hai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


« kim jisoo »

em mở sang trang truyện, tự nhiên thấy tâm trạng mình thoải mái hơn khi thấy anh đã đăng chương mới. em đọc qua, thấy mình ở trong yeonha nhiều hơn. nhưng yeonha đang hạnh phúc, rất hạnh phúc, còn em thì không.

em thấy tin nhắn mới từ anh.


kimvantae:
em tuyệt đối không được dại dột.


em nhận tấm lòng anh, nhưng em không chết không được. sống chính là thứ đáng sợ nhất.


sooyaaa_:
tuỳ thuộc vào số phận của yeonha thôi
anh ạ 😶

nhưng anh đừng lo, em sẽ sống đến khi "darkness" được hoàn thành.

đôi lúc em thấy bản thân mình cũng quá đáng.. nhưng trách làm sao được.


« kim taehyung »

tôi chẳng hề muốn viết "darkness" tiếp nữa. tôi không muốn hoàn thành nó.

sooyaaa_:
nhưng anh không được bỏ dở "darkness" giữa chừng nha 🥺

hứ với em điii



ôi thôi, em biết được suy nghĩ của tôi hay sao vậy em ơi? em biết hết những điều tôi muốn sao? quả thật em là một người kì lạ.

không, tôi thấy mình kì lạ hơn em. bởi tôi đã tin em quá mức cho phép. tôi chỉ nhắn tin với em từ tối hôm qua, đến giờ, chỉ hơn một vòng tròn đồng hồ mà thôi. thế nhưng, tôi đồng ‎ý những điều em muốn, tin em là một con người trầm cảm.


kimvantae:
anh không hứa được..
nó nằm ngoài khả năng của anh

sooyaaa_:
nếu anh không muốn thì thôi 🤧

nhưng mà tên thật của anh là gì vậy ạ?

kimvantae:
kim taehyung

trong phút chốc, tôi lại thấy mình sai lầm. tôi không nên để em biết tên thật của mình. quả thật, tôi tin em quá giới hạn.

sooyaaa_:
ỏ, em tên kim jisoo ạ

kimvantae:
tên của em... là kim jisoo?

tên hay thật.

sooyaaa_:
vâng ☺️
em cảm ơn anh ạ

tôi không trả lời nữa. em tìm đến tôi, mong được gửi gắm đôi điều. tôi tin em quá mức cho phép.

kimvantae:
anh đăng chương mới rồi,
em đọc chưa?​


tôi cố tình lảng sang chuyện khác, mong em không trách.



sooyaaa_:
em đọc rồi ạ



x



tôi nghĩ rằng em đang giận tôi khi rất nhiều ngày qua, em không hề nhắn tin với tôi. và khi tôi nhắn thì em không trả lời.

chúng tôi đẩy nhau khỏi cuộc đời của mình gần hai tháng. chính xác hơn, tôi và em chẳng là gì của nhau, mối quan hệ giữa chúng ta đơn giản là tác giả và độc giả mà thôi. tôi cũng không nên nhớ nhung em
làm gì.




« kim jisoo »

ngay lúc này, em muốn nhắn tin đến anh, rất muốn. nhưng em không biết phải nói những gì, phải trả lời câu hỏi của anh ra sao.


kimvantae:
chichoo à, trả lời anh đi, em đừng
như thế nữa.. ಥ_ಥ



đầu óc em quay cuồng, chìm trong hoang mang dữ dội. chiếc điện thoại rơi xuống sàn nhà lúc nào em cũng chẳng hay biết.

khi em tỉnh dậy, mọi thứ xung quanh em là một màu đỏ lửa. không phải màu của máu, cũng chẳng phải màu của cánh hoa tươi. ngay cả bản thân em cũng chẳng biết mình đang ở đâu, mọi thứ vô cùng lạ lẫm, toát lên vẻ lạnh lẽo nhưng xung quanh em chỉ có lửa và lửa.

em nghe tiếng ai đó nói, thứ thanh âm đó vọng lại rất to. thế nhưng em không nhớ được gì.

sáng hôm sau - em nghĩ vậy vì khi em tỉnh dậy lần nữa thì thấy mặt trời vừa mọc - đầu óc em choáng váng, đau như búa bổ. đôi mắt em như muốn khép lại mãi mãi, mơ hồ nhìn về phía cửa sổ, nơi có tấm màn phất phơ trước cái gió lạnh lẽo của mùa đông. ừ, đông đến rồi. và đông cũng sẽ qua, nắng ấm sẽ nhanh đến thôi. nhưng, liệu con người ẩn bên trong lớp da thịt của em có chờ được ngày xuân đến?

chợt nhớ đến v, em vội vàng mở điện thoại, bật instagram lên. em khóc, tự nhiên lại khóc, khóc rất nhiều. em khóc, không biết vì em nhớ hình bóng của con người trước đây hay nhớ anh hay vì những dòng chữ ngọt dịu của anh làm cảm động.



kimvantae:
em mà chết thì chẳng ai đọc truyện
của anh nữa đâu, em ơi..
12:55 pm 26/12.

kimvantae:
anh nhớ em, jisoo..
02:37 am 27/12

kimvantae:
bây giờ chắc em vẫn còn ngủ,
gửi ngàn nụ đến em
jisoo ơi, thương em
05:01 am 28/12

kimvantae:
chichoo ơi, anh có nên viết một câu
chuyện về một chàng nhà văn yêu một cô gái bị trầm cảm nhờ trò chuyện qua
instagram không?
09:25 am 29/12

kimvantae:
em trả lời anh được không?
thật sự, anh rất nhớ em, jisoo của anh..
hôm nay là sinh nhật của anh..
em về với anh đi..
04:56 am 30/12

em cố gắng cười, cười một nụ cười vô cùng giả tạo và bi đát. chính xác hơn, tạo hóa đã ban cho em một khuôn mặt không hợp với nụ cười, chỉ đẹp đẽ với nước mắt. em thở dài, đưa tay quệt đi hàng nước mắt rồi nhấn nút "trả lời". ít ra, còn có anh bên cạnh em, còn có anh biết rằng em đang sống.


sooyaaa_:
anh ơi, anh có có buồn không? ​

kimvantae:
cô gái, anh buồn, rất buồn, sẽ trầm cảm luôn nếu như em không chịu nhắn tin với anh nữa 😭

sooyaaa_:
mình ở xa nhau không anh?​

kimvantae:
em ở đâu?




« kim taehyung »



"cậu đang làm cái quái gì đấy?", một giọng nam trầm khàn lên tiếng, phá tan đi suy nghĩ u ám và mông lung của tôi.

"hả? có chuyện gì?", tôi giật mình hỏi lại.

"đầu óc cậu đang ở đâu đấy? cậu gọi tôi đến đây vào lúc sáng sớm như thế này là để tôi độc thoại nội tâm à?", người kia trả lời, vẻ mặt tức giận.

tôi nhìn vào điện thoại một lần nữa khi thấy nó phát sáng.

bạn có một tin nhắn mới từ sooyaaa_

tôi nhoẻn miệng cười. ừ thì em trở lại là chính em rồi..

sooyaaa_:
em đang bị nhốt ở gyeonggi.

kimvantae:
sao lại gọi là bị nhốt?​

sooyaaa_:
anh không tin sao?

kimvantae:
chẳng ai nhốt người mà để lại điện thoại cho liên lạc cả :v

sooyaaa_:
vậy thì anh không tin em rồi..



dòng chữ ngắn ngủi đến từ cô gái ấy làm tôi thấy nao lòng? tôi làm em buồn sao? nghĩ đi nghĩ lại thì quả thật tôi không thể nào tin em bị nhốt. không thể tin được.

tập giấy bị ném mạnh xuống bàn, vô tình làm ly nước rơi khỏi mặt bàn gỗ, vang lên một âm thanh tàn khốc.

"rốt cuộc là cậu có muốn bàn bạc về bản thảo này hay không?", người ngồi đối diện tức giận, đôi mắt trợn ngược lên vẻ đáng sợ.

"cậu về đi, tôi có việc rồi.", tôi trả lời lại. mặc dù bản thảo này rất quan trọng, nó sẽ làm cho sự nghiệp văn chương của tôi lên đỉnh vinh quang nhanh hơn việc ở nhà ngồi cày những trang word đầy rẫy những con chữ này.

"cậu được lắm, trước giờ chưa ai từng đuổi song kyungho này về. tôi đảm bảo, sự nghiệp của cậu sẽ tan tành như chiếc ly thủy tinh kia." song kyungho đưa tay chỉ về nơi những mảnh vỡ thủy tinh đang yên vị. nói xong, hắn bỏ đi ngay lập tức.

tôi nhún vai, ngồi xuống ghế như cũ. ngae người vào chiếc gối đệm êm êm, tôi cầm điện thoại lên, mở instagram.


sooyaaa_:
anh ơi, anh đang ở đâu?

kimvantae:
daegu. chắc là em cũng biết chỗ này

sooyaaa_:
em chưa từng đi khỏi gyeonggi..

như em biết thì daegu cũng là một thành phố của hàn

kimvantae:
ừ, em ơi.. đừng nghĩ quẩn nữa nhé?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro