chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Phạm Hương! Tôi đã nói không cần! Tôi không cần chị tỏ ra vẻ yêu thương tôi! Tôi ghét chị! Tôi hận chị! Hận chị làm tan nát cuộc đời tôi! Chị cút đi! Cút đi cho khuất mắt!! _Tiếng bát đĩa đổ vỡ, bát cháo yến mạch bị nàng hất rơi xuống đất vỡ tan, cháo đổ lên tay cô bỏng rát, cô im lặng nhặt mảnh vỡ quét dọn rồi ra khỏi phòng, gương mặt lạnh không chút dao động

- Khuê, hôm nay Cty có mở party, các vị cổ đông muốn tôi dẫn theo vợ để ra mắt, em có thể...

- Chị nghĩ tôi sẽ đến đó với chị? Ngừng vọng tưởng và ra ngoài đi! Còn nữa! Đừng có lén lút nhét mấy viên vitamin vào túi xách của tôi, thật là... mất mặt chết đi được!

- Khuê, valentine vui vẻ! Đây là...tôi tự tay làm...tặng em!

- Đem bỏ đi! Tôi không thích đồ ngọt!

- Khuê, hôm nay sinh nhật em, em có muốn ra ngoài...

- tôi mệt lắm! Đừng phiền tôi!

- Đừng phiền tôi

- Đừng phiền tôi

- Đừng phiền tôi

************************

Một giọt nước mắt rơi ra chảy dài làm tim nàng đau nhói...những kí ức bổng nhiên ùa về... Phạm Hương, Hương hận em lắm đúng không? Là em kiêu căng, em quá đáng, em chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không chịu hiểu cho cảm nhân của Hương... Hương, em sai rồi... Em phải làm gì để Hương trở về bên em, Đã 7 năm rồi Hương à! 7 năm em sống trong dằn vặt khổ sở, 7 năm em sống trong mảnh kí ức nhạt nhoà, em nhớ Hương lắm... Em yêu Hương rồi! Đã yêu thật nhiều rồi, nếu có thể em nguyện ý làm tất cả để chúng ta trở lại như trước kia và em sẽ nói em yêu Hương, bất chấp tất cả... Liệu có còn cơ hội nào cho hai chữ "đã từng " không?

-        Lan Khuê! Làm gì ngồi thẩn thờ vậy? Hẹn tụi tới ra đây có việc gì không?_Hồ Ngọc Hà, cô bạn thân từ bé của nàng hỏi

-   Không có việc thì không thể hẹn Phạm phu nhân ra được à? _Lan Khuê lườm cô nàng

-     Phải rồi! Cậu ta bây giờ làm Phạm phu nhân cành vàng lá ngọc, suốt ngày bận bịu đếm tiền đâu có rãnh mà ra tám chuyện với chúng ta_Quỳnh Mai, một người bạn khác bắt đầu chăm chọc

   Cô nàng Hồ Ngọc Hà phụng phịu

-     Lê Hà cậu xem! Tớ phải giúp cả gia đình trông coi nhà cửa, rồi chăm cả subeo, cực khổ trăm bề mà cậu ta còn bêu réo tớ như thế đấy

-        Thôi, thôi! Cho tôi xin đi mấy cô! Đụng mặt mà không xỉa nói nhau là không yên à!_Chủ nhà hàng Lê Hà bây giờ mới lên tiếng

-           Mà Khuê, hôm nay cậu hẹn tụi tớ ra đây có chuyện gì không vậy?

-            Cũng không có gì, chỉ là Nam Em sắp về nước, có thể sẽ tổ chức lễ đính hôn trong tháng này, tớ định nhờ các cậu tư vấn cho vài chỗ ấy mà

-          Sao con bé Nam Em sắp lấy chồng á? Thời gian cũng trôi qua nhanh thật_cả đám thở dài_ok! Chuyện này tụi tớ lo được cậu yên tâm đi...

-       Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Khuê này! Cậu không định đi bước nữa sao?_Lê Hà chép miệng nói

     Ánh mắt nàng khẽ chùng xuống, làm sao nàng có thể quan tâm ai khác khi chị là cái bóng ma quá lớn trong lòng nàng, tâm nhói đau, nàng chợt nhớ đến cái nụ cười lạnh lùng của chị

-     Tớ sẽ chờ... Tớ biết chị ấy nhất định sẽ trở về!

-     Hazz...biết người ta quý như thế sao ngày xưa không biết giữ...ấy chết... Xin lỗi, tớ lỡ lời_Hồ Ngọc Hà bối rối che miệng, cô nhìn sang Lan Khuê lúc này ánh mắt đã hoe đỏ

-      Là vì lúc đó tớ là một đứa đại ngu ngốc mới không biết được tình cảm mình dành cho chị ấy nhiều như thế nào... Nếu như có thể, tớ bây giờ rất muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng Trần Ngọc Lan Khuê này yêu Phạm Hương nhiều hơn bất cứ ai.

-       Hazz...thật không nói nổi cậu nữa...

***********************

Chuông nhà thờ ngân vang, cô gái tóc đen đưa khẽ đôi tay lạnh cóng vào túi áo khoác, giáng sinh năm nay lạnh thật, nhưng cho dù vậy, nó vẫn làm cô nhớ đến người phụ nữ tàn nhẫn kia, nàng chắc hẳn không nhớ đến cô, nhưng suốt mấy năm nay không lúc nào cô không nghĩ về nàng, mặc dù nàng đối với cô vẫn là nhẫn tâm, là vô tình, hận nàng, cô cũng có, nhưng càng hận lại càng yêu, vì cái gì mà Trần Ngọc Lan Khuê kia lại là chiếc gai nhọn cứ đâm sâu vào tim cô, rút ra thì đau mà giữ lại thì rỉ máu... Tâm nhức nhối, Phạm Hương bước vội trên con đường trở về khách sạn, tuyết phủ khắp nơi, Lan Khuê! Trái tim em có lạnh như thế này không?

-     
- Cô gì ơi! Cô giúp cháu gọi vào số điện thoại này với! Cháu bị lạc..._Tiếng trẻ con trong trẻo làm cô giật mình, một đứa bé tầm 6 - 7 tuổi đứng bên trong công viên gọi ra, cái đầu nhỏ xíu chui tọt qua thanh sắt, đôi mắt hoe đỏ nhìn cô cầu cứu.

Phạm Hương vốn không hay giúp đỡ người khác, nhưng đứa bé này, nó làm cô nhớ đến hình ảnh của mình trong quá khứ, một đứa bé tội nghiệp ngồi cạnh thi thể ba mẹ, không một ai quan tâm... Phạm Hương cầm lấy mảnh giấy có vài chữ số rồi lấy điện thoại ra bấm, chẳng hiểu sao, những con số này quen thuộc đến lạ... Cô đưa chiếc điện thoại cho nhóc con trước mặt, không một chút hoài nghi, gương mặt ấy làm cậu hoàn toàn tin tưởng...nhóc con này chắc chắn không lừa cô...

Lan Khuê hốt hoảng chạy khắp công viên giải trí, không biết nhóc con nhà nàng đã chạy đi đâu rồi, hôm nay là giáng sinh, vốn dĩ định dẫn nhóc đi công viên giải trí chơi cho khuây khỏa, nhưng đứa bé tinh nghịch này vừa sơ hở một tí đã bị lạc mất. Tuyết rơi càng lúc càng dày, nhìn dòng người đông đúc trong công viên làm nàng sợ hãi, nhóc con của nàng, tình yêu duy nhất của nàng...nàng biết làm sao bây giờ...? Tiếng chuông điện thoại làm nàng sực tỉnh, dãy số quen thuộc trên màn hình làm nàng run rẫy nhiều hơn: "Phạm Hương "

Là chị , là số điện thoại của chị...

- A..a.lô.._Nàng thở gấp

Ngay lập tức bên kia truyền đến giọng nói nghịch ngợm quen thuộc:

- mami ạ? Beow đang đứng ở hàng rào cạnh đường lớn, chỗ có vòng quay ngựa gỗ í, mami đến đón beow liền nhá!

- Ừ...mami biết rồi...à khoan đã beow ... *tút tút* cúp máy rồi!

Lan Khuê vội vàng chạy đến chỗ con gái vừa nói, nàng vội đến nỗi chẳng quan tâm việc mình là một vị chủ tịch tập đoàn lớn nhưng lại vừa chạy vừa khóc, đầu bù tổ quạ trong công viên, Phạm Hương , Hương nhất định phải đợi em...

Nhưng tiếc là...lúc Lan Khuê đến, chỉ thấy một mình bé con ngồi co ro ôm cốc cacao nóng bên dưới chiếc cầu tuột, vừa thấy nàng beow đã nhanh chóng chạy đến thút thít:

- mami! Beow sợ quá! mami cho Beow về

Lan Khuê nhìn bé con trong lòng mình khóc sướt mướt mà đau lòng không thôi, nàng ôm lấy Beow, nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc mũ len màu xám trên đầu nhóc:

- Có mami đây rồi, Beow đừng sợ! Beow lạnh không? Chúng ta về nhà nhé!
Beow hông lạnh, lúc nãy cô kia cho Beow mượn áo len rồi, mami nhìn nè... ấm quá trời luôn!_Beow vừa nói vừa dang hai tay ra khoe chiếc áo len màu xám to đùng phủ dài qua gối

Lan khuê chết lặng...là chiếc áo đó...đúng là chị ấy rồi...

*FB*

- Lan Khuê ! Giáng sinh năm nay cậu có định mua gì cho cậu ấy không? Dù sao người ta cũng vì cậu mà làm rất nhiều việc rồi_Hồ Ngọc Hà hỏi nàng, cả hai đang dạo trong trung tâm mua sắm

Nàng thở hắt ra

- Tớ cũng không có nhờ cậu ta làm mấy việc đó! Cậu thích thì cứ đi mà mua cho cậu ta đi! Tớ không làm đâu!

- Ơ...chồng cậu thì cậu mua chứ! Tớ phải mua cho chồng tớ rồi!_Nàng nấm ú lè lưỡi

Lan Khuê lạnh lùng quay mặt đi tỏ vẻ không quan tâm, nhưng trong lòng có chút bối rối...đôi mắt nàng bất giác nhìn vào chiếc áo len tay dài màu xám, không biết bằng cách nào đó, trên bàn làm việc của cô xuất hiện một hộp quà, một mảnh giấy nhỏ màu hồng ghi vẻn vẹn mấy chữ: "giáng sinh vui vẻ *mặt xấu*"

*end FB*

Lan Khuê run rẫy nắm lấy vai bé con hỏi dồn dập:

- Beow , người lúc nãy cho con mượn áo đâu rồi? Beow mau nói cho mami biết! Nhanh lên!

Bé con bị mami mình lắc đến hoảng, vội vàng trả lời:

- Ơ...cô ấy đi rồi! Sau khi mua choco nóng cho Beow thì đi mất rồi...

Nàng thở dài thất vọng...Phạm Hương ...vì sao lại tránh em...

Cách đó không xa, một người tựa lưng vào tường nhìn mẹ con nàng một lớn một nhỏ dắt nhau ra xe trở về nhà, cậu rít một hơi thuốc rồi cười nhàn nhạt... Lan Khuê...tôi đúng là đứa ngốc mới yêu em lâu như vậy... Chuông điện thoại reo vang...

- Alô... ừ...Hương vừa về nước...khi nào em về thì đến chỗ Hương! Yêu em!_Tắt điện thoại, cô trượt dài xuống đường...Lan Khuê! Là em ép tôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro