Chương 90 - Quá quan trảm tướng gặp mẹ vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong đại viện quân khu, Phan gia hỗn thế tiểu ma vương sắp về đến nơi rồi, thế là quân nhân cả nhà đều náo động cả lên.

Phan Lôi đem đỗ xe ngoài cổng quân khu, thò cổ nhìn tình huống bên trong. Hết thảy đều như bình thường, cửa có người đứng gác , đề phòng sâm nghiêm.

Phan Lôi lấy điện thoại ra gọi cho Phan Triển.

"Anh, tình hình thế nào rồi?"

Phan Triển bên kia cười.

"Hết thảy đều như cũ. Nhưng lần này có thêm mấy cửa, chú mày tốt nhất đừng đi qua cửa nhà Vương chính ủy, Vương gia đại cô nương đang chờ chú đó. Ông nội đang múa Thái Cực kiếm, bà nội đang bế con bé nhà anh, bác hai chú ba đang chơi cờ dưới dàn nho ngoài cửa, bác gái với mấy dì mấy thím thì tụ tập một chỗ, không biết thảo luận cái gì. Đúng rồi, chị dâu chú, ở cửa đầu tiên, nói cho chú mày biết, đó là vợ anh, chú xuống tay nhẹ một chút."

Điện thoại ngắt, Phan Lôi hít sâu.

Điền Viễn nhìn hắn không cợt nhả , càng khẩn trương .

"Làm sao làm sao? Thật sự không được thì mình về đi, đừng làm cho bọn họ tức giận."

"Thân ái , tôi mỗi lần về nhà đều phải quá quan trảm tướng*, lần này cũng muốn em xem xem tôi vì sao lại không thích về nhà. Không phải tôi không yêu gia đình, mà là tôi có đôi khi thật không chịu nổi cái đám yêu nhân nhắng nhít này. Em cái gì cũng không cần phải lo, chỉ cần trốn ở sau lưng tôi, tôi nói chạy, em phải nhanh chóng chạy, đạn giấy đánh trên người cũng rất đau ."

(*cái tích này mình giải thích rồi thì phải, đại ý là qua ải chém tướng thôi J) )

A?Về nhà một lần,mà còn phải dùng đến đạn? Còn phải quá quan trảm tướng? Điền Viễn mặt có chút trắng bệch.

"Anh thật ra là nhặt được ngoài đường đúng không, anh không phải do bọn họ sinh ra đúng không."

Phan Lôi rốt cuộc nhịn không được, ôm chầm Điền Viễn, hôn chùn chụt mấy cái.

"Ai u, bé ngoan của tôi, sao em lại đáng yêu thế này. Yên tâm đi, đây chính là một loại phương thức yêu thương của họ dành cho tôi, chỉ cần qua khảo nghiệm của họ, liền chứng minh tôi chưa làm cho lão Phan gia mất mặt. Thứ gì cũng không cần dùng, tôi nói chạy ngươi em liền chạy."

Qua cổng lớn, Phan Lôi cố ý đi một vòng, vòng qua nhà Vương chính ủy, Vương đại cô nương chính là vị nương tử hồi trước hắn hay chơi trò đánh thổ phỉ, cướp lên núi bắt làm vợ, đại khái là trò chơi hơi quá trớn, cô cả nhà họ Vương đối với Phan Lôi khăng khăng một mực, chờ Phan Lôi thật sự đến đem cổ cướp về núi, gả cho thổ phỉ Phan Lôi. Vừa nghe nói Phan Lôi trở về, Vương cô nương xin phép ở nhà, mặc váy trắng như tuyết đứng ở cửa, nhón chân chờ đợi.

Nói đùa, hắn mang theo vợ yêu về nhà, để Điền Viễn gặp gỡ Vương cô nương, Điền Viễn khẳng định sẽ giống như bị ném vào vại dấm chua bơi ba ngày, cuộc sống ngọt ngào vừa bắt đầu, không thể để phát sinh cái sự tình ghen tuông ấy được.

Đạp chân ga chuyển nhanh qua giao lộ, Vương cô nương đúng là chờ ở kia thật.

Len lén thở dài nhẹ nhõm một hơi, thời điểm đạp phanh, liền đến trước cửa nhà.

Bốn phía một mảnh yên tĩnh.

Phan Lôi lặng lẽ mở cửa xe, đem Điền Viễn cũng kéo xuống, có gì đó không ổn, quá an tĩnh .

Phan Lôi lặng lẽ đẩy cửa lớn ra, trong đại viện quân khu đều là nhà theo kiểu tứ hợp viện, một hộ kề bên một hộ, sân phía trước còn có một vạt đất trồng rau, sau đó là cửa chính, phía sau cửa chính là phòng ngủ hai bên và nhà chính.

Vừa đẩy cửa lớn ra, một thanh bảo kiếm thẳng hướng mà lao ra.

Bảo kiếm hướng về phía cổ họng Phan Lôi mà đâm đến, Điền Viễn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đem một hộp quà đang ôm trong tay ném qua.

May mắn lúc y xuống xe, tiện tay cầm theo một hộp quà, hai tay trống trơn thì thật là không biết xấu hỏ, không nghĩ tới lại có chỗ dùng .

Phan Lôi một phen kéo lấy cánh tay Điền Viễn, thuận tay đẩy, liền đem Điền Viễn đẩy ra sau cánh cửa.

"Trốn ở cửa đừng đi ra."

Bảo kiếm sắc bén một chút cũng không dừng lại, xoẹt xoẹt mấy cái, ánh vàng chợt lóe, bảo kiếm bạch sắc tung bay, đâm về phía yết hầu, rồi ngực, rồi bụng, Phan Lôi thoăn thoắt tránh đi, mắt thấy kiếm phong hướng về phía dưới hắn lao đến. Phan Lôi vội vàng nhảy lùi vài bước.

"Ông nội, ông phải quan tâm đến hạnh phúc nửa đời của cháu nội ông chứ, ông không thể làm hỏng nó được."

"Thằng ranh con, vợ mày rất quan trọng với mày đúng không, như mạng sống không bằng, giả vờ giả vịt."

Ông cụ đã sắp chín mươi, thân thủ lưu loát, Phan Lôi không dám cùng ông nội hắn lấy cứng đối cứng, đành phải trốn.

"Ông nội, con thật sự thương y không tốt sao?"

"Ta mặc kệ, tiểu tử, mày bao lâu rồi không có luyện kiếm , xương cốt cứng như vậy, tính mềm dẻo không tốt, Bạch Hạc giương cánh ! tiên nhân chỉ lộ ! mò kim đáy biển!*" (*Thế kiếm các bạn ạ J) )

Hứng thú lớn nhất của ông cụ là ở chỗ, cùng cháu nội đánh mấy chiêu, chỉ điểm một chút.

Phan Lôi khoa tay múa chân vài cái, một chiêu phản kích, chế trụ cổ tay ông nội hắn.

"Ông nội à, thời buổi này đánh nhau ai còn dùng mấy thứ đó, toàn là dùng súng nói chuyện."

"Thời điểm đánh giáp lá cà, công phu thân thủ tối là quan trọng nhất. Muốn dùng sung nói chuyện có phải không."

Ông cụ tinh thần mười phần, tóc sắp bạc trắng cả đầu, lưng không còng mắt không hoa, nháy mắt một cái với ba ông con ở phía sau, ông cụ đùa giỡn hoa lên một kiếm, thu kiếm về sau lưng .

Phan Lôi đem Điền Viễn lôi ra, vỗ vỗ quần áo y.

"Bị dọa sợ rồi phải không, ông nội tôi hồi kháng Nhật, dùng là một cây Đại Khảm Đao, hiện tại đổi sang dùng bảo kiếm ."

"Ông ấy coi anh như quỷ Nhật Bản mà đánh?"

Càng thêm khẳng định, Phan Lôi nhất định là nhặt được .

Còn không đợi Phan Lôi nói cái gì, tiếng súng vang lên, đoàng một tiếng, trên cửa xuất hiện hơn một lỗ đạn. Nếu đổi thành đạn thật, ván của cũng có thể đã biij bắn xuyên qua.

"Trước tiên không chào hỏi mà lại đi khai hỏa là sao."

Phan Lôi rống to, ôm eo lôi kéo Điền Viễn liền trốn. Trốn đến bên cạnh vại nước vẫn dùng để nuôi cá.

"Tiểu tử nhi, mày không phải nói ngày nay tác chiến đều dùng súng hay sao? Giờ liền thử kỹ thuật súng của mày. Phía dưới chậu hoa có một khẩu súng tự động ninety-five, có bản lĩnh thì đem ba người bọn ta đuổi vào nhà !"

"Trốn ở chỗ này đừng chui ra, trăm ngàn không cần ra ngó ra ngoài xem làm gì."

Phim võ hiệp đổi thành phim bắn nhau, đây đều là mấy người kỳ quặc.

Phan Lôi lăn một vòng, nhanh chóng chạy đi, Điền Viễn có thể thấy được viên đạn sượt qua dưới chân hắn, tim cũng sắp rơi ra ngoài, đạn giấy bắn không chết người, nhưng cũng rất đau đi.

Phan Lôi đụng đến khẩu súng tự động phía sau chậu hoa, động tác nhanh chóng lưu loát, nạp đạn, ngắm chuẩn, lên đạn, nổ súng, chỉ trong chớp mắt, viên đạn bay ra, đoàng một tiếng, có người kêu lên, trúng đạn .

Phan Lôi chuyển họng súng, bắn liên tục hai phát, chiến đấu chấm dứt.

Phan Lôi ném súng, mỗi một hơi thở miệng đều đầy vị khói thuốc súng. Dưới giàn nho xuất hiện ba người tầm năm sáu mươi tuổi mặc quân trang, cười ha hả nhìn Phan Lôi.

"Bác cả bác hai, ba, các người đã đủ chưa, con thật vất vả trở về được một lần, các người liền nghênh đón bọn con như vậy sao. Dọa Điền nhi nhà con sợ các người bồi thường được không?"

"U, tên tiểu tử này, có vợ quên cha. Thôi, thân thủ tàm tạm, vào đi, mấy người phụ nữ trong nhà đều đang đợi kìa."

Điền Viễn vừa muốn cùng ba vị trưởng bối kia chào hỏi, liền bị Phan Lôi xách đi, vừa cất bước tiến vào cửa, một mỹ nữ liền phi thân đá qua , Phan Lôi đỡ vài cái, mỹ nữ động tác rất nhanh, công phu trên chân lại rất tốt, Phan Lôi có chút không kiên nhẫn, một quyền đánh qua.

"Phan Lôi, đó là vợ anh mày!"

Phan Triển rống to, âm thanh truyền lại đây, Phan Lôi đành dừng lại động tác, nắm tay liền dừng lại bên má mỹ nữ. Mỹ nữ thừa dịp Phan Lôi đình chỉ động tác, xoay người sờ mặt Điền Viễn một cái.

"Tiểu tử này, đẹp trai thật."

"Chị dâu, không cho đùa giỡn vợ em !"

Mặt Điền Viễn không phải ai cũng được sờ đâu.

Điền Viễn thật hết chỗ nói rồi, người nhà cái kiểu gì đây, toàn những người quái gở.

Ngồi trên sô pha là một cụ bà, mặc áo lụa đen tuyền, trên thêu từng đóa từng đóa mẫu đơn nở rộ, trên đầu gài một chiếc trâm ngọc xanh biếc, tóc trắng như tuyết, bên người bà cụ là một tiểu mỹ nữ.

Bà cụ cười với Điền Viễn, Điền Viễn mỉm cười đáp lại, tuy rằng cơ mặt nhục có chút cứng đờ, mấy người nhà rất là cá tính này, khiến y có chút ăn không tiêu.

Đột nhiên bà cụ ôn nhu nhàn tĩnh, nâng tay một cái ngân quang lóe lên, Phan Lôi nghiêng đầu né được. Điền Viễn run như cầy sấy chạy qua xem, dao gọt hoa ghim chặt trên khung cửa .

Trong nhà Phan Lôi, từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, không hề có một ngọn đèn cạn dầu, cũng không có lấy nổi một người bình thường. Gia đình như vậy, y thật muốn vắt giò lên cổ mà chạy, quá là dọa người . Chẳng lẽ tất cả gia đình quân nhân đều gặp mặt như vậy? Cái này so với xã hội tội phạm còn khủng bố hơn.

"Tiểu Điền phải không, mau ngồi mau ngồi, nhà chúng ta đã lâu không có sum họp đông đủ được như vậy, mọi người có chút hung phấn. Dọa con rồi phải không. Mau ngồi, mẹ gọt hoa quả cho con ăn."

Điền Viễn còn đang sợ hãi, bên người đột nhiên xuất hiện một thanh âm ôn nhu, y sợ tới mức run cầm cập, chỉ sợ lại có người ra tay làm cái gì đấy với Phan Lôi. Xoay người lại, thì thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo dệt kim hở cổ màu hồng nhạt, tóc vấn lên cao, mang một đôi kính mắt, cười đến thực từ ái. Trên người có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt.

Cái gì cũng không cần nói, một câu, mẹ gọt hoa quả cho con ăn, là có thể khiến Điền Viễn minh bạch hết thảy, những người ở bên ngoài, đều là thân thích của hắn, còn vị này mới là mẹ ruột của Phan Lôi, Đảng Hồng viện trưởng của bệnh viện Võ Cảnh.

Thật giống nhân vật truyền kỳ, chí khí quyền uy, nhân tài số một giới y học, thì ra, bà cười đến hiền lành như vậy, còn thật là xinh đẹp. Tuy rằng khóe mắt có nếp nhăn, thế nhưng làn da rất tốt, dáng người cũng rất được, cái loại mỉm cười của tiểu thư khuê các, thật khiến người ta muốn thân thiết.

Hóa ra, mẹ vợ là một người phụ nữ dịu dàng như vậy.

Đảng Hồng viện trưởng kéo tay Điền Viễn.

"Đứa bé ngoan, bị dọa sợ rồi, nhà chúng ta thường rất là lạnh lẽo. Lôi Tử hang năm không về nhà, ta cùng ba nó cũng không thường xuyên ở nhà, thật vất vả cả nhà mới được quay quần cùng một chỗ, liền muốn náo nhiệt một chút. Ra nan đề cho Lôi Tử, xem thử thân thủ của nó. Chung quy vẫn là đặc thù công việc của nó thôi. Chính là làm ầm ĩ một chút cho náo nhiệt, bình thường bọn họ đều không như vậy , khiến con chê cười rồi. Vẫn bảo Lôi Tử đem con về nhà, Lôi Tử lại nói con công tác bận rộn. Ta cũng là bác sĩ, ta biết công việc này có bao nhiêu bận rộn."

Điền Viễn mỉm cười, nhìn Phan Lôi, y không biết tiếp theo nên thế nào, mẹ vợ y rất ôn nhu, y chưa thấy một chút hung ác nào, mấy người kia làm y thật phát hoảng, y hiện tại lại có cảm giác của con rể nhìn mẹ vợ càng nhìn càng thích.

"Chính là đứa trẻ này sao." Đọc truyện tại Web Truyen Online . com

Cụ bà rốt cuộc mở miệng , mang theo phương ngôn phương Nam uyển chuyển, vẫy tay với Điền Viễn.

Đảng Hồng đẩy Điền Viễn đi đến bên cạnh bà cụ.

"Đứa nhỏ, làm khổ con rồi, cháu trai ta ta biết, đứa bé này từ nhỏ đã vô liêm sỉ, nó rất hay bắt nạt con đúng không. Lôi Tử, mãi mới có được một người đi theo anh, anh cần phải đối xử với nó cho tốt, nhìn đứa nhỏ này đi, tuấn tú quá."

"Tiểu Điền nhi, con gọi bà nội, từ nay vào cửa, con chính là người Phan gia. Đừng câu nệ, đừng khẩn trương, đây chính là nhà của con."

Đứa nhỏ tốt bao nhiêu, bộ dạng đẹp, tính tình cũng tốt, đối với Phan Lôi cũng là ỷ lại, Phan Lôi từ lúc bước vào cửa đã bảo hộ y như vậy, có thể thấy được, tình cảm bọn họ có bao nhiêu tốt. Đứa nhỏ tốt như vậy, bị thằng con hỗn thế ma vương của bọn họ đạp hư . Làm bà nội phải bồi thường thật tốt cho nó mới được. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro