chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phong tuyết vô tình bay lãng đãng trên tinh không,nhuộm trắng xóa mọi vật trên mặt đất,khí hậu lạnh giá mang theo quang cảnh mờ ảo làm cho lòng người càng thêm bi ai, Phạm Hương bay bất định trên bầu trời,thiên hạ mênh mông nàng không biết nơi nào sẽ là nơi mình dừng chân,trước đây cũng từng bay quanh quẫn như vậy nhưng chưa bao giờ nội tâm cảm thấy cô độc như hiện tại, Phạm Hương không biết tâm tình của mình bây giờ thế nào,nàng cảm thấy rất nhớ Lan Khuê mặc dù chỉ mới xa cách,nàng là kẻ bán nam bán nữ,âm thác dương sai,có lẽ vì vậy mà cục cưng không muốn nàng đi,tuấn mi bất giác rơi xuống vài giọt lệ, Phạm Hương cảm giác mùi vị của nước mắt vừa mặn lại chua xót thật là khó nuốt.

Phạm Hương là một kẻ lãnh huyết vô lệ nhưng lại vì ái tình mà hoàn toàn biến đổi,sự cuồng ngọa của nàng cũng đã sớm bị dập tắt,hiện tại chỉ có sự u mê đang dầy vò thân xác nàng,dù biết ái tình mang theo nhiều nỗi đau,nàng vẫn cam nguyện mang nó làm thành sự mỹ lệ nhất mà Lan Khuê dành cho mình,nàng sẽ khắc ghi những hồi ức tốt đẹp mà mình từng cùng Lan Khuê trải qua,vĩnh viễn sẽ không lãng quên,Phạm Hương bay trở về Phong thần giáo nhìn thấy tòa thành đã hoang tàn sơ sát,mọi người cũng đã rời đi,có lẽ vì bọn họ thấy nàng bỏ đi cũng liền giải tán giáo phái, Phạm Hương đi vào bên trong nhìn thấy có một vài người vẫn còn ở lại đây,bọn họ thấy giáo chủ đã trở về càng thêm vui vẻ,cung kính cúi chào nàng.

"Giáo chủ bọn ta chờ ngươi đã lâu"

"Các ngươi vẫn còn xem ta là giáo chủ hay sao ?"

Phạm Hương cảm thấy bọn họ còn ngu ngốc hơn cả nàng,vốn dĩ nàng chỉ lợi dụng bọn họ nhưng họ lại trung thành với mình,thiên hạ này phụ nàng, Lan Khuê cũng phụ nàng nhưng bọn họ không có phụ nàng, Phạm Hương tự cười chế giễu bản thân,nàng thật sự không phải người tốt.

"Chúng thuộc hạ thề cả đời trung thành với giáo chủ cho đến khi chết đi"

"Tốt,vậy thì mai này hãy cùng ta lấy lại thiên hạ"

Phạm Hương tà cười xoay người đi trở về phòng,nàng sẽ để cho người trong thiên hạ này biết Phạm Hương không phải dễ ức hiếp,nàng sẽ biến nỗi thống khổ trong tâm thành sức mạnh để trống lại cả thiên hạ này, Phạm Hương cởi ra thân y phục dính đầy máu tươi,nàng ngăm mình trong hồ nước lạnh giá,dùng tay đặt lên vết thương tự mình điều trị,vết thương cũng liền nhanh chống lành lại như chưa từng bị chút tổn thương nào, Phạm Hương thay một bộ y phục khác,ngồi trên giường thi triển ma pháp,trước mắt hiện lên một đạo ánh sáng đỏ rực,mơ hồ có thể thấy được thân ảnh của một nam tử tuấn mỹ,hắn vui mừng khi nhìn thấy nàng.

"Phạm vương ngươi đi đâu suốt mấy ngàn năm nay,làm cho ta vất vả tìm kiếm ngươi suốt thời gian qua"

"Chuyện này để sau hãy nói,Dạ Hành ngươi mau gọi Anh Tử đến nhân gian cho ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro