[IV]Gãy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng thân tre va chạm vào nhau, kẽo kẹt

Ngoài kia, những giọt nắng vỡ tan, đập vào phiến lá chuối, lộp bộp, lộp bộp....

Mùi hơi nước của cơn mưa đầu hạ ngập tràn trong không khí

Tay ngài vẫn cầm ly trà nóng, mắt ngài vẫn nhắm chặt

Ngài bảo rằng ngài thích nơi này

Không có những tòa nhà cao tầng xám xịt, những đám mây xám xịt, những chiếc xe xám xịt, khói bụi xám xịt, và cả những gương mặt người cũng xám xịt . Ngài không thích những thứ xám xịt 

Ngoài kia có không có những ấm áp, không có những hạnh phúc, không có chúng tôi , vậy nên ngài thích nơi này

Tôi không nói gì

Ngài cũng im lặng

''Vị thẩm hà thời trùng đỗ diện

Ân cần ác thủ tự huyên lương...''

---------------------

Đội 1 gồm có : Thuận Thiên, Phú Quốc , Hộ Mệnh, Văn Báu, Thái A

Ngài biết ta không thích Đông A nên ngài đã không để hắn ta vào đội 1 mặc dù hắn đã mạnh hơn Thái A nhiều .

Ha, có lẽ hắn sẽ trưng ra cái bộ mặt ''ta không cam lòng'' ấy khi ta trở về về nhỉ ? chỉ nghĩ đến thôi ta đã muốn xông tới trêu chọc hắn.

Chậc, đâu phải ta không thích hắn, chẳng qua là do hắn quá ghét ta...

Mà, sao cũng được, ta và hắn vốn không nên ở cùng một nơi

Có lẽ vậy. 

-------------

Ám binh là những sinh vật kỳ lạ

Nó liên tục xuất hiện, liên tục chém giết

Không ai biết nó tới từ đâu, và tại sao

Ta cũng không biết

Nhưng nếu chủ nhân muốn chúng biến mất, vậy thì ta sẽ làm theo

Suy cho cùng, ta cũng chỉ là một vũ khí thôi mà

Vũ khí thì không nên suy nghĩ quá nhiều, cũng không nên biết quá nhiều

-----------------

Những con chó ngậm đoản đao và những con bọ cạp cầm thương

Những con cá sấu ngậm kiếm và những con rết cầm gươm

Hung tợn mà tĩnh lặng.

MISS

MISS

MISS

....

Chúng tránh né được gần như tất cả những đòn tấn công của ta

A, sao vậy chứ

Chủ nhân, ngài đâu rồi ?

trong lòng ta bỗng có một dự cảm không lành.

------------

"Ta muốn ... nhìn thấy ... núi rừng Tây Nguyên... một lần nữa ..."


Giọng nói ngắt quãng, như thì thào, như chấp niệm , yếu dần, yếu dần

Cho đến khi hòa tan vào đêm tối.

cả Nhục Thể lẫn Bản Thể của Hộ Mệnh, vỡ tan.


Phú Quốc đau lòng, Văn Báu mệt mỏi, Thái A lo lắng

Còn ta ? 

Không biết.

không cảm thấy gì cả.

Chỉ là, lúc Hộ Mệnh biến mất, ta như nhìn thấy của bản thân mình

Phải rồi, ta cũng chỉ là một vũ khí thôi

Cũng có lúc ta phải gãy, đây là một điều tất yếu, so với trở về với nước thì gãy thú vị hơn nhiều nhỉ.....

Chỉ là, ta vẫn còn luyến tiếc .










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro