Chương 15-17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15: Hai vị thiếu phụ.

Edit: Ring.

"Thanh Nguyệt, ở đây Phi Hoa viện của nhị phu nhân, ai lớn gan dám đến nghe lén?" Lãm Nguyệt bị Thanh Nguyệt quở trách tất nhiên là không phục, liền phản bác lại một tiếng.

"Người bình thường tất nhiên là không dám, bất quá bên phía Tây kia thì không hẳn. Nhị phu nhân đã dạy bảo bao nhiêu lần, tính tình này của cô sao vẫn không chịu sửa?" Thanh Nguyệt cũng không tức giận với phản bác của Lãm Nguyệt, ngược lại còn có vẻ bao dung cùng sủng nịch.

Tình hình này lọt vào mắt Giang Mộ Yên lại càng trở nên cổ quái. Phía Tây? Phía Tây là nói ai?

Mà Lãm Nguyệt vừa cãi lại khi nghe được những lời này cũng ngậm miệng không nói nữa.

Giang Mộ Yên lúc này cũng biết, nếu nàng tiếp tục im lặng nữa sẽ khiến hai nha hoàn này nghi ngờ, đành vỗ nhẹ lên tay bọn họ "Được rồi, được rồi. Chúng ta đi thôi. Nếu còn không đi, người không biết còn tưởng ta khi dễ hai người các ngươi!"

Hai người vừa nghe nàng nói vậy đều nở nụ cười "Thiếu phu nhân nói đùa, ai chẳng biết thiếu phu nhân tính tình thanh lãnh, làm người cũng vô cùng tốt, sao có thể khi dễ người khác chứ? Đi thôi, đi thôi, nếu không đi thì nhị phu nhân thật sự sẽ lột da bọn nô tỳ!"

Lại là Lãm Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, hai người cứ như vậy mà giúp Giang Mộ Yên đi tới.

Phi Hoa viện này nói là 'viện' nhưng Giang Mộ Yên đi một hơi cảm thấy đây cản bản là 'nhà trong nhà', đi trong sân không biết đã bao lâu, thẳng đến khi chân nàng bắt đầu mỏi mới tới cổng chính nhà giữa.

Hiện tại Giang Mộ Yên đã biết vì sao lại có nha hoàn đến giúp đỡ, đường xa như vậy, nếu không có người đỡ, thực kêu một tiểu thư khuê các thể chất yếu mềm một mình đi đến, không mệt đến đi hết nổi cũng sẽ đầu đầy mồ hôi, ít nhất Giang Mộ Yên lúc này đã cảm thấy nóng người.

Không khỏi kêu khổ trong lòng. Khuôn viên này phải rộng đến mức độ nào mới có thể xây được nhà lớn như vậy nha?

Này không phải là ăn no rững mỡ mà khoe của sao?

Sau đó nàng không khỏi nhớ đến nhà giàu thời xưa thường là có quy củ không khác hoàng cung lắm, chính là luôn phải thỉnh an trưởng bối linh tinh.

Hiện tại, một cái Phi Hoa viện đã như vậy, không biết chỗ lão gia ở kia lại là bao xa?

Sẽ không phải là muốn nàng đi một tiếng đồng hồ mới đến chứ?

Tâm tình rối loạn của Giang Mộ Yên lúc nhìn đến mấy nha hoàn đứng ngay cửa chính nhà giữa liền thu lại, nàng chậm rãi đi vào dưới sự giúp đỡ của Lãm Nguyệt Thanh Nguyệt.

Ở vị trí chính đường là hai nữ tử mặc quần áo quý giá đoan trang, đều trang điểm theo kiểu thiếu phụ. Một người mặc màu đỏ diễm lệ, một người mặc màu xanh biếc mát mắt.

Bộ dạng hai người nhìn qua đều chỉ chừng ba mươi là cùng, kiểu xinh đẹp trang nhã, phong cận yêu nhiêu, nếu ở hiện đại, nữ tử như vậy được gọi là thục nữ*.

(R: thục trong thành thục, có nghĩa là phụ nữ đã trưởng thành, k phải thục nữ trong 'yểu điệu thục nữ').

Nhưng mà Giang Mộ Yên nhìn đến hai nữ tử như vậy liền thiếu chút choáng váng, bởi vì nàng căn bản không biết người nào là nhị phu nhân a!

~

Chương 16: Cho con trút giận.

Edit: Ring.

Cũng may rất nhanh nàng đã ý thức lại được, vị trí ngồi của người Trung Quốc cũng không thể tùy tiện, bình thường bên phải là ghế trên, ngồi ở bên phải thường là người có vai vế lớn hơn.

Mà lúc này ngồi bên phải đúng là nữ tử xinh đẹp mặc quần áo đỏ, đây hẳn là nhị phu nhân.

Lúc này Thanh Nguyệt cùng Lãm Nguyệt cũng buông tay đỡ nàng ra, nhưng lại không bước đến chỗ nữ tử áo đỏ mà lại đi ra phía sau nữ tử áo xanh, vừa đi còn vừa nói "Phu nhân, bọn nô tỳ đã đưa thiếu phu nhân đến đây."

Sau lưng Giang Mộ Yên nhất thời đổ đầy mồ hôi lạnh, cũng may nàng không tùy tiện mở miệng hành lễ, ai lại ngờ người ngồi ở ghế dưới mới là nhị phu nhân chứ?

Vậy thiếu phụ mặc áo đỏ này là ai? Chẳng lẽ là đại phu nhân trong Bùi phủ này?

Giang Mộ Yên lúc này cũng không dám tùy tiện hé răng nữa, dứt khoát lần lượt hành lễ với hai người, miệng khiêm tốn xin lỗi "Là Mộ Yên đã tới chậm, để hai vị......"

Nói còn chưa xong, thiếu phụ áo xanh đã đứng lên bước về phía trước, thân thiết giữ lấy tay nàng.

"Mộ Yên hôm nay làm sao vậy? Sao lại nhiều cấp bậc lễ nghĩa đến thế? Ta cùng Tương di của con cũng không phải người ngoài. Sao? Hôm qua bị Dạ Tập chọc giận nên hôm nay trong lòng không thoải mái à? Nếu khó chịu, con chỉ cần nói một tiếng, bá nương của con cái khác không dám nói chứ đuổi tiểu Cửu Dạ Tập mới thu vào kia vẫn là có thể làm được."

"Đúng vậy, nếu nhị phu nhân đã cho con trút giận, con cứ nói một tiếng, phòng thứ chín mới nạp của đại thiếu gia kia, nếu con không chấp nhận được, có thể để nhị phu nhân đuổi đi."

Lúc này thiếu phụ quần áo màu đỏ kia cũng thong thả mở miệng.

Giang Mộ Yên lúc này cuối cùng cũng nắm chắc được thân phận của hai người bọn họ.

Nhị phu nhân này tự xưng là bá nương của nàng, vậy hiển nhiên là thê tử của đại bá Bùi Dạ Tập, cũng chính là tẩu tử ruột của Bùi lão gia, khó trách có thể công khai nói chuyện này trong đại viện.

Mà Tương di này, mặc dù nàng không rõ là người như thế nào, nhưng đã có thể ngồi ở vị trí trên nhị phu nhân, hiển nhiên cũng không phải một người đơn giản.

Nghe lời hai người này nói, hiển nhiên là nhị phu nhân cùng Tương di này rất muốn lấy lòng nàng, có lẽ là Giang Mộ Yên lúc trước có chỗ nào hơn người, hoặc là Giang Mộ Yên có chỗ dựa mà bọn họ muốn nịnh bợ. Nếu không sao lại nói với nàng như vậy?

Nhưng là bây giờ nàng cũng không có trí nhớ của Giang Mộ Yên kia, cho nên hoàn toàn không biết có cái gì có thể dựa vào, nàng chỉ biết trên đời này không có chuyện tự nhiên mà bánh từ trên trời rơi xuống.

Cho nên dù trước đây Giang Mộ Yên được bọn họ lấy lòng không ít, nàng hiện tại cũng không muốn tiếp tục như vậy.

Lúc này, nàng thản nhiên cúi mặt, trong vẻ khinh đạm lộ ra mấy phần ôn hòa "Đa tạ Tương di cùng bá nương quan tâm, chuyện hôm qua thì để nó qua đi, ta đã đáp ứng đại thiếu gia không truy cứu chuyện này nữa."

"Ai nha, Mộ Yên a, con nha đầu này, sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy chứ? Con chính là quá dung túng Dạ Tập nên nó bây giờ mới không có một chút bộ dáng của đại thiếu gia, con nói xem con bây giờ còn chưa chính thức vào cửa, nó đã nạp hết chín phòng tiểu thiếp ở bên ngoài, đây không phải là tỏ ra không hài lòng với con sao?"

"Cũng may lão gia đã nói trước không cho phép nó mang đám nữ nhân bát nháo này về nhà, nếu không trong phủ này còn không phải mỗi ngày đều như hôm qua, bị quậy đến gà chó không yên sao? Con cư nhiên còn nói bỏ qua?"

~

Chương 17: Làm càn.

Edit: Ring.

Biểu tình của nhị phu nhân dường như là rất không đồng ý với thái độ nén giận của Giang Mộ Yên, rất muốn trút giận cho nàng.

Mà trong lòng Giang Mộ Yên lại vừa mừng vừa sợ. Mọi người đều gọi nàng là thiếu phu nhân, nàng vốn cho rằng chủ nhân của thân thể này đã sớm gả cho Bùi Dạ Tập, giờ nghe vậy mới biết thì ra vẫn chưa. Nếu chưa vào cửa, vậy xưng hô 'thiếu phu nhân' này là sao? Chẳng lẽ nàng là con dâu Bùi gia nuôi từ bé?

Nhưng nếu thật là con dâu nuôi từ bé, thái độ lấy lòng của nhị phu nhân và Tương di này đối với nàng lại không hợp lẽ thường.

Bỏ qua vấn đề này không nói, trong lòng Giang Mộ Yên kì thật vẫn rất cao hứng, bởi vì nếu còn chưa vào cửa thì vẫn không coi là là thê tử của Bùi Dạ Tập. Như vậy nếu nàng muốn trải qua cuộc sống của riêng mình, rời khỏi Bùi gia, cơ hội cũng lớn hơn.

Thân phận của nàng bây giờ cùng lắm chỉ coi là vị hôn thê của Bùi Dạ Tập, nếu không kết hôn mà muốn hối hôn cũng dễ dàng hơn nhiều so với kết hôn rồi li hôn. Dù sao ở đây là cổ đại, cũng không phải hiện đại như đời trước của nàng. Ở hiện đại, ly hôn là chuyện thực bình thường, nữ nhân ở đây đã kết hôn rồi mà muốn ly hôn thì chỉ có một con đường là bị hưu. Mà bị hưu, thật quá khó nghe.

Tốt nhất chính như nàng bây giờ, chưa kết hôn mà Bùi Dạ Tập đã có đến chín phòng tiểu thiếp, rõ ràng là không hài lòng với nàng nên không muốn cưới, mà nếu nàng cũng không để ý hắn, lại lãnh đạm hơn một chút, tốt nhất là hắn lại thú thêm tám mười phòng thê thiếp nữa, vĩnh viễn cũng không muốn nàng, sau đó nếu nàng nhắc đến việc giải trừ hôn ước hẳn là chuyện hợp lí rồi!

Trong lòng Giang Mộ Yên đã có chủ ý như vậy, tất nhiên càng không muốn nhị phu nhân cùng Tương di này hỗ trợ, nàng còn ước gì Bùi Dạ Tập nạp nhiều thiếp một chút đây!

Cho nên nàng nhanh chóng cúi đầu, cố ý bày ra bộ dáng thản nhiên, không ai oán, như là chỉ vừa gặp xui xẻo nói "Bá nương nói vốn là không có sai, nhưng là bá nương, Tương di, hai người cũng thấy được, đại thiếu gia đối với ta — hắn thật sự không thích, hận không thể khiến ta biến mất. Hôm qua tiểu Cửu của hắn vừa đến quậy, sáng sớm hôm nay hắn đã xông đến sân của ta la lối, phàn nàn nha đầu Hồng Nguyệt. Giáo huấn Hồng Nguyệt như vậy không phải ngầm tương đương giáo huấn ta sao?"

"Cái gì? Dạ Tập nó lại như vậy? Thật đúng là –" Nhị phu nhân kinh ngạc trừng mắt, tựa hồ không tin nổi những gì lỗ tai vừa nghe được.

Giang Mộ Yên cũng không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói tiếp "Cho nên bá nương, Tương di, chuyện này cho qua đi, ta cũng chỉ là một kẻ ăn không ngồi rồi ở Bùi gia, được bá nương, Tương di cùng lão gia đối xử tốt là đã nên thấy đủ, làm sao có thể đến lượt ta can thiệp vào chuyện bên ngoài của đại thiếu gia chứ? Nếu ta đi quản, vậy trong lòng đại thiếu gia không phải sẽ càng tức giận, càng chán ghét ta sao?"

"Làm càn, làm càn! Dạ Tập này, ta, ta thấy nó đúng là phản rồi! Tương nhi muội tử, muội cũng nghe rồi đó, Bùi gia chúng ta vậy mà lại khiến nha đầu Mộ Yên ủy khuất đến mức này, để Mộ Yên nghĩ bản thân nàng là một kẻ ăn không ngồi rồi? Nếu đã như vậy mà vẫn mặc kệ, chúng ta làm sao ăn nói với Giang lão gia tử đã khuất đây? Chuyện hôm nay, vô luận như thế nào, Tương nhi muội tử phải trở về nói với lão gia. Dạ Tập cũng quá làm càn rồi, ngày hôm qua tiểu Cửu hồ mị kia không biết quy củ, dám lớn mật đến nhà quậy Mộ Yên đã là không phải, hôm nay Dạ Tập không những không xin lỗi mà còn sáng sớm đến giáo huấn người ta. Nhà này rốt cuộc còn có quy củ hay không?"

Nhị phu nhân đột nhiên tức giận ngút trời mà mắng. Giọng nói kia, khí thế kia, ngữ điệu kia, còn có động tác không ngừng đi qua đi lại, tất cả đều đang biểu thị nàng thật sự phát hỏa.

~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro