một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


bạn có tin nhắn mới từ sooyaaa_


dòng chữ *bạn có tin nhắn mới từ sooyaaa_* nhấp nháy liên tục làm tôi thấy có chút hồi hộp mà chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao. tôi nhấp vào, thấy một tin nhắn mới. tôi tưởng tượng được khuôn mặt cô gái ấy rạng rỡ như thế nào khi nhắn cho tôi dòng chữ này.



sooyaaa_:
truyện của anh hay quá anh v ơi 🙆‍♀️💜

anh viết tiếp nữa đi,
em ủng hộ anh, anh v muôn năm 💜


tôi bật cười, nhấn nút "trả lời".


kimvantae:
cản ơn em nha, em quá khen rồi

lần đầu tiên có người nhắn tin ở insta
cá nhân mà khen truyện anh hay đấy <3

xúc động mạnh nha <3

sooyaaa_:
ui, thật hả anh? thế là em lập kỉ lục đấy
nha huhu 😭
ối giời, em không tin được đâuuuu


quả thật cô gái này có khiếu chọc làm người ta cười. chỉ là người đầu tiên nhắn tin ở insta rồi khen truyện thôi mà, đâu có gì vui mừng đến thế. tôi định nhắn tiếp nhưng rồi chợt thấy điều gì đó là lạ.


kimvantae:
làm sao em biết được insta của anh? ​

sooyaaa_:
cái đó là bí mật, em không tiết lộ
được 🤫

kimvantae:
nói đi, anh dành tặng em một chương truyện nè ☺️

sooyaaa_:
thật không anh ơi? anh hứa là phải làm
đấy nha anh 😱


kimvantae:
rồi, rồi, hứa là phải làm 😆

nhưng em phải nói cho anh biết vì
sao em biết được insta của anh
trước đã =]]

sooyaaa_:
là seokjin hyung nhắn cho em đấy ạ

anh đừng trách seokjin hyung nhé, em không muốn bị mắng đâu 🤯


tôi bực mình đập bàn, gọi cho seokjin hyung. hyung nói với cô gái ấy, nhưng làm sao tôi biết được có nói cho ai khác không? insta kimvantae là địa chỉ "tôn thờ" của tôi, quả thật, tôi chẳng muốn ai biết ngoài những người cần biết.

lại là cái giọng trong trẻo ngọt ngào của cô tổng đài. seokjin hyung không chịu nghe điện thoại. tôi lấy vội chiếc áo khoác, định sang nhà hyung nhưng lại thấy màn hình điện thoại nhấp nháy.


« kim jisoo »


sooyaaa_:
anh ơi..


em ngồi xuống, xem tin nhắn từ insta rồi trả lời lại.


kimvantae:
có chuyện gì à?


sooyaaa_:
em xin gửi gắm tính mạng mình vào bộ "darkness" của anh ạ.​


em chẳng hiểu từ khi nào tay em lại run đến như vậy. đôi mắt em đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào màn hình, mong rằng anh sẽ đồng ‎ý. em chẳng còn cách nào nữa, đành làm như vậy, chỉ mong rằng anh sẽ hiểu cho một đứa bị trầm cảm như em.


kimvantae:
anh không hiểu ý em cho lắm

tính mạng em? "darkness" không gánh
nổi đâu


em buông thả điện thoại. móc khoá theo đó mà thòng xuống, va vào nhau như một chiếc chuông gió thu nhỏ. em biết ngay mà, ai lại chấp nhận một kẻ trầm cảm?

gia đình em chẳng còn, ba và mẹ em mỗi người một ngả, bỏ mặc em sống với dì. dù cho dì cũng là người thân, nhưng chẳng thể nào bằng mẹ em được. em muốn chết, rất muốn chết nhưng chẳng làm sao chết được. chết nước thì em cũng đã thử nhảy xuống hồ và rồi người ta cứu em lên. định treo cổ thì dì em phát hiện, nhốt em trong một căn phòng không hề có bất cứ thứ gì giúp cho em chết.

em đau đớn biết bao nhiêu, ngu ngốc đến nhường nào cũng chẳng ai biết. mắt em sưng lên, mong rằng ai đó sẽ thấy em khóc và rồi đến bên cạnh, dỗ dành.. nhưng không, đối diện với em mãi mãi là bốn bức tường dày đặc xi măng, đẹp đẽ hơn là dây thường xuân bám ngoài cửa sổ, quanh năm suốt tháng chẳng nở hoa một lần.


sooyaaa_:
em bị trầm cảm, nói ra thì chắc chẳng
ai tin đâu hahaa

sooyaaa_:
nhưng em bị trầm cảm thật. em muốn
mình được như yeonha trong "darkness" của anh. cuộc đời cô ấy tuy khổ,
nhưng ít ra còn có junghyun bên cạnh, quan tâm và yêu thương.


em muốn nói với anh ấy nhiều hơn nữa nhưng trong chốc lát, đầu óc em hoàn toàn trống rỗng. những lời em nhắn với anh ấy, hệt như một phần mềm đã lập trình sẵn trong đầu em.




« kim taehyung »



tôi đọc những lời em gửi, muốn nhắn gì đó nhưng rồi lại thôi. tôi và em, ở quá xa nhau.


sooyaaa_:
anh ngủ đi, khuya rồi
thức khuya không tốt

kimvantae:
em ngủ ngon nhé,


tôi nhận thấy nỗi buồn của em lan toả dần qua từng con chữ. càng về sau, dường như em đánh mất chính mình nhiều hơn, em như trở thành một người khác, con người em hoàn toàn khác đi. tôi có nên tin em bị trầm cảm không đây?



x



mặt trời dần nhô lên sau những toà nhà cao ốc. mây trắng lũ lượt đua nhau tốc độ. gió lùa nhau đùa giỡn. và tôi thấy hình dáng em đâu đó nơi cơn gió ấy. em đi lạc rồi sao?

kimvantae:
anh đồng ‎ý với em
em muốn gửi gắm gì cũng được

nhưng em nhất định phải sống, được
không em ơi?



tôi đã dành cả đêm để suy nghĩ về em, về đề nghị của em. nếu như em trầm cảm thật thì tôi muốn em giải toả nhiều hơn để em có thể thoát khỏi những ý nghĩ tiêu cực. còn nếu em nói dối tôi thì cũng chẳng sao cả. cuộc sống này, có mấy ai thành thật, sao tôi phải sợ bị lừa dối?





« kim jisoo »

em ngủ dậy trong tâm trạng chẳng khá hơn bao ngày, chính xác là giống mọi ngày. em không hề nhìn thấy bất cứ một con người nào. những điều mà em đã trông đợi đã tan biến. mầm xanh cuối cùng cũng đủ lớn cho em nói với anh rồi đã ngã quỵ khi gió quá lớn.

điện thoại em cũng chẳng buồn mở. em vẫn bị giam cầm trong phòng, vẫn chờ đợi hoàng tử cứu thoát.

tự nhiên em muốn nói chuyện với hoàng tử, muốn biết mặt anh thế nào, muốn nghe giọng nói anh và em mở điện thoại.


kimvantae:
cô gái à..

sooyaaa_:
chuyện gì hả anh?​


kimvantae:
em chưa đọc tin nhắn trước à?


em lục lại tin nhắn, thấy một tin nhắn trơ trọi riêng lẻ nó với thời gian.

khoé môi em cong lên vẻ bất chấp. nhưng dù sao hoàng tử còn thương em mà.


sooyaaa_:
thật sự, em rất cảm ơn anh

còn bao nhiêu chương nữa thì "darkness" sẽ hoàn vậy anh?​


kimvantae:
theo dự định còn khoảng mười chương nữa, anh cũng không chắc chắn

anh vừa viết xong chương thứ 58 sáng
hôm trước

sooyaaa_:
thế sao anh không đăng tiếp chương
50?​


kimvantae:
em muốn đọc à? :v


sooyaaa_:
anh nợ em một chương truyện mà ☺️

vả lại, khi "darkness" hoàn thành,
em sẽ tự kết liễu..



em muốn nói điều đó với anh lâu lắm rồi, nhưng chẳng làm sao nhấn "trả lời" được. bàn tay như chết lặng khi em muốn nhập điều này vào. thật tồi tệ. mọi thứ sao mà tàn nhẫn thế..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro