chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Hương bay vô định ở trên không trung, cô cũng không biết hiện giờ là niên đại nào rồi, mình đã ngủ qua bao lâu, nhưng cho dù là niên đại nào đi nữa thì cũng không khác biệt gì đối với cô, bởi vì cô vốn dĩ là bất tử, thời gian trôi qua không thể làm hắn chết đi chỉ có sự nhàm chán đang ăn mòn thân xác cô, trải qua vạn năm tồn tại chốn nhân gian này, ngoài chuyện giết chốc ra thì không có bất luận điều gì trong thiên hạ làm cho cô hứng thú.

Trên đỉnh núi Ngũ Quan có một vị cao nhân mái tóc bạc trắng đang đứng bên trong đình viện ngắm nhìn phương xa, hắn cảm nhận được một loại ma khí cường đại đang bao quanh ở Tuyết Sơn, đây tuyệt đối không phải những loại ma khí thông thường,bên cạnh hắn là Thuật Lâm đồ đệ của hắn, Âu Dương Thiện sắc mặt ngưng trọng,thở dài một tiếng.

"Thiên Ma đã xuất hiện,mai này thiên hạ khó tránh khỏi tai kiếp"

"Ý sư phụ là Thiên Ma trong truyền thuyết sao ?"

Âu Dương Thiện trầm mặc gật đầu, hắn tuy có tu vi cao thâm,lại là trưởng môn của Liên Anh phái, một môn phái của những người tu tiên rất nổi danh, nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là hậu bối, năm xưa hắn từng nghe tổ sư gia nói qua Thiên Ma cũng chính là kẻ đã gây ra trận chiến làm cho sinh linh lầm than, người trong giới tu tiên chết dưới tay Thiên Ma nhiều vô số, tàn tích ở trên núi Cửu Vân cũng chính là vết tích lưu lại của cuộc chiến xảy ra hàng ngàn năm về trước, cũng từ sau trận chiến giữa những người trong tiên đạo và ma đạo diễn ra thì Thiên Ma cũng đã biến mất, mấy ngàn năm sau nó lại lần nữa xuất hiện đây thật sự là một điềm xấu.

Thiên Ma là hai từ làm cho người trong thiên hạ này phải khiếp sợ khi nghe đến, không ai biết rõ lai lịch của Thiên Ma từ đâu mà xuất hiện, càng không biết rõ sau trận chiến đó thì hắn đã đi đâu, trải qua mấy ngàn năm thái bình thịnh thế nay lại sắp gặp phải tai kiếp, làm cho người trong giới tu đạo cũng như ma đạo dậy sóng, không chỉ giới tiên đạo lo lắng bất an, mà ngay cả ma đạo cũng lo sợ vì Thiên Ma vốn là đơn độc không bang phái, càng không phân rõ là chánh hay tà, chỉ cần nhìn thấy người mà hắn không thích thì tin tưởng kẻ đó khó tránh khỏi cái chết, hắn mang trên người một loại ma lực vô cùng cường đại, không có bất kỳ ai có thể hấp thụ được nguyên khí trong người hắn, vì mỗi lần bọn họ muốn hấp thụ đạo lam quang trong thân thể hắn thì đột nhiên có một đạo hồng quang hút ngược lại nguyên khí của họ, đạo lam quang trong thân thể hắn cũng chính là đại diện cho tiên khí,mà hồng quang cũng chính là ma khí, nhưng Thiên Ma lại có thể hấp thụ nguyên khí của kẻ khác để gia tăng ma pháp cho bản thân, cũng chính vì điều này mà Thiên Ma ngày càng lớn mạnh và bất khả chiến bại.

Trong lúc cả thiên hạ đang náo loạn lo chuẩn bị đối phó với Thiên Ma thì Phạm Hương lại dững dưng trước mọi vật, Phạm Hương hai mắt đỏ rực, cả người lơ lửng trên không trung, cô lãnh đạm nhìn xuống ngọn núi Cửu Vân bên dưới, nơi này trước đây vốn không phải là hỏa sơn, lửa đỏ ở bên trong nhìn giống như nham thạch nhưng nó không phải nham thạch, mà nó chính là máu của vô số người trong tiên đạo và ma đạo tạo thành, đây chính là tàn tích của cuộc chiến hàng ngàn năm trước, Phạm Hương thi triển ma pháp tạo nên một đạo hồng quang lao thẳng xuống lửa đỏ nóng rực bên dưới, bề mặt lửa đỏ càng lúc càng phun trào nhiều hơn,chỉ trong nháy mắt một thanh kiếm điêu khắc tinh xảo từ bên dưới lửa đỏ lao thẳng lên bầu trời, quanh thân nó hiện lên những thứ ánh sáng tựa như tia chớp màu đỏ rực, nó cũng chính là Vô Cực thần kiếm mà Thiên Ma từng sử dụng.

Vô Cực thần kiếm có uy lực rất lớn, có thể nói là gặp thần sát thần gặp quỷ sát quỷ,lúc thanh kiếm được thoát khỏi lửa đỏ thì Cửu Vân sơn rung chuyển mạnh, lửa đỏ bên trong phun trào ra ngoài làm cháy cả khu rừng xung quanh nó, Phạm Hương ngắm nhìn Vô Cực thần kiếm trong tay mình, đây cũng chính là thần binh của cô, nó đã đi theo cô trong nhiều cuộc chiến, nhưng cô rất ít khi sử dụng nó vì không muốn làm dơ thanh kiếm của mình, những kẻ từng chết dưới tay Vô Cực thần kiếm cũng xem như đã có vinh dự, Phạm Hương tiếp tục nằm trên đám mây ngủ một giấc dưỡng thần.

Người trong thiên hạ vừa lo đối phó với Phạm Hương vừa lo chạy đi tìm bà mai, chính vì thiên hạ sắp đại loạn cho nên bọn họ càng phải nhanh chống gả nữ nhi của mình ra ngoài, bởi vì trong truyền thuyết từng nhắc qua Phạm Hương là một kẻ đa tình, nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ này nếu bị cô nhìn thấy thì các nàng nhất định sẽ biến thành tàn hoa bại liễu, cho nên bọn họ càng phải nhanh gả nữ nhi đi sớm một chút, như vậy vẫn tốt hơn để nữ nhi của mình rơi vào tay cô.

Bên trong phủ vương gia mọi người đang nháo nhào chạy đi tìm quận chúa, hôm qua vừa nghe đến tin vương gia muốn gả nàng ra ngoài thì hôm nay nàng liền biến mất không rõ tung tích, Lê Vinh vô cùng phẩn nộ khi nghe nói Lê Hà đã bỏ trốn, hắn không ngờ nàng lại dám gây ra loại chuyện như vậy, nếu để nàng vô tình rơi vào tay Phạm Hương thì đây chính là tai họa, thiên hạ này nam nhân nào lại không muốn làm hiền tế của hắn, chỉ cần hắn mở miệng thì có bao nhiêu nam tử đến cầu hôn đây, trước kia có biết bao nhiêu người đến phủ vương gia cầu hôn cũng đều bị cự tuyệt.

Bởi vì vương gia hết mực sủng ái nữ nhi của mình, nên hắn không muốn gả nàng đi quá xa, hơn nữa hắn không cần nữ nhi được gả vào nhà giàu có hay quyền cao chức trọng, chỉ cần nàng gật đầu đồng ý thì cho dù là tên khất cái hắn cũng sẽ tiếp nhận,bởi vì hắn không muốn nàng gả cho nam nhân mà nàng không yêu, nhưng bây giờ tình thế đã biến đổi, hắn không thể chờ đợi nàng ưng ý mới gả nàng đi, hắn làm vậy cũng chỉ vì suy tính cho hôn nhân đại sự của nàng, không ngờ Lê Hà lại vì việc này mà bỏ nhà ra đi làm cho Lê Vinh vừa hận vừa lo lắng.

Tại một khách điếm mọi người đang dùng bữa bên dưới đại sảnh thì nhìn thấy có một vị tiểu công tử dung mạo như hoa như ngọc đi vào, mọi người rất dễ dàng nhận ra tiểu công tử này là nữ cải nam trang,bởi vì trên đời này nào có nam tử xinh đẹp như vậy, Lê Hà thấy mọi người nhìn mình nàng cũng không bận tâm, sai tiểu nhị đi chuẩn bị một căn phòng thượng hạn cho mình, cả ngày hôm nay nàng phải chạy trốn khỏi sự truy đuổi của quan binh, làm cho nàng vô cùng khổ sở, bây giờ chỉ muốn nghĩ ngơi lấy lại khí lực, nàng không biết Thiên Ma là tên quỷ háo sắc nào lại để cho phụ vương vì hắn mà ép buộc nàng thành thân sớm, tuy nàng đã mười sáu tuổi đến lúc phải xuất giá nhưng nàng vẫn còn chưa có vui chơi thỏa thích, làm sao có thể cam nguyện trở thành nương tử của kẻ khác.

Lê Hà lâm vào hoàn cảnh này cũng là vì Phạm Hương ban cho, nàng vô cùng hận cô, Lê Hà lôi mười tám đời tổ tông của Phạm Hương ra mắng chửi một trận cho hả giận, nàng vốn tưởng cô chỉ là truyền thuyết không ngờ lại có thật, nhưng nếu cô thật sự tồn tại thì nên sớm đến tìm nàng mới phải, bởi vì nàng chính là nữ tử xinh đẹp nhất Nam Phương quốc này, Lê Hà cho dù có tưởng tượng cũng sẽ không nghĩ đến Phạm Hương thật sự đã tới nơi rồi,còn đang ngồi bên ngoài ngắm nhìn nàng.

Phạm Hương trầm tĩnh cầm lên ly rượu uống cạn, cô đã sớm nhận ra Lê Hà là thân nữ nhi, bởi vì Phạm Hương cũng là nữ nhi, bất quá cao hơn so với nữ nhân bình thường một chút cho nên người trong thiên hạ lầm tưởng coi là nam nhân, tuy bị hiểu lầm nhưng cô cũng không đính chính, bọn họ còn đặt cho cô cái danh hiệu Thiên Ma, tựa như ám chỉ cô lai tạp giữa thiên đạo và ma đạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro