Chương 41: Phần 6: Phục quốc bảo tàng (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tĩnh Trung trở lại nhà trọ hắn thuê, Doãn Hi bám theo sau hắn, " Tĩnh Trung, anh đừng nóng giận mà."

Từ Tĩnh Trung cố tình tỏ vẻ đau thương, " Em có biết hay không anh vì em mạo hiểm biết bao nhiêu? Hiện tại cấp trên đã có người hoài nghi anh, còn có người muốn tra được em, vạn nhất chuyện này tiết lộ ra ngoài, anh tuyệt đối không có đường sống."

" Trước kia anh vẫn nói thiếu tiền, còn bảo vật thì không tìm được người mua hay sao.." Doãn Hi cũng không nghĩ tới chuyện chị họ tìm được một phú nhị đại lắm tiền như vậy," Lục Thiên Phóng nếu đối bảo tàng cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể...'

" Hừ! hắn bất quá chỉ là một đứa ăn chơi trác táng, không đủ mưu mô". Lục thiên Phóng ... Ngốc! Tiền nhiều! Nhưng là hắn có một đôi cha mẹ không dễ chọc, Lục gia đương nhiên sẽ điều tra rõ ràng, vợ chồng bọn họ đều cầm tinh con hổ, một đôi hổ thành tinh, không dễ chọc.

" Thế nhưng.." Doãn Hi hồ hồ ngồi vào trên sôfa mông dưới cảm thấy có phần đau, đứng lên liền thấy một hộp đồ chơi búp bê...

Từ Tĩnh Trung chạy tới đem búp bê đoạt trở về, đây là vật hắn giả làm vật báo thù, như thế nào lại bị người ném lên sôfa.

"Tĩnh Trung, anh thật còn có thú vui này?" Doãn Hi cảm thấy có phần quái dị.

"Thích" Từ Tĩnh Trung trả lời xong liền không nói nữa, mà ở lại trong phòng tìm dấu vết người khác để lại, người tới này tựa như cũng không sợ hắn phát hiện, trong đống rác có vỏ kem, vỏ mì ăn liền, trong tủ lạnh rất nhiều đồ ăn mất tích, ngay cả phòng vệ sinh cũng có người dùng qua.

Quan trọng nhất là phòng ngủ của hắn, toàn bộ những bộ quần áo phụ nữ hắn mua đều bị người động qua.

Đúng vậy, Từ Tĩnh Trung là một nam trạch , giấc mộng của hắn là tự thiết kế cuộc sống của mình, quan trọng nhất là khi thẩm mỹ của hắn lần thứ hai thay đổi, mỹ nữ trong lòng hắn là các cô gái tóc vàng mắt to ngực lớn eo nhỏ. Thẩm mỹ này của hắn làm hắn không dậy nổi hứng thú với các cô gái bình thường, hắn còn có bệnh không tiện nói ra, bộ vị nam nhân của hắn cùng tiểu nhi đồng ba tuổi không có gì khác nhau. Vào Thời điểm nam sinh dậy thì phát dục, bạn học dần cũng biết hắn không bình thường liền cười nhạo hắn, bố mẹ hắn dẫn hắn đến bác sĩ nhưng kết quả đành chịu bó tay, bởi vậy hắn bình thường tiếp xúc với những người nam tính đều rất bài xích chán ghét.

Vốn đây chính là nhược điểm vì bất lợi cho công việc của hắn nhưng Thượng đế đóng cánh cửa này lại mở ra một cánh cửa khác, EQ cực cao, IQ cũng cực cao, hành vi ra vẻ thân sĩ của hắn rất được lòng phụ nữ.

Hắn thông minh như vậy lại tài hoa, mà thân thể lại cố tình tàn tật, tập hợp những điều đó một chỗ làm hắn cả người toàn thân tỏ ra biến thái vặn vẹo, chỉ là thường ngày hắn giả vờ rất bình thường.

Doãn Hi bây giờ nếu có thể nhìn mặt của hắn, gương mặt hé ra vẻ mặt vặn vẹo tà ác, thế nhưng cô không thấy, cô nhìn hắn cô độc tịch mịch đứng bên cửa sổ nhìn về phía xa xa.

Bóng dáng tịch mịch hiu quạnh, giống như đứng trong bão tuyết, thừa nhận áp lực cực kì lớn nhưng vẫn cố chấp.

" Tĩnh Trung, thật xin lỗi, là em sai rồi.." Cô đi qua, ôm thắt lưng Từ Tĩnh Trung, áp mặt sau lưng hắn.

Nữ nhân ngu xuẩn này, Từ Tĩnh Trung hơi nhíu mày, trên mặt tràn đầy chán ghét, nhưng cầm tay Doãn Hi vẫn ôn nhu dị thường," Ai, anh biết em vì tốt cho anh, anh phía trước đã liên hệ với bên hương cảng, thương nhân mình hiểu rõ vẫn tốt hơn, có thể trực tiếp đổi ra tiền ở thành phố A."

" Anh nói bảo tàng ở ngay tại thành phố A?"

"Đúng vậy, thực lực Lục gia rất mạnh, chỉ sợ Lục Thiên Phóng vạn nhất..."

" Sẽ không, hắn là bạn của chị họ em, hắn lại ngu ngốc như vậy, hắn sẽ không lừa gạt anh."

Đúng vậy, ngu xuẩn, Từ tĩnh Trung nghĩ đến Lục Thiên Phóng đang ngu ngốc kiêu ngạo kia liền tức giận nói không nên lời, chẳng qua là hắn may mắn đầu thai mà thôi! Nếu hắn là Lục Thiên Phóng.. hắn nhìn phương xa tựa hồ như thấy chính mình đem tài lực nhà họ Lục phát triển, xưng bá một phương, mỹ nhân nằm dưới đầu gối, đương nhiên hắn chỉ là đang mơ thôi.

" Đoán người không thể đoán qua tướng mạo, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn." Hắn có thể ngụy trang lâu như vậy ngoài trí óc thông minh, còn có một chút cẩn thận, cho dù người đã mất giá trị lợi dụng cũng sẽ tỏ ra tận lực ôn nhu, nếu không Doãn Hi sẽ không lần thứ hai mắc mưu.

"Anh nói... là tha thứ cho em, còn nhận Lục Thiên Phóng?"

" Anh muốn biết bố hắn là người như thế nào?"

" Em đi hỏi chị họ một chút."

"Không thể trực tiếp tìm chị họ, trực tiếp tiếp xúc sẽ thỏa đáng hơn." Hắn cảm thấy Uông Tư Điềm có chút quen mắt, còn Âu Vân Khai  dường như là người luyện võ, Vinh Mẫn Giai chỉ là người qua đường Giáp.

Người qua đường Giáp trong mắt hắn lúc này đang bận rộn xử lí công ty, Vinh Mẫn Giai học chuyên môn tài vụ và kế toán, xuất thân gia đình buôn bán, lúc tốt nghiệp phổ thông đã làm nhân viên thu ngân , kế toán cho cửa hàng cháo, đối với tiền bạc cực kì mẫn cảm, thời điểm học đại học cũng không phí tiền đùa nghịch, cuối cùng cầm lấy đồng hồ điện tử làm kế toán.

Mười năm kinh nghiệm ( tính cả lúc bé làm cùng với mẹ) sao có thể làm khó cô, thu chi như thế nào? Hợp đồng nằm ở đâu? Chi là dùng vào việc gì? Tiền lương kết toán như thế nào? Cho vay như thế nào? Lục Thiên Phóng có biết hắn phải bù lỗ không?

Tính toán thu vào, đem hợp đồng phân chia, lại tính nhập sổ, công ty khai trương trễ, laị bởi vì lục Thiên Phóng bị thương chậm trễ công việc, không suy nghĩ đến phí thuê nhà, Lục thiên Phóng tiêu pha, cuối năm còn phải phát tiền thưởng, trà bánh hoa quả điểm tâm, cơm hằng ngày cho nhân viên, hắn căn bản là bỏ tiền ra, cô lại tìm ra thêm mấy cái hoá đơn giá trên trời, thật tức chết người, một cái công ty nhỏ như vậy cả ngày lại lượn con Toyota bá đạo chạy tới chạy lui, có suy nghĩ đến cảm thụ của nhân viên kế toán này hay không?

Cô đem một đống sổ nợ rối mù ném trước mặt Lục Thiên Phóng," Nơi này cần có con dấu, làm thành tài vụ chính quy, còn muốn đi cục thuế vụ đăng kí? Về sau muốn cùng công ty có buôn bán người ta muốn làm khó chúng ta cũng không được."

"Công ty?"Bọn họ căn bản không phải nhắm vào cá nhân sao?Lục Thiên Phóng đem giấy phép buốn bán điều tra tín dụng cá nhân, điều tra tín dụng xí nghiệp quên hết.

"Còn có, hợp đồng thuê văn phòng đâu?" Tuy là của Lục phu nhân, Lục Thiên Phóng dùng, tay trái đổ tay phải hứng không cần tiêu tiền, nhưng nếu có hợp đồng thuê nhà đưa vào tài vụ sẽ giảm được một phần phí thuế a.

" Tôi ngày mai sẽ đến thư kí của mẹ để lấy." Đúng vậy, Hàn Diễm Yến  có trợ lí, hơn nữa không phải chỉ có một người, nếu không chỉ việc thu tiền nhà cũng làm bà mệt chết.

"Thuế của công ty thì sao?"

"Sinh viên khởi nghiệp từ công ty nhỏ, miễn thuế 5 năm."

"Thuế thu nhập cá nhân cùng ngũ hiểm nhất kim đâu, công ty giao nộp.." ( ngũ hiểm: các loại bảo hiểm thân thể sức khỏe , lao động, lương hưu cùng quỹ nhà ở)

"Cái này để cô phụ trách, tôi sẽ chi tiền, tôi có mấy người bạn làm công ty bảo hiểm, bảo họ đưa tư liệu cho cô , cùng cô giải quyết, đề ra nhiều quy định tiện nghi cho chúng ta, không cho liền từ chối." Hắn có mấy người bạn mở công ty, muốn chiếm tiện nghi, đương nhiên tiện nghi từ hắn là tốt nhất,nhưng Lục Thiên Phóng cũng không phải gã khờ để cho bọn họ dễ dàng.

Người này đầu óc cũng không ngu ngốc a, Vinh Mẫn Giai cũng bớt tức giận," còn muốn làm thêm quảng cáo cho công ty?"

" Làm xong vụ này rồi hẳn làm quảng cáo, không khéo bị Từ Tĩnh Trung phát hiện chuyện xấu." Hắn không có danh khí gì, chị Gia Mộc cùng Trịnh Đạt ca cũng là hơi có chút tiếng tăm,tuy rằng cũng coi như bí ẩn, nhưng cũng dễ bị tra, Uông Tư Điềm càng dễ bị phát hiện.

Được rồi, Lục Thiên Phóng không phải vàng 24k thuần khiết,nhưng hắn cũng có đầu óc, chẳng qua dây thần kinh hay gián đoạn, đầu óc thường xuyên không suy nghĩ, Vinh Mẫn Giai không biết nên vui mừng hay buồn thay hắn nữa T.T

Uông Tư Điềm không có chú ý tới cuộc nói chuyện ở phòng khách, cô đối với vấn đề tài vụ không có hiểu biết cũng không có hứng thú, không phải cô cảm thấy Lục thiên Phóng có tiền, có thể tùy tiện vun tiền như nước, mà là vạn sự khởi đầu nan, gian nan mới thành tài, làm việc khai hỏa danh tiếng, tài nguyên cuồn cuộn tới, là một cuộc buôn bán một vốn bốn lời.

Về phần tài vụ, cho vay, ngũ hiểm nhất kim... cô không hiểu cũng không quản được, may mắn chính mình đem Vinh Mẫn Giai này trở về, thay cô giảm đi ít sức lực.

Âu Vân Khai không có đang xem hình pháp ( sách luật pháp ),  mà là bổ sung tin tức, hắn lúc bên trong nhà tù đã nghe nói qua không ít tội phạm lừa đảo tự thú về " năm tháng huy hoàng" của chính mình, cũng từng nghe qua một lão nhân  kể chuyện có người dùng chuyện quốc bảo lừa gạt, hơn nữa những kẻ này vẻ ngoài cao giai, những kẻ chủ mưu, kẻ trung gian đều bị bắt sạch trong mười mấy năm dụ dỗ đầu tư, triều đại nhà Thanh đã sụp đổ 100 năm rồi nhưng vẫn có kẻ dùng nó để lừa đảo biết bao nhiêu người.

Còn có vô căn cứ làm ra một cuộc đấu thầu, mở công ty, thu tiền các nhà đầu tư phí đấu thầu, tiền trà nước... Vô cùng khó tin, hắn vẫn tưởng giả,không ngờ có ngày chính mình cũng được gặp.

Hắn tìm tòi một chút tin tức, quả nhiên một loạt các nhãn giới, là thế giới này biến hoá quá nhanh hay là hắn không theo kịp thời đại.

Từ Tĩnh trung dỗ dành Doãn Hi muốn ngủ lại về nhà, nhưng không có khóa trái cửa như bình thường mà ngồi trên sôfa cầm một quyển kí sự công chúa linh tinh mượn danh muội muội Phổ Nghi viết truyện kí tiểu thuyết, qua 5 phút, cánh cửa bị người nhẹ nhàng mở ra, người mở cánh cửa là một người chừng bốn mươi tuổi, mặc Hoa phục tóc tết đuôi ngựa sau đầu vẻ ngoài là một phụ nữ trung niên tương đối phúc hậu, phía sau là một nữ nhân có chút tư sắc, đang giúp đỡ một người đầu trọc râu dài, mặc áo dài, rõ ràng đã có tuổi, trên người lại có thể nhìn ra được cơ bắp, thoạt nhìn hơi có chút " đặc dị " lão nhân.

"Cha nuôi!" Từ Tĩnh Trung đứng dậy nghênh đón lão nhân, " Ngài như thế nào lại tự mình đến?"

"Chuyện phục quốc bảo tàng  bọn họ hiểu rõ không bao nhiêu lại không quen thuộc, ta không đến thì lại lo lắng."

"Vẫn là cha nuôi hiểu rõ con nhất." Từ Tĩnh Trung thầm nghĩ nếu không phải hắn ta câu được Lục Thiên Phóng, cha nuôi cũng không thèm để ý đến hắn, càng không cần phải mang hai đệ tử đắc lực đến đây hỗ trợ,hiện tại bọn họ đã đến đây, hắn muốn chính mình phải được chia ít nhất hai phần ba, nếu không sẽ không để bọn họ như ý.

"Đương nhiên!" Vị cha nuôi nâng mày cười đến hiền hòa giống như vị bồ tát trong miếu kia, ai biết hắn sẽ ra tay nhẫn tâm như ác quỷ đòi mạng.

Người phụ nữ trung niên kia không xem mình là khách, tự tìm trà cùng chén, nấu nước , thay cha nuôi dâng trà nóng," Trung tử, ta nói ngươi quản rất không nghiêm, chúng ta đã đến sớm, nhưng không gọi được ngươi,đành tự mình mở cửa.."

"Gác cửa có nghiêm cũng không ngăn được Hà tỷ tỷ." Từ Tĩnh Trung trong lòng rất tức giận những người này thô lỗ, nơi này là chỗ của hắn, bọn họ lại trực tiếp mở cửa, không hỏi tự rước bây giờ lại ra vẻ dạy đời hắn.

"Đó là tự nhiên." Cô gái thay cha nuôi châm một điếu thuốc,"Trên đời này vốn không có cái khóa nào Hà tỷ không mở được, câu được bảo bối chắc cũng không dễ dàng."

"Đúng vậy, cũng không nhờ đến Mỹ Kiều câu dẫn nam nhân." Hà Tỷ liếc mắt cô gái trẻ tuổi một cái.

" Cãi nhau...Lại cãi nhau, ta đã sớm nói, hòa thuận một chút không được sao?" Cha nuôi hung hăng đặt chén trà xuống," Trung tử, không phải chê cười con, tới nói ta nghe con thế nào lại câu được Lục Thiên Phóng..."

2474 Từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hdxlrt2