(3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Hương đưa Lan Khuê về nhà mẹ chồng cũ nàng ấy để nàng chuẩn bị đồ dọn lại ở cùng Phạm Hương, cô trở về nhà thì nhà tối om, đi đến đâu thì đèn cũng không tự mở. Phạm Hương có cảm giác là lạ hình như có ai ở phía sao cô. Cô quay lại tung một quả đấm như trời giáng.

Mai Ngô: - Trời ơi !!! Là tao mà Hương ? Tao Bắp Bắp của mày nà.

Phạm Hương chống tay: - Mày đang làm trò gì vậy ? Cũng may là tao chỉ đấm có 5 phần công lực thôi đó.

Mai Ngô: - Ừ 5p mà xưng cái mặt tao rồi này. Mà nè mày coi hôm nay tao ok không ? - đứng xoay tới xoay lui trong bóng tối.

Phạm Hương: - Mày làm gì nhà tao mà tối đen như mực vậy ? Thiết bị thông minh cũng không cảm ứng được.

Mai Ngô: - Tao mới lên này đừng có mà khó khăn quá. Hôm nay tao lại đi chơi với Kim Chi đó, mà tại mày không đó, đấm tao một cái làm tao phá tướng , sao tao có thể đi gặp Kim Chi đây.

Phạm Hương: - Thì ra là có tiến triển mới. - Mặc kệ ai kia Phạm Hương vừa đi vừa hát " sau tất cả "

Mai Ngô đi theo: - Lát nữa Kim Chi mà chê tao là mày hiểu mày đấy.

Phạm Hương ngồi xuống ghế sopha: - Có phải con người ta có tình yêu, thì thường hay chưng diện không ?

Mai Ngô: - Tao chưng diện à ? Mày còn chưng diện hơn cả tao. Mấy chục tuổi đầu rồi, về đến nhà còn hát ca bồng bềnh. Hoàn toàn không phải là phong cách của mày. Sao hả ? Sao lại hân hoan vui vẻ thế ?. - Mặt cười gian, Phạm Hương cũng cười theo.

Phạm Hương: - Cái gì ?

Mai Ngô: - Đừng làm bộ nữa, cả hai chữ vui vẻ đã in trên mặt mày rồi.

Phạm Hương cười: - Đâu có gì đặc biệt chỉ là ngày mai Khuê Khuê dọn về ở chung với ta thôi.

Mai Ngô chỉ thẳng vào mặt Phạm Hương: - Tao biết ngay mà. Hèn chi nét mặt mày như nụ tầm xuân.

Phạm Hương: - Tao không hiểu mày nói gì. ?? . - Đứng dậy lên cầu thang.

Mai Ngô: - Nói theo cổ điển là nụ tầm xuân , còn nói theo hiện đại là đang yêu đời.

Phạm Hương: - Tao không quan tâm mày nữa. . - Nói vậy thôi chứ bã vui lắm nha.
------------------
Bên Khánh Ngân có một vụ cưỡng hiếp, vì hỏi cung mãi tên đó vẫn chối mặc dù hắn chính là hung thủ. Vì quá giận nên Khánh Ngân đã đá vào bụng hắn một cái. Thế đó mà chiều đến Khánh Ngân đã nhận được thư cảnh cáo vì lí do đánh người vô cớ. ( tên đó đã đổ lỗi cho Khánh Ngân đánh hắn trọng thương. )

Khánh Ngân ra bờ sông gần gần nhà hàng của Phạm Hương uống rất nhiều. Điện thoại Khánh Ngân reo lên, nhìn vào màng hình là hai từ quen thuộc " Phạm Hương. "

Phạm Hương: - Sếp Đỗ ! Tiệm ăn của tôi có chai rượu ngon, cô ngồi uống bia buồn một mình là gì. ?

Khánh Ngân: - Được thôi ! Đến uống thử. - Phạm Hương đã đi đến đứng cạnh ( rãnh quá kế bên cũng nói đt)
-------------
Nhà hàng

Phạm Hương: - Vừa rồi cô ngồi bên ngoài uống kiểu đó, chắc hẳn là có chuyện buồn. Người như cô không vì gia đình thì vì sự nghiệp.

Khánh Ngân chán nản: - Cả hai thứ tôi đều mất phải, có phải tôi xui xẻo đúng không ?.

Phạm Hương: - Thế cô muốn nói chuyện gì trước ?

Khánh Ngân thở dài trầm ngâm.

Phạm Hương: - Nè đã gọi là tâm giao với nhau, còn nữa cô không nói với tôi thì chẳng ai chịu nghe người cảnh sát cứng ngắt như cô đâu.

Khánh Ngân cười: - Nếu tôi ăn nói được một nữa như chị chắc người yêu tôi sẽ nhiều lắm đấy.

Phạm Hương: - Người yêu phải không ? Thì có gì đâu à, ta chịu nhẫn nạy một chút, bao dung một chút, thì sẽ ổn thôi.

Khánh Ngân: - Vậy tức là. . Không có lí lẻ gì để nói.

Phạm Hương: - Trời cho cô là luật sư đí, cô cải thắng thì sao ? Cái gì cũng có số cả. Cô chưa từng nghe sao ?

Khánh Ngân mới cười nhiều hơn: - Vậy mà cũng nói được.

Phạm Hương: - Có lẽ tánh khí của tôi hơn nóng nảy lắm.

Khánh Ngân: - Tôi không biết tại sao mình thay đổi nữa. Tôi bắt tội phạm về, nhưng không khơi tố được hắn, mà còn bị hắn lật kèo nữa. Nói tôi đánh đập hắng.

Phạm Hương: - Vậy cô có đánh không ?- Khánh Ngân vẫn im lặng. Phạm Hương nói tiếp: - Nè đã nói là tâm giao nha.

Khánh Ngân: - Tôi chỉ đá hắn có một cái thôi. Nhưng thực sự tôi không có đánh hắn trọng thương như vậy. - Khánh Ngân đập tay xuống bàn.

Phạm Hương: - Trước kia cô đâu có nóng nảy như vậy ?

Khánh Ngân xoa xoa thái dương: - Thì đó ! Tôi cũng không hiểu sao mình lại thay đổi như vậy. Có thể vì tên tội phạm này đã cưỡng hiếp trẻ em vị thành niên mà còn bị chậm phát triển, chúng tôi không có cách đối phó.

Phạm Hương có vẻ cũng giận lây: - Đúng rồi cái bọn khốn nạn như chúng  đá một cái là ít rồi.

Khánh Ngân quể quải: - Nhưng tôi là cảnh sát, tôi không phải như chị.

Phạm Hương cười: - Tôi biết cô là cảnh sát, nên đôi lúc tôi không biết khen cô hay khuyên cô nữa. Đối với cái hạn người này, chúng tôi sẽ đá hắn cho mấy cái.

Khánh Ngân cười: - Chị nghĩ thữ coi, nếu cảnh sát có thể dùng phương pháp của các chị thì sẽ hoàn hảo biết mấy.

Phạm Hương gật gật: - Đến bây giờ cô mới hiểu à. Uống cạn vì những người trọng chính nghĩa.

Khánh Ngân:- Thôi chuyện buồn cho qua đi . Cạn li vì những con người sống cho chính nghĩa.

Phạm Hương: - Vàooooo.
------------------
Sống ẩn đây :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro