1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Inspired by : Limerence - may (earlymayy)

1.

- em muốn mua hoa ly trắng ! nhanh nhanh !

lại là em ấy, Kazuha. nhóc con ồn ào. đẩy cửa bước vào phá đi sự yên ắng trong cửa hàng hoa lúc bấy giờ. tôi đang gối tay dựa đầu lên bàn ngủ, rên rỉ phát ra từng tiếng.

- chị đã nói rồi mà, tháng 6 mới có cơ.

- không được, lâu quá. tháng 6 em không đến đây nữa đâu !

- sao cũng được, đi ra cho chị nhờ.

- em mách bác gái bây giờ tin không ? ngẩng đầu dậy tiếp khách mau.

không nhìn cũng biết em ấy vừa bặm môi liếc xéo tôi. đồ vật mang trên người phát ra tiếng leng keng, chắc là em quay sang nhìn hàng hoa vừa bày sáng nay.

- khách á ? vậy thì không tiếp đâu.

tôi ráng đáp lại bằng chất giọng còn ngái ngủ, lại lỡ làm em nổi đoá. đập lên bàn tiền cho bó hoa em chọn được rồi hậm hực bước đi.
cửa vừa hé chút, tôi kêu lên một tiếng.

- ấy.

vừa nghe giọng tôi, tiếng cửa không kêu cọt kẹt nữa, đoán là em ấy quay lại nhìn tôi rồi.
như cún ấy, kêu là nghe ngay.
thế nhưng tôi vẫn không tài nào ngóc đầu lên được, mặt bàn như có ma lực hút vào vậy. tôi đành cầm tờ tiền ban nãy đưa lên vung vẩy.

- thêm một tờ này nữa mới đủ.

- ... đồ chết dẫm !

... tôi làm sai gì sao ? chỉ là không đủ tiền thôi mà. sẽ có chuyện gì với tôi nếu mẹ phát hiện không đủ trong két đựng ? bà lại đổ tôi thó tiền nữa cho xem.
cô nhóc ấy buông lời chửi mắng rồi quay đầu đi.
thú thực tôi còn thèm ngủ lắm, nên chẳng buồn đứng dậy đuổi theo đòi cho đủ số tiền.

- hôm sau... Zuha... tiền...

tôi lẩm nhẩm nhắc bản thân ghi nhớ, nhưng chỉ nói được đến đấy mí mắt không giữ được mà sụp xuống. để rồi nửa tiếng sau phải thức dậy trong đau đớn vì đòn roi của mẹ.
chắc chắn là do em ấy mách.

hôm ấy giữa tháng 5.
như thường lệ, mỗi cuối tuần em ấy sẽ đến mua hoa đem về trưng.
nhưng có lẽ vì trận cãi nhau hôm ấy mà cả tháng 5 còn lại chẳng thấy bóng dáng Zuha đâu nữa. nhóc con giận thật rồi.
tôi còn chẳng xem đó là trận cãi nhau, nhưng với tính trẻ con của em ấy thì là vậy.

tháng 6 em ấy sẽ đến thôi, có loài hoa em ấy yêu thích mà.
tôi đã năn nỉ ỉ ôi mẹ hối nguồn hàng nhập hoa ly sớm để về kịp đầu tháng 6. ngay ngày đầu, người nhớt thây Yunjin tôi đây phải chống chọi với cơn buồn ngủ để bày ra những bó hoa ly đẹp nhất.
em ấy luôn đến lúc 8 giờ sáng. tôi đợi đến 9 giờ.

- Kazuha... nói không đến là không đến thật đấy à.

tôi nhìn kim đồng hồ trôi mà lòng như lửa đốt. một nỗi thôi thúc bảo tôi hãy đến gặp em ấy.
không thể đứng đợi trong quầy mãi, tôi chạy khỏi nhà, hướng đến khu Kazuha sống.
bước đến trước cửa. chẳng thấy bố mẹ em ấy đâu mà chỉ toàn họ hàng với sắc mặt u ám.

- cho cháu hỏi...

một người trong ấy nhận ra tôi. bác nọ đi đến ghì chặt vai tôi như thể đang an ủi rồi đưa một mảnh giấy.

- cháu đến đây nhé.

bác quay đầu vào lại nhà. để lại thân tôi đứng bối rối với mảnh giấy trên tay. thật may là địa chỉ được ghi cũng không xa lắm, lại đi bộ đến đấy thôi.

bệnh viện ? em ấy thăm người nhà trong này à ?

theo chỉ dẫn, tôi bấm thang máy lên lầu, dừng chân trước cửa phòng 103.
cửa phòng bệnh mở đủ rộng để tôi nhìn vào. bên trong là dàn bác sĩ cùng người nhà Kazuha đứng cúi đầu chào nhau.
tôi nghe được bác sĩ đứng đầu cúi gập người nói lời xin lỗi. phía bên kia có người khóc đến gần như ngất xỉu.

à, là bác gái đây mà. là mẹ Kazuha.

đợi họ rời đi, tôi khép nép đi vào trong.
cơ thể co rúm, tay run bần bật. tôi ấn mạnh vào mu bàn tay để trấn an mình.
tôi sợ hãi như vậy là vì cảm nhận được bầu không khí rất buồn, và khi bước vào, chắc chắn bản thân cũng sẽ buồn cùng cực giống vậy.

- bác.

mẹ em ấy thấy tôi thì khóc to thêm. bà yếu ớt gỡ mình ra khỏi vòng tay người thân đi đến ôm chầm tôi khóc nức nở. làm tôi chưa rõ chuyện gì cũng sụt sùi theo.

- cháu tìm con bé đúng không ? ôi trời, con bé đã đợi cháu biết bao lâu !

- vâng ạ. cháu xin lỗi...

bà kéo tay tôi đi đến đầu giường bệnh. giờ tôi mới để ý.
mảnh vải trắng dài trùng với màu giường che lấp cơ thể ai đó.
tôi không ngốc đến nỗi không biết rằng người trước mặt là người chết.
và tất nhiên, hoảng sợ. tôi gần như nhảy bật ra sau khi biết mình ở gần một xác chết, nhưng rồi cố kiềm lại để hoà hợp với bầu không khí ảm đạm này.

nhưng tôi muốn đi gặp Zuha cơ mà ?
còn đang nghĩ vẩn vơ trong đầu, bác gái vén một phần tấm vải trắng xuống để lộ từ đỉnh đầu đến xương quai xanh.

chỉ nhìn trong một thoáng vụt qua, tôi nhận ra đó là Kazuha.

lúc thấy em ấy tôi tưởng mình lên cơn đau tim mà chết rồi. nhưng nhìn kĩ lại, mặt em ấy chỉ hơi xanh xao, má cũng hóp đi chút thôi.
em ấy không chết đâu, nhỉ ?

- trước khi đi, con bé đã để lại thư từ biệt cho tất cả mọi người. nhưng không hiểu sao... nó không để lại gì cho cháu.

lúc này tôi không biết phải bộc lộ cảm xúc mình ra sao nữa.
tôi nghe rõ tim mình kêu "thịch" một tiếng. đôi ngươi rõ là vẫn mở nhưng mờ căm.
khó thở quá.

- nhưng bác chắc chắn một điều, Zuha thích cháu lắm. con bé thương cháu vô cùng.

không biết nữa.
chỉ là muốn chết ngay bây giờ.

- vâng.

có lẽ bác ấy thấy tôi từ ngơ ngác chuyển sang thất thần chỉ trong vài giây, bà quay sang hôn lên trán con gái mình rồi cùng người thân đi ra ngoài, để lại riêng tư cho tôi.
bác ấy thật là... bỏ lại tôi một mình với em ấy thì biết phải làm sao đây.

- em không đến mua hoa ly sao ? đúng đầu tháng 6 đã có rồi. hôm nay đây.

chẳng có âm thanh gì đáp lại.
nếu có thì là tiếng gió từ máy lạnh đang phả thẳng vào mắt tôi.
bực mình quá, rét đến vậy mà trong người lại nóng như muốn sốt.

- lần trước em thiếu tiền, nhớ không ? đến lấy hoa ly đi, chị không lấy tiền cả hai. chỉ là đừng giận dỗi nữa.

vẫn vậy. tiếng máy lạnh dần làm tôi cáu gắt. hay nói đúng hơn là vì em không trả lời.
sao vậy ? giận tôi đến vậy sao ?

... à, quên. em ấy chết rồi.
tôi nhận ra điều đó khi lay nhẹ người em đòi câu trả lời. cái lạnh lẽo từ cơ thể xuyên thấu qua tấm vải dày.

nỗi dày vò lớn dần trong tôi.
nếu tôi không làm em ấy giận thì có phải sẽ có một lời tạm biệt rồi không ? nếu tôi gặng hỏi sao tháng 6 em không đến, có phải sẽ không phải đứng đây bàng hoàng thế này ?

nếu tôi nói ra tâm tư mình sớm hơn.

tôi dần cảm thấy cơ thể mình có phản ứng không ổn.
nó đột nhiên mất kiểm soát. tôi tự đánh vào đầu đến choáng váng, tát má mình đến một họng đầy máu.
rồi khi nhìn qua em, tôi trở lại bình thường.
bị sao vậy chứ, em ấy mà tỉnh dậy thì mình sẽ thành trò cười mất.

- đợi chút, chị đi lấy hoa ly cho em.

nói rồi tôi chạy như điên ra khỏi bệnh viện. chạy vụt qua bác gái nói vọng lại "đợi cháu chút." va phải một nữ y tá chỉ kịp kêu lên xin lỗi rồi lại cắm mặt chạy như điên.

30 phút tổng cộng chạy về nhà lấy hoa và vác xác trở lại bệnh viện.
lúc đến phòng bệnh trống trơn. tôi quay trái phải cố tìm lấy một người quen, bỗng bác gái từ đâu chạy lại thở gấp nói với tôi.

- đến giờ con bé phải đi rồi.

- đi sớm vậy ạ. em ấy đang ở đâu ạ ?

- là ước nguyện của con bé... đi cùng bác, nếu chút nữa không chịu được cháu có thể ra ngoài.

ước nguyện ? tôi không hiểu điều bác gái vừa nói.
lại còn "không chịu được", rốt cuộc em đang làm gì vậy không biết.
trong lòng thắc mắc nhiều điều, dù vậy tôi vẫn như một cỗ máy đi theo sau bác gái. nơi này nằm ngay sau bệnh viện.

ngẩng lên nhìn bảng hiệu, nó in to ba từ "nhà hoả táng".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro