3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

kết thúc tang lễ, tôi về nhà.
tiếng chuông cửa kêu lên, mũi tôi cay xộc khi đứng từ xa mà vẫn thấy mắt mẹ đỏ hoe. một tay chống cằm, nhìn thẳng về phía tôi.

- xin lỗi mẹ. hai bác không kham hết được việc nên con ở lại giúp...

đứng thẳng người chuẩn bị nghe mắng, chỉ nghe được tiếng cọt kẹt từ chiếc ghế gỗ bà ngồi.

- đã ăn gì chưa ?

tôi trả lời ngay tắp lự.

- chưa ạ. bụng con kêu mãi.

tôi chạy đến ôm mẹ khi bà vừa quay lưng đi đến phía bếp.

- vào ăn với mẹ. thật là- ôi... bốc mùi quá !

trong khắc ấy khi thấy người ngợm tôi nhếch nhác bước vào nhà, hẳn mẹ cũng đã tự hỏi đứa con mình sẽ sống sao sau cái chết của em.

...

những ngày hè sau đó, ngoài đúng 7 giờ tối đến nhà đựng tro cốt, tôi giam mình trong phòng.
chỉ có chiếc quạt nhỏ hoạt động hết công sức trong cái nắng 39 độ, 34 trong phòng tôi. cái phòng toàn kính chết tiệt.
vắt tay lên trán, loa bật She's Gone của Steelheart lặp đi lặp lại đến phát ngán. người nhễ nhại mồ hôi như dính thành một với chiếc giường, tôi cố đưa mình vào giấc ngủ.

điều duy nhất tôi cố ngủ là vì mong sẽ được gặp lại em, những giấc chập chờn trong ngày.
nhưng chưa lần nào thấy em cả, kể cả một hình bóng vụt qua. tôi cứ nửa tỉnh nửa mê trong cơn ác mộng hoặc những thứ nhảm nhí và rủa mọi thứ lúc thức dậy.

chắc em vẫn còn giận nên không đến gặp tôi.

...

tôi nằm lì trong phòng suốt 2 tháng.
chỉ ăn vặt, chẳng có lấy một miếng cơm tử tế nuốt xuống bụng. đôi lúc nhìn vào gương cũng tự thấy mình như một cái xác khô.
mãi rồi cũng đến lúc mẹ tôi nổi trận lôi đình. bà mắng một tràn rồi đẩy tôi ra đường, bảo đến chợ mua đồ cho bữa cơm hôm nay.
biết đâu nhìn những con cá miệng thở phì phò trong mặt nước cạn vì thiếu oxy sẽ làm tôi thèm ăn hơn chăng.

...

tôi tự hỏi em ấy có cố giành giật lấy sự sống mình lúc lâm chung không ?
em có căm hận, có tiếc nuối cho cuộc đời ngắn ngủi này không ? em có năn nỉ trời cho em ở lại vài phút nữa ?
... nghĩ linh tinh quá. nhanh mua rồi về thôi.

...

người ở khu chợ biết về tôi và em ấy. tôi nhận ra điều đó khi đi qua mỗi quầy hàng, người đứng bán đều nhìn chằm chằm tôi.
nếu không sao lại nhìn tôi như thể tôi là người trong họ hàng.
chỉ đáp lại ánh mắt một người khi mới cảm nhận được áp lực đè lên mình. ôi, cái điệu bộ thương hại đó làm tôi vô thức cấu vào phần da ngoài lồng ngực.

tôi đành cắm mặt xuống đường mà đi. đi đứng thế nào lại lỡ va phải cô nhóc hàng xóm.
em ấy kém tôi hai tuổi, bằng tuổi Zuha. đã lâu không gặp ai, tôi cố tỏ ra bình thường nhất có thể.

- lâu rồi không gặp. dù ta ở gần nhà.

- ừ, lâu rồi.

- em có nghe tin về Kazuha. chị ổn không ?

- ... ổn. ổn chứ. tất nhiên rồi.

không thể giấu được cảm xúc qua sự ngập ngừng trong lời nói, tôi nhíu mày lại cười khổ.
cô nhóc thấy được nỗi đau tôi mang. có lẽ nó đã san bớt cho em một phần, ít nhất, theo tôi thấy trên gương mặt em ấy.

- chị định thế này mãi sao ?

giọng em ấy nghe thật đau lòng.
tôi cười. phải. tôi định sẽ thế này mãi. nên không trả lời.

- sống tiếp đi chứ ! sống như một con người. chị đừng chạy trốn thế này nữa.

tôi không biết cách dừng lại.
tôi không thể.

- em ấy là cả cuộc đời chị.

- nhưng đời chị vẫn còn đây. em ghét phải thấy chị thế này, dừng lại đi. em sẽ giúp.

- bằng cách nào ?

em ấy quay mặt sang nơi khác, tay thu lại hình nắm đấm. như sắp nói gì đó nghiêm trọng.

- ... cùng với em. được không ?

tôi hiểu rõ điều em ấy nói.
và thật đáng trách khi nghe nhịp tim tăng lên.
ngay giây phút nhận ra tim mình vừa chệch đi khỏi vị trí vốn đã được căn trong lòng, tôi ngước mặt lên trời hỏi Kazuha, hứng trọn cái nắng 39 độ giữa chốn đông người.

- em có giận chị không ?

hỏi nhỏ vậy không biết em có nghe không. nhưng hỏi ngay sau lúc biết mình chểnh mảng còn hơn trốn tránh.
tôi sợ nếu làm vậy lần nữa em sẽ thật sự rời đi.

rồi tôi rời đi ngay, mặc cô gái mặt đỏ bừng vừa tỏ tình tôi đứng ngây ngườ giữa chợ.
nhỡ đâu đứng thêm một khắc em ấy từ đâu quan sát thấy lại trách tôi.
suốt dọc đường đi tôi lẩm nhẩm mãi câu xin lỗi đến người mình phải nhớ đến chết.

rốt cuộc tôi mua cho mẹ và mình hộp cơm từ cửa hàng tiện lợi, khó khăn nuốt từng hạt cơm trong sự quan sát chặt chẽ của mẹ.

...

đồng hồ điểm đúng 7, tôi rời khỏi nhà khi đèn đường bật lên. việc thăm em trở thành một điều không thể thiếu mỗi ngày.
tôi đến và im lặng nhìn bức ảnh chụp Kazuha cười tươi cạnh hũ tro.

không biết thấy tôi ở đây em có nổi giận không nữa.
em có đang đứng kế bên tôi nhăn nhó và càm ràm bảo tôi hãy quên em đi không ?
hay thậm chí còn không chịu nhìn ?

những luồng suy nghĩ như vậy hiện lên trong đầu, đến giờ họ đóng cửa thì đi về.

...

tôi không biết mình đã thải ra bao nhiêu nước trong cơ thể qua đôi mắt. cứ tầm 1-2 giờ sáng lại khóc. khóc đến phát sốt.
tôi sợ cứ đà này bản thân sẽ mù loà. hoặc viêm xoang cũng có khi. nước mắt thừa chảy ra từ mũi khiến tôi hô hấp thật khó khăn.

mỗi sáng mẹ đều vào phòng kiểm tra xem con mình còn sống không. và không lần nào bà không la rầy khi thấy bọng mắt tôi sưng phù.
đỉnh điểm là sáng nay. tôi la gọi trợ giúp của mẹ khi không thể tự mình mở mắt sau trận khóc tối qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro