Chương 18-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Khó khăn của nữ nhân.

Edit: Ring.

Tương di vốn vẫn mang biểu tình bình thản cùng nụ cười yếu ớt giờ phút này cũng trầm xuống mấy phần, tựa hồ cũng hiểu được vấn đề này rất nghiêm trọng.

Trong lòng Giang Mộ Yên âm thầm kêu khổ, xem ra nàng biến khéo thành vụn rồi, vốn là không muốn để bọn họ ra mặt cho nàng, giờ ngược lại có vẻ nàng bị ủy khuất vô hạn, khiến đám người này nghĩ nàng bị tổn thương mà ào ào cảm thấy bất công.

Nhất thời, thừa dịp Tương di còn chưa kịp mở miệng, Giang Mộ Yên suy nghĩ một chút, sau đó lập tức quỳ xuống.

Nàng vừa quỳ, nhị phu nhân cùng Tương di cũng bị dọa, ngay cả Thanh Nguyệt cùng Lãm Nguyệt cũng sợ tới mức không rõ.

"Ai nha, Mộ Yên, con làm cái gì vậy, sao tự nhiên lại quỳ? Mau đứng lên!"Nhị phu nhân vội vàng nói.

"Đúng vậy, Mộ Yên, con bị ủy khuất, Tương di đều biết, để Tương di về báo cáo với lão gia!" Tương di cũng nhanh chóng tỏ thái độ.

Giang Mộ Yên lại đồng thời ngăn lại hai người đang định đỡ nàng, im lặng lại kiên định mà lắc đầu, sau đó mới chậm rãi nói "Thỉnh bá nương cùng Tương di không cần báo cáo việc này với lão gia!"

"Mộ Yên, con, con rốt cuộc là làm sao a?"

"Chuyện của đại thiếu gia thì để đại thiếu gia tự xử lý đi. Hắn đã đáp ứng ta là chuyện như hôm qua sẽ không xảy ra nữa, ta cũng đáp ứng hắn không nói với bá nương, Tương di cùng lão gia. Nhưng hôm nay bá nương cùng Tương di không phải người ngoài, cũng giống như Mộ Yên, đều là thân nữ nhân, Mộ Yên không muốn giấu diếm hai người nên mới nói. Nhưng chỗ lão gia là vạn vạn không thể, nếu để đại thiếu gia biết, vậy chính là Mộ Yên mang danh bất nghĩa. Cầu bá nương cùng Tương di thành toàn cho tâm ý của Mộ Yên. Sau này, Mộ Yên sẽ để ý hơn, chỉ cần cả nhà yên bình là được. Mộ Yên không muốn vì Mộ Yên mà cả nhà xảy ra tranh chấp!"

"Nhưng là, Mộ Yên, cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, con thân làm thiếu phu nhân nếu không tỏ rõ uy nghiêm, sau này nếu mỗi nữ nhân của Dạ Tập đều học theo, vậy không phải –"

"Sẽ không, bá nương, nếu như vậy, ta sẽ cầu bá nương cùng Tương di làm chủ!"

"Mộ Yên, con thật có thể nhịn sao?" Tương di có chút hoài nghi nhìn Giang Mộ Yên, cảm thấy kinh ngạc vì nàng có thể nhẫn nhịn chuyện như vậy.

"Tương di, nhịn không được ta cũng phải nhịn a, ai bảo Mộ Yên sinh ra là thân nữ nhi chứ!" Giang Mộ Yên nửa thật nửa giả nói một câu.

Mà một câu này dường như đả động đến tâm của hai người nhị phu nhân cùng Tương di, cả hai đều trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Tương di mới đỡ Giang Mộ Yên dậy, an ủi vỗ vỗ tay nàng "Mộ Yên, con nói đúng, ai bảo chúng ta sinh làm thân nữ nhi chứ! Được, chuyện hôm nay chúng ta đã biết, chúng ta cũng đáp ứng yêu cầu của con. Nhưng nếu có lần sau, nữ nhân của Dạ Tập lại đến quậy, con cũng không nên nhịn nữa. Cho dù con đồng ý chịu đựng, ta cùng nhị phu nhân cũng không thể đồng ý, nhất định phải lấy lại công bằng cho con!"

"Vâng, đa tạ Tương di, đa tạ bá nương!" Giang Mộ Yên cúi đầu bày ra bộ dáng dịu ngoan, nhị phu nhân cùng Tương di thấy vậy cũng vừa lòng.

~

Chương 19: Có ý đồ khác.

Edit: Ring.

"Được rồi, được rồi, chuyện này cho qua đi. Nếu đã đến đây, Mộ Yên cũng dùng bữa trưa ở chỗ bá nương đi!" Nhị phu nhân lúc này đã thu lại vẻ mặt tức giận khi mắng Bùi Dạ Tập ban nãy, thay vào đó là vẻ dịu dàng hàm súc.

Giang Mộ Yên gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên mỗi người trong nhà này đều không phải dễ bắt nạt, ngoài miệng lại nhẹ giọng đáp "Dạ, bá nương!"

Thấy nàng đồng ý, nhị phu nhân liếc mắt với Thanh Nguyệt, Lãm Nguyệt một cái, hai người liền hiểu ý đi ra ngoài.

Tiếp theo trong lúc đợi dọn thức ăn, nhị phu nhân lại kéo tay Giang Mộ Yên, cùng nàng nói một lúc lâu cái gọi là 'chuyện riêng tư', Giang Mộ Yên đều kiên nhẫn nghe, ngẫu nhiên trả lời mấy câu cũng là vẻ thong dong điềm đạm, đoan trang lại nghiêm túc, không quá thân thiện nhưng cũng không khiến người ta có cảm giác nàng lãnh đạm.

Nàng như vậy hơn phân nửa là vì Giang Mộ Yên lúc trước không thích quá thân thiết với người khác, nhưng đa phần là vì có quá nhiều chuyện nàng không rõ ràng, cho nên chỉ có thể nghe nhiều một chút, lúc không cần mở miệng thì tận lực ngậm miệng, phải tận dụng hết cơ hội để hiểu rõ thêm tình huống trước mắt.

Tương di ngẫu nhiên cũng sẽ nói mấy câu, nhưng phần lớn thời gian chỉ im lặng. Giang Mộ Yên cũng bởi vì có sự tồn tại của Tương di mà càng cẩn thận trong lời nói, bởi vì so với nhị phu nhân cởi mở này, Tương di bình tĩnh rõ ràng có vẻ khôn khéo hơn.

Vất vả chờ đến khi thức ăn được dọn lên hết, Giang Mộ Yên được nhị phu nhân giữ lại cũng cùng đi ra phía sau đại sảnh, bước vào giữa một phòng khách rộng lớn. Lúc này trên bàn cơm được trải lụa màu phấn hồng đã bày ra đủ loại món ăn tỏa hương thơm ngát, khiến Giang Mộ Yên cũng không tự chủ được mà cảm thấy đói bụng.

Chờ nhị phu nhân cùng Tương di đều an tọa, nàng mới chậm rãi ngồi xuống sau. Thanh Nguyệt cùng Lãm Nguyệt thì đứng cạnh bàn hầu hạ.

Nhà giàu người ta ăn cơm quy củ nhiều, cũng may kiếp trước Giang Mộ Yên cũng xuất thân từ nhà phú quý, lễ nghi khi ăn cơm linh tinh đã được papa đích thân dạy từ nhỏ, tuy có chút khác biệt với ở cổ đại này, bất quá đều lấy tư thế tao nhã cùng kiểu cách làm gốc rễ.

Đầu tiên rửa tay trong chậu đồng, sao đó là dùng khăn lụa lau khô, lúc này mới cầm đũa lên chuẩn bị ăn.

Cũng may người Trung Quốc coi trọng 'ăn không nói, ngủ không nói', nhị phu nhân vẫn líu rĩu nãy giờ mới không nói chuyện với giang Mộ Yên nữa, nàng cũng im lặng thưởng thức bữa trưa. Đồ ăn rất hợp khẩu vị, nhẹ, dinh dưỡng, lại không nhiều dầu mỡ, không có hình thức hoa lệ nhưng mỗi loại nguyên liệu nấu ăn đều được tuyển chọn kĩ lưỡng, quả nhiên là rất được chú trọng.

Trong lòng Giang Mộ Yên rất vừa lòng với vấn đề ăn uống từ khi trọng sinh đến giờ, ít nhất không cần lo lắng khẩu vị không hợp.

Sau khi ăn xong là dùng nước sạch súc miệng, rửa tay, uống ngụm trà nhuận cổ, cuối cùng mới trở lại chính sảnh phía trước. Thanh Nguyêt, Lãm Nguyệt lại tự mình bưng lên trà ngon mới, Giang Mộ Yên thấy vậy cũng biết bọn họ sắp nói đến chính sự.

Kỳ thật từ lúc trước lúc ăn cơm nàng cũng đã cảm giác được, nhị phu nhân cùng Tương di tìm nàng hẳn không chỉ để nhìn hoặc quan tâm nàng, nhất định còn có lí do khác.

Hiện tại xem ra quả thế, Giang Mộ Yên cúi mi ngồi đoan trang, nhẹ nhàng nâng chung trà lên, trước tiên tao nhã gạt nắp chung trà hai lần, sau đó ngửi hương trà, cuối cùng mới đưa miệng nhấp một ngụm nước trà tươi mát lại mang vị ngọt thanh dịu.

Quả nhiên nàng vừa nhấp một ngụm, nhị phu nhân cũng đã vẫy tay cho người hầu lui xuống, cười nhẹ nói "Mộ Yên, mấy ngày trước con không khỏe nên cũng không cho người qua mời, chuyện hôm qua khiến con ủy khuất trong lòng, bá nương cũng biết. Vốn hôm nay không nên tìm con đến đây, chỉ là những người bên ngoài đã chờ không được nữa, mà xử lí mấy bản sổ sách này tốt cũng chỉ có con. Cho nên, con xem chốc nữa có phải nên giải quyết sổ sách một chút không? Miễn cho mấy người bên ngoài cứ luôn hối thúc?"

~

Chương 20: 'Yên Ba đình'.

Edit: Ring

Sổ sách? Sổ sách gì?

Trong lòng Giang Mộ Yên tất nhiên là hoàn toàn không biết, nhưng lại nghĩ nếu là tính sổ thì cũng không ngoài mấy phép tính cộng trừ nhân chia, tốt xấu gì nàng cũng là một người hiện đại, kiến thức này nọ cũng đã học qua, không đến mức hoàn toàn không biết tính toán.

Nàng không khỏi chần chờ một chút, buông chén trà, hơi nhíu mày "Đầu Mộ Yên có chút đau, vốn là định nói tiếng cáo từ với bá nương về nghỉ ngơi, bất quá nếu bá nương đã nói người ta đang chờ, Mộ Yên cũng không thể để bá nương khó xử. Vậy Mộ Yên sẽ xem một chút!"

Nghe nàng nói vậy, sắc mặt nhị phu nhân nhất thời trở nên thoải mái, liền nâng váy đứng lên, cao hứng nói "Như thế rất tốt, Mộ Yên con cũng đừng sốt ruột, hôm nay có thể xem bao nhiêu thì xem bấy nhiêu, không cần gấp, thân thể quan trọng hơn. Lát nữa xem xong một hai bản, ta sẽ cho người dùng kiệu nhỏ đưa con về, cũng đừng lấy thân mình mà tức giận. Đường xa như vậy cư nhiên chỉ để một mình nha đầu Hồng Nguyệt kia giúp đỡ đã đi tới, cho dù tức giận thế nào cũng phải chú ý thân thể, cần gì phải đấu khí với loại nữ nhân không hiểu chuyện như vậy chứ?"

Giang Mộ Yên vừa nghe vậy liền sửng sốt, sau đó lập tức tự mắng bản thân, cứ tự cho mình là thông minh, thì ra từ chỗ nàng ở đến Phi Hoa viện này, ngày thường căn bản không phải tự nàng đi.

Vậy mà hôm nay nàng cứ một đường đi tới?

Cũng may mọi người đều cho rằng hôm qua có người tìm đến viện của nàng quậy nên tâm tình không thoải mái, vì phát tiết mới hùng hổ đi một mạch tới như vậy, nếu để người ta biết nàng căn bản không biết có thể dùng kiệu nên mới đi, vậy không phải là lộ chân tướng rồi sao?

Nghe vậy, Giang Mộ Yên cũng không dám tùy tiện nói gì nữa, chỉ gật đầu 'dạ' một tiếng.

Có lẽ là sợ lãng phí thêm nhiều thời gian nên nhị phu nhân cũng không tiếp tục nói mấy lời khách sáo nữa mà là bước tới dắt tay nàng đi hướng cửa chính đại sảnh, đến hành lang liền đi về hướng Đông. Mà Tương di cũng đi theo bọn họ.

Ba người không mang một tùy tùng, nha hoàn nào lướt qua hành lang thật dài, tiếp tục đi về hướng Đông.

Rất nhanh, Giang Mộ Yên đã thấy được một cái hồ lớn, còn ngửi được mùi hoa sen thoang thoảng trên mặt hồ truyền đến, nâng mắt nhìn lại mới thấy bọn họ lúc này đang bước đến gần hành lang bên hồ. Một cây cầu dài hoàn toàn bằng gỗ rộng khoảng ba thước được tạo thành từ những tấm ván xếp liên tiếp nhau xuất hiện trước mắt Giang Mộ Yên .

Mà đầu bên kia của cây cầu chính là một tòa bát bảo lương đình* nằm ngay trung tâm hồ lớn.

Mà xung quanh lương đình kia lúc này đã được che lại bằng lụa mỏng màu tím nhạt và hồng nhạt, hai nha hoàn thanh tú đang đứng bên ngoài, còn bên trong đình có gì, lúc này Giang Mộ Yên còn chưa nhìn ra.

Nhìn quang cảnh này cũng đã có vẻ thơ mộng, nhưng nàng lại không rõ nếu muốn xem sổ sách, vì sao lại phải đến nơi này?

Chẳng lẽ nhị phu nhân cùng Tương di này là muốn nàng ở đây mà xem sao?

Bất quá nghĩ lại một chút, Giang Mộ Yên lại không khỏi cảm thấy nơi này là một lựa chọn tuyệt hảo.

Thứ nhất, đình này nằm ngay giữa hồ, đường ra chỉ có cây cầu gỗ này, không còn đường nào khác, chỉ cần phái nha hoàn đứng ngay đầu cầu, người bình thường căn bản không có khả năng đến nghe lén.

Thứ hai là lụa mỏng xung quanh, người bên ngoài chưa hẳn đã thấy được chính xác bên trong đang làm gì, nhưng ở trong lại có thể nhìn được bên ngoài có người đến hay không. Nếu thật sự có người đến thì hoàn toàn có thể trong thời gian ngắn nhất mà thu dọn, giả vờ như chỉ là mấy phụ nhân đang ở đây ngắm cảnh thưởng trà, tất nhiên cũng không ai hoài nghi bọn họ đang làm chuyện gì khác.

Như thế, vừa che dấu bí mật, vừa không để người ta bắt được điểm yếu gì, quả là một công đôi việc.

Giang Mộ Yên không bội phục cũng không được.

 Đến gần lương đình, Giang Mộ Yên mới thấy được phía trên là một tấm biển, trên đó có ba chữ 'Yên Ba đình', Giang Mộ Yên không khỏi giật mình hơi dừng bước.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro