Chương 1 - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sân bay Nội Bài...

Suốt lúc lên máy bay cô đã không ngớt dùng nhãn thần xem anh ta rúc vào khóm nào. Nhưng chắc có lẽ không ngồi cùng khoang nên cô đành ngậm ngùi về chỗ sau một loạt những ánh nhìn không mấy thiện cảm của hành khách. Có vẻ anh ta làm cô phát điên rồi!

Rất muốn kiềm chế bản thân rằng: anh ta chỉ xuất hiện thoáng qua một lần, trai đẹp cũng chỉ được ngắm một lần trong đời! Không nên quá tham vọng mà thất vọng! Nhưng hình như bộ não của cô giờ đây cũng bắt tay với trái tim ngập tràn mơ tưởng, mà khiến cô đến khi đặt chân xuống sân bay quê nhà thì mắt vẫn tìm anh ta không thôi

Hướng Đông, hướng Tây, hướng Nam rồi lại hướng Bắc; cứ thể như anh ta đã thành bọt biển tan biến ngay sau lần đầu xuất hiện trước mặt cô vậy. Tiếc nuối ư? Có chứ! Bọn con trai thì nhìn gái đẹp là điên loạn cả lên; con gái cũng đâu khác gì – nhìn thấy giai đẹp mà không mê mẩn thì quả không phải một đứa con gái đã trưởng thành.

Lam Anh thở dài ngao ngán đi ra cổng sân bay, vẫy gọi một chiếc taxi, cô tự ra về. Cũng chẳng phải chuyện gì làm lạ, cô từ năm cấp hai đã sang Anh học, đến hết cấp ba đáng nhẽ phải học tiếp lên đại học thì người mẹ chơi bạt mạng mà cũng kiệt tỉ mỉ của cô lại lôi cổ cô về nước học. Hỏi "n" câu cũng chỉ nhận được một câu trả lời: "Nuôi mày bên Anh tao phải bớt mấy buổi vẽ móng, spa, yoga. Nay tao già rồi, thiếu những cái đó sẽ thành quái vật mất. Chịu khó về nước đi con". Bởi vậy, cái việc con đi học nước ngoài về mà chả thấy gia đình đi đón đâu cũng chỉ là bình thường ở nhà cô.

Tự lập là số một!

Cũng đã một năm kể từ lần gần nhất cô về thăm nhà, Hà Nội đã thay đổi nhiều quá. Nhiều cái mới hơn, làm cô đi đường về nhà mà ngỡ tưởng ông taxi lừa đảo rẽ hướng khác để bán cô sang Trung Quốc. Nhà cô ở trên mạn phố cổ, năm trước về, phố cổ vẫn chưa tấp nập, bây giờ thì đông đến nỗi cô phải bảo ông taxi dừng ở đầu đường, cô tự kéo vali vào nhà. Thật là có nhiều đổi khác!

"Mẹ ơi! Con về rồi" – cô từ đầu cửa đã nói lớn

"A, chị Lam về rồi" – thằng Bin nghe thấy giọng cô thì liền siêu vẹo chạy ra đón như thằng say rượu

Lam Anh hơi nhún người xuống, đưa hai tay ra đón thằng em yêu quý. Cô bế nó lên, không quên thơm vào cái má búng ra sữa của nó

"Mẹ đâu Bin?"

"Mẹ vừa chạy sang nhà bác Bình mua gạo rồi" – nó nói với cái giọng trẻ con cao cao chua chua, nghe đến là muốn yêu

"Thế à, thế Bin ở đây đợi chị à?" – cô một tay kéo va li, một tay bế Bin vào nhà – "...dạo này có được nhiều phiếu bé ngoan không?"

"Có, Bin được nhiều lắm, bố còn thưởng cho Bin một con lật đật hình cô gái trên phiếu bé ngoan cơ" – nó vui vẻ kể lể

Con lật đật - hình cô gái - trên phiếu bé ngoan...bố có nhất thiết phải tặng món quà mị dân lòng trẻ thế không? Bá đạo quá đi! = =

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro