Chương 83: Nguy hiểm tới gần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh định đi xe công cộng trở về à, nếu không anh lái xe của tôi về đi, ngày mai tôi ngồi xe công cộng đi làm. Bây giờ anh trở về đi."

Lâm Mộc xem như nói hết lời hay, đã quen kiên nhẫn, xe yêu cũng cho mượn. Chỉ cần hắn không tiến vào địa bàn của mình.

"Tôi muốn nấu cơm cho em ăn. Tôi muốn em lập tức lý giải con người tôi một cách toàn diện."

"Tôi không muốn lý giải,"

"Không sao, chúng ta tiếp xúc nhiều, em sẽ chậm rãi phát hiện ưu điểm của tôi. Bước đầu tiên, em phải yêu tay nghề nấu cơm của tôi."

Trần Trạch lắc đầu, hắn đã nghĩ sẵn nên nấu món gì.

"Sườn chua ngọt? chân gà nướng, lại đến món rau trộn cà chua, canh thì nấu mùng tơi? Em ăn cơm hay ăn bánh bột mì, tôi còn biết nướng bánh áp chảo, nướng bánh bằng nồi áp suất cũng ăn thật ngon."

"Để đồ đó, anh có thể đi."

Lâm Mộc đi ở phía trước, ỉu xìu, địa bàn của y bị người xâm nhập y có thể vui vẻ sao?

"Cứ quyết định như vậy đi, tôi nướng bánh cho em ăn. Vàng óng ánh xốp giòn, tôi còn mua hành, cắt lát mỏng rải một tầng, càng ngon."

Trần Trạch triệt để không nhìn Lâm Mộc phản đối. Vui vẻ phấn chấn nghĩ, nhà của y đến cùng có bộ dáng gì, phòng bếp của Lâm Mộc được trang hoàng thế nào, thật chờ mong, đây chính là ổ tình yêu của bọn họ sau này, nhà chung của hai người.

À, quên quên, hắn quên mua dép lê kem đánh răng bàn chải dao cạo râu, mấy thứ đó mình phải để trong ngăn tủ nhà Lâm Mộc, đó chính là bước đầu tiên xâm nhập. Chậm rãi nhà của y nhồi đầy đồ dùng của mình, khi đó mình có thể lấy Lâm Mộc xuống rồi.

Lâm Mộc đi rất chậm, y thật sự không muốn trở về.

Tốt nhất lúc này bệnh viện đột nhiên điện thoại đến gọi y đi làm phẫu thuật, tốt nhất Trương Huy Hoàng Khải gọi y đi ra ngoài uống rượu, chính là không muốn mang tên Trần Trạch này trở về.

Lâm Mộc tìm nơi hoang vu mà đi, nơi nào tối thì đi, chỗ đèn đường chiếu không tới thì đi, quanh co không muốn đi thẳng về nhà.

Trần Trạch xách theo đồ, cũng không sốt ruột, dù sao bọn họ khẳng định sẽ về nhà đi, không thể quay lòng vòng trong này một buổi tối được.

Phía trước một cái đèn đường bụp một tiếng liền tắt, Trần Trạch đình chỉ nói liên miên cằn nhằn, vươn tay ngăn Lâm Mộc lại. Kéo y đến bên người người, mắt sáng như đuốc, nhìn bốn phía.

Không quá bình thường, đèn đường sao đột nhiên lại tắt.

Lâm Mộc cũng ngừng thở, con thỏ bị lột da ban ngày, còn có tờ giấy kia, đột nhiên xuất hiện trong đầu hai người.

Bộ đội đặc chủng đều có trực giác của dã thú, đó là một lại bản năng được rèn luyện qua rất nhiều lần huấn luyện thực chiến, tương đối mẫn cảm với nguy hiểm

Lâm Mộc vừa muốn động một chút, Trần Trạch bắt lấy tay y, nắm chặt lấy.

"Đừng nhúc nhích, địch trong tối ta ngoài sáng, bất lợi với chúng ta. Trốn ở phía sau tôi."

"Tôi không phải hổ giấy."

Lâm Mộc bỏ tay vào trong túi áo, y luôn tùy thân mang theo dao giải phẫu, không chỉ để hù dọa người khác, vũ khí uy hiếp Trần Trạch, còn là binh khí tự bảo hộ.

Sống lưng Lâm Mộc thẳng tắp, đứng ở bên người Trần Trạch. Y không phải con cừu yếu đuối, cũng không phải con thỏ nhát gan, y là một con báo nhỏ biết cắn người.

Trần Trạch vô thanh nở nụ cười, đúng vậy, kề vai chiến đấu, vương tử của hắn cũng là một dũng sĩ, không cần hắn che chở như búp bê, cẩn thận nuông chiều như đàn bà, y sẽ kề vai chiến đấu với mình, y có huyết khí phương cương của đàn ông, dũng cảm tiến tới.

Lâm Mộc kiêu ngạo dũng cảm như vậy, khiến hắn càng thêm yêu thích không buông tay.

Không chỉ là người yêu, còn là chiến hữu, còn anh em cùng ra cùng vào, khiến hắn lại một lần nữa khắc sâu nhận thức, đây là một người đàn ông, người hắn yêu chính là một người đàn ông không sợ trời không sợ đất như vậy.

Trần Trạch đặt đồ trong tay xuống đất, nói đùa, đều dùng tiền mua cả, bọn họ tiêu trừ nguy hiểm còn phải về nhà nấu cơm, làm mất đồ ăn thì làm sao được, vương tử điện hạ của hắn ăn cái gì.

Đặt ở nơi tuyệt đối không bị cuộc chiến lan đến. Lâm Mộc nhìn chằm chằm nơi không có đèn đường chiếu xạ, cây cối có chút tối tăm.

Cây cối vừa động.

"Xuất hiện đi, né tránh thì tính cái gì?"

Trần Trạch giương giọng hô một chút, nhanh lên đi, bọn họ còn muốn về nhà nấu cơm.

Lâm Mộc mím miệng, ánh mắt mang theo vụn băng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro