Cuộc chiến (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Hương ngồi trầm ngâm uống rượu thì Thanh Hằng bước ra vô vai.

Thanh Hằng: - Ka cho em coi cái này có thể nó làm em vui.

Phạm Hương lấy hình:

Thanh Hằng: - Lần trước em làm từ thiện xây trường học ở miền núi, giờ họ gữi hình cho em này.

Phạm Hương nhìn hình và nở nụ cười: - Cuối cùng bọn trẻ cũng được đi học rồi.

Thanh Hằng: - Cười tủm tỉm, có thể nói là em có vẻ thanh thản rồi chứ.

Phạm Hương: - Thôi chị em mình nay uống hết này đi. :))
----------------
Hôm nay Phạm Hương buồn chán quá nên đi tản bộ cho khoay khoả đầu óc. Lan Khuê cũng đang tan ca về, thấy Phạm Hương đi tới liền mỉm cười. Nhưng từ xa xa nàng đã thấy có ai đó tiếp cận Phạm Hương và lấy súng ra.

Lan Khuê hốt hoảng: - HƯƠNG ~

Phạm Hương quay lại thì tên kia đã nỗ súng, nhưng rất may, cô tránh kịp phát đạn ấy. Tên ấy tiến gần lại phía cô núp. Nhưng không may lại bị cô bay ra kẹp cổ đến ngất. Đằng xa có một chiếc mô tô chạy đến xả súng liên tục, làm viên đạn chúng vào vai Phạm Hương. Cô lấy hết sức bắn vào chân vào tay lên đó làm hắn ngã xuống xe và bất tỉnh. Lan Khuê chạy đến cuống cuồng.

Phạm Hương môi không còn miếng máu: - Đừng tôi đến du thuyền.
-----------------
Ở du thuyền. Lan Khuê không biết làm gì. Ngồi lây Phạm Hương.

Lan Khuê: - Chị Hương, chị đừng có sao nha. Em không sống nổi đâu.

Phạm Hương nhăn mặt: - Đau ! Em lây một lát là tôi đi luôn bây giờ. Lấy hộp dụng cụ y tế ra đây. Và gấp viên đạn ra đi, tôi sắp chịu hết nổi rồi.

Lan Khuê chạy đi tìm hộp y tế. Phạm Hương vì đau quá cũng thiếp đi, bỏ lại Lan Khuê không biết gì cả.

Lan Khuê lãm nhãm : - Giờ gấp nó ra không thôi Hương sẽ chết, cố lên Khuê ơi.

Kéo áo Phạm Hương ra, máu ra rất nhiều, vết thương rất sâu. Ở bên ngoài nghe tin. Minh Tú hớt hãy lại đến. Vừa đến du thuyền thì đã thấy được người Phạm Hương toàn máu, làm cô choáng đến ngất đi. ( sợ máu mà cũng bon chen kaka )

Lan Khuê nhẹ nhàng lấy viên đạn ra. Phạm Hương đau đến quặng thắt tâm can của mình. Cuối cùng cũng lấy ra được. Lan Khuê sát trùng cho cô vào băng bó vết thương lại.

Nàng ta làm xong mọi chuyện rồu chỉ biết ngồi chấp tay cầu nguyện cho Hương của cô tai qua nạn khổ mà thôi. Nàg cũng quên mất có người đang ngất xỉu ở ngoài kia.

Nằm khoảng một lát sau thì Phạm Hương tỉnh lại. Lan Khuê mừng rỡ

Lan Khuê: - Chị đã tỉnh rồi, chị sao rồi ? Chị có khát không ? Vết thương chị có đau không ?

Phạm Hương thì thào: - Đồ ngốc em nghĩ tôi có đau không. ?

Lan Khuê: - Đau.

Phạm Hương: - Tôi không dể chết đến như vậy đâu, mạng tôi lớn lắm.

Lan Khuê: - Tại sao Chị không cho em báo cảnh sát ? Tại sao chị không cho em đến bệnh viện. ? Tại sao có người muốn giết chị ? Tại sao chị có súng ? Tại sao vậy ? Thật ra chị là ai vậy ?

Phạm Hương: - Em đừng hỏi nữa, tốt nhất em không nên biết gì cả !

Lan Khuê: - Chị là người tốt, chắc chắn chị không phải là người xấu, không phải là xã hội đen đúng không ?

Phạm Hương: - Em không cần sợ ! Tôi không phải là người xấu đâu.

Đang nóu chuyện thì trên khoang tàu có tiếng người đi.

Lan Khuê lại sợ: - Chị Hương ! Có phải sát thủ đến không vậy ? Làm sao đây ?

Mai Ngô, Diệp Linh Châu, An Nguy, Phí Phương Anh chạy đến.

  - Phạm Tổng ? Ai hại mày vậy ?

Mai Ngô: - Tại sao lại như vậy ?

Lan khuê ngạc nhiên kia thấy mấy con người này, vì bình thường kia làm từ thiện mới gặp họ thôi, sao nay lại có mặt đầy đủ vậy.

Phạm Hương: - Người đẹp ! Em đưa Khuê Khuê lên trên đi.

Phương Anh nắm tay Lan Khuê kéo đi lên trên: - Đi theo em.

Lên đó Phương Anh đưa cho Lan Khuê li nước lọc : - Uống nước cho bình tĩnh.

Lan Khuê : - Thật ra là chuyện gì vậy ?. - Phương Anh trầm ngâm không nói gì, tạo cho Lan Khuê cảm giác gì đó rất ghê.
---------------
Bên dưới.
Mai Ngô: - Không người cô mèo ngốc đó lại cứu mạng của mày.

An Nguy: - Là người nào thù mày mà nó thuê sát thủ giết mày vậy ?

Phạm Hương: - Chắc chắn là Vĩnh Thuỵ, trước khi tren sát thủ đó xuất hiện thì hắn đã điện thoại tao.

Mai Ngô: - Hắn không phục chúng ta nên mới đối phó mày.

Diệp Linh Châu nổi điên lên: - Hắn là mùng 1 chúng ta là ngày rằm, Phạm Hương không thể bị thương oan uổn được.

An Nguy: - Đúng ! Thù này nhất định ta phải trả.

Diệp Linh Châu: - Kì này tao sẽ lấy xe đụng cho hắn chết.

Mai Ngô: - Đi đi

Cả ba định kéo đi tìm Vĩnh Thuỵ.

Phạm Hương: - Mọi người đừng sốc nổi mà.

Mai Ngô: - Nhưng bây giờ Vĩng Thuỵ muốn lấy mạng mày.

Phạm Hương: - Hắn không dể lấy mạng tao đâu, hắn không biết tao chốn ở đây. Khi nào tao bình phục thì tao sẽ giải quyết.

An Nguy: - Nếu mày đã nói như vậy thì bọn tao sẽ nghe theo.

Phạm Hương: - Chuyện bên ngoài mọi người giải quyết giùm tao, đừng để kích động đến cảnh sát.

Diệp Linh Châu: - Có cần coi chừng Khuê Khuê của mày không ?

An Nguy: - Tao nghĩ là nên xử lí cô ta, cô ta đã thấy nhiều chuyện, lại còn sợ hãi nữa. Có khi nào tiết lộ ra ngoài không ?

Phạm Hương: - Bây giờ cô ta chỉ đang suy đoán thôi, chứ chưa biết ra về tôi.

Mai Ngô: - Được rồi tao đã có cách

Phạm Hương: - Đừng làm cô ấy sợ !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro