ở đâu 

-  Ở nhà, Lam Nhiên, có chuyện gì, mau nói?

- Em bị xe đụng, đang ở bệnh viện, anh có thể đến xe em một chút không?

- Em ở đâu? anh lập tức đến.

- Bệnh viện trung tâm 

Cúp máy, Y Bạch không tiếp tục suy nghĩ về chuyện của Lâm Ương, trong đầu hắn lúc này hoàn toàn là hình ảnh Lam Nhiên bị thương, chạy nhanh xuống gara lấy xe phóng đến bệnh viện trung tâm 

----------------------------------------------------------------

Ra khỏi biệt thự, Lâm Ương có chút không biết phải đi đâu, có có tiền, nhưng không có bạn bè, không tránh khỏi có một chút cô quạnh.

Ngồi xuống ven đường, nhìn dòng người qua lại, Lâm ương co chút thất thần.

Nhớ lại, 17 tuổi năm đó, lần đầu gặp Y Bạch, trái tim đã không kiểm soát được mà đập liên hồi, cô không tin nhẩt kiếm trung tình.

Có lẽ lần gặp đầu chỉ là thích, một chàng trai mặc sơ mi trắng, ánh mắt sáng trong sạch sẽ, môi mỏng mím chặt, sống mũi cao thẳng, ánh mắt đầy lạnh lẽo nhưng chỉ cần hắn nhìn vào ngươi, ngươi liền cho rằng người chính là cả thế giới của hắn, ngũ quan tinh xảo, nhìn như tượng thần hy lạp, ánh nắng chiếu vào hắn như một vị tiên nhân.

Cũng từ ngày ấy, Lâm Ương một kẻ lì lợm la liếm Y Bạch ra đời, nghe đồn ở trường không ai không biết ở ban B có Lâm Ương ngày ngày theo đuổi Y Bạch, bọn tỷ muội muốn ngáng chân nàng rất nhiều, nhưng tài lực nhà Lâm Ương vô cùng tốt, lần nào cô cũng vượt qua sự hãm hại, một đường thẳng đến chỗ Y Bạch. 

Nhưng bất chấp sự cố gắng của cô, 3 năm, tới lúc Lâm Ương 20 tuổi, bố mẹ cô ra đi trong một vụ tai nạn, mọi quyền sợ hữu công ty, nhà cửa đều thuộc về Lâm Ương

Ngày cô suy sụp nhất, Y Bạch không ở bên cô.

Lần đấy, một thời gian sau cô không đi tìm Y Bạch, có lẽ vì quá đau khổ 

Nhưng đọc bức thư cuối cùng do bố mẹ cô để lại 

" Lâm Ương, chúng ta biết con thích Y Bạch, đời người mấy khi mới gặp được người mình thích, con cứ dũng cảm tiến về phía trước, sau này, dù sao cũng không hối hận..."

Vì thế, cô đi tìm Y Bạch, Nhưng lúc này bên cạnh hắn đã có Lam Nhiên, nhìn ánh mắt ôn nhu cùng sự nuông chiều, sủng nịnh của hắn dành cho Lam Nhiên. 

Lâm Ương có chút không thở nổi.

Lúc này, gia cảnh Y Bạch không đươc như bây giờ, công ty bố mẹ hắn đang trong giai đoạn khó khăn.

Quản gia của Lâm gia, Lý Tùng, đẹp trai trẻ tuổi, suy nghĩ trầm tính, được bố mẹ Lâm Ương để lại cho con gái mình. 

Vì làm theo ý của Lâm Ương, công ty Lâm thị gây sức ép cho Nghiêm thị, không đợi vài tuần Y Bạch nhẫn nhục đến tìm Lâm Ương. 

Nhìn sắc mặt lúc này có chút tiều tuỵ, Lâm Ương có chút hối hận vì ra tây có chút tàn nhẫn, nhưng ánh mắt Y Bạch nhìn Lâm Ương có sự chán ghét cùng sự căm hận, năm nhân 21 tuổi, chỉ là trẻ con, đứng trước sư bế tắc của gia đình, không thể bỏ xuống sự tôn nghiêm, lạnh lẽo mà đi cầu Lâm Ương, 

Thoả mãn được ý nguyện, Lâm Ương kết hôn với Y Bạch ở tuổi 20.

Đem Y Bạch mạnh mẽ tách ra khỏi Lam Nhiên, Lâm Ương không cho rằng mình sai, vì hắn cô cũng đã trả giá rất nhiều. 

Hắn không yêu cô, cố biết nhưng lần này là hắn cầu cô, có thể hắn không cần công ty, không cần mọi thứ mà cần Lam Nhiên thì đã chọn Lam Nhiên rồi. 

Tự an ủi mình, chịu đựng bản thân ghê tởm, nhưng thương trường đâu đơn giản chỉ để vui đùa, để làm được như vậy, Lý Tùng cả tháng đều không ăn không ngủ, sau này, ví việc đó sức khoẻ cũng suy nhược đi không ít. 

Nhắc đến LÝ Tùng, đã lâu, từ khi kết hôn, Lâm Ương tự thu hẹp mình trong căn nhà kia, cô không ra ngoài nhiều nên Lý Tùng cùng cô gần như không liên hệ.

Bỗng, cô có chút muốn biết tình hình hiện tại của công ty 

Lục trong danh bạ, lấy số Lý Tùng

- Alo

- Alo, ai vậy? 

- Tôi, Lâm Ương đây

- Tiểu thư?  đã bao lâu rồi người không gọi cho tôi.

- Tôi cùng Lý Bạch ly hôn.

- Ly hôn? vậy giờ cô ở đâu? 

- Có lẽ tôi sẽ thuê khách sạn, ngày mai chúng ta nói chuyện đi. 

- Được. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro