Chương 138: E rằng sư tôn sẽ chọc chết ta mất thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sở Vãn Ninh nhấc mí mắt, không mặn không nhạt mà nhìn Mặc Nhiên một cái, nói: “Tìm ngươi kìa.”
“.....Hả? Giờ này rồi mà ai còn tìm ta nhỉ?” Lúc này trong mắt Mặc Nhiên chỉ có Sở Vãn Ninh, ban ngày người trong thôn nói gì làm gì, y đã sớm quên sạch sành sanh rồi.
“Cô nương hát hồi sáng.” Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Chính là cô nương đẹp nhất trong thôn.”
“Phải không.... sao ta lại cảm thấy mấy cô nương trong thôn đều giông giống nhau cả mà.”
Sở Vãn Ninh nghe y nói như vậy, đầu tiên là im lặng, rồi sau đó mới nói: “5 năm không gặp, ngươi mù từ lúc nào thế?”
“.....”
Sở Vãn Ninh ngữ khí bình thường, nhưng Mặc Nhiên nhìn hắn, lại tựa như thấy có ý cười nơi đáy mắt hắn, như thể rảnh rỗi, đùa y một câu. Mặc Nhiên không khỏi vì được quan tâm mà hoảng hốt, tâm trạng cũng thoáng chốc trở nên sáng sủa không ít.
Cô nương tên Lăng Nhi kia ôm một túi vải màu xanh hoa trắng, đang cố gắng gọi vọng vào căn phòng của Mặc Nhiên: “Mặc tiên quân, Mặc___”
“Ta ở đây.” Chợt sau lưng vang lên chất giọng trầm thấp của nam nhân, Lăng Nhi quay đầu lại, thấy Mặc Nhiên vén nửa bên mành, tựa cửa cười cười với nàng, “Đã trễ thế này rồi, cô nương còn có chuyện gì vậy?”
Lăng Nhi đầu tiên là giật mình, sau đó vui vẻ, lập tức bước qua: “May mà tiên quân còn chưa ngủ, cho ngươi cái này, ta xin của Tam thẩm đó, lúc trưa đã nói với ngươi rồi. Ngươi....  lấy dùng thử xem.” Nàng nói, rồi đưa túi vải ôm trong lồng ngực cho y.
Mặc Nhiên mở ra xem, thấy bên trong là ba cái vại sành nhỏ.
“Đây là?”
“Thảo dược cao.” Lăng Nhi nhiệt tình nói, cười cười chỉ vào mặt mình, “Lúc trưa ngoài đồng, ngươi nói ngươi bị muỗi cắn....”
“À.” Lúc này Mặc Nhiên mới chợt nhớ ra, sau đó có chút xấu hổ, y thuận miệng bịa ra một lí do, cô nương này thế mà lại khờ dại tin là thật, còn mang thảo dược cao tới cho y, chuyện này không khỏi khiến cho y có chút xấu hổ.
Thôn dân thôn Ngọc Lương này cũng thật thà quá....
“Có điều vết cắn hẳn là không nghiêm trọng.” Lăng Nhi chợt nhón chân, nghiêm túc quan sát gương mặt Mặc Nhiên, nét cười càng thêm rạng rỡ: “Nhìn không thấy gì cả.”
Mặc Nhiên ho khan một tiếng: “Dù sao cũng là người tu tiên...”
Lăng Nhi vỗ tay cười nói: “Những người như các ngươi thật sự hay ho, rất thú vị. Nếu ta mà có thiên phú, ta cũng muốn tu tiên nha, tiếc là phúc mỏng duyên bạc.”
Hai người lại hàn huyên thêm mấy câu, Mặc Nhiên cảm tạ nàng, cầm dược cao vào phòng. Sở Vãn Ninh đã đổi vị trí, đang ngồi bên cạnh bàn, nhàn nhã lật lật cuốn sách mà Mặc Nhiên để lại, nghe âm thanh liền ngước mắt nhìn y.
“Thảo dược cao.” Mặc Nhiên ngượng ngùng.
Sở Vãn Ninh nói: “Ngươi thật sự bị muỗi cắn? Lại đây ta xem xem.”
Dưới ánh nến, màu da trên gương mặt  Mặc Nhiên tựa như đường mật, hơi tối, nhưng lại khiến cho ngũ quan càng thêm mạnh mẽ, Sở Vãn Ninh nhìn chăm chú một chốc, rồi hỏi: “....Sưng đâu? Chỗ nào?”
Mặc Nhiên bối rối gãi gãi đầu: “Da dày, đã xẹp rồi.” Y nói, rồi đặt hết ba cái vại chứa thảo dược mát lạnh lên một góc bàn Sở Vãn Ninh, “Mấy cái này ta không cần, sư tôn giữ lại đi, ngươi tương đối dễ bị muỗi đốt hơn.”
Sở Vãn Ninh không tỏ ý kiến, chỉ nói: “Vừa kim sang dược vừa thảo dược cao, tiếp tục thế này chi bằng ta mở một cái hiệu thuốc.”
Mặc Nhiên xoa xoa chóp mũi cao, cười hàm hậu, rất chất phác. Sở Vãn Ninh nhìn, rồi vươn tay điểm điểm lên trán y, nói: “Không còn sớm nữa, về phòng ngươi đi.”
“Vâng, sư tôn mộng đẹp.”
“Mộng đẹp.”
Nhưng tối hôm đó, cả hai người nằm trong hai căn phòng nhỏ cách nhau mười bước chân, đều đang nghĩ ngợi đến những chuyện khác nhau, không một ai trong bọn họ ngủ được cả, đều trằn trọc, khó có thể đi vào giấc mộng.
Sở Vãn Ninh thì đương nhiên không cần phải nói nhiều, hắn cảm thấy gan bàn chân của mình tới tận bây giờ cũng vẫn còn tê dại, có thể cảm nhận được vết chai mỏng trong lòng bàn tay Mặc Nhiên, đang cọ xát chính mình.
Suy nghĩ của Mặc Nhiên lại phức tạp hơn nhiều, y lăn qua lộn lại, gối đầu lên khuỷu tay, không ngừng gõ gõ lên ván giường, trong lòng cứ lặp đi lặp lại mãi: Sư tôn là thần tiên, thanh cao không dính bụi trần, mặc kệ kiếp trước từng xảy ra những gì, đời này mình tuyệt đối không thể hồ đồ, tuyệt đối không thể khinh nhục người ta, tuyệt đối không được làm loạn...
Huống chi còn có Sư Muội nữa.
Đúng vậy, mình hẳn là nên nghĩ tới Sư Muội nhiều hơn  một chút __ Sư Muội....
Bỗng nhiên cảm thấy càng thêm khó chịu
Kì thật từ khi trở về Tử Sinh Đỉnh, gặp lại Sư Muội, y vẫn luôn cảm thấy dường như mình không quá nhiệt tình đối với Sư Muội.
Thích Sư Muội, bảo vệ Sư Muội, như đã trở thành một loại thói quen không cần băn khoăn. Y cũng không có thời khắc nào là không làm như vậy, nhưng thế thì sao?
Đối với Sư Muội của 5 năm trước, cảm giác thân thiết, nhưng đối với người nam nhân tuấn mỹ nhẹ nhàng của 5 năm sau kia , trong lòng Mặc Nhiên vậy nà lại nảy sinh mấy phần xa lạ.
Sự xa lạ này khiến cho y chẳng biết phải làm thế nào, bỗng nhiên không hiểu được mình đây là làm sao thế này, rồi phải làm gì bây giờ mới được đây.
Sáng hôm sau, Sở Vãn Ninh dậy rất sớm.
Vừa bước ra ngoài, lại khéo làm sao gặp ngay Mặc Nhiên cũng vén mành bước ra, hai người nhìn nhau.
Mặc Nhiên nói: “Chào buổi sáng, sư tôn.”
“Chào buổi sáng.” Sở Vãn Ninh nhìn y một cái, “.... Ngủ không ngon?”
Mặc Nhiên miễn cưỡng cười cười: “Có chút lạ giường, không sao, giữa trưa nghỉ một chốc là được.”
Bọn họ cùng ra đồng, ban mai tràn ngập mùi thơm tươi mát của cây cỏ, bốn phía vắng lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ếch kêu và cả tiếng ve thu nữa.
Sở Vãn Ninh lười biếng mà ngáp một cái, đuôi mắt chợt nhát thấy gì đó, nhịn không được mà nở nụ cười.
“Mặc Nhiên.”
“Vâng?”
Một bàn tay vươn tới, lướt qua tóc mai Mặc Nhiên, lấy một cọng rơm ra khỏi mái tóc y, nhàn nhạt cười nói: “Không phải ngươi lăn lộn trên giường suốt đó chứ? Làm cho rơm vướng cả vào tóc.”
Mặc Nhiên đang tính giải thích, bỗng nhiên nhìn thấy bên tóc Sở Vãn Ninh cũng có một cọng rơm nhỏ, không khỏi cười rộ lên: “Vậy sư tôn cũng lăn lộn.”
Nói xong cũng giúp Sở Vãn Ninh lấy xuống cọng cỏ nhỏ cứng kia.
Mặt trời mới nhú lên từ phương đông, giữa ánh sáng vàng kim huy hoàng bao phủ cả bầu trời xanh, hai thầy trò họ nhìn nhau, vẫn như cũ, một người hơi hơi cúi đầu, một thì hơi hơi ngẩng mặt.
Chẳng qua 5 năm trước, người cúi đầu là Sở Vãn Ninh, ngẩng đầu chính là Mặc Nhiên, hiện giờ thời gian trôi qua, Mặc Vi Vũ đã không còn là thiếu niên nữa. Thời gian dường như rốt cuộc cũng bằng lòng lắng đọng vào ngay giờ khắc này, giữa tia nắng ban mai ấm dịu, Mặc Nhiên bỗng nhịn không được mà nhảy xuống ruộng, giang rộng hai tay, hướng về người đứng trên bờ ruộng cười nói: “Sư tôn, xuống đi, ta đỡ ngươi.”
“.....” Sở Vãn Ninh trố mắt nhìn bờ ruộng chỉ cao ngang cỡ nửa người, nói: “Ngươi có bệnh hử?’
“Ha ha ha.”
Hắn cởi giày với, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống ruộng, nước gợn nhột nhạt, phủ lấy lòng bàn chân hơi chút lạnh, tay áo rộng của Sở Vãn Ninh vung lên, khí thế uy nghiêm mà cắt một mảng lúa lớn ôm vào tay: “Chỗ này đều là của ta, hôm qua cắt lúa không nhiều bằng ngươi, hôm nay nhất định khiến cho ngươi phải nhận thua.”
Mặc Nhiên giơ tay lên, gãi gãi đầu, cong khoé môi, một nụ cười đặc biệt tươi đẹp nở trên đôi má.
“Được, nếu ta thua, ta sẽ làm cho sư tôn thật thật thật nhiều hà hoa tô, thật thật thật nhiều xíu mại đầu sư tử.”
Sở Vãn Ninh nói: “Còn phải thêm thật thật nhiều ngó sen đường hoa quế nữa.”
“Được! Vậy nếu sư tôn thua thì sao?” Đáy mắt Mặc Nhiên long lanh, sáng như sao trời. “Phải làm gì đây?”
Sở Vãn Ninh lạnh lùng liếc xéo y: “Ngươi muốn thế nào?”
Mặc Nhiên mím môi suy nghĩ thật lâu, rồi mới nói: “Nếu mà sư tôn thua, thì phải ăn thật thật thật nhiều hà hoa tô mà ta làm, còn có thật thật thật nhiều xíu mại đầu sư tử nữa.”
Ngừng một chút, chất giọng càng thêm dịu dàng tán vào cơn gió.
“Còn thêm thật thật thật nhiều ngó sen đường hoa quế.”
Dù thắnng dù thua, ta đều muốn bằng mọi cách mà đối tốt với ngươi.
Sở Vãn Ninh cắt lúa trước lạ sau quen, hắn vốn là một kẻ không chịu thua, hôm qua để người cười chê thì thôi đi, hôm nay nhất định không để người ta xem thường. Trong lòng hắn nghẹn một hơi, vùi đầu sàn sạt lao động, đến chính ngọ, lúa cắt được đã nhiều hơn Mặc Nhiên nhiều.
Khi ngồi dưới gốc dâu ăn cơm hắn có chút đắt ý, tuy rằng ngoài miệng không nói, nét mặt cũng không tỏ ra, nhưng đôi mắt lại cứ nhìn về phía đống lúa mà mình vừa cắt kia, cao cao chất thành một ngọn núi vàng óng.

“Lăng Nhi, đi bới cho tiên quân thêm nửa bát cơm.”
Mọi người ngồi với nhau thành vòng tròn, đại nương thoáng thấy Mặc Nhiên ăn nhanh, mới đó mà chén cơm đã thấy đáy, vội nói.
Mặc Nhiên lại đặt chén đũa xuống, có vẻ rất sốt ruột, cười cười nói: “Không cần đâu, ta no rồi, ta có chút việc, phải ra khỏi thôn một chuyến, về hơi trễ, các ngươi ăn đi.”
Lăng Nhi ngạc nhiên, chợt toát ra chút bất an: “Tiên quân chỉ ăn một chút vậy thôi sao? Hay là thức ăn không hợp khẩu vị? Nếu ngươi không thích... thì ta.... ta làm riêng cho ngươi một ít....”
“Đâu có đâu có, rất hợp khẩu vị.” Mặc Nhiên đương nhiên là không hiểu được tâm sự của mấy cô nương rồi, tươi tắn cười vẫy vẫy tay mà đi, nhanh chóng bước về phía chuồng ngựa.
Sở Vãn Ninh hỏi y: “Ngươi đi đâu thế?”
Mặc Nhiên nghiêng nửa khuôn mặt, cười: “Đi mua mấy thứ, sẽ về nhanh thôi.”
“Tiên quân___”
“Thôi, kệ y đi.” Sở Vãn Ninh gắp một miếng đậu hủ chiên, hững hờ nói.
Tuy rằng hai vị tiên quân này tới cùng với nhau, nhưng địa vị cao thấp thế nào, lời nói của ai mới có phân lượng hơn, người sáng suốt đều nhìn ra được, huống chi Sở Vãn Ninh trời sinh đã có chút lạnh lùng, nếu hắn đã mở lời, thôn dân cũng không hỏi nhiều thêm, để Mặc Nhiên rời đi.
Dùng cơm xong, mọi người tốp năm tốp ba, hoặc là ngồi trên mặt đất nhai lá thuốc, hoặc là chợp mắt phơi nắng, nông phụ thì tụ tập nhau dệt áo quần chống lạnh, đám nhóc thì cưỡi ngựa tre ríu rít cười đùa, môt con mèo gầy đầy mong chờ mà tìm kiếm trên mặt đất, chóp mũi hồng hồng chun lại, lỗ tai vểnh lên, nó muốm tìm chút cơm thừa canh cặn lót bụng.      
Sở Vãn Ninh ôm trà nóng, dựa vào một đụn lúa nghỉ tạm, thấy con mèo gầy đến tội, liền vẫy vẫy tay với nó, cho nó mấy thứ để ăn, nào ngờ nó rất cảnh giác với người, thấy Sở Vãn Ninh nhấc tay lên còn tưởng rằng sắp đánh nó, xẹt một tiếng liền chạy xa.
Sở Vãn Ninh: “....”
Hắn nhìn dữ dằn lắm sao? Mèo mà cũng không ưa?
Đang lặng lẽ chống cằm suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng mảnh đồng leng keng. Lăng Nhi hăng hái vui vẻ cũng ôm một cốc trà, ngồi xuống bên cạnh Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh quay đầu nhìn nàng, không có biểu tình gì.
Cô nương này vô cùng xinh đẹp, hiếm có hơn là nàng cũng không gầy yếu, vẻ đầy đặn nữ tính khó có thể tìm được ở nơi thâm sơn cùng cốc này. Nàng cũng rất biết cách làm đẹp cho mình, không có tiền mua trang sức, nàng liền nhặt mấy mảnh đồng thiết vụn vặt rửa sạch sẽ, mài nhẵn, đính lên vạt áo, khi đi đường sẽ leng keng rung động, ánh lên dưới ánh nắng.
“Tiên quân.” Nàng trong trẻo gọi hắn, chất giọng như hoa quả chín mọng.
Sở Vãn Ninh nói: “Có chuyện gì?” Chất giọng nhẹ nhàng lạnh nhạt như sương khói.
Lăng Nhi có chút sửng sốt vì sự xa cách của hắn, nhưng rồi lại vui vẻ lại ngay, cười nói: “Không có gì, thấy tiên quân ngồi một mình, nên muốn đến trò chuyện với tiên quân mà thôi.”
“.....”
Sở Vãn Ninh không cho rằng mình có một gương mặt hoà nhã dễ gần, con mèo kia đại khái chính là bằng chứng tốt nhất. Nhưng người và mèo dù sao cũng không giống nhau, mèo không biết tính kế, mà người lại có thể có ý nghĩ khác.
Quả nhiên, Lăng Nhi nói chuyện bâng quơ với hắn một lúc, rồi làm như vô tình mà hỏi: “Tiên quân, Tử Sinh Đỉnh của các ngươi.... Làm thế nào để trở thành đệ tử vậy? Ngươi thấy ta thế này... có được hay không?”
Sở Vãn Ninh nói: “Đưa tay ra.”
“À....” Nàng mở to đôi mắt, rồi sau đó có chút phấn khích mà làm theo. Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng đặt đầu ngón tay lên cửa mạch của nàng, sau một lúc lâu mới thu về, nói: “Không nhận.”
Lăng Nhi lập tức đỏ mặt: “Là, là không có tuệ căn sao?”
“Ta bảo ngươi duỗi tay, ngươi liền biết ngay là ta muốn kiểm tra linh hạch của ngươi, vậy chính ngươi hẳn là trước đây cũng đã từng hỏi người khác rồi.” Sở Vãn Ninh nói, “Cô nương tiên duyên quá cạn, chỉ sợ tu đến bách niên chi lão cũng không được trúc cơ, ở lại trong núi cũng chỉ phí hoài thời gian, vẫn nên từ bỏ ý định này đi cho thoả đáng.”
Lăng Nhi không nói gì nữa, rũ mặt, có vẻ vô cùng mất mát. Sau một lúc lâu mới hé môi, nhỏ giọng nói: “Đa tạ tiên quân chỉ điểm.”
“Không cần cảm tạ.”
Nàng lặng lẽ rời đi, Sở Vãn Ninh nhìn theo bóng dáng nàng, tâm tình có chút phức tạp. Đối với rất nhiều người ở Hạ Tu giới, bọn họ càng khát vọng có thể bước vào tiên môn hơn cả người ở Thượng Tu giới, bởi vì tu tiên đối với Thượng Tu giới mà nói chẳng qua cũng chỉ là vì rạng rỡ tổ tông, tìm kiếm một cái thanh danh.
Nhưng đối với người ở Hạ Tu giới mà nói, đôi khi lại có nghĩa là bảo vệ mạng sống của mình.
Sở Vãn Ninh dựa vào đụn lúa, uống một ngụm trà, hiện giờ tiết trời đã chuyển lạnh, mới không uống một chốc mà nước trà đã nguội rồi. Hắn hai ba ngụm uống cạn, nhắm mắt muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng đêm hôm qua ngủ quá trễ, sáng nay lại bận rộn cả buổi, vừa ngủ đã say giấc, chớp mắt nửa ngày trôi qua.
Đến khi hắn tỉnh lại, thì bầu trời đã chuyển thành màu đỏ rực, trên đầu cành quạ kêu chí choé, bên bờ ruộng chỉ còn lại vài cọng lúa và vỏ trấu rơi lại.
Sở Vãn Ninh giật mình, chợt mở choàng mắt.
Hắn thế mà lại dựa vào đụn lúa ngủ một mạch tới tận hoàng hôn, có lẽ do thân phận của hắn, nên đám nông dân cũng không có đến đánh thức hắn, không những để mặc cho hắn ngủ, mà còn có người sợ hắn cảm lạnh , đắp thêm một chiếc áo cho hắn.
“.....”
Áo....
Sở Vãn Ninh muốn ngồi dậy, chóp mũi lại bỗng nhiên truyền đến mùi hương quen thuộc, hắn bình tĩnh lại, rũ mắt nhìn chiếc áo kia, chất vải rất thô, nhưng lại sạch sẽ, hương bồ kết quẩn quanh len lỏi giữa từng đường kim mũi chỉ.
Là áo của Mặc Nhiên.
Không biết vì sao, sau khi nhận ra điều này, Sở Vãn Ninh vốn đang muốn ngồi dậy lại dừng ngay động tác, hắn thả lỏng lưng nằm xuống lại, giấu nửa gương mặt dưới tấm áo, chỉ để lộ một đôi mắt trong trẻo, hơi hơi híp mắt, che dấu cảm xúc không thể nói thành lời.
Thật sự điên rồi.
Hắn nheo hàng mi dài mỏng, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng người kia trên đồng ruộng. Hắn nhanh chóng tìm được, rốt cuộc thì hiện giờ Mặc Nhiên trổ mã anh tuấn cao lớn như vậy, dù có đứng ở đâu cũng sẽ vô cùng nổi bật.
Nam nhân trẻ tuổi kia đang giúp trưởng thôn ôm phần lúa mà bọn họ cắt được chất lên xe bò, y quay lưng về phía Sở Vãn Ninh, có lẽ sau một ngày lao động mệt mỏi, mà y không như đám nông dân khác, cởi hết áo ngoài và áo trên ra, để lộ tấm lưng rắn chắc rám nắng.
Dưới bóng chiều tà chín đỏ, sau lưng y thấm nhiệt khí, mồ hôi chầm chậm chảy dọc xuống theo từng đường cơ bắp, chảy đến hõm eo, uốn lượn theo vòng eo rắn chắc....
Y tựa như sắt nung, như than hồng, khiến cho mọi tình ý ngọt ngào mềm mại đều bị thiêu đốt đến bốc hơi thành duc vọng của giống đực, Sở Vãn Ninh xa xa nhìn, đáy mắt dần dần không chứa được thứ gì khác nữa, chỉ còn lại có da thịt của người nọ, cơ bắp dẻo dai như báo gấm, và nửa gương mặt nghiêng đang cười nói với trưởng thôn, thoạt nhìn vừa anh tuấn lại vừa quyến rũ.
Tựa như cảm thấy ánh mắt nhìn sau lưng, Mặc Nhiên quay đầu, Sở Vãn Ninh vội vàng nhắm măt lại, giả bộ ngủ.
Tim đập nhanh như gió bão, trong tai đều là tiếng máu chảy ầm ầm.
Qua một lúc sau, hắn mới lén lút he hé mắt, xuyên qua màng mi nhìn xung quanh. Mặc Nhiên đã xoay người, Lăng Nhi đang từ trên bờ ruộng bước về phía y, sóng mắt ngượng ngùng, đưa cho y một chiếc khăn tay.
“Tiên quân, lau mồ hôi đi.”
Mặc Nhiên đang ôm một chồng lúa chất lên xe, nghe vậy cười nói: “Bận quá, chờ một lát.”
Lăng Nhi có vẻ rất vui, cứ đứng bên cạnh nhìn, còn thường vươn tay ra đỡ. Mặc Nhiên cảm thấy ngoài ý muốn nhận được sự quan tâm của cô nương này, nói: “Cảm ơn ngươi.”
Nàng lại càng thêm vui sướng, nam nhân cao lớn cường tráng bên cạnh này đây, tản ra một loại quyết rũ nam tính mà chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào, nàng nghe thấy hô hấp của y, nhìn ngắm bờ vai co giãn của y, không tự chủ được mà đỏ mặt, nhất thời cũng quên mất cái gì là nam nữ thụ thụ bất tương thân, nắm chặt chiếc khăn dịu dàng nỏi: “Tiên quân, nếu không lau mồ hôi đi, sẽ chảy vào mắt đó.”
Mặc Nhiên vội vàng nói: “Không rảnh tay, không rảnh tay.”
“Ta lau cho ngươi nha...” Nàng còn chưa dứt lời, đã cảm thấy một cơn lạnh lẽo sau lưng.
Sở Vãn Ninh đã đứng phía sau hai người bọn họ tự lúc nào, đầu vai hắn còn khoác chiếc áo của Mặc Nhiên, gương mặt mang nét uể oải, thêm chút cáu kỉnh khi vừa ngủ dậy, hắn nói: “Mặc Nhiên.”
“Vâng?” Cái người mới vừa rồi còn không rảnh tay, lập tức buông đám lúa xuống, xoa xoa chóp mũi quay đầu lại, trong nháy mắt vừa nhìn thấy Sở Vãn Ninh liền mỉm cười, “Cuối cùng sư tôn cũng tỉnh rồi.”
Sở Vãn Ninh nhìn y từ trên xuống dưới một lượt: “Lạnh không?”
Mặc Nhiên cười nói: “Nóng lắm.”
Y vừa dứt lời, mồ hôi tích tụ trên chân mày đột nhiên chảy xuống, vừa sơ sẩy, chảy vào trong mắt y, y ‘ui da’ một tiếng nheo một con mắt lại, dùng một con mắt sáng trong khác nhìn Sở Vãn Ninh không rời. Y đương nhiên là ngại hỏi mượn khăn tay một cô nương rồi, liền cầu cạnh Sở Vãn Ninh: “Sư tôn, mắt ta...”
“Khăn của ta giặt rồi.”
“.....”
Lăng Nhi thấy vậy vội nói: “Vậy dùng của ta___”
Sở Vãn Ninh không để ý tới nàng, lập tức bước tới. Nét mặt y lãnh đạm, lại nhón chân ngẩng mặt, nâng ống tay áo trắng lên, nắm lấy cổ tay áo, cẩn thận mà, lau mặt cho Mặc Nhiên.

Kịch ngắn <Yêu đến tột cùng là có ý nghĩa gì>
Sư tôn: .... không biết.
Tiết Mông: Khen ta, tán dương ca tụng ta, đó chính là yêu.
Sư Muội: Haizz, cảm thấy ta không phải đoá sen đen thì đó chính là yêu.
Mai Hàm Tuyết: Có thể giúp ta lấy được vai nam chính, đó chính là yêu.
Nam Cung Tứ: Tặng quà chỉ nhận Não Bạch Kim, yêu chó của ta chính là yêu ta.
Diệp  Vong Tích: .... Có thể thích ta, hơn là thích chó?
Chó con 1.0 (cắn cắn bút).... Haizzz, ai có đáp án đúng hok, cho bổn toạ mượn chép đê.
Chó con 2.0: Ta cảm thấy ta sắp phải giải cái đề này tới nơi rồi.
Chó con 0.5:.... (mất kiên nhẫn) cái đề chó gì vậy nè? __ <Thụ đến tột cùng là có ý nghĩa gì>? Đọc không hiểu, cái chó gì vậy, lấy đi, cút cút cút.
Lưu công công: (nhỏ giọng) Bệ hạ, chữ này đọc là yêu, không phải là thụ.

Chú thích: yêu 爱, thụ受。 hai chữ này hơi giống, dễ đọc nhầm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro