Chương 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Tiêu đi cùng Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc vào trong thành phố. Cô vốn có ý định về nhà trước, dù sao sau lần tranh cãi với Trình Hậu Thần, hai ba con vẫn chưa gặp nhau. Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Nghê Trạm đã khiến cô thay đổi ý định.

Khi xe taxi chạy tới gần khu nhà của Tiêu Phi, Trình Tiêu tinh mắt nhìn thấy xe hơi của Tiêu Phi rẽ ra từ lối quặt phía trước. Cô có chìa khóa nhà của mẹ nhưng vẫn quyết định gọi điện thoại trước.

Sau khi điện thoại được kết nối, Trình Tiêu tiện thể hỏi, "Mẹ có việc cần ra ngoài à? Đi đâu vậy?"

Đầu dây bên kia, Tiêu Phi lại nghe thành "Mẹ ra ngoài rồi à? Đang ở đâu vậy?", bà cười đùa nói, "Mẹ không ra ngoài kiếm tiền lấy gì nuôi bản thân? Đương nhiên là đang làm quần quật ở tòa soạn rồi."

Ở tòa soạn? Trình Tiêu chăm chú nhìn chiếc BMW X5 đang chậm rãi lăn bánh phía trước. Cô vỗ vỗ vào ghế lái, ra hiệu cho người tài xế bám theo chiếc xe kia. Sau đó, Trình Tiêu lại cảm thấy bản thân mình đã quá mẫn cảm. Cô bắt đầu tìm lý do biện minh cho mẹ, có thể bà ra ngoài hẹn hò, ngại không muốn để con gái biết. Nhưng trước giờ cô luôn động viên mẹ tái giá, hà tất phải giấu giấu giếm giếm? Hơn nữa, với tính cách của mẹ, nếu bà đã có bạn trai,cô nhất định sẽ là người đầu tiên được biết, qua đó thông báo cho Trình Hậu Thần. Chứ không cần thiết phải nói dối như bây giờ?!

Trình Tiêu lại liên tưởng đến tin nhắn hỏi thăm ngày về của cô. Là mẹ, nhưng trước đây Tiêu Phi không quá quan tâm tới cuộc sống của Trình Tiêu, ngay cả chuyện lớn như sắp tốt nghiệp khi xưa của cô, bà cũng không hỏi thăm một câu.

Điều đó không có nghĩa Tiêu Phi quá lạnh lùng, chỉ là vì từ nhỏ Trình Tiêu đã rất tự lập. Tính cách thích tự làm theo ý mình của cô đã khiến cả Trình Hậu Thần lẫn Tiêu Phi đều rèn được thói quen không can thiệp, không hỏi thăm quá nhiều. Ngày hôm nay... mặt trời mọc ở phía Tây hay sao?

Tài xế taxi thấy Trình Tiêu xinh đẹp nhưng sắc mặt lại rất tệ, nghĩ rằng cô đang đi đánh ghen, giọng điệu có ý an ủi, "Tuổi này bây giờ quá nhiều cám dỗ, đôi khi không phải là do đàn ông hư hỏng, mà là do có người cố tình xen vào. Cô gái, có chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút."

Trình Tiêu ngước mắt, nhìn anh ta qua gương chiếu hậu, ánh mắt tỏ rõ ý tứ cảnh cáo.

Tài xế lái taxi lại nghĩ rằng mình đã nói trúng tâm tư của cô, tiếp tục than thở, "Đối tượng của cô cũng thật chẳng ra gì, có bạn gái xinh đẹp như thế này mà còn muốn..."

Trình Tiêu rút hai tờ một trăm tệ trong ví ra, ném về phía ghế lái, lạnh lùng, "Không muốn kiếm tiền thì dừng xe! Đừng nhiều lời!"

Tài xế taxi vừa nhặt tiền vừa lẩm bẩm, "Nóng tính thế."

Sự thật đã chứng minh Trình Tiêu hoàn toàn đúng. Tiêu Phi đã nói dối. Bà không tới tòa soạn, cũng không đi hẹn hò mà tới bệnh viện trung tâm. Đương nhiên, cũng có thể đối tượng hẹn hò của bà là một vị bác sĩ? Không hiểu sao Trình Tiêu lại không nuôi hy vọng về khả năng này.

Vì vậy, không phải bà đã nỗ lực giảm cân mà sức khỏe có vấn đề? Bà vẫn giấu mọi người?

Trình Tiêu bỗng có dự cảm chẳng lành.

Khi taxi vừa dừng lại, ngay cả hành lý cô cũng không để tâm, chảy thẳng vào sảnh cấp cứu.

Tuy nhiên, trước dòng người qua lại đông đúc, cô đã không nhìn thấy bóng dáng của mẹ đâu nữa.

Tài xế lái taxi đuổi theo vào bên trong, "Cô gái, hành lý của cô." Thấy sắc mặt tối sầm của Trình Tiêu, anh nói, "Người nhà bị bệnh à? Bây giờ y học rất phát triễn, cô không cần..."

Trình Tiêu đâu còn tâm trạng nghe anh ta an ủi, ngay cả một lời "cảm ơn" cũng không nói, đón lấy chiếc vali rồi chạy ngay ra ngoài.

Khi Tiêu Phi ra khỏi bệnh viện, tới bãi đỗ xe, bà nhìn thấy Trình Tiêu đang ngồi trên vali qua gương chiếu hậu, rất lâu sau vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Trình Tiêu không tìm thấy Tiêu Phi, cô đành đi tới chỗ đậu xe của mẹ, ngồi đợi. Giờ đây, khi khẳng định Tiêu Phi đã nhìn thấy mình, cô mới đứng dậy, quẳng vali ra hàng ghế sau, ngồi vào ghế phụ.

Tiêu Phi khởi động máy, không liếc nhìn cô, "Cứ nghĩ hôm nay con sẽ về chỗ ông Trình cơ đấy."

Trình Tiêu chăm chú nhìn khuôn mặt thản nhiên của mẹ, "Không hỏi con tại sao lại tới bệnh viện ư? Hay là phải tới lượt con hỏi mẹ trước?"

Tiêu Phi lườm cô, "Mấy hôm nay hay thở gấp, tới kiểm tra xem sao."

Việc bà bị viêm cơ tim không còn là bí mật. Vẻ mặt thản nhiên của bà dường như đúng là có chuyện đó. Nhưng ngữ khí của Trình Tiêu lại rất chắc chắn, "Mẹ không tới khoa tim mạch."

Cô cố ý nói vậy vì đang giận mẹ. Trình Tiêu hy vọng mẹ sẽ tặng cô một cái bạt tai giống như trước đây hoặc phá lên cười rồi mắng cô, "Ăn nói vớ vẩn!"

Nhưng bà lại không làm vậy.

Trình Tiêu nhận ra một điều, dù là người thông minh và khôn ngoan tới mức nào, chỉ cần nói dối, sẽ mất hết hơi sức. Ví dụ như lúc này đây, Tiêu Phi lại á khẩu không thốt nên lời chỉ vì một câu nói thăm dò của cô.

Sao bà lại yên lặng không hề phản bác?! Trình Tiêu không nhìn Tiêu Phi nữa, quay đầu ra cửa xe, nhìn theo phong cảnh hai bên đường đang dần dần lùi xa, lẩm bẩm như đang tự nói với mình, "Một người sống sót ngay cả khi gặp tai nạn hàng không lại xui xẻo mắc bệnh nan y sao?"

Tiêu Phi đạp mạnh chân phanh, chiếc BMW X5 đứng khựng lại.

Trình Tiêu đã hiểu ra mọi chuyện. Cô quay đầu lại, lạnh lùng với tay lấy túi xách của Tiêu Phi.

Tiêu Phi không hề ngăn cản, hai tay vẫn giữ chật trên vô lăng, "không cần xem, bệnh ung thư vú."

Bàn tay của Trình Tiêu khựng lại.

Tiêu Phi vẫn cười đùa được, "Đã phẫu thuật cắt bỏ khối u, hôm nay mẹ chỉ đến kiểm tra lại."

Phẫu thuật cắt bỏ khối u? Trình Tiêu ngẩng phắt đầu lên, nhìn vào phần ngực không có điểm gì khác biệt của mẹ.

Dưới ánh mặt trời, Tiêu Phi vẫn xinh đẹp như xưa, ngữ khí thản nhiên như đang nói chuyện về thời tiết, "Thế nào, nhìn có giống như thật không? Tuy nhiên, cho dù không có bộ ngực giả này, nếu phải chọn lựa giữa đẹp đẽ mà chết và xấu xí mà sống, mẹ vẫn chọn cái thứ hai. Mẹ vẫn phải gây tổn thương cho ông Trình chứ."

Chẳng trách dù tình cảm mẹ con thân thiết, sau khi ly hôn, Tiêu Phi chưa từng giữ Trình Tiêu ở lại qua đêm tại nhà mình mà luôn đuổi cô về chỗ của Trình Hậu Thần. Trình Tiêu không để tâm tới nhiều thứ, nhưng cô luôn canh cánh trong lòng về sự xa cách của mẹ.

Hóa ra đã có một bí mật được che giấu!

Nếu bà không phải là mẹ đẻ của mình, Trình Tiêu thề rằng cô sẽ giáng một cái tát vào khuôn mặt đang thản nhiên cười đùa kia.Trình Tiêu mở túi xách của Tiêu Phi ra, gương mặt lạnh tanh, bên trong quả nhiên có kết quả siêu âm màu phần ngực và ổ bụng. Khi cô nhìn thấy dòng chữ kết luận "Chưa phát hiện điều bất thường" trên phiếu kết quả kiểm tra, cô khẽ thở phào, duy chỉ ngữ khí vẫn rất lạnh lùng, "Chuyện xảy ra từ khi nào?"

Tiêu Phi có ý trả lời qua loa cho xong, "Chuyện cũ rồi, không nhắc tới vẫn hơn."

Trình Tiêu nổi sung, "Con hỏi mẹ là từ khi nào?!"

Tiêu Phi tặc lưỡi, không hài lòng, "Bốn năm trước."

Bốn năm trước, chính là thời điểm bà đem cả cái chết ra để ép buộc lão Trình ly hôn?

Trình Tiêu ước gì có thể quẳng tờ phiếu kiểm tra này vào mặt bà, "Mẹ quyết định ly hôn ba vì lý do này?"

Tiêu Phi đột nhiên cao giọng, "Mẹ không vĩ đại như vậy."

Một tuần sau khi họ ký tên vào đơn ly hôn, bà được chẩn đoán là đã mắc bệnh ung thư vú. Lúc đó Trình Tiêu đang học ở nơi khác, để con gái không lo lắng, cũng vì muốn giấu chuyện ly hôn, bà tự tới bệnh viện làm phẫu thuật. Sau khi phẫu thuật lại trải qua sáu liệu trình hóa trị. Sau đó là các đợt kiểm tra định kỳ, một tháng, ba tháng, nửa năm và bây giờ là mỗi năm một lần. Các kết quả kiểm tra đều cho thấy tình trạng sức khỏe tốt. Vì vậy, theo Tiêu Phi, ngoài việc thiếu một bên ngực thật so với các phụ nữ khác ra, bản thân bà vẫn sống thoải mái, phóng khoáng.

Trình Tiêu lại không thể chấp nhận được. Cô không thể kìm nén cơn tức giận, "Mẹ tự ký tên vào đơn xin phẫu thuật cắt bỏ khối u ở ngực?! Mẹ còn không vĩ đại sao?! Tiêu Phi, mẹ có chồng có con, sao lại để bản thân mình rơi vào bước đường thê thảm như vậy? Mẹ đã bao giờ nghĩ rằng, ngộ nhỡ trong quá trình phẫu thuật có điều gì bất trắc..."

Tiêu Phi hừ một tiếng, "Mẹ đang yên lành, làm gì có chuyện ngộ ngỡ?Con đừng rủa mẹ."

Trình Tiêu không muốn ở bên bà thêm một giây phút nào nữa, cô sa sầm mặt cởi khóa dây an toàn, "Mẹ tốt số đến mức có thể dấu với cả thế giới, còn sợ gì vài câu nguyền rủa của con chứ?"

Tiêu Phi thấy cô định xuống xe, "Con quay lại ngay cho mẹ!"

Trình Tiêu nói, "Làm phẫu thuật mẹ còn có thể tự ký tên, lẽ nào về nhà cũng cần người đưa đón? Tự đi!" Nói xong đóng sập cửa xe.

Cửa xe đập mạnh khiến Tiêu Phi bực tức, hạ cửa kính hét lớn, "Con không được nói với lão Trình!"

Trình Tiêu vẫn đang cầm hình ảnh chụp và siêu âm màu trên tay, cô đi giữa dòng người và xe cộ tấp nập, không buồn quay đầu lại, cao giọng, "Việc làm của Trình Tiêu này, đã khi nào Tiêu Phi quản được chưa?!"

Tiêu Phi bực bội đập tay lên vô lăng.

Sau đó, Tiêu Phi đem vali của Trình Tiêu tới căn hộ cả Hạ Chí, "Cãi nhau với mẹ, xuống xe giữa đường, mẹ không ngăn được."

Với tính cách nóng nảy của gia đình ba người bọn họ, Hạ Chí hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tuốt kiếm giương cung giữa hai người. Chỉ có điều, "Tại sao lại cãi nhau ạ?"

Tiêu Phi suy nghĩ một lát, thẳng thắn, "Mẹ đã giấu nó chuyện phẫu thuật cắt bỏ khối u ở ngực."

"Khối u ở ngực... cắt bỏ?" Hạ Chí sững người, "Mẹ nuôi, mẹ... nói thật chứ"

"Có phải chuyện gì to tát đâu." Tiêu Phi véo vào khuôn mặt bỗng chốc đờ đẫn của Hạ Chí, tươi cười, "Mẹ nuôi của con dù không có ngực vẫn xinh đẹp như hoa mà."

Nhưng đây là cắt bỏ ngực, không phải chuyện rụng vài sợi tóc. Hạ Chí cũng muốn nổi cáu với bà, "Mẹ nuôi, mẹ có thể cho con chút tâm trạng đau thương giống một người bình thường được không?!"

*

Mãi tới buổi tối Trình Tiêu mới quay về. Hạ Chí chăm chú nhìn khuôn mặt không có gì khác lạ của cô, "Cậu chưa nói với ba chứ?"

Trình Tiêu mệt mỏi đổ nhào xuống ghế sô pha, nhắm mắt lại, mãi lâu sau mới nói, "Đợi tớ suy nghĩ đã."

Hạ Chí cố gắng kìm nén để không khóc, "Người đàn bà họ Nghê kia rốt cuộc đã làm những gì khiến mẹ nuôi không thể không ly hôn với ba chứ."

Trình Tiêu mở mắt nhìn lên trần nhà, ngữ khí bình thản, "Đã ly hôn bốn năm rồi, truy cứu lại nguyên nhân liệu có ích gì."

Nghĩ đến việc bốn năm trước mẹ nuôi phải chịu đựng mọi chuyện, Hạ Chí nghẹn ngào, "Nếu ba nuôi biết được, không biết sẽ đau lòng và ân hận biết nhường nào."

Trình Tiêu "hừ" một tiếng, có vẻ không đồng tình với câu nói của Hạ Chí. Nhưng cô cũng không phản đối, chỉ nói, "Đừng nói với Cà Phê vội, gần đây cậu ấy đã gặp nhiều chuyện đau đầu rồi."

Hạ Chí nhận lời.

Trước vẻ ngập ngừng của cô, Trình Tiêu nói, "Tớ biết rồi."

Tớ biết cậu đang lo lắng, tớ biết vào lúc này, tớ cần phải mạnh mẽ.

Cô ngồi dậy hỏi, "Có gì để bỏ vào bụng không? Cả ngày hôm nay vẫn chưa ăn cơm."

Hạ Chí trợn mắt nhìn cô, vừa chạy vào phòng bếp vừa trách mắng, "Sao cậu không chết đói đi chứ."

Trình Tiêu đi theo sau, "Chết đói để Cà Phê chiều chuộng một mình cậu à? Tớ lại đâu muốn tác thành cho cậu!"

Hạ Chí ước gì có thể đánh cho cô một trận.

*

Sau hai ngày được nghỉ vì chênh lệch múi giờ, Trình Tiêu chính thức đi làm vào một ngày mưa gió. Khi cô xuất hiện trong phòng họp của Hãng hàng không Trung Nam trong trang phục áo sơ mi trắng, cổ thắt cà vạt,vai đeo phù hiệu phi công, ánh mắt của toàn bộ nam đều đổ dồn lên người cô.

Trình Tiêu phớt lờ, cô chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ.

Trần Nhuệ- phi công mới cùng đoàn đi tập luyện tại Mỹ với cô khẽ nói, "Trong thế giới đàn ông này, cô được chọn là hoa khôi của đoàn bay một cách không chút hồi hộp."

Trình Tiêu nghe vậy cũng không buồn ngẩng đầu, nói, "Anh không hiểu nỗi cô đơn của người

Không có đối thủ đâu."

Trần Nhuệ bật cười, "Nghe nói có người bàn tán rằng, trong ngành hàng không, một ngành nghề nổi trội nhất về nhan sắc này, cô đã là người có sức hấp dẫn nhất, là một hoàng đế kỹ thuật nhưng không tốt bụng."

"Tôi không tốt bụng?" Trình Tiêu đáp lễ, "Lẽ nào tôi phải xin lỗi những khiếm khuyết của họ chỉ vì tôi được sinh ra đã xinh đẹp?"

Cảm nhận được tâm trạng không vui của cô, Trần Nhuệ xin tha, "Đại ca Trình, xin bỏ qua cho."

Trình Tiêu liếc nhìn anh ta, "Vậy đừng có cùng một giuộc với bọn họ."

Trần Nhuệ cũng đã được lĩnh giáo về sự sắc sảo và lạnh lùng của cô liền ngoan ngoãn gật đầu, "Nhất định, nhất định."

*

Cuộc họp lần này do Lâm Tử Kế chủ trì, ngoài việc chào đón nhân viên mới, nội dung chủ yếu là phân công nhóm bảy học viên mới trong đó có Trình Tiêu và Trần Nhuệ về các tổ bay để cơ trưởng dìu dắt.Cuối cùng, anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhấn mạnh trong cơn mưa như trút nước bên ngoài, "Thời tiết mưa giông sẽ kéo dài khoảng cách cho phép cất cánh, các chuyến bay trong ngày hôm nay có thể vì thế mà bị trì hoãn, tất cả các cơ trưởng cần làm tốt công tác chuẩn bị."

Sau khi họp xong, Trình Tiêu chỉ tới gặp cơ phó Thời Minh, cô nói, "Chào anh, tôi là Trình Tiêu, cơ phó mới, mong anh chỉ giáo."

Cô gái trước mặt anh có khuôn mặt vô cùng xinh xắn, dáng người cao ráo mảnh mai vô cùng quyến rũ, minh tinh còn phải chịu thua cô vài phần. Trong ánh mắt đầy ghen tỵ của đám đông, Thời Minh nở một nụ cười rạng rỡ, "Khách khí, khách khí rồi, sư huynh sẽ đưa cô đi thăm một vòng quy trình."

Trình Tiêu là người mới trong tổ bay, đi cùng sư huynh để nhận sổ công tác, mượn bản đồ, lấy bản kê các trạm không đi qua theo chú thích trong sổ công tác, nhận công văn cho phép bay và tài liệu.

Thấy công văn cho phép bay và tài liệu bao gồm mười mấy loại giấy tờ, Thời Minh sợ Trình Tiêu không nhớ hết liền an ủi cô, "Giấy tờ nhìn có vẻ phức tạp, nay vài chuyến sẽ quen thôi, đừng lo lắng." Anh vừa an ủi vừa xé tờ đơn cấp phép bay ở trang đầu tiên trong quyển kế hoạch bay, "Tờ giấy này đợi lát nữa xin chữ ký của cơ trưởng Lâm." Sau đó anh bắt đầu dùng bút nhớ dòng đánh dấu những thông tin quan trọng trong kế hoạch bay.

Trình Tiêu để ý thấy trong bản kế hoạch không thấy cung cấp sân bay dự phòng, cô lật giở trong sổ tay bản đồ hàng không vừa mượn cũng không có, "Cần phải mượn thêm một bản đồ hàng không về sân bay dự phòng nữa chứ?"

Thời Minh có phần bất ngờ, "Sư muội được đấy, không hổ danh là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của công ty."

Trình Tiêu tỏ vẻ bình thản, "Hôm bay về nước, giám đốc Lâm đã từng hướng dẫn."

Việc cô được ngồi cùng buồng lái trên chuyến bay về nước đã lan truyền khắp trong tổ bay, ánh mắt của Thời Minh đầy vẻ ngưỡng mộ, "Ngay cả những cơ trưởng lão luyện cũng hết lời khen ngợi kỹ thuật bay của Phó tổng giám đốc Cố, cô bay lần đầu tiên đã được đi theo một sư phụ tốt như vậy, chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh."

Trình Tiêu không muốn tiếp tục chủ đề có liên quan tới Cố Nam Đình, cô chỉ tay vào tập tài liệu, "Tôi cần làm những công việc gì?"

Thời Minh quay trở về chủ đề chính, lần lượt bàn giao, "Cần quản lý tốt phiếu nạp nhiên liệu và dẫn nhiên liệu, các loại sổ sách và sổ công tác, tài liệu bản đồ hàng không, phiếu điền tên khi nghỉ ở khách sạn..."

Trình Tiêu gật đầu, "Nếu chỗ nào không điền được, tôi sẽ nhờ anh giúp đỡ."

Thời Minh đá lông nheo, "Sẵn sàng phục vụ người đẹp."

Thế nhưng sự thật lại là Thời Minh không có cơ hội để phục vụ người đẹp.

Đương nhiên, đó là câu nói cuối cùng của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro