Chương 91 - Cả nhà từ trên xuống dưới đều đồng ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quá quan trảm tướng rốt cuộc gặp mẹ vợ, thật sự là không dễ dàng . Mấy người bên ngoài kia thật sự làm cho Điền Viễn phát hoảng, ngồi bên cạnh bà lão, sắc mặt vẫn trắng bệch.

"Xem đứa nhỏ sợ tới mức nào kìa, con dâu ba, mau pha cho thằng bé ly trà sâm, an ủi nó."

Bà nội nhìn cháu dâu, tuy rằng là nam, nhưng mà càng nhìn lại càng thích.

Đảng Hồng viện trưởng vừa muốn đứng dậy, Phan Lôi đã đi đến phòng bếp, bưng tới trà cụ, rót một tách trà đưa Điền Viễn. Lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của y. Đưa tay an ủi.

"Bảo bảo, không sao chứ, mọi người chỉ đùa thôi mà. Đều là giả thôi. Em đừng lo sợ."

Trước mặt nhiều trưởng bối như vậy, hắn lại dám động tay động chân, hắn không cần mặt mũi cũng được, nhưng Điền Viễn da mặt hơi bị mỏng, né tay hắn ra.

"Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không tiếp thụ được, còn kích thích hơn cả xem phim điện ảnh."

Chỉ trong một nốt nhạc, từ võ hiệp phim võ hiệp biến thành phim hành động Mĩ, biến hóa cũng hơi bị lớn.

Phan Lôi rót cho y một tách trà, nhiều trưởng bối tại đây như vậy, chén trà đầu tiên này như thế nào cũng không thể đưa y được. Điền Viễn thuận tay liền đưa cho bà lão.

"Bà nội, người uống trà."

Bà cụ cười đến khuôn mặt nhỏ nhắn cau thành một đóa hoa cúc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn đều là ý cười, vỗ tay Điền Viễn, có thể xem như đau lòng đến tận tâm đi.

"Ô ô, xem đứa nhỏ này kìa, ai so ra cũng không mạnh mẽ bằng con. Lôi Tử à, đứa nhỏ này so mi mạnh hơn nhiều, trà của cháu dâu, bà nội uống."

Cháu dâu? Điền Viễn giương mắt ném cho Phan Lôi một cái lườm cháy mắt, y là cháu rể có đúng không nhỉ?

Bà lão uống một ngụm trà, liền lấy ra một bao lì xì đưa cho Điền Viễn.

"Bà nội cho con, lấy mà đi mua quần áo."

Điền Viễn vừa đẩy lại không muốn nhận , Phan Lôi phắt một cái đã cướp lấy, nhét vào trong túi áo .

"Bà nội, con giúp em ấy bảo quản tiền."

Hai ông bà già đều có của cải, đừng nhìn cái hồng bao nhỏ, có lẽ bên trong là châu báu ngọc ngà, có khi lại là gia bảo truyền đời ấy chứ, cái này giá trị hơi bị nhiều tiền . Hồi Phan Triển kết hôn, bà nội hắn đưa hẳn một đôi nhẫn Phỉ Thuý thủy tinh chủng, giá trị thật xa xỉ.

Đều là cháu dâu, bà nội sẽ không bạc đãi Điền Viễn đâu.

Phan Triển đứng một bên cười run cả vai, vị mỹ nữ kia hiên ngang anh tư, đứng bên đó cũng cười với bọn họ.

"Anh cả, anh cũng thật quá đáng¸ Điền nhi chưa từng thể nghiệm qua loại trận thế này, anh lại cứ để cho bọn họ hù dọa em ấy. Anh có đền bù được tổn thất tâm lý không hả?"

Phan Triển rốt cuộc nhịn không được, ôm vợ cười tới ngã tới ngã lui.

"Anh thật may mắn, anh năm đó là sau khi xuất ngũ, mới mang chị dâu chú vào cửa, bằng không chị dâu chú cũng sẽ nhận phải đãi ngộ như thế."

"Thân ái , em sẽ cùng anh chiến đấu, không bao giờ lâm trận lùi bước ."

Chị dâu Phan tính tình giống Phan Lôi có hơi liều mạng, thích đánh nhau, cô cùng Phan Triển quen biết cũng là từ đánh nhau mà ra. Sớm đã muốn cùng đám chú bác này chơi một lần CS bản ngoài đời, súng thật đản thận mà đánh một trận thì thích khỏi bàn.

"Cho nên, ba anh em nhà mi, chỉ có mi là không có cố gắng nhất. Uổng phí gia tộc bọn ta bồi dưỡng. Mi và Phan Cách đều một giuộc, không biết đền đáp quốc gia, thật có lỗi với bộ quân trang đang mặc trên người."

Cụ ông uy nghiêm đứng ở cửa, thu lại vẻ vui đùa khi cùng Phan Lôi lúc nãy, nhìn Phan Triển, mặt mũi âm u. Từ lâu ông cụ vẫn bất mãn với thằng cháu lớn, làm binh vài năm liền xuất ngũ, buông bỏ một thân quân trang mà làm gian thương, đệ tam nhà họ Phan tự dưng lại lòi ra một tên gian thương, cũng không biết là lỗi của ai đây.

Phan Triển ho khan một tiếng, gục đầu xuống, đối với việc hắn một mình quyết định xuất ngũ, cả nhà đến bây giờ vẫn còn có ý kiến.

Ông cụ vừa vào phòng, đám chú bác nhà Phan Lôi cũng vào theo, thay đi bộ quần áo vừa rồi mặc trên người, đổi hoàn toàn sang chính trang, quân trang một màu xanh biếc, phẳng phiu mặc trên người, toát ra vẻ uy nghiêm, vừa rồi trong phòng tràn đầy không khí vui vẻ ấm áp, lập tức liền biến thành nghiêm túc.

Điền Viễn nhìn không hiểu những ngôi sao họ gắn trên vai kia thể hiện cấp bậc gì, thế nhưng thấy tám chín cảnh vệ "súng vác vai, đạn lên nòng" đứng trước cửa, y không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng. Lai lịch chắc không thấp đâu.

Những người đó trong súng chắc đều là đạn thật, mấy vị trưởng bối này trên người hẳn cũng có súng lục, lúc mà tức giận, liệu có thể xuất hiện cảnh như trên TV, rút súng ra, nhắm ngay huyệt Thái Dương y mà bắn hay không a.

Phan Lôi giữ chặt tay y, xoa nhẹ, Điền Viễn nhìn qua, Phan Lôi bĩu môi với y, làm mặt quỷ, Điền Viễn cười một tiếng, tâm tình lúc này mới thả lỏng .

Cụ ông cùng ba vị trưởng bối thân mặc quân trang, đại mã kim đao ngồi xuống, đều nhăn mặt, nghiêm túc tựa như tổ chức hội nghị quân sự. Đề tài thảo luận chủ yếu của hội nghị chính là làm thế nào để chống đỡ công kích từ phía Hàn Mỹ.

Vợ Phan Triển đã ôm tiểu mỹ nữ đi, phòng thì lớn, nhưng đứng đầy người, không ai còn dám nói chuyện.

"Đứng làm gì? Đều ngồi xuống đi."

Cụ ông lên tiếng, tất cả mọi người đều về chỗ ngồi. Đảng Hồng viện trưởng ngồi bên cạnh cha Phan Lôi. Bác gái hai ngồi bên cạnh bác hai, bác gái cả ngồi bên cạnh bác cả, bà nội ngồi bên người ông cụ, Phan Triển cùng vợ ngồi hơi xa, Phan Triển không chịu nổi kích thích, ngồi xa một chút khỏi bị pháo lôi oanh tạc.

"Lôi Tử, mang vợ con ngồi đối diện chúng ta. Còn có ai chưa quen, cứ ngồi đối diện bọn ta, để người nhà nhận thức nhau một chút."

Điền Viễn nắm chặt tay Phan Lôi, không thể nào, y đang nghĩ cái loại hình ảnh này thật sự muốn phát sinh sao, cả nhà hắn tập thể phản đối, bắt bọn họ chia tay?

Phan Lôi cũng không chần chờ, lôi đến một chiếc sô pha, để Điền Viễn ngồi trước, rồi hắn mới ngồi xuống.

"Điền nhi, đây là ông nội, bà nội."

Phan Lôi giới thiệu, Điền Viễn muốn đứng lên hành lễ, Phan Lôi lại đè vai không để y động.

"Ông nội, Điền nhi hai ngày trước bị người uy hiếp, chịu kinh hách, thân mình bây giờ còn yếu, không thể đứng lên ."

"Ngồi đi, trong nhà không để ý lễ nghĩa nhiều như vậy."

Ông cụ bình tĩnh gật đầu, bà cụ dùng cánh tay huých ông một cái. Ông cụ vẫn bất vi sở động (bình tĩnh bất động).

"Bác cả cùng bác gái."

Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.

Điền Viễn gật đầu mỉm cười, bác gái cả cũng cười nhẹ với y.

"Bác hai cùng bác gái."

Bác hai ngược lại không nghiêm túc như vậy, mỉm cười với y, gật gật đầu.

"Cha mẹ tôi."

Đảng Hồng viện trưởng rất vui vẻ, cha hắn thì mặt không chút thay đổi. Có phải hay không mọi quân nhân đều là thiết diện vô tư, đều là sắt thép tôi thành mặt, mặt than cũng là di truyền sao?

"Lôi Tử, y chính là người muốn cùng con qua một đời? Con có thể cam đoan một đời đối sẽ đối xử tốt với y hay không?"

Phan Lôi đối mặt gia trưởng bốn phía, phi thường nghiêm túc trả lời.

"Con cam đoan."

"Nghe nói, mấy ngày hôm trước hai người cãi nhau ? Tiểu Điền à, con có thể chịu được tính tình này của Lôi Tử không?"

Nếu cùng một chỗ , Phan Lôi ưu khuyết điểm y đều nhận, nếu lần sau tức giận, hắn dám động thủ hay sao?

Gật đầu một cái.

"Hắn không hiểu chuyện, con giáo dục hắn."

Phan Triển xì một tiếng nở nụ cười, các vị gia trưởng nghiêm túc cũng cười. Lôi Tử lại nhiều thêm một vị quản giáo gia trưởng rồi.

Cụ bà lại huých cụ ông, cụ ông ho khan một tiếng.

"Đứa nhỏ này nói không sai, Lôi Tử có thể có được đứa nhỏ như vậy làm bạn một đời, là phúc khí của nó. Người ta cũng đều thưa chuyện rồi, các người làm trưởng bối cũng không tỏ vẻ một chút?"

Xem ra, ở đại gia đình này, ông cụ có quyền uy cao nhất, có thể có tiếng nói cao hơn ông cụ, chính là bà cụ. Một câu không nói, huých ông hai cái, lập tức liền đứng về phía Điền Viễn. Cụ ông nói chính là quân quy, ông cụ bà cụ đều đồng ý, còn ai dám có ý kiến gì nữa.

"Bà nó à, chúng ta cho phép sao?"

Ông cụ thì thầm hỏi, bà cụ cười ha hả .

"Cho cho, cứ cho thôi . Đứa nhỏ này thật tốt, tính tình bản tính đều tốt, so với ba tên nhãi ranh bọn hắn còn hiếu thuận hơn, còn chưa kính trà ta đâu, Lôi Tử này hỗn thế tiểu Ma Vương có thể gặp gỡ đứa nhỏ này, thật sự là không dễ dàng nha."

Lão gia tử rốt cuộc không nhăn mặt nữa, nhìn Điền Viễn tựa như nhìn cháu trai mình, Phan Lôi từ nhỏ đến lớn có thể xem như chuyện xấu gì cũng làm, có thể gặp gỡ Điền Viễn, một người tao nhã như vậy, thật sự là tu luyện bao nhiêu phúc khí.

Hai bác gái đưa hồng bao khiến Điền Viễn có chút ngượng ngùng, Phan Lôi không biết xấu hổ, cho thì phải nhận thôi, Điền Viễn nói cám ơn, Phan Lôi thu tiền ai đến cũng không cự tuyệt, Đảng Hồng viện trưởng cho một cặp nhẫn, chị dâu cả woa một tiếng.

"Cái này tốt này, nhẫn kết hôn đồng tính hạn chế số lượng của nước ngoài, thím ba, lễ vật này của thím thật là tuyệt."

Phan Lôi nhận về liền mang lên ngón tay Điền Viễn, nhìn trái nhìn phải đều cảm giác rất phù hợp.

"Điền nhi, tôi hiện tại mà quỳ xuống cầu hôn, em có đáp ứng gả cho tôi không?"

Đè thấp thanh âm hỏi bên tai Điền Viễn, nhẫn cũng đã chuẩn bị, tuy rằng không có hoa hồng, cơ mà đến phòng bếp lấy một cây súp lơ chắc cũng được.

"Anh dám làm loại chuyện này, tôi sẽ lập tức đi. Biết xấu hổ bao nhiêu tiền một cân không? Thật là ngốc "

Phan Lôi không cam nguyện nga một tiếng, hắn đúng là không dám chọc vào Điền Viễn. Quỳ xuống cầu hôn à, vợ hắn bao giờ mới thèm gật đầu đây.

"Con dâu, gọi phòng bếp chuẩn bị cơm, nhanh chóng chuẩn bị, Lôi Tử, gọi anh hai con về. Chúng ta mau ăn cơm, rồi xoa mấy ván."

Cụ ông vừa thấy người nhiều náo nhiệt, suy nghĩ không phải là muốn uống vài chén, mà là muốn mau ăn cơm, cơm nước xong xoa mấy ván. Xoa cái gì? Dĩ nhiên là mạt chược .

"Tiểu Điền nhi à, con hẳn là không biết, ta và bà nội con nhiều tuổi như vậy, bình thường ngay cả giải trí cũng không có, trong nhà bảo mẫu không chơi cùng chúng ta, còn đi ra ngoài, người giống bọn ta lớn tuổi như vậy rồi đều mắt mờ tai điếc, người ít tuổi hơn thì đều bận rộn , tìm ai cũng không nguyện ý chơi cùng chúng ta. Hôm nay người nhiều, vừa lúc đủ chân . Mau ăn cơm, cơm nước xong giải cơn nghiện."

Ông cụ một bộ nỗi khổ chất chứa, hình ảnh uy nghiêm vừa rồi lập tức tiêu thất hoàn toàn. Đều nói Lão ngoan đồng Lão ngoan đồng*, người lớn tuổi, có phải đều phải dỗ dành như vậy không hay không.

*chế nào xem Thần Điêu Đại Hiệp chắc cũng biết Lão Ngoan Đồng là như thế nào rồi ha

Các nam nhân ngồi vây quanh với nhau, vài vị chú bác cũng không còn nghiêm mặt, kỳ thật, bọn họ không phải nhăn mặt nghiêm túc muốn đòi mạng, mà là bình thường tại bộ đội nghiêm túc thành thói quen, ra vẻ lên, lên lên rồi không xuống được. Mặc quân trang cũng không thể quên mất thân phận. Ngồi quanh cùng nhau uống trà, cởi bỏ bộ quân trang, bọn họ huynh đệ phụ tử ngồi cùng nhau, quên đi thân phận tư lệnh tướng tá, bọn họ cũng chỉ là một gia đình phổ thông hội họp.

Đề tài bọn họ nói cũng đơn giản xoay quanh vấn đề quân sự, bố trí quân khu của phiến quân kia, chiến sự nước ngoài, lão Mỹ kiêu ngạo, thế cục Iran, Saddam xuống đài, Obama liên nhiệm, thái độ của Mã Anh Cửu.

* Mã Anh Cửu là tổng thống thứ 23 của Trung Hoa Dân Quốc. Ông thắng cử trong cuộc bầu cử tổng thống Trung Hoa Dân quốc năm 2008 và nhậm chức vào ngày 20 tháng 5, 2008

Đều là quân nhân, bọn họ càng nói càng hăng, ngay cả Phan Triển cũng gia nhập vào, Điền Viễn một câu cũng chen không lọt, y bình thường công tác bận rộn, tin tức tình hình chính trị đương thời y không cơ hội đi quan tâm, quân sự lại càng không hiểu.

Mẹ vợ Đảng Hồng viện trưởng của y đem Điền Viễn kéo đến một bên, mẹ con bọn họ mới xem như cùng chung chí hướng, đều là bác sĩ, vẫn là mẹ chồng cùng con dâu nam hợp nhau, đề tài tự nhiên là rất nhiều.

Cần phải nói là, mẹ vợ thương con rể, thương con rể chính là thương con trai. Bà vẫn rất ngạc nhiên với Điền Viễn, từ lúc Lôi Tử nói với bà là tìm được một bác sĩ như vậy làm bạn lữ, bà rất hiếu kì, hiện tại vừa thấy, cảm giác Lôi Tử nói rất phiến diện, đứa nhỏ này so Lôi Tử nói còn tốt hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro