Mối quan hệ giữa đội trưởng Lý và sư phụ tôi có tốt không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tác giả : jinyouguhe

Phóng viên Lục Hàn trực tiếp đưa tin từ hiện trường.

1

Tôi là Lục Hàn.

Mối quan hệ giữa sư phụ An Hân và đội trưởng Lý Hưởng rất khó nói, ngay từ ngày đầu tiên đến đồn cảnh sát, tôi đã ngửi thấy mùi gì đó rất lạ.

Đừng hỏi vì sao tôi biết, đó là bản năng của một cảnh sát hình sự.

Mối quan hệ giữa sư phụ và đội trưởng Lý rất phức tạp, đây là ấn tượng đầu tiên của tôi khi trông thấy ánh mắt hai người họ nhìn nhau. Qua sự quan sát không mệt mỏi trong mấy năm gần đây, câu trả lời mà tôi nhận được vẫn không thay đổi.

Hai người họ như sương mù quyện vào nhau, như mực hòa vào nước. Bố của đội trưởng Lý nói rất hay, hai người họ chính là mối quan hệ không phân tôi hay người, luôn luôn như hình với bóng.

Nhưng mối quan hệ phức tạp của họ rốt cuộc là nghiêng về hướng tốt hay hướng xấu luôn là một chủ đề được bàn tán sôi nổi trong văn phòng. Nhưng dù là nghiêng về hướng nào thì mọi người đều có lập luận rất thuyết phục.


2.

Ví dụ, sư phụ không bao giờ để đội trưởng Lý ngồi xe riêng của mình. Cộng sự nào mà lại không ngồi cùng xe chứ ? Cũng chỉ có sư phụ tôi và đội trưởng Lý là như vậy.

Đã hơn một lần chúng tôi nhìn thấy đội trưởng Lý bối rối khi sư phụ đuổi anh ấy ra khỏi xe. Cuối cùng, anh ấy chỉ đành lúng túng gõ cửa kính xe anh Bưu, hoặc cửa kính xe tôi, bảo chúng tôi đưa anh ấy trở về.

Nhưng cái từ 'không bao giờ' này vẫn còn đang gây tranh cãi. Có vài lần khi cả đội được nghỉ, tôi thấy sư phụ và đội trưởng Lý lên ô tô, thường là đi nhà hàng hoặc trung tâm mua sắm.

Chắc là tâm trạng của sư phụ sẽ tốt hơn khi anh ấy không làm nhiệm vụ, tôi nghĩ vậy.

Tóm lại, có người lấy điểm này để chứng minh rằng quan hệ giữa hai người bọn họ không tốt lắm.

Lúc này liền có người đứng lên phản bác.

"Anh Hưởng thường xuyên mang đồ ăn cho An Hân, làm sao mà quan hệ không tốt được chứ ?"

Nói đến đây thì tôi lại có quá nhiều chuyện để kể.

Thân là một cảnh sát giỏi đang tích cực học tập từ sư phụ, thời gian tôi ở cùng sư phụ gần như là 24/24, vì vậy tôi đương nhiên biết chính xác những gì đội trưởng Lý đã đưa cho sư phụ.

Bánh bao và cháo cho bữa sáng, thêm mấy cuộn cơm để lót dạ. Thỉnh thoảng bắt gặp cảnh cho ăn của đội trưởng Lý, tôi còn có thể thấy được một vầng sáng lấp lánh sau lưng anh ấy.

Lúc này lại có người lên tiếng.

"Nhưng hai người họ cãi nhau suốt ngày còn gì."

Cái này cũng không sai... Với tính tình của sư phụ tôi, ngoại trừ đội trưởng Lý dám đấu khẩu với anh ấy, những người khác đều không có cái gan đó.

Nhưng tôi thấy sư phụ không có điểm gì là không tốt cả, đó chẳng phải là việc mà một cảnh sát nên làm sao ?

Dù sao khi hai người họ đang tranh cãi thì cũng không có ai khuyên nổi, cũng không có ai dám can thiệp vào trận chiến đó.

May mắn là họ rất dễ cãi nhau nhưng cũng làm lành rất nhanh, có khi còn chưa đến tan sở, tôi đã thấy sư phụ gõ cửa sổ phòng làm việc của đội trưởng Lý. Hai người họ thì thầm với nhau điều gì đó qua khe cửa, sau đó buổi tối lại ngồi ăn cùng nhau.

Vậy nên chuyện cãi nhau này có thấm tháp gì, vợ chồng già người ta còn cãi nhau suốt ngày ấy mà. Chưa kể hầu hết các cuộc tranh cãi của họ đều là về tình tiết vụ án, làm sao tính là cãi nhau được.

"Nhưng cũng có lúc không phải cãi nhau về vụ án cơ mà ?"

Không biết là ai nói ra câu đó, tất cả mọi người đều nhất thời im lặng.

Tôi biết rõ người đó đang nói về việc gì.

Đến đội được mấy ngày tôi đã nghe phong thanh về chuyện của đội trưởng Tào, cũng tức là sư phụ của sư phụ tôi. Tôi cũng biết rằng vì sự cố này, nhiều người trong đội đã thấy sư phụ không vừa mắt, luôn nghi ngờ thái độ kiên định vào sự thật của sư phụ.

Tôi cũng biết rằng đây là một rào cản mà sư phụ và đội trưởng Lý không thể vượt qua. Đây có lẽ là lý do cho tất cả các cuộc tranh cãi nêu trên.


3.

Nhưng công bằng mà nói, sư phụ và đội trưởng Lý có một mối quan hệ đặc biệt. Bất cứ ai có mắt đều có thể nhận ra điều này.

Sư phụ thường thích ở một mình, trừ đám đồ đệ chúng tôi ra, anh ấy chỉ thân với đội trưởng Lý nhất. Tôi chẳng thấy sư phụ có bạn bè gì, nhưng tù nhân quý mến anh ấy thì lại vô số kể.

Đội trưởng Lý rất thiên vị sư phụ, à không, ý tôi là rất quan tâm. Mọi người đều công nhận rằng anh ấy đã chăm sóc và bảo vệ sư phụ rất tốt. Đặc biệt là trước cái mỏ hỗn của Trương Bưu, đội trưởng Lý luôn lên tiếng thay cho sư phụ, hệt như gà mẹ bảo vệ con mình vậy.

Ngoài ra, độ ăn ý của hai người khi xử lý vụ án phải nói là quá tuyệt vời. Không phải nói quá đâu, khả năng có ai đó theo kịp tốc độ phá án của hai người bọn họ gần như là bằng không.


4.

Gần đây tôi tình cờ phát hiện ra những tình tiết mới.

Sư phụ ít khi ăn ở căn tin, chỉ ngồi tại bàn làm việc của mình ăn hộp cơm tự mang đến.

Hôm đó tôi về sớm, thấy sư phụ lấy hộp cơm ra, ngon lắm, ba món mặn một món canh, còn ngon hơn đồ ăn trong căn tin. Lúc đó tôi còn ngây thơ tưởng rằng sư phụ đột nhiên nổi hứng học nấu ăn, vừa định mở miệng ra nịnh hót thì liền nhận thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Nếu tôi không nhầm, đây hẳn là hộp cơm trưa của đội trưởng Lý... Chúng tôi đều biết rằng đội trưởng Lý có thể nấu ăn...

Như thể vừa khám phá ra một thế giới mới, sắc mặt của tôi thay đổi liên tục, trong đầu nổ ra hàng loạt nghi vấn.

Sư phụ gắp một miếng cá bỏ vào miệng, ngẩng đầu nhìn lên, cuối cùng cũng nhìn thấy tôi, người đang do dự không nói nên lời.

"Tiểu Lục, cậu ăn cơm chưa ?"

Tôi gật đầu, chủ yếu là vì vừa bị sốc toàn tập nên nhất thời không biết nói gì.

Từ đó tôi bắt đầu để mắt đến việc này, và bất ngờ phát hiện trong một tháng sau đó, đội trưởng Lý làm cơm hộp cho sư phụ ít nhất mười ngày, đây còn là đã tính cả những ngày chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Đợi đã, hình như bình thường đội trưởng Lý cũng mang cho sư phụ đồ ăn vặt nữa.

Não tôi hình như bị treo máy rồi.

Thì ra có một cộng sự tốt là thế này... Tôi thật sự có chút ngưỡng mộ...

Đang ngưỡng mộ giữa chừng, tôi lại nhớ ra một chuyện khác, sư phụ đang trực cùng đội trưởng Lý. Đêm 30 năm nào cũng có hai người bọn họ canh gác, năm nào hai người họ cũng lấy sủi cảo do sư phụ mang làm cơm tất niên.

Tôi hạ quyết tâm rồi, nếu ai dám nói quan hệ giữa đội trưởng Lý và sư phụ không tốt, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra phản bác.


5.

Vâng, tôi đây, tôi đây, tôi đến để tự vả đây.

Tôi cảm thấy có điều gì đó đã xảy ra giữa sư phụ và đội trưởng Lý. Ngày hôm đó, đội trưởng Lý trở về sau khi đi tảo mộ với sư phụ, hai bước lần lượt bước vào văn phòng.

Đội trưởng Lý vừa vào cửa đã thu hút sự chú ý của mọi người, nguyên nhân là do khóe miệng anh ấy có một vết bầm tím, da cũng bị rách một chút. Chín mươi chín phần trăm là vừa bị ai đó đấm, và chín mươi chín phần là do sư phụ tôi gây ra.

Nét mặt của hai người họ đều rất kỳ lạ.

Mặt của sư phụ lạnh tanh, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt hiếu kỳ của mọi người, bình thản đi tới ngồi xuống bàn làm việc của mình.

Trương Bưu trở lại với tập tài liệu trên tay, anh ấy đã bỏ lỡ cảnh tượng ban nãy, chỉ thấy sư phụ ngồi trên ghế hờn dỗi, liền lên tiếng trêu chọc như mọi khi.

"Ây dô, An Hân, cậu trưng ra bộ mặt khó coi đó cho ai xem vậy hả ?"

Mọi người trong đồn cảnh sát đều biết Trương Bưu chỉ nói suông, nếu nói anh ấy thật sự có ác ý thì không đúng, chuyện này cũng do tôi hỏi được một lần uống nào đó.

"Anh Bưu, anh có thật sự ghét sư phụ của em không ?"

Trương Bưu, người đang buồn ngủ đột nhiên ngóc đầu dậy nhìn chằm chằm tôi, nói một cách khó hiểu.

"Não của cậu có vấn đề gì hả ? Ai ghét An Hân chứ !"

Ồ, bây giờ mọi người đều đã hiểu rồi nhé, không có ý đồ xấu, chỉ đơn giản là mỏ hỗn mà thôi.

Vì vậy, đối với những lời chế giễu hay châm biếm của anh ấy, những người trong đội luôn phớt lờ nó, bao gồm cả sư phụ của tôi.

Nhưng hôm nay cái sự mỏ hỗn này đến không đúng lúc lắm. Đội trưởng Lý bình thường luôn tốt tính đứng ở cửa, đập mạnh tài liệu xuống bàn, sắc mặt như vừa ăn hai thùng thuốc súng.

Cảnh tượng này đáng sợ đến nỗi nụ cười của Trương Bưu lập tức đông cứng, cả văn phòng chìm trong im lặng. Tôi nhìn sắc mặt khó coi của đội trưởng Lý và sư phụ mà không dám thở mạnh, sợ hai người họ lại cãi nhau trước mặt mọi người.

May mắn thay, đội trưởng Lý sau khi vứt đồ ở đó xong đã trở lại văn phòng của mình, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Trương Bưu sững sờ tại chỗ, đẩy cánh tay của sư phụ tôi, như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tôi vừa định ngăn lại thì đã nghe anh ấy thốt ra một câu hỏi châm ngòi cho sự bùng nổ của sư phụ.

"Cậu ta đang khó chịu với ai vậy ?"

Vị sư phụ vẫn luôn cúi đầu đột ngột đứng dậy khỏi chỗ ngồi, khí thế buộc Trương Bưu phải lùi lại nửa bước, lớn tiếng quát.

"Câm miệng !"

Ngay sau đó, anh ấy đi theo đội trưởng Lý vào văn phòng, cánh cửa bị đóng sầm lại, chậu cây treo bên tường cũng rung chuyển một chút.

Trương Bưu vừa bị mắng, hết nhìn những cánh cửa đã đóng lại rồi lại nhìn tôi, chớp mắt hai lần, tôi đành lắc đầu thở dài.

Cuối cùng tôi nghe thấy anh ấy thì thầm, điệu bộ khác hoàn toàn ngày thường.

"Hai người này uống lộn thuốc rồi hả ?"

Sau khoảng 20 phút, tôi vểnh tai lên lắng nghe, nhưng văn phòng của đội trưởng Lý vẫn rất yên tĩnh.

Khi sư phụ đi ra lần nữa, tôi thấy khóe miệng anh ấy hơi đỏ và cổ áo hơi xộc xệch, tôi sợ hãi vội vàng chạy đến.

"Sư phụ, đội trưởng Lý đánh nhau với anh sao ? Chiều nay hai người đã đánh nhau sao ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ?"

Tôi liên tục đặt những câu hỏi, nhưng sư phụ không trả lời, chỉ nhìn tôi không nói lời nào.

Dựa trên những gì tôi biết về sư phụ, tâm trạng của anh ấy bây giờ đã tốt hơn nhiều so với hai mươi phút trước. Nhưng có vẻ vẫn không được tốt lắm, tôi biết mình lại làm phiền anh ấy nên lập tức thành khẩn xin lỗi.

"Em sai rồi, em lại nói nhiều rồi, em đi làm việc ngay đây."

Sau khi đi được vài bước, sự tò mò không muốn cô đơn thật sự khiến trái tim tôi nhột nhạt, tôi quay lại, đến gần sư phụ và hỏi anh ấy một lần nữa.

"Hai người vừa đánh nhau thật sao ?"

"Cút ngay cho tôi !"

Sư phụ mang theo chút giận và xấu hổ hét lên với tôi, thậm chí còn cho tôi một cú vào mông.

Tôi đành quay trở lại bàn làm việc của mình trong tuyệt vọng. Suốt buổi chiều, thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn sư phụ dò hỏi, nhưng anh ấy chỉ đáp lại tôi bằng ánh mắt đe dọa.

Quên đi, tôi vẫn là không nên hỏi nữa.


6.

Sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện.

Ở làng Mãng, hai người họ đã cãi nhau một trận rất to trước mặt tất cả chúng tôi.

Sư phụ cả người ướt sũng, nước mắt hòa với nước mưa, hai mắt đỏ ngầu, lấy súng đập vào ngực đội trưởng Lý, sau đó liền tức giận quát muốn bắt tất cả những người vừa gây rối đưa về cục.

Cảm xúc của sư phụ rõ ràng là đã mất kiểm soát, đội trưởng Lý giữ lấy anh ấy từ phía sau, nếu anh ấy còn không giữ lại thì tôi chắc chắn rằng sư phụ sẽ lập tức lao vào bọn người đó.

"An Hân, An Hân, bình tĩnh lại, trước hết cậu hãy bình tĩnh lại một chút được không ?"

Vừa nói, đội trưởng Lý vừa gọi Đại Lưu và Lão Lý đến kéo sư phụ đi. Sư phụ liều mạng đẩy cánh tay anh ấy ra, nhưng vóc dáng của sư nhỏ hơn đội trưởng Lý khá nhiều, giãy giụa mấy lần cũng không có kết quả.

Hai người vừa bị đội trưởng Lý gọi tên nhìn tôi, tôi cũng nhìn họ, nhưng không có ai dám đứng ra can thiệp vào chuyện của hai người họ.

Sau khi sư phụ bình tĩnh lại, anh ấy lạnh lùng đẩy đội trưởng Lý ra, tự mình rời đi dưới mưa, dùng tay trái ôm lấy cánh tay phải của mình.

Khi tôi trở lại đội, tâm trạng của sư phụ vẫn không khá lên chút nào.

Khi đó chính là tôi và sư phụ cùng đến nhà Lý Thanh, hôm nay sư phụ lại không thể cứu được người đàn ông tội nghiệp đó, nghĩ đến đây, tôi cảm thấy rất đau lòng.

Tôi thấy đội trưởng Lý đang đi về phía sư phụ, nhưng sư phụ không thèm để ý đến anh ấy, tự mình cuộn người trên ghế ôm lấy bản thân, hai chân gác lên bàn, thất thần nhìn vô định.

Hai người cứ im lặng như vậy, một lúc sau sư phụ mới lên tiếng.

"Hôm nay tôi quá kích động, thật xin lỗi..."

Sau đó chúng tôi thảo luận vài lời về vụ án, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút bởi một bản tin.

Chỉ có tôi, người đã lẳng lặng nhìn sư phụ từ ban nãy mới trông thấy một cảnh tượng có một không hai. Từ một góc độ mà mọi người không thể nhìn thấy, đội trưởng Lý vuốt nhẹ gáy sư phụ như đang an ủi, kỳ diệu thay, sư phụ không hề né tránh bàn tay của anh ấy.

Sau đó, tôi lập tức đánh cược với Tiểu Ngũ, tôi khẳng định rằng mối quan hệ giữa sư phụ và đội trưởng Lý không hề bình thường.

Tiểu Ngũ bình thường luôn chậm nửa nhịp lần đầu tiên phản ứng vô cùng nhanh chóng.

"Đúng vậy mà, mối quan hệ giữa bọn họ từ trước đến giờ vẫn luôn không bình thường mà, không phải sao ?"

"Không phải là kiểu không bình thường đó !"

Tôi cố gắng giải thích với cô ấy, còn dùng cả thủ ngữ để miêu tả.

"Là kiểu không bình thường này, hiểu chứ ?"

Tiểu Ngũ không hề tin điều đó, vì vậy tôi và cô ấy đã đánh cược một bữa đồ nướng.


7.

Vài ngày sau khi đặt cược, sư phụ của tôi bị tai nạn nhập viện.

Vai sư phụ trúng đạn lạc, đội trưởng Lý đến muộn, vội vội vàng vàng chen chúc trong đám đông, vừa chạy lên lầu vừa gọi tên sư phụ.

Khi chạy lên cầu thang, anh ấy loạng choạng suýt ngã, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh trọng tâm đứng dậy, cứ như hận bản thân mình không thể lập tức bay đến bên sư phụ vậy.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi thấy đội trưởng Lý hoảng loạn như vậy.

Sau đó, chúng tôi mới biết rằng khi Tiểu Ngũ gọi điện cho đội trưởng Lý, cô ấy nói rằng An Hân bị trúng đạn, còn chưa kịp nói hết nửa câu 'nhưng không nguy hiểm đến tính mạng' thì đội trưởng Lý đã cúp điện thoại, lập tức lao tới như tên bắn.

Tất cả chúng tôi đều nhìn thấy sư phụ được đội trưởng Lý bế vào xe cấp cứu. Tiếng còi xe cứu thương đã biến mất từ ​​lâu, nhưng đội trưởng Lý cả người bê bết máu của sư phụ tôi vẫn đứng ở đó, vẫy tay bảo chúng tôi về trước.

Tôi ngồi trong xe nhìn qua kính chiếu hậu, thấy đội trưởng Lý đang ngồi xổm bên ngoài hàng rào, thân hình cao lớn thẳng tắp cuộn lại thành một quả bóng. Dáng vẻ đó tràn ngập hối hận và tự trách, bóng dáng anh ấy ngày càng nhỏ dần rồi biến mất.


8.

Chuyện xui xẻo vẫn chưa kết thúc, vết thương do đạn bắn của sư phụ còn chưa lành thì đội trưởng Lý đã xảy ra chuyện.

Sư Phụ ngồi ở ghế lái phụ, mắt nhìn thẳng về phía trước, thúc giục tôi lái xe nhanh hơn, nhanh hơn nữa.

Nhưng chúng tôi vẫn chậm một bước.

Khi đến hiện trường, chúng tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn ​​hai bóng người rơi từ tầng hai xuống.

Thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh vào thời khắc ấy, chỉ còn tiếng thở đứt quãng và ánh mắt không thể tin được của sư phụ.

Sư phụ khàn giọng hỏi tôi.

"Có phải Lý Hưởng không ?"

Tôi không biết phải trả lời anh ấy thế nào.

Tôi nhìn sư phụ với vẻ mặt u ám và tuyệt vọng chạy hai bước về phía đám đông. Khi trông thấy người nằm trên mặt đất, tấm lưng gầy gò thẳng tắp của sư phụ cúi xuống, hai tay ôm lấy đầu gối yếu ớt, hơi thở dường như cũng dừng lại.

Tôi đưa tay ra muốn đỡ anh ấy, nhưng chỉ thấy sư phụ đang run rẩy dữ dội, như thể anh ấy vừa được vớt lên khỏi mặt nước.

Mãi đến khi đội trưởng Lý được khiêng lên cáng, sư phụ mới tỉnh táo lại một chút, anh ấy đẩy tay tôi ra, chạy về phía đội trưởng Lý. Tôi nghe thấy sư phụ gọi tên đội trưởng Lý bằng một giọng nức nở.

"Hưởng..."

"Hướng..."

Thanh âm nặng nề của sư phụ run rẩy trong không khí, nghe thôi cũng khiến người khác đau lòng. Đội trưởng Lý nắm lấy tay sư phụ, đặt một phong bì nhàu nát vào tay anh ấy, sau đó cửa xe cấp cứu liền bị đóng lại.

Chỉ còn sư phụ bị bỏ lại tại đó.

Tôi nhìn vào đôi mắt trống rỗng của sư phụ mà trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ anh ấy quá xúc động sẽ lại xảy ra chuyện gì bất trắc.

Tôi đang suy nghĩ cách xoa dịu anh ấy thì sư phụ đột nhiên hỏi tôi.

"Tiểu Lục, Lý Hưởng sẽ không sao đâu, đúng không ?"

"Anh ấy sẽ không sao đâu."

Nghĩ đến mối quan hệ bình thường giữa sư phụ và đội trưởng Lý, tôi lại nói thêm một câu.

"Anh cũng đừng quá xúc động, nếu không đội trưởng Lý sẽ lo lắng lắm."

Câu nói này rõ ràng đã gây ra một chút phản ứng.

Khi nghe thấy tên đội trưởng Lý, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt mờ mịt của sư phụ. Anh ấy hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, đặt chiếc phong bì mà đội trưởng Lý đã giao phó vào chiếc túi trước ngực.

Anh ấy đi đến nới chúng tôi đậu xe, khi chạm vào tay nắm cửa, có thể là đã động vào vết thương cũ, sư phụ lập tức quỳ thụp xuống như thể sức lực vừa bị rút cạn.

Tôi muốn giúp sư phụ đứng dậy, nhưng anh ấy lắc đầu, tự dựa vào sức mình mà đứng dậy.

"Tiểu Lục, chúng ta đến bệnh viện."


9.

Sư phụ ở lại bệnh viện cả đêm. Hôm sau, khi tôi đi đưa đồ ăn cho sư phụ và đội trưởng Lý, sư phụ tựa đầu trên giường của đội trưởng Lý, hai mắt đỏ hoe, sưng húp, quầng thâm thì đen xì.

May mắn thay, không có gì nghiêm trọng xảy ra với đội trưởng Lý, nếu không tôi cũng không dám nghĩ tới sư phụ sẽ đau khổ đến mức nào.

Tôi nhẹ nhàng đặt hộp cơm xuống, đúng lúc nhìn thấy đội trưởng Lý mở mắt.

Anh ấy dùng cánh tay có thể động đậy của mình nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của sư phụ, dùng giọng nói vừa dịu dàng, vừa đau lòng để an ủi sư phụ.

"Tôi không sao, An Hân, không sao rồi."

Sư phụ không chút do dự gật đầu, vùi đầu vào lòng bàn tay của đội trưởng Lý, cả phòng bệnh tràn ngập tiếng khóc nấc nghẹn của sư phụ.

Ước chừng khoảng một phút sau, sư phụ mới hồi phục lại một chút, trông anh ấy như vừa mất đi nửa cái mạng, không giống hôm qua chỉ là mất hồn thôi.

Và điều đáng mừng là cuối cùng anh ấy cũng phát hiện ra trong phòng vẫn còn một người đang sống sờ sờ như tôi. Anh ấy lau nước mắt, vội vàng gọi tôi.

"Tiểu Lục, Tiểu Lục, mau đi gọi bác sĩ."

Tôi chạy một mạch ra ngoài, sau khi gọi bác sĩ đến thì thấy hai người họ vẫn nắm tay nhau, trông như một đôi tình nhân vậy.

Gãy xương và chấn động não, vậy mà làm như sinh ly tử biệt vậy.

Đúng là dọa chết người ta.

Trong phòng bệnh không còn việc gì để tôi giúp đỡ nữa, chỉ đành đứng ở cửa suy nghĩ lung tung.

Tôi chợt nhận ra rằng vụ án đã có một bước phát triển đáng kể.

Nghĩ đến có thể đòi được bữa đồ nướng từ Tiểu Ngũ trong vài hôm nữa, thật là mãn nguyện.

Lại nghĩ đến hai người trong phòng.

Tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Tôi đã nói mà, hai người họ chắc chắn là yêu nhau.


10.

Đợi tôi nhớ ra bữa thịt nướng của Tiểu Ngũ đã đã là chuyện rất lâu sau đó rồi.

Chúng tôi bận bịu hợp tác với đội phòng chống ma túy để tiến hành thẩm vấn Cao Khải Thịnh, có rất nhiều thứ liên quan đằng sau, và sự phát triển của mọi thứ nằm ngoài dự đoán của chúng tôi.

Cho đến khi mọi chuyện đều đã giải quyết ổn thỏa thì đã là bắt đầu của một năm mới.

Một ngày nọ, Tiểu Ngũ đến tìm và chủ động nói với tôi về chuyện đồ nướng, cô ấy nói rằng cô ấy đã chấp nhận thua cuộc.

Tôi rất thắc mắc tại sao cô ấy lại đột ngột bỏ cuộc, tôi còn chưa kịp kể cho cô ấy nghe chuyện ở bệnh viện nữa cơ mà ?

Kết quả là Tiểu Ngũ vội vàng kéo tay áo tôi, muốn cho tôi xem sư phụ và đội trưởng Lý.

Nhãn cầu của tôi suýt nữa thì rơi xuống đất.

Một lúc sau, tôi thì thầm với Tiểu Ngũ.

"Áo sơ mi của sư phụ... là của đội trưởng Lý sao?"

Tiểu Ngũ chậm rãi gật đầu.

Tôi nhìn quanh, vẻ mặt ai nấy đều rất phấn khích, nhất là Trương Bưu.

Tôi do dự một lúc, không biết có nên nhắc nhở hai đương sự trong phòng về việc mặc nhầm áo hay không, sau khi suy nghĩ một lúc, tôi vẫn là quyết định im lặng.

Hãy coi đó là một sự trả thù nho nhỏ khi hai người họ đã khiến mọi người trong phòng này đoán già đoán non trong suốt mấy năm trời đi.

Tôi là Lục Hàn, mối quan hệ giữa đội trưởng Lý và sư phụ tôi rất tốt, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.


_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro