ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

« kim jisoo »

em không biết phải làm thế nào nữa. anh đối với em, có lẽ là quá tốt. nhưng những gì tôi đáp lại anh, chỉ là những dòng chữ buồn rầu, cô quạnh. cũng chẳng biết từ khi nào, tuyết đã lất phất rơi. những bông hoa tuyết mang theo cái lạnh se se quấn quanh thành phố gyeonggi, ôm theo một nỗi buồn không ai có thể giải đáp. những tháng ngày còn lại sẽ là chuỗi ngày tăm tối và lạnh lẽo nhất hay hào quang sẽ đến bao phủ? chẳng có ai có khả năng trả lời được. ngay cả em - một con điên mắc bệnh trầm cảm.

điên? đúng rồi, em là kẻ điên. một kẻ điên loạn nhất hành tinh này. em không biết lí do tại sao mình lại như vậy, mà cũng chẳng buồn hỏi ai. vì bên em, chẳng có ai.

em nghe tiếng khóc văng vẳng bên tai, tiếng gầm gừ của một loài súc vật nào đó, tiếng ai gõ cửa nhè nhẹ và cả tiếng đổ vỡ.

mọi thứ, đổ vỡ, không có gì còn tồn tại. chỉ còn thân xác này, còn lại những gì mà ông trời chẳng thể lấy đi. em buồn, em đau đớn, tâm can em như bị xé rách thành từng mảnh vụn. em đang bị thời gian chôn vùi, đang dần tan biến như bọt biển, em đang chết dần chết mòn, em muốn biến mất nhanh hơn..

bỗng chốc, mọi thứ trở nên im ắng lạ thường. em nhòm ra ngoài cửa sổ, hoảng hốt khi thấy dòng người đang đứng yên. từng chiếc xe nối đuôi nhau tạo nên một đường vẽ ngoằn ngoèo dài thòng. chim chóc cũng buồn chẳng bay, cứ tạo dáng đứng yên như vậy trên không trung, cho đến khi:

ring ring

bạn có một tin nhắn mới từ kimvantae


kimvantae:
em thấy tuyết rơi chưa?


em không muốn trả lời, không hề! tại sao anh ta lại cứ quanh quẩn mãi trong cuộc sống của em như thế? anh ta cần gì ở một con điên như em? hay là anh ta thương hại em? không, em không cần ai thương hại em cả, không cần ai bên em cả. một mình em là đủ rồi. đi hết đi, mấy người đi đi, cứ để lại em một mình. em không cần ai, không cần ai cả..

sooyaaa_:
anh biến đi cho khuất mắt tôi 🙂
anh thương hại tôi à? TÔI KHÔNG CẦN!


em ngã quỵ xuống, người đổ dài trên tấm nệm cứng ngắc và đầy hơi lạnh. tay chân em cứng đờ, cổ họng đau nhức, muốn thét lên cũng không được. trần nhà như xoay chuyển dữ dội rồi đột nhiên biến mất.



x



có người nói rằng kim jisoo đã chết. thế nhưng, điện thoại di động của cô gái ấy vẫn hoạt động bình thường. vẫn nhận tin và vẫn gửi tin đều đều. điều này làm kim taehyung không hề biết người con gái anh vẫn ngày đêm mong nhớ đã chết. sau lần kim jisoo nhắn dòng chữ kì lạ đó, taehyung đã cảm thấy không bình thường. tuy nhiên, những dòng chữ yêu đời khác đã lôi kéo ý nghĩ đó ra khỏi đầu óc của anh. anh vẫn vững tin rằng cô gái cùng tên kia còn sống, và đang sống rất vui vẻ, cho đến khi tuyết ngừng rơi.



x



« kim taehyung »

seokjin hyung vừa đến trước cổng đã bấm còi inh ỏi lên làm tôi giật điếng người. anh ấy luôn luôn như thế, cứ thích làm người ta phải giật thót tim mới an lòng.

"anh hâm à?", tôi vừa bước ra mở cửa, vừa trêu.

"này nhé, xem lại mình đê", hyung bật lại.

dù gì tôi cũng đã quá quen với những gì anh ấy nói và những gì anh ấy làm nên cũng chẳng cãi lại. tôi nhún vai, mở rộng cửa cho xe seokjin hyung vào.

seokjin hyung thoải mái thả người xuống chiếc ghế sofa kiểu lớn nhưng rồi lại vội vàng bật dậy ngay khi thấy chiếc điện thoại màu đen trên bàn reo lên.

"tin nhắn của em nào đây, lại còn nhắn qua instagram nữa. lạ nhỉ?

"có người công khai insta của em đấy." tôi cười khẩy.

"thì là do cô gái đó năn nỉ, chứ.." anh ấy trả lời, vẻ mặt đầy sự ngây thơ của một con cáo. "ôi trời, nào là 'anh ngủ sớm, yêu anh', rồi là 'trời lạnh, anh nhớ pha trà gừng uống cho ấm người', còn 'em nhớ anh lắm, ngủ ngon bấy bì.' này, mày có bạn gái khi nào thế em? cô nào mà xấu số vậy?".

"cà phê đây, uống đi rồi trả điện thoại cho người ta." tôi đặt tách trà hoa nhài còn nóng hổi xuống bàn, thúc giục seokjin hyung trả điện thoại.

seokjin hyung xị mặt, ném chiếc điện thoại lại cho tôi.

sooyaaa_:
hôm nay có nắng rồi đấy anh,
nắng rất ấm, lại rất đẹppp


tôi khẽ cười. cô gái này, rất ngây thơ, trong sáng, hồn nhiên như một bông hoa vừa hé nở vào ban mai, chờ đón ánh nắng chiếu rọi vào mình. tôi kéo tấm mành sang một bên, ngắm nhìn mặt trời thẹn thùng đỏ mặt giữa tầng mây trắng xốp.

kimvantae:
ừ rất đẹp, đẹp như em vậy.​

sooyaaa_:
anh chê em xấu chứ gì 🤧

kimvantae:
không..

"thôi, chú mày thôi ngay đi." seokjin hyung nhăn mặt, ném tập hồ sơ lên bàn. "đấy, thứ cậu cần đấy. anh đi được chưa?"

tôi không thèm nhìn qua tập hồ sơ, mắt vẫn chăm chú vào điện thoại


sooyaaa_:
em nhớ anh


tôi phì cười. cô bé ngốc vẫn mãi ngốc nghếch.

kimvantae:
ngốc ạ, sao suốt ngày nhớ anh thế?​


sooyaaa_:
vì em yêu anh, yêu cả "darkness" nữa.


tôi giật điếng người, đôi mắt chăm chăm nhìn vào điện thoại. đã lâu lắm rồi, em chưa từng nhắc đến chuyện này, không hối thúc tôi ra chương mới, cũng chẳng hề ghé đọc "darkness". tôi tưởng rằng em đã quên đi bộ truyện ấy, quên đi ý nghĩ điên rồ kia rồi. nhưng không, sao nó cứ mãi là oan hồn ám ảnh em? tại sao?

"yah!", seokjin vỗ vào vai tôi.

tôi đưa mắt lên nhìn hyung. có lẽ tôi phải đuổi khách một lần nữa rồi. tôi cần một khoảng không gian riêng, một khoảng không tĩnh lặng. nhưng tôi chưa kịp mở miệng, seokjin hyung đã lên tiếng trước:

"chuyện cũng đã giúp xong rồi. anh về đây, joohyun đang đợi."

nói xong, seokjin hyung vội vã quấn khăn lên rồi ra về. tôi không ra tiễn, mà có muốn cũng không được, chân tôi cứng đờ, như đông đá.



x




kim jisoo nhắc đến "darkness" đã làm cho kim taehyung vô cùng lo sợ và có phần hoảng hốt. anh đã tin rằng trên đời này vẫn có những điều kì diệu, vẫn có những điều có thể quên đi. nhưng, không. có những điều có thể quên đi thì sẽ có những điều mãi mãi tồn tại. anh không hề biết, những ngày tươi đẹp đã kết thúc, nói một cách chính xác hơn, không có bất cứ một ngày nào được gọi là tươi đẹp. những ngày ấy, chỉ có anh nghĩ rằng nó tươi đẹp. và sự thật, thì hoàn toàn ngược lại. chuỗi ngày không nước mắt kết thúc. sự hoảng loạn đã kéo tới và thế chỗ. sẽ có chết chóc? có nước mắt? hay những tiếng cười vang và lời yêu thương ngọt ngào?



x




tôi vươn vai, đưa mắt ngắm nhìn thành phố daegu xinh đẹp này trước khi rời đi. hai ngày qua, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ đến gyeonggi để tìm em. biển người mênh mông, nhưng trái đất lại tròn, chắc chắn tôi sẽ tìm thấy em, ở đâu đó trong mảnh đất mang tên gyeonggi. tôi mong rằng khi nhìn thấy tôi, em sẽ vui và tôi được nhìn thấy nụ cười tươi tắn nở rộ trên môi em, chói lóa và rực rỡ như một đóa anh túc.



kimvantae:
chào buổi sáng, jisoo

sooyaaa_:
anh dậy sớm thế

kimvantae:
anh chuẩn bị đến gyeonggi này

sooyaaa_:
anh đến gyeonggi làm gì vậy?

kimvantae:
anh đến tìm em. anh rất muốn được gặp em, muốn được nhìn thấy em cười, jisoo

sooyaaa_:
anh đừng đến, làm ơn,
xin anh đừng đến.

kimvantae:
tại sao?​

sooyaaa_:
anh hãy hoàn "darkness" đi, em đã rất cố gắng để chịu đựng trong suốt thời
gian qua. có lẽ em kiệt sức rồi, hãy
giúp em. xin anh..





tôi đánh rơi chiếc điện thoại xuống sàn xe. em vừa nhắn cái gì thế?

tôi vội vàng nhặt lại nó và nhấn "trả lời".




kimvantae:
mới sáng sớm, anh không đùa đâu đấy!​

sooyaaa_:
em không đùa đâu
tất cả đều là sự thật, em không thể
cố gắng được nữa.. hãy xem đó như là
điều ước của em, anh hãy thực hiện nó đi..

tôi tắt điện thoại, ném nó sang một bên, tập trung lái xe, nhưng tôi không cách nào tập trung được. con đường trước mặt tôi đang hiện ra một nụ cười. có phải là của em không? em có cười nhiều không? hay chỉ toàn là khóc? tại sao tạo hóa lại bất công với em như thế? tại sao lại để một cô gái nhỏ nhắn như thế phải chịu đau khổ?



x



chiếc xe màu trắng đâm mạnh vào cột đèn bên đường rồi đột nhiên lao qua lan can, rơi xuống cầu. người đi đường hoảng sợ la thét kinh hoàng, ai nấy tự mình bỏ chạy, chẳng quan tâm đến người trong chiếc xe xấu số kia. cho đến khi cảnh sát và đội cứu hộ đến..

hơn một ngày sau, thành viên đội cứu hộ quay trở lại thông báo:

"báo cáo đội trưởng, sau hơn hai mươi tiếng đồng hồ tìm kiếm, chúng tôi đã tìm thấy phương tiện là chiếc xe ferrari trắng mang biển số xxx nhưng vẫn chưa tìm thấy nạn nhân."

"tiếp tục đưa người tìm kiếm. cử thêm hai đội lặn và một đội cứu hộ nữa. đồng thời tìm kiếm dọc theo hai bên bờ dòng sông."

"rõ!"

người dân khi nghe kể lại vụ tai nạn đó vô cùng hoảng sợ. như có một sức lực nào đó đã đẩy chiếc xe rơi xuống cầu. những người cùng tham gia giao thông lúc đó kể lại: rõ ràng chiếc xe sau khi đâm vào cột đèn đã dừng hẳn lại nhưng không hiểu sao chiếc xe bỗng chốc lùi lại, đâm thẳng vào lan can và rơi xuống. nếu nói rằng do người lái xe tự tử, cố tình thì không thể nào. sau cú đâm, không tài xế nào có thể tỉnh táo nổi, nếu có thì rất hiếm, cực kì hiếm.

vậy mà không ai biết rằng, trường hợp có một không hai đó đã xảy ra.

cú đâm vào cột đèn là tai nạn không ai muốn. thế nhưng, kim taehyung đã cố tình lùi xe lại để tìm cách rơi khỏi cầu. lý do có lẽ chỉ có riêng taehyung biết mà thôi.




x






« kim taehyung »

tôi tìm cách lái xe nhanh nhất có thể. lúc này, kim jisoo đang gặp nguy hiểm - tôi nghĩ vậy.

tôi đã đăng hoàn "darkness" và để cho nhân vật yeonha được hạnh phúc trọn vẹn. tôi mong rằng em sẽ không nghĩ quẩn nữa, sẽ trở lại bình thường.


ring ring.



sooyaaa_:
anh ơi
em đọc hết "darkness" rồi
cảm ơn anh đã cho nhân vật yeonha
một cuộc sống hạnh phúc đến cuối
cùng, nếu cô ấy hạnh phúc thì em
cũng chẳng thể nào hạnh phúc được.
vậy nên em sẽ chết.
tạm biệt anh, taehiong..


tôi vội vàng dừng xe, nhấn nút "trả lời".


kimvantae:
em đừng như thế nữa, yeonha đã
hạnh phúc thì em cũng phải hạnh phúc
chứ, jisoo?

sooyaaa_:
kết cục có thế nào đi chăng nữa thì em cũng phải chết
hết cách rồi anh ơi..

kimvantae:
đừng, xem như hãy vì anh.
kim jisoo! em nhất định phải sống!​

sooyaaa_:
tại sao em phải sống?

kimvantae:
vì anh thương em. vì tình yêu của anh dành cho em, hãy sống, jisoo.

sooyaaa_:
không thể đâu anh ơi.. anh biết vì sao không?

kimvantae:
vì sao? vì sao lại thế?​

sooyaaa_:
vì em chết rồi.


tôi điếng người, trái tim quặng đau, nhỏ từng giọt máu đào. em đã chết rồi sao? thật vậy sao? tôi không tin, không cách nào tin được...

nổ máy xe, tôi phóng đi như một thằng điên và rồi tai nạn bất ngờ xảy ra. nhưng bỗng chốc, tôi thấy em ngồi bên cạnh tôi. bàn tay gầy guộc kia nhẹ nhàng đặt lên tay tôi, nắm chặt. em điều khiển xe, cho lùi lại và lao ra khỏi cầu. em cười, một nụ cười tươi tắn và trọn vẹn. tôi và em, mãi mãi ở bên nhau, đời này không luyến tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro