2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khi nhìn thấy ba từ đó, lần nữa, tôi mới lại nhớ ra em đã chết.

bước vào căn phòng được ngăn cách giữa hai bên bằng tấm kính lớn. là nơi người thân chứng kiến cảnh hoả thiêu.
mắt thấy rõ mồn một, em nằm gọn trong hộp chứa xác được đặt trên băng chuyền.

giữa hai phòng có cửa ra vào.
vì sợ đến lúc đi em vẫn không có thứ mình thích, tôi nôn nóng nên không nói không rằng mà mở cửa bước vào. hai bảo vệ đứng canh nhào tới cản lại ngay lập tức.
nhưng đầu tôi lúc này đâu còn hay biết gì ngoài việc phải đưa hoa cho em ấy.

tôi đứng yên dù họ có cố đẩy người tôi lùi về sau cánh cửa. bác gái vội đi đến thì thầm gì với vẻ khẩn thiết, thế rồi họ buông tôi ra. quay mặt sang hướng khác.

lững thững đi về phía lò, tôi đưa mắt nhìn toàn bộ đường nét trên khuôn mặt này lần cuối, tay lướt nhẹ gò má em.
chỉ mong người nhà em không xem hành động này là thất lễ, tôi nhắm mắt, kề môi mình lên đôi môi tím tái giờ chẳng cảm được hơi ấm nữa.

đáng ra tôi phải làm điều đó khi mắt em còn mở to nhìn tôi trao nụ hôn và cười phá lên vì vui sướng.
tôi đã có thể làm tất cả.

... có lẽ thời gian quý giá với họ lắm. mẹ kiếp, họ đâu biết khoảnh khắc tôi cần cả đời này là ngay bây giờ.
với sự hối thúc, tôi chậm rãi đặt bó ly trắng lên giữa ngực em.

- tặng em này.

hai người đứng đợi từ ban nãy đến tỏ ý như muốn kéo tôi đi. vùng ra, tôi gằn giọng bảo mình tự đi được.
ngay sau khi cánh cửa được đóng chặt, hơn ai hết, tôi vịnh vào tấm kính để cố nhìn rõ em khi được đưa vào đám lửa đó nhất có thể.

người nhà em ấy đều không thể xem. bác gái ôm mặt, đã khóc đến lạc giọng, bác trai nhắm chặt mắt ôm lấy vợ mình, toàn thân run rẩy.
tôi muốn xem cảnh đó để nhắc bản thân rằng Kazuha đã chết. em ấy không còn trên cõi đời này nữa.

tôi không muốn sớm mai thức giấc và hỏi mọi người em ấy sao vẫn chưa đến mua hoa ly.

...

tôi đi về nhà. tất nhiên.
ước gì tôi có thể đi đâu đó để gặp em ấy chứ không phải về nhà. bà mà biết tin chắc sẽ lại nhìn tôi với ánh mắt làm người khác nẫu ruột.

vừa bước vào nhà bỗng đầu gối tôi đập mạnh xuống sàn, mẹ đang quay lưng lại nấu cơm liền phát hoảng chạy tới xem.
tôi chẳng sao cả. còn nhìn bà với ánh mắt khó hiểu chính bản thân mình.

bà đỡ tôi đứng dậy, phủi bụi trên người. tiện tay đánh nhẹ một cái vì tội bất cẩn.

- con bé ngóng hoa ly mãi, giờ có rồi, con đem tặng chưa ?

- ... ra là phải tặng cơ ạ.

- phải tặng chứ ! còn để con bé trả tiền nữa thì bó tay con luôn đấy.

ra là mẹ cũng biết con bà ấy với Zuha có gì đó với nhau. ai cũng hay hết, nhỉ.

- Zuha chết rồi.

- cẩn thận mồm miệng !

nói rồi mẹ quay sang vả cái chát vào vai tôi. như thể tôi vừa đùa giỡn về cái chết. nhưng cũng chính bà đã dạy tôi không được làm những trò đó, và tôi ghi nhớ mà.

- mẹ ơi.

- làm sao ? con còn đùa về mấy chuyện đó nữa đi.

- em ấy chết rồi ạ.

- con cứ nói nhảm nhí gì vậy ?!

- con đã đặt hoa ly lên xác em rồi ạ.

- ... sao ?

- em ấy chết rồi, mẹ ơi.

nói đến đó tôi lại ngã xuống. cứ như có thứ gì đập vào đầu làm tôi choáng váng khi lời vừa thốt ra.
tôi với tay kéo vạt áo mẹ, gục mặt xuống, lệ tuôn ra từ hốc mắt rơi lã chã.

bà đứng yên trong căn bếp. dừng mọi hành động đang làm, mặc cho nồi canh sôi lục bục sắp tràn. mẹ cứ đứng đờ đẫn ra đó.
mẹ quý em lắm, chắc bà cũng buồn không thua kém gì tôi.

...

họ nói em mất vì bệnh.
tôi không rõ bệnh gì, cũng không có nhu cầu tìm hiểu.
nếu tôi tìm hiểu căn bệnh đó thì em ấy sẽ quay trở lại sao ?

...

sáng hôm sau, tôi lê bước đến nhà tang lễ. cổ chân như xích với quả tạ.

- cháu đến rồi ạ.

mọi người đều mặc chung một màu đen.
nhớ lúc trước khi em ấy rủ tôi đi ăn kem, áo hai người không hẹn mà mặc chung một màu trắng.

tôi vẫn nhớ rõ, bản thân trong lúc đó luôn cố không cười, thế nhưng rồi vẫn tủm tỉm.
em bắt gặp được và trêu chọc tôi. dù trên mặt nhóc con ấy còn in một nụ cười lớn hơn tôi nhiều.
chắc em hạnh phúc lắm. tôi cũng vậy. nhưng lại vờ như không để tâm.

bác gái nghe tiếng tôi đi đến. trước khi ngước nhìn, bà dùng chiếc khăn mùi xoa trên tay mình chặm mũi. mắt bà sưng húp.
bà định mở miệng nói gì đó nhưng không thể nói ra. phải đưa tay lên cổ xoa bóp, hắng giọng một hồi mới có thể nói chuyện với tôi.

- cháu xin chia buồn.

tôi nói với bà sau khi kết thúc nghi thức khi cả hai quỳ rập đối diện nhau.
bác gái gật đầu cười, bảo tôi đi ra bàn ăn. tôi chân không nhấc sàn đến ngồi xuống tại một chiếc bàn trống trong góc.

không chạm đũa, tôi nốc rượu như điên. lúc trước chỉ cần ngửi mùi chai rượu này đã nhợn, giờ lại thấy ấm người. cái ấm duy nhất trong những ngày lạnh lẽo này.

mẹ tôi cũng có đi cùng. bà đến dự cùng lúc với tôi, nhưng rồi đến lúc ra về mãi chẳng thể kéo tôi đứng dậy, bà chỉ thở dài rời đi trước.

tôi đang làm gì nhỉ ? à, nhìn lên bóng đèn trần. tôi không thấy chói mắt, cũng chẳng chớp lấy một lần. cứ nhìn như thế, vài phút nâng cốc giấy chứa rượu lên uống cạn.

tôi ước có thể gặp em lúc này.

...

tôi đến khu ảnh em, nơi mọi người đến viếng giờ đã thưa dần, thấy bác gái ngồi thừ người một góc. tôi ngồi xuống cạnh bà.
không nói gì cả. tôi nhìn lên ảnh em.
nhiều hoa cúc quá.

- sau này cháu sẽ ra sao đây Yunjin ?

- ... dạ ?

tôi nghe rõ câu hỏi. nhưng lại vờ như chưa nghe gì.
là vì tôi cũng không biết. tôi không biết cuộc sống mình sẽ diễn ra thế nào sau khi Kazuha rời đi.

- thật đau lòng khi nói điều này, nhưng bác mong cháu sẽ vượt qua nhanh.

lồng ngực tôi quặn lại. cứ như nó giày xéo vặn vẹo đủ mọi hình thể chứ không còn hình dạng của một trái tim.
đau chết được. đau quá. cái cảm giác nhói đến khó chịu này.

- cháu không hiểu. sao bác lại muốn cháu quên con gái mình ? không phải thấy người khác đau buồn vì con gái mình sẽ tốt hơn sao ?

bác hạ thấp tầm nhìn xuống đôi bàn tay già nua buông thõng. bà cười.

- bác cũng muốn vậy. có ai chịu được cảnh chỉ còn mình mình nhớ người đã khuất. nhưng nó đã nói điều đó với bác trước khi đi. duy nhất.

- lời duy nhất nói về cháu... lại là điều đó sao ?

- ừ. con bé ấy thật là... không thành thật với bản thân chút nào.

ngẩng mặt lên nhận cái chói từ bóng đèn để ngăn mình không khóc, khoé môi tôi kéo xuống, lông mày nhăn lại.
sao em ấy có thể nói vậy được chứ.

- cháu xin lỗi. nhưng cháu không nghĩ mình làm được.

- bác hiểu. hãy để thời gian làm điều đó cháu à.

nói rồi bác ôm tôi, từng lần vỗ lưng như như nói rằng tôi cứ khóc thoải mái đi, và tôi đã làm. tôi ở lại với bác ấy hai ngày kế tiếp. phụ dọn dẹp.
bà cùng bác trai chỉ có em ấy là con mình dứt ruột sinh ra, tim tôi vụn vỡ mỗi khi nghĩ đến điều đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro