Q.3 - Chương 65

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trích lời Gia Mộc: Thế giới của người lớn rắc rối phức tạp, cái gọi là thế giới của trẻ con cũng không hề đơn giản.
***
Mã Dược là một cậu bé thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng thực ra đầu óc còn đơn giản hơn, cả ngày chỉ chơi game online, thỉnh thoảng mới xuất hiện đúng giờ trên lớp. Trước kia bố cậu ta thường xuyên ngoại tình, cuối cùng bị mẹ làm cho tay trắng ra đi, chuyện này cũng không phải việc lớn gì với cậu ta, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc chơi game của cậu ta là được. Theo quan điểm của cậu ta, bố mẹ mình chính là một đôi vợ chồng thường xuyên bất hòa, chia tay là điều tốt cho cả hai người.
Cho nên khi cô bé học sinh Vu Giai của mình hẹn đến McDonald gặp mặt, cậu ta liền nghĩ hôm nay không phải cuối tuần, cũng không phải ngày lễ gì, không biết có phải cô bé này cũng trốn học hay không. Vừa định ra vẻ người lớn răn dạy cô bé này một trận, cậu ta lại phát hiện vẻ mặt của Vu Giai còn nặng nề hơn mình, ngồi xuống không hề gọi đồ mà ném thẳng một xấp tài liệu tới trước mặt cậu ta. Mã Dược cười hì hì, hỏi: "Đây là cái gì?"
"Không phải anh đề nghị em tìm văn phòng tư vấn điều tra xem bồ của bố em là ai à? Đây là kết quả".
"Là ai thế?" Mã Dược còn không biết chuyện ra sao: "Thế nào? Có thứ tốt gì cho thầy à?"
"Tự anh xem đi".
Mã Dược mở túi tài liệu ra, vài giây sau vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc: "Mẹ anh?"
"Chính là mẹ anh". Vu Giai khoanh tay trước ngực cười nhạo: "Nói gì mà họ tin tưởng chúng ta, hai người ít tuổi tương đối hiểu nhau hơn, tất cả đều là nhảm nhí. Bọn họ muốn để chúng ta bồi dưỡng tình anh em, sau này thuận tiện cho gian phu dâm phụ qua lại".
"Em đừng nói khó nghe như vậy được không?" Mã Dược đưa một tay bóp trán, lật xem xấp tài liệu đó.
"Ha ha, dụ dỗ chồng người khác không phải dâm phụ lăng loàn thì là cái gì?"
"Em còn ít tuổi, đừng nói những từ bẩn thỉu như vậy".
"Em nói bẩn thỉu cũng không bẩn bằng những chuyện mẹ anh làm! Mấy chục tuổi đầu, con trai đã học đại học rồi mà còn bắt chước người ta làm bồ nhí, quên mất trước đây nhà mình đã bị đám bồ nhí phá tan tành à? Quên mất từng bị chửi là mụ vợ già không biết xấu hổ dính lấy đàn ông không chịu buông ra à? Nếu không phải mẹ em thấy bà ta đáng thương nên giúp đỡ thì bà ta đã bị con đê tiện kia ép nhảy lầu rồi. Kết quả thế nào? Bà ta báo đáp mẹ em như vậy à?"
Vu Giai cũng không nói thật với Lâm Gia Mộc. Mẹ của Mã Dược quả thật là thanh mai trúc mã của bố cô ta, nhưng không phải gặp lại và duy trì liên lạc từ buổi họp lớp mà là hai bên vô tình gặp nhau khi đi mua nhà, hai gia đình mua hai căn hộ cách nhau mấy cầu thang trong cùng tòa nhà. Vốn hai bên cũng chỉ qua lại sơ sơ, quan hệ thật sự tốt lên là khi Lâm Như, mẹ của Mã Dược bị bồ nhí của chồng bắt nạt nhục mạ, Phương Trân mẹ của Vu Giai dũng cảm đứng ra thoá mạ mụ ta một trận, tóm cổ áo ném ra khỏi cửa cầu thang.
Không ngờ sau khi hai nhà qua lại ngày càng thân thiết, mảnh tình cũ giữa Lâm Như vốn vẫn chịu đựng chồng và Vu Trường Thanh bố Vu Giai lại từ từ bùng cháy. So với Vu Trường Thanh chịu khó chăm lo việc nhà, ông chồng không bảo giờ để ý đến gia đình càng ngày càng làm cho bà ta chán ghét, cuối cùng quyết định li hôn. Sau khi li hôn, lúc đầu Lâm Như còn chỉ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu với Vu Trường Thanh khi gặp mặt, sau mỗi khi đồ điện trong nhà bị hỏng, bồn cầu bị tắc đều nhờ Vu Trường Thanh giúp đỡ. Phương Trân là một phụ nữ mạnh mẽ, một mình phụ trách một cửa hàng thực phẩm không nhỏ, mệt chết mệt sống, căn bản không hề để ý đến quan hệ của hai người, cuối cùng hai người này cặp với nhau...
Lần đầu tiên Vu Giai phát hiện bố có bồ cũng không hề biết người phụ nữ cưa sừng làm nghé trên weibo đó là cô Lâm thoạt nhìn thành thật lương thiện bảo thủ. Mãi cho đến khi tình cũ lại cháy, cô bé mới vô tình phát hiện có lúc bố nói đi ra ngoài câu cá với bạn mà lại ra ngoài từ cổng phía đông tiểu khu rồi vòng về cổng phía tây, nhân lúc mọi người không để ý lại đi lên cầu thang nhà cô Lâm...
Hè nằm lớp mười một lên lớp mười hai, bố cô ta nói Mã Dược thi đại học được điểm tiếng Anh rất cao. Tiếng Anh là môn yếu của Vu Giai, nên nhờ Mã Dược bổ túc tiếng Anh cho Vu Giai. Lúc đầu Vu Giai rất giận, định làm cho Mã Dược mất mặt, nhưng nhớ tới năm đó cô Lâm li hôn chú Mã, nghe nói cô Lâm đã tìm được một luật sư và thám tử tư rất lợi hại, lôi được hết tất cả các tình nhân, bất động sản và tài sản tẩu tán các nơi của chú Mã ra, còn tra rõ toàn bộ lịch sử đen tối của chú Mã khiến chú Mã đang là một quan chức nhỏ không thể không tay trắng ra đi để bảo toàn chức vụ. Bây giờ để những người lợi hại như vậy quay lại đối phó cô Lâm thì sẽ thế nào?
Mã Dược ném xấp tài liệu này sang bên cạnh, ngẩng đầu nhìn ánh mắt châm chọc của Vu Giai: "Không, không thể là mẹ anh được".
Gần như từ lúc cậu ta nhớ được chuyện, mẹ đã thường xuyên khóc lóc kể lể bố ra ngoài tìm gái hoang với cậu ta. Vì vậy cậu ta có thù hận rất sâu với đám gái hoang đó, sau đó mỗi lần bố dẫn cậu ta đi gặp các "cô", cậu ta đều làm các "cô" đó khó xử. Lúc Vu Giai nói với cậu ta là bố cô ngoại tình thì cậu ta còn không tin, đến tận lúc Vu Giai mang những tin nhắn đó ra, cậu ta mới tin chú Vu mà cũng ngoại tình, vì thế mới cho Vu Giai địa chỉ của văn phòng tư vấn Gia Mộc, không ngờ kết quả lại là...
"Lúc chưa xem những tài liệu này thì em cũng cho rằng không thể như vậy, bây giờ..." Vu Giai cười lạnh, nói: "Có phải anh đã biết từ lâu rồi không? Anh cố ý để em đi thuê thám tử tư điều tra ra chuyện này để em ngu ngốc đi nói với mẹ, để mẹ em làm ầm ĩ lên, để bố em li hôn mẹ em? Em nói với anh, anh cũng biết tính mẹ em, nếu để mẹ em biết chuyện này thì mẹ anh đừng hòng còn sống ra khỏi thành phố A!"
"Em đừng suy nghĩ âm u như vậy được không? Anh không biết!" Mã Dược đứng lên, cậu ta cảm thấy mình sắp không thể hô hấp được nữa.
"Anh về nói với mẹ anh, bảo bà ấy cách bố em xa một chút, nếu không em sẽ cho bà ta biết tay!"
Mã Dược xách ba lô của mình lên: "Vu Giai, em đúng là con ngoan của mẹ em".
"Không phải con mẹ em thì chẳng lẽ là con mẹ anh à? Mẹ anh có xứng không?" Vu Giai vênh mặt lên.
***
Vu Trường Thanh gần như không dám nhìn vào mắt con gái: "Mấy thứ này... ở đâu ra?"
"Bố đừng quan tâm con lấy những thứ này ở đâu ra, con chỉ muốn hỏi bố, bố có cần cái nhà này nữa không?"
"Giai Giai..."
"Bố trả lời con đi!"
"Giai Giai, mấy năm nay bố rất vất vả..."
"Vất vả? Bố thì có gì vất vả? Mỗi ngày chín giờ đi làm năm giờ về, cơ quan có xe tuyến đón đưa, tiền lương hàng tháng được chuyển vào thẻ đúng giờ, có vất vả cũng chỉ có việc đi chợ nấu cơm hàng ngày là vất vả. Còn mẹ con? Từ khi con đi nhà trẻ, mẹ đã bắt đầu mở hàng bán quán rồi. Từ bán đồ ăn vặt đến bán thực phẩm bây giờ, có một xu nào không phải tiền mồ hôi nước mắt? Mẹ và con có xin bố một xu nào không? Ông bà nội bị ốm, cô không có tiền, lần nào bố mở miệng mà mẹ con không cho tiền? Quần áo của bố một năm bốn mùa, có cái nào là không phải hàng hiệu? Đồ ăn đồ dùng đồ mặc trong nhà có thứ nào không phải mẹ con kiếm về? Bố có công việc tốt như vậy cũng là do ông ngoại tìm giúp!"
"Sao con nói chuyện giống mẹ con như vậy? Câu nào cũng tiền tiền tiền tiền tiền! Bố cần vợ, không cần tiền!"
"Bố muốn một người vợ kiểu gì? Giống như cô Lâm à? Ngày ngày nấu cơm quét nhà giặt quần áo? Ngoài số tiền nhận được khi li hôn và mấy đồng tiền nghỉ một cục sau khi làm nhân viên quản lí thư viện thì bà ta đã kiếm được xu nào khác chưa? Bố mà lấy bà ta thì bây giờ vẫn còn đang ở căn hộ rách nát nhà ông bà nội ấy".
"Nhưng ít nhất bố cũng được như một người đàn ông! Bố không phải uất ức như bây giờ!"
"Bố... Đây chính là suy nghĩ của bố sao? Thế ngày ngày đón con đi học về, nấu cơm cho con, chải tóc cho con, đưa con đến câu lạc bộ thì không phải việc một người đàn ông nên làm à? Mẹ con bận, mẹ con mệt, nhưng mẹ con có bao giờ nhờ bố giúp mẹ việc gì chưa? Kể cả như bây giờ, con không cần có người đưa đón nữa, mỗi ngày chỉ ăn bữa sáng ở nhà, mẹ con cũng sẵn sàng thuê người làm ở cửa hàng chứ không nhờ bố phải động một ngón tay, bố có biết mẹ con nói thế nào không? Mẹ con nói bố đã mệt mỏi nhiều năm như vậy rồi, cũng nên được thoải mái một chút rồi. Thế mà bố báo đáp mẹ con như vậy?"
"Bố sẽ tay trắng ra đi".
"Tay trắng ra đi là được à?"
"Bố đã nói chuyện với mẹ con rồi. Bố sẽ tay trắng ra đi".
"Cái gì?"
"Mẹ con biết rồi".
"Sao?"
"Mẹ con đã biết từ lâu rồi, mẹ con nói sẽ li hôn, để bố tay trắng ra đi, để không ảnh hưởng đến việc thi đại học của con nên mới chưa nói với con".
"Mẹ con..."
"Mẹ con hoàn toàn không quan tâm đến bố. Vì một chuyện nhỏ bằng móng tay, bà ấy có thể ầm ĩ ngất trời với người khác, nhưng chuyện này lớn như vậy mà bà ấy hoàn toàn không phát hỏa, nói thẳng với bố là bố chỉ việc tay trắng ra đi". Vu Trường Thanh ngồi xuội lơ trên sofa, ngẩn người nhìn lên trần nhà: "Bố không quan trọng bằng tiền và sự nghiệp của bà ấy, mấy năm nay bố chỉ là người làm công trong nhà. Bây giờ con đã lớn rồi, sắp vào đại học rồi, bà ấy căn bản không cần bố nữa".
Vu Giai hoàn toàn không nghĩ rằng bố mình sẽ trả lời như vậy, cô bé nhìn bố gần như trân trối: "Mẹ con nói vậy?"
Cô cho rằng mẹ mình sẽ làm to chuyện, sẽ làm cho Lâm Như và bà cô mình mất hết mặt mũi, nhưng không nghĩ tới mẹ mình lại là người quyết đoán như vậy.
"Đương nhiên là bà ấy nói". Vu Trường Thanh nhìn đứa con gái mình tự tay nuôi lớn, khẽ cười một lát: "Lúc con còn nhỏ, người khác đều nói con giống bố. Bây giờ xem ra con lại giống bà ấy hơn".
"Thế vì sao bó không xin mẹ con tha thứ?"
"Con à, mấy năm trước bố và mẹ con đã không còn chuyện gì để nói với nhau rồi. Sau khi bà nội con qua đời, bố đã nghĩ tới chuyện li hôn, nhưng vì con nên mới nhẫn nhịn đến bây giờ. Giờ con đã trưởng thành rồi, bố và mẹ con..."
"Con vào đại học thì bố mẹ sẽ tự do đúng không? Con không thèm học lớp mười hai, không học cái đại học chó má nào nữa, được chưa?" Vu Giai xách chiếc túi lên, chạy như gió ra ngoài cửa.
***
Công việc giúp người khác li hôn này thực ra là có khách hàng quen? Uông Tư Điềm rót trà nóng cho khách hàng, sau đó ngồi luôn tại chỗ xem náo nhiệt.
"Con bé Giai Giai này buông thả quá, bố nó vừa nói chuyện với nó là nó đã chạy ra ngoài rồi, đến bây giờ đã được một ngày một đêm mà vẫn không thấy bóng nó đâu". Phương Trân vuốt tay, tỏ ra vừa căng thẳng vừa xấu hổ: "Đều là lỗi của tôi, tôi nên nói rõ ràng với nó".
Thực ra bà ta là một người phụ nữ rất đẹp, mặc dù đã có tuổi nhưng ăn mặc rất thời thượng, tóc uốn thành sóng xinh xắn buông xõa thoải mái, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn trẻ hơn tuổi thực ít nhất mười tuổi. Chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay phát sáng xanh dịu, dù không phải hàng thượng hạng nhưng cũng rất đáng giá. Ngược lại, Lâm Như ngồi bên cạnh bà ta thì vẫn ăn mặc giản dị như ba năm trước, trên mặt không hề có son phấn, tỏ ra rất dịu dàng, rất có mùi phụ nữ. Vu Trường Thanh thì là một người đàn ông trung niên hơi béo, dung mạo thông thường. Nói thật, ông ta chẳng xứng với bất kì ai trong số hai người phụ nữ này.
"Anh chị đã thỏa thuận li hôn rồi?"
"Đúng. Chúng tôi định đợi Giai Giai vào đại học mới công bố". Phương Trân thở dài: "Tôi mệt rồi, thật sự không muốn dây dưa nữa. Mệt chết mệt sống, đắc tội bao nhiêu người khác, cuối cùng chồng mình lại ngoại tình, yêu người ta chết đi sống lại. Tôi còn gì phải tranh giành? Cả con người và trái tim ông ấy đều không còn ở nhà nữa..."
Nghe bà nói những lời này, hai người có lỗi là Lâm Như với Vu Trường Thanh đều cúi đầu không nói.
"Bà không phải làm trò nữa, bà đã có thằng khác ở bên ngoài từ lâu rồi". Đột nhiên Vu Trường Thanh tức giận quát lên: "Chẳng qua tôi giữ thể diện cho bà trước mặt con gái thôi".
"Đúng vậy, tôi có người khác ở bên ngoài, còn không chỉ một người, có giỏi ông tìm được người nào trong số đó đi! Tìm được tôi chia một nửa tài sản cho ông!" Phương Trân bật cười nói. Người đàn ông này... Khi đó tại sao bà lại thích hắn được? Lại còn vất vả nhiều năm vì hắn như vậy? Bà đã đặt xuống được, nhưng người đàn ông này lại làm như không bỏ xuống được, nhất định đòi tìm ra gian phu để tìm lí do cho sự phản bội của mình.
Vu Trường Thanh mấp máy môi, lại ngậm miệng. Đúng vậy, hắn không tìm được, cho nên mới chỉ có thể tay trắng ra đi.
"Được rồi, Mấy người đừng ầm ĩ nữa. Bây giờ việc quan trọng nhất là tìm được Vu Giai". Lâm Gia Mộc vuốt trán. Tính ra thì một nam hai nữ này cũng không lớn hơn cô bao nhiêu, con cái thì lại không còn bé, tại sao lại biến cuộc hôn nhân của mình thành như vậy? Cô cũng không ngại những người như thế này, không có những người như họ thì cô kiếm tiền kiểu gì? Co chỉ ngại vì những người này tụ tập một chỗ trong phòng khách của cô cãi lộn ầm ĩ, ầm ĩ vĩnh viễn không ngừng nghỉ, nói đến nói đi, cuối cùng thì cũng được gì?
"Tư Điềm, em lên mạng hỏi bạn học của nó xem bọn nó có biết nó ở đâu không?"
"A". Thì ra vẫn còn có việc của mình? Uông Tư Điềm cầm chiếc laptop bị Phương Trân chen sang một góc sofa lên. Lúc chạm vào tay Phương Trân, Uông Tư Điềm đột nhiên nghĩ, nếu mẹ mình cũng kiên cường như vậy thì có phải tất cả đã bất đồng hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro