Q.3 - Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trích lời Gia Mộc: Nhà tù là trường học tốt nhất.
***
Trong xã hội hiện đại, nếu một người thật sự không muốn bị bất kì ai tìm được thì chuyện đầu tiên chính là ném điện thoại di động. Chuyện thứ hai là rút hết tiền trong tất cả các thẻ ngân hàng. Chuyện thứ ba là tuyệt đối không được dùng các tài khoản mạng xã hội đã dùng để liên lạc với ai. Nếu không làm cả ba chuyện này thì chắc chắn sẽ bị tìm thấy trong vòng hai mươi tư tiếng.
Sơ bộ xem ra Vu Giai làm những chuyện này rất tốt. Uông Tư Điềm gần như đã hỏi hết tất cả bạn học và bạn bè của cô ta mà cũng không ai biết cô ta đi đâu.
Trịnh Đạc bảo bố mẹ Vu Giai mang case máy tính của cô bé đến văn phòng tư vấn. Sau khi phá mật khẩu đăng nhập máy tính, anh ta tra ra tất cả mọi tài khoản QQ và tài khoản ngân hàng trực tuyến của Vu Giai. Tài khoản chính của Vu Giai luôn để chế độ ẩn nhưng lần đăng nhập gần nhất lại diễn ra cách đó không lâu, xem ra cô gái nhỏ này vẫn không nhịn được dùng điện thoại di động lên mạng. Vu Giai cũng xem như một người có tiền trong các thiếu nữ vị thành niên, trong tài khoản ngân hàng có khoảng mười sáu mười bảy ngàn, nghe nói mười lăm ngàn trong đó là bà nội cô để lại cho cô trước khi chết để cô dùng cho việc học hành, mẹ Vu Giai cũng chuyển thẳng cho con gái luôn. Số tiền còn lại là các loại tiền dành dụm như tiền mừng tuổi, trong ví điện tử có hai ba trăm tệ.
Qua các số liệu trên ngân hàng trực tuyến thì cô bé đã rút ba ngàn tệ khi bỏ nhà ra đi, ngoài ra không còn giao dịch nào khác. Trịnh Đạc mở lịch sử tin nhắn, quả nhiên cô bé không nhiều bạn cùng tuổi, nội dung trao đổi với các bạn học phần lớn cũng là các vấn đề trong học tập. Sau khi các bạn học của cô biết tin cô bỏ nhà ra đi, nhóm của lớp cô đã náo nhiệt một hồi, rất nhiều người đều nói đã nhìn thấy cô ở chỗ nọ chỗ kia, trong đó có một người nói anh họ Vu Giai là nhân viên quản lí một quán net, có một cô bé đã ở lì trong quán net hai ngày một đêm rất giống Vu Giai.
Trịnh Đạc dùng máy tính của mình gửi mấy tin nhắn trojan cho Vu Giai. Năm phút sau cô bé sờ đến điện thoại, mở tin nhắn ra. Trịnh Đạc xâm nhập điện thoại, cưỡng chế khởi động GPS, nhanh chóng xác định được vị trí hiện nay của cô bé, cách quán net bạn học của cô nói rất gần.
Uông Tư Điềm lấy cớ đến đưa nước, lại dứt khoát cầm khăn lau đứng lau bàn bên cạnh, đứng xem hết toàn bộ quá trình: "Oái... Điện thoại thông minh đúng là không an toàn, thế mà đã bị khống chế rồi?"
"Cho nên..." Trịnh Đạc mở ngăn kéo, lấy điện thoại dự phòng của mình ra: "Trong những thời khắc mấu chốt thì cục gạch vẫn đáng tin nhất".
Uông Tư Điềm cười hê hê: "Anh Trịnh, anh sẽ nói với bố mẹ Vu Giai chỗ nó đang ở hiện nay chứ?"
"Nói nghiêm khắc thì quan hệ ủy thác của Vu Giai với chúng ta chưa hề chính thức kết thúc".
"Cái gì?"
"Con bé ngốc này, em quên bảo nó kí thanh lí hợp đồng rồi". Lâm Gia Mộc gõ trán Uông Tư Điềm.
"Cho nên?"
"Cho nên chúng ta phải coi trọng ý kiến của người ủy thác. Nhóc con, nhiệm vụ này giao cho em đấy".
"Em?" Uông Tư Điềm chỉ mũi mình: "Vì sao?"
"Bởi vì anh chị còn phải đi bắt gian, có người đang vội li hôn".
"Chính là phú bà nghi ngờ chồng mình nuôi bồ nhí đó?"
"Em à, những vụ kiểu đó mới kiếm được nhiều tiền". Lâm Gia Mộc vỗ đầu cô. Vụ án Lâm Gia Mộc và Trịnh Đạc đang làm không lớn, cũng không có gì phức tạp. Một phú bà cưới một người trung niên đẹp trai, chưa được hai năm lại nghi ngờ chồng ngoại tình, dùng nhiều tiền ủy thác họ tra rõ. Số tiền kiếm được từ vụ này cộng với vụ của Vương An Ny đã gần bằng toàn bộ thu nhập nửa năm trước rồi.
"Chẳng qua là bà ta muốn đá người đàn ông đó mà lại không muốn mất tiền thôi". Uông Tư Điềm cắn môi: "Em cho rằng công việc của anh chị là giúp người khác".
"Cho nên anh chị mới phải em đi". Lâm Gia Mộc vuốt tóc cô. Trịnh Đạc đã thay quần áo xong, cầm thiết bị đi ra cửa, thấy hai người xòn đang nói chuyện, anh ta huýt một tiếng sáo, Lâm Gia Mộc vội vã đi theo.
Không khí trong quán net chưa bao giờ tốt, đặc biệt là buổi chiều, ánh nắng bị rèm cửa sổ dày cản lại nhưng nhiệt độ vẫn cứ truyền vào. Gió thổi ra từ chiếc điều hòa cũ không thể nào át được nhiệt độ từ mấy chục chiếc máy tính tản ra, càng không cần phải nói đến mùi thuốc lá ngột ngạt suốt ngày. Gần như vừa mới bước vào quán net, Uông Tư Điềm đã hắt hơi. Quản lí thấy cô liền đi ra chào hỏi: "Bạn học, mời bạn lấy chứng minh thư đăng kí".
Uông Tư Điềm lấy chứng minh thư ra. Quản lí nhìn cô một cái rồi lại thoáng nhìn chứng minh thư, không hỏi gì mà ghi lại số chứng minh thư luôn: "Máy số 10 đang rảnh".
"Mở cho tôi máy bên cạnh cô ấy đi". Uông Tư Điềm chỉ chiếc máy tính bên trái cô gái ngồi trong góc.
"Máy đó bị hỏng webcam rồi".
"Không sao, tôi không cần webcam".
"Được". Quản lí bật máy tính cho cô, Uông Tư Điềm cầm thẻ đi tới ngồi vào máy lên mạng.
Vu Giai đang chơi game Kiếm Tiên. Trước cô chỉ nghe người khác nói trò chơi này rất hay, nhưng cả ngày bận rộn học hành, đâu có thời gian chơi game online. Bây giờ nghĩ lại, trước đây mình cố gắng gò bó mình như thế cũng có ích lợi gì? Người ta chỉ muốn cô lên đại học rồi cả hai đều được tự do, còn cô thì là gì, chỉ là một gánh nặng của họ. Hai ngày một đêm ở lì trong quán net, cô đã đăng kí tài khoãn tất cả các trò chơi nổi tiếng, lần lượt chơi từng trò một. Trong lúc hoa mắt chóng mặt, cô cũng quên những chuyện thối nát của nhà mình.
Mãi cho đến khi Uông Tư Điềm ngồi xuống bên cạnh cô: "Cô tới làm gì?"
"Chơi game". Uông Tư Điềm đăng nhập QQ của mình: "Ba năm không lên QQ, không còn ai chơi trò nông trại nữa".
Vu Giai lườm cô: "Bố mẹ tôi biết tôi ở đây không?"
"Không biết".
Câu trả lời này khiến Vu Giai sửng sốt: "Vậy vì sao cô lại đến?"
"Ông chủ của tôi nói cô vẫn là người ủy thác của chúng tôi, tôi quên kí hợp đồng với cô, cũng không thanh lí hợp đồng gì cả".
"Vậy thì sao?"
"Ông chủ tôi nói khách hàng là số một. Chỉ cần cô vẫn là khách hàng của chúng tôi thì chúng tôi vẫn phục vụ cô".
Vu Giai thoát khỏi trò chơi: "Ý cô là gì?"
"Cô muốn bỏ nhà đi bụi hay là muốn cắt đứt quan hệ với bố mẹ? Muốn tiếp tục đi học hay bỏ học?"
"Không phải cô đến để khuyên tôi về nhà à?"
"Tôi?" Uông Tư Điềm chỉ chỉ chính mình: "Ngay cả nhà của chính tôi cũng không có, vì sao tôi phải khuyên cô về nhà?"
"Cô... không còn nhà nữa à?"
"Lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi thì tôi mới từ trại quản giáo đi ra".
"Trại quản giáo?"
"Bố tôi ngoại tình, bị mẹ tôi bắt quả tang. Bố tôi đánh mẹ tôi, mẹ tôi giận dữ nhảy lầu. Bố tôi lấy tình nhân, ở căn hộ mẹ tôi để lại cho tôi, tôi lại như là khách trong nhà mình. Bố tôi còn tốt với con gái người ta hơn với tôi, tôi giận quá, chờ đến lúc mụ kia có thai sáu tháng, tìm người đến đánh mụ ta một trận, đá mạnh vào bụng mụ ta khiến mụ ta sảy tai, xuất huyết, vỡ tử cung. Sau đó tôi vào tù".
"Chị là... Uông Tư Điềm đó?"
Uông Tư Điềm lớn hơn Vu Giai một tuổi, dù không phải cùng trường nhưng cũng chỉ học trên một khóa. Chuyện năm đó rất ồn ào, Vu Giai từng nghe các anh chị khóa trên bàn tán chuyện này, chỉ có điều từ đầu đến giờ cô chưa hề hỏi Uông Tư Điềm tên là gì...
"Chính tôi đây..."
"Chị... nếu em là chị thì em cũng sẽ làm như chị".
"Ngàn vạn lần đừng học tôi. Khi đó tôi ngốc quá".
Vì một con mụ đê tiện như vậy mà chính mình phải ăn cơm tù ba năm. Ngày thứ hai trong tù, Uông Tư Điềm đã bắt đầu cảm thấy không đáng. Khi đó nên làm kín đáo hơn một chút, sau khi xảy ra chuyện phải khóc nức nở trước mặt cảnh sát và quan toà để tuyên án ít hơn một hai năm. Quả thật nhà tù chính là trường học tốt nhất, mới ngồi có một ngày mà đã khôn ra không ít.
"Có dám cùng tôi làm một việc tàn nhẫn hơn hay không?"
"Sao?"
"Cô không thay quần áo, cũng không tắm à? Hôi chết đi được. Đi với tôi, tôi tìm một chỗ cho cô tắm rửa thay đồ".
"Chị không mang em về nhà?"
"Tôi nói rồi, không phải tôi tới khuyên cô về nhà".
Vu Giai đi theo Uông Tư Điềm bắt taxi đến một con phố bán trang phục. Uông Tư Điềm nhìn thoáng qua người Vu Giai, Metersbonwe, Semir, mấy nhãn hàng này quả nhiên phổ biến trong đám học trò: "Mấy cửa hàng này vẫn mở. Cô có muốn vào mua một bộ quần áo không?"
"Không, em muốn mua quần áo như chị". Cô đã làm gái ngoan mười mấy năm rồi, kết quả là chẳng có ai coi trọng cô, bây giờ cô không ngoan thì đã sao?
"OK". Uông Tư Điềm dẫn cô rẽ trái rẽ phải từ phố chính đến một ngõ nhỏ, vào một cửa hàng tinh phẩm với gam màu chủ đạo là màu đen. Bà chủ nhìn rất trẻ, tóc nhuộm đỏ thẫm, môi cũng tô rất đỏ, trên tay đeo bốn năm chiếc nhẫn hình thức rất khoa trương giống như chủ quán bán đồ trang sức, trên cổ treo dây chuyền tượng Phật.
Vu Giai dạo một vòng trong cửa hàng, rất ngỡ ngàng. Những thứ quần áo này đều không phải loại trước đây cô từng nghĩ đến. Uông Tư Điềm chọn bừa một chiếc quần bò thủng lỗ cho cô, lại chọn một chiếc áo ba lỗ màu đen và áo khoác len màu xám đậm trước ngắn sau dài. Vu Giai vào phòng thay đồ thay xong đi ra, nhìn chính mình trong gương mà như nhìn người lạ.
Rời khỏi cửa hàng tinh phẩm, cô lại mua đồ lót, khăn mặt. Uông Tư Điềm dẫn cô ngồi xe buýt đến một nơi, đi bộ khoảng nửa trạm rồi dừng lại trước cổng một trường tiểu học. Uông Tư Điềm nhìn đồng hồ: "Bốn rưỡi, còn nửa tiếng nữa tiểu học mới tan trường".
"Chúng ta tới chỗ này làm gì?"
"Đợi người".
"Ai?"
"Em trai tôi". Uông Tư Điềm lấy một bao thuốc lá trong túi ra: "Làm điếu không?"
Vu Giai nhận lấy, cầm trên tay nhưng lại không biết nên làm thế nào. Uông Tư Điềm châm thuốc hút rất thành thạo, Vu Giai cũng bắt chước châm thuốc hút, lại bị sặc ho một trận, vội ném điếu thuốc ra xa: "Chị có em trai?"
"Em hờ dì thứ hai mang đến".
"Bố chị..."
"Bố tôi bỏ bà dì đầu tiên không thể sinh đẻ kia rồi, lại lấy một người có thể sinh con, nghe nói có thai rồi".
"Đây chính là..."
"Chính là trường con trai mụ ta học". Uông Tư Điềm xuất thần nhìn sân trường, khi còn nhỏ cô vẫn được bố đón đưa: "Lát nữa cô không được nói gì".
Vu Giai và Uông Tư Điềm chờ đến 4 giờ 45 phút, trong thời gian chờ đợi, phụ huynh càng ngày càng nhiều, đều liếc nhìn hai thiếu nữ ăn mặc "thời thượng" này. Chuông hết giờ vang lên, đầu tiên là các học sinh lớp một được phụ huynh đón về, sau đó đến lớp hai.
Uông Tư Điềm cầm điện thoại di động so sánh, cảm thấy lũ nhóc này đứa nào cũng có nét giống cậu bé trong ảnh: "Bạn nào là Triệu Tử Hàn nhỉ?"
Lũ nhóc đều bật cười, trong đó có mấy đứa chỉ một đứa bé đứng ở cuối hàng: "Bạn ấy là Triệu Tử Hàn".
Uông Tư Điềm đi tới trước mặt cậu bé, cầm cặp sách giúp cậu: "Triệu Tử Hàn, chị là chị gái em, chị đưa em về nhà".
Triệu Tử Hàn rất cảnh giác lùi về phía sau mấy bước, đột nhiên nhìn ra sau lưng Uông Tư Điềm, lớn tiếng kêu: "Bố! Mẹ!"
Uông Tư Điềm quay lại, tươi cười với một thai phụ và một người đàn ông dìu thai phụ đang bước nhanh tới gần...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro