Yêu một người không sai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Con nói đi chuyện này là sao??? - Tiếng một người phụ nữ ngoài 40 hét lên trông có vẻ đang rất tức giận. Tay cầm trên tay chiếc điện thoại hình loạt hình ảnh đứa con gái của mình tay trong tay với PH.
- Mẹ nghe con giải thích có đc không? Chị ấy với con chỉ là... chỉ là đồng nghiệp thôi...- Khuê sợ hãi run rẩy nói. Cô sợ lắm chưa bao giờ cô thấy mẹ cô tức giận như vậy.
- Từ khi nào mà con biết nói dối với mẹ vậy. Như vậy mà là đồng nghiệp sao? Làm gì có đồng nghiệp nào mà nắm tay nhau đi chơi như thế. Con không nghĩ đến sự nghiệp, danh dự của con và gia đình sao?
- Mẹ... đúng vậy con.. và chị đấy yêu nhau. Tại sao hai đứa con gái yêu nhau lại không hả mẹ??? Con yêu...- Khuê ngập ngừng trong tiếng nấc nước mắt rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
- Yêu ư? Đó không phải tình yêu, làm sao mà xã hội có thể chấp nhận được chứ. Đó chỉ là cảm xúc nhất thời của con thôi.- Bà quát lớn. Bà không thể chấp nhận nổi mối quan hệ này. Càng khôg muốn để đứa con của mình rơi vào tay Hương. - Nếu con còn coi mẹ là mẹ của con thì hãy chia tay với cô ta đi.
- Con xin mẹ đấy... con khôg thể sống thiếu chị ấy đc... xin mẹ hay hiểu cho con... con yêu chị ấy... thực sự rất yêu chị ấy- Cô quỳ xuống van xin.
*Chát*
Mẹ cô tức giận tát Khuê một cái thật đau, in hẳn năm ngón tay trên khuôn mặt cô.
- Con hãy suy nghĩ cho thật kĩ. Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. - Nói rồi bà đóng sầm cửa phòng lại bước ra ngoài. Trên mặt bà bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt lăn dài trên má. Bà chưa bao giờ đáng Khuê cả vậy mà lần này bà đã thẳng tay đánh người con gái của mình. Nhưng bà chỉ muốn tốt cho Khuê thôi, bà khôg thể chấp nhận mối quan hệ đó. Tốt cho Khuê? Liệu đó có phải tốt cho cô không hay càng xát muối vào con tim cô?
Về phần Khuê cô ôm mặt khóc nấc nước mắt dàn dụa. Cô ngồi thụp xuống gục đầu xuống khóc. Bắt cô phải chia tay Hương sao? Sao cô có thể làm vậy đc. Thà giết chết cô còn hơn. Yêu một người là sai sao? Tại sao mẹ lại làm như vậy... hàng loạt câu hỏi xuất hiện ra trong đầu cô.
*cạch*
TN bước vào phòng nhìn thấy Khuê khóc cô không cầm nổi nước mắt, vì cô là ngưòi chứng kiến mọi chuyện sảy ra. Cô biết Khuê yêu Hương hơn cả chính mình. Ngân bước đến vỗ vỗ vào vai Khuê an ủi.
- Chị đừng khóc nữa. Mẹ chỉ là đang tức giận quá thôi. Đợt khi mẹ nguôi giận em sẽ nói chuyện với mẹ. Em nghĩ mẹ sẽ hiểu thôi.- Ngân an ủi
Khuê quay người lại ôm chầm lấy Ngân khóc càng to hơn.
- Chị rất yêu Hương...- Khuê khóc nấc nói nước mắt chảy hết xuống áo Ngân.
- Em biết chị đừng nói gì cả. Ngân dỗ dành chính cô ban đầu cũng không thể chấp nhận mối quan hệ này. Nhưng càng về sau cô càng cảm nhận được tình yêu mà họ dành cho nhau qua cái cách họ nhìn nhau, chăm sóc nhau...

Ở dưới lòng đường có một người luôn hướng mắt lên cửa sổ theo dõi. Mặc dù khôg biết có chuyện gì sảy ra nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy bất an. Cô đắn đo suy nghĩ xem có nên gọi cho Khuê không nhưng lại sợ mình gọi không đúng lúc.
*Reng reng*
Tiếng chuông điện thoại reo lên làm cô thoáng giật mình. Vội lấy điện thoại ra trên màn hình hiển thị chữ "Mẹ yêu"
- Alo mẹ ạ- Hương bắt máy
- Con định không về nhà sao. Sao con lại giấu mẹ chuyện đấy?- Mẹ Hương điềm tĩnh nói căn bản vì nói chuyện qua điện thoại không tiện. Bà cũng không thể nào chấp nhận đc mối quan hệ này.
- Con về ngay!- Nói rôi cô tắt máy. Mắt hướng lên phía cửa sổ đang sáng đèn rồi gọi taxi về nhà.

...

Nhà PH.
- Mẹ lên đây có chuyện gì không vậy?- Hương vờ hỏi
- Con đang giả bộ không biết gì thật không biết gì thật.
- Ờm... con... nếu mẹ đã biết rồi thì con cũng nói luôn. Con với Khuê đang yêu nhau.- Cô ấp úng nói.
- Con đùa mẹ sao? làm sao hai đứa con gái lại có mỗi quan hệ đó được? Đừng để cảm xúc nhất thời làm con mê muội. Chia tay đi sẽ tốt cho cả hai.- Mẹ Hương nói giọng nhẹ bẫng.
- Con có cuộc sống riêng của con xin mẹ đừng chen vào được không. Bây giờ con mệt rồi, con không muốn nói nhiều nữa. Con xin phép.- Nói rồi Hương cúi đầu xuống đi lên phòng.
- Con đứng lại đó. Giờ con không còn coi mẹ ra gì đúng không?- Mẹ cô bực tức nói trước thái độ của Hương.
- Đó là do mẹ suy nghĩ thôi, con vẫn luôn coi trọng mẹ. Con mong mẹ có thể chấp nhận mối quan hệ này kể cả khi mẹ không chấp nhận con cũng không chia tay em ấy đâu.- Hương nói vẻ rất mệt mỏi rồi cô nhanh chân chạy lên phòng mặc mẹ ở dưới vẫn chưa định thần được mấy lời cô vừa nói.
Lên phòng cô đóng sầm cửa lại mệt mỏi nằm vật vã lên giường. Cô lo lắng cho em vô cùng. Không biết giờ này em đã ngủ chưa? Bố mẹ em phản ứng thế nào khi biết em và tôi yêu nhau?... Hương trằn trọc suy nghĩ rồi quyết định lấy điện thoại ra gọi cho Khuê.
*reng reng*
Điện thoại Khuê sáng lên trên màn hình xuất hiện hình Hương đang hôn má mình. Cô bật khóc xong cô hít một hơi thật sâu rồi nghe máy.
- Alo Khuê à em sao rồi?- Hương lo lắng hỏi
- Em không sao... mọi chuyện vẫn ổn... giờ em muốn ngủ rồi mai nói chuyện nhé.- Khuê cố gắng ngăn những giọt nước mắt mình lại. Cô sợ Hương sẽ lo lắng cho cô.
- Sao giọng em... em khóc sao? Có chuyện gì vậy?
- Em... không sao... em tắt máy nhé... em buồn ngủ lắm- Khuê tắt máy rồi ôm chiếc điện thoại vào lòng khóc thút thít.
* Tút.. tút...*
PH chưa kịp nói gì thì em đã tắt máy.
Tự dưng tim đau thắt lại. Em lại khóc nữa ư? Tôi đã tự hứa với mình rằng sẽ không bao giờ để em khóc. Tại sao em lại khóc? Hàng loạt câu hỏi đặt ra trong đầu Hương. Cô vội vàng chạy xuống nhà lấy chìa khóa ôtô...
- Giờ này con định đi đâu? Lại đến chỗ con bé đó sao?- Một giọng nói vang lên làm cho cô ngừng bước chân mình lại.
- Đúng! Con đến chỗ Khuê. Em ấy cần con ngay lúc này.- Nói rồi cô bước tiếp
- Được nếu con muốn đi thì cứ đi. Mẹ sẽ chống mắt lên xem con và con bé đó sẽ đi được đến đâu.
Câu nói đầy ẩn ý của mẹ khiến Hương ngừng lại một lúc. Rốt cuộc mẹ nói vậy là có ý gì? Gạt bỏ suy nghĩ ấy sang một bên, lúc này Khuê đang cần cô. Cô một lần nữa bỏ mặc mẹ mình rồi chạy thẳng ra xe. Tâm trí cô hoàn toàn hướng về Khuê, cô không có thời gian để đôi co với mẹ.
Mẹ cô một lần nữa bị sốc vì đứa con gái của mình. Hương luôn là một đứa luôn cố chấp, cứng đầu trong mọi việc. Nhìn theo bóng chiếc xe đó bà khẽ lắc đầu rồi bước vào nhà.

...

* Reng reng*
Điện thoại Khuê sáng lên là PH gọi.
- Alo. Khuê à em xuống nhà đi chị đang ở dưới.
- Sao chị lại đến đây...? -Khuê chạy ra cửa sổ vén tấm rèm lên thấy Hương đang vẫy vẫy tay.
- Em xuống mau đi. Chị lo cho em lắm.
Khuê tắt máy rón rén chạy xuống nhà.
Cô không thể mở cổng được vì sợ mẹ cô đã giữ chìa khóa.
Nhìn thấy mắt Khuê sưng húp một bên má hằn lên vết đỏ cô khẽ thò tay vào bên trong cánh cổng nhẹ nhàng chạm lên gương mặt em. Tim cô đau thắt lại.
- Tại sao em lại ra nông nỗi này? Có chuyện gì vậy? Nói cho chị biết đi. Mẹ em đánh em sao?- Cô lo lắng hỏi khóe mắt ướt ướt.
- Mẹ em... không đồng ý mối quan hệ này... mẹ em...- Khuê ngập ngừng nói nước mắt dàn dụa.
Hương lấy tay mình lau đi những giọt nước mắt nóng hổi đang chảy trên khuôn mặt em. Nhìn em khóc cô đau lắm. Cô muốn ôm em ngay lúc này nhưng không thể.
- Đừng khóc nữa. Chuyện gì cũng có cách giải quyết mà. Chị tin mẹ em rồi sẽ hiểu thôi.- Hương dỗ dành

- Con đang làm gì ngoài này vậy? Vào nhà ngay cho mẹ.- Tiếng người phụ nữ quát. Rồi bà chạy ra kéo Khuê vào.
- Mẹ... con...- Khuê ngập ngừng nói.
- Mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Còn cô nữa mời cô về cho. Khuê nhà tôi còn nhỏ nên mới ngộ nhận tình cảm của mình với cô. Cô nên chấm dứt với nó đi đừng đem nó vào cuộc vui chơi của cô.- Bà tức giận nói.
- Cháu xin bác hãy nghe cháu. Cháu với Khuê là thật lòng đến với nhau...
- Tôi chẳng cần biết mấy điều đó. Cô nghĩ xã hội này sẽ chấp nhận mối quan hệ đó sao.- Bà cắt ngang lời Hương nói rồi lôi Khuê vào nhà đóng sầm cửa lại để mặc cô đứng ngoài.

Trời bắt đầu đổ mưa. Hương lúc này không còn để ý đến xung quanh nữa hai tay cô bám chặt vào song sắt rồi từ từ trượt xuống. Dựa lưng vào cánh cổng cô cười dài trong nước mắt. Cuộc đời này thật trớ trêu, đến ông trời cũng không chấp nhận mối quan hệ này sao? Chẳng nhẽ yêu một người là sai ?

Từ trên cửa sổ một người con gái đang nhìn Hương nước mắt rơi lã chã. Khuê muốn chạy đến ôm lấy Hương nhưng không thể giờ mẹ cô đã khóa cửa phòng rồi. Cô chỉ cầu mong cho mưa ngừng rơi mà ông trời vẫn cứ thả mưa như trút nước xuống...
Ông trời đúng là biết trêu đùa người khác mà...
.
.
.

P/s: haizzz... đau đầu với cái chap này quá. Nhưng mà au thích viết ngược lắm muốn :)) thông cảm nha.
Các bạn VOTE cho mình nhiều nhé để mình có động lực viết tiếp. Yêu thương. 😘😘😘
KLQ nhưng hôm nay tổng soái quá cơ. Ngồi ở coi lai sờ chym mà cười tít mắt. Tổng men thế này thì au phải sống sao đây 😭😭😭. Con tim bé nhỏ của tôi không chịu nổi mất 😍😍😍


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro