Chương 9-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Chín phần giống nhau.

Edit: Ring.

Biết ở lại cũng không thu hoạch được thêm gì nữa, Bùi Dạ Tập cũng chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói với Giang Mộ Yên vẫn đang tựa người lên giường: "Vậy Mộ Yên cô hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, trong cửa hàng còn có chuyện, ta cũng không phiền cô nữa!"

"Được, ta không sao. Chuyện ở cửa hàng quan trọng hơn, ngươi đi đi!"

Giang Mộ Yên không biết chủ nhân thân thể này xưng hô với Bùi Dạ Tập như thế nào. Là gọi hắn 'tướng công', hay là gọi thẳng tên?

Để đề phòng gọi sai, nàng trực tiếp không dùng xưng hô.

Giang Mộ Yên nào biết nàng không lạnh không nóng, lời nói giữ khoảng cách như vậy vừa vặn chính xác.

Sau này nàng mới biết được, Giang Mộ Yên trước kia vốn là một nữ tử tính tình lãnh đạm cao ngạo, đối với ai cũng không biểu lộ nhiều cảm xúc. Bình thường cũng chỉ đọc sách, viết chữ, thưởng cảnh, vẽ tranh, không thường tiếp xúc với ai, ở trong đại viện Bùi gia này vốn bị xem là một quái nhân.

Cho dù là đối với Bùi Dạ Tập, nàng cũng là cao ngạo lãnh đạm, không chút thân thiết.

Nhưng là Giang Mộ Yên như vậy, không hiểu vì sao lại rất được hai người thím của Bùi Dạ Tập yêu thích, cho nên tuy nàng không thường tiếp xúc với người ngoài nhưng ở trong đại viện này cũng không có ai dám vì vậy mà thất lễ với nàng.

Còn bản thân Bùi Dạ Tập đối với Giang Mộ Yên thì lại là kiêng kị ba phần.

Cho nên Bùi Dạ Tập căn bản không chút hoài nghi gì với Giang Mộ Yên hiện tại, rất nhanh liền gật đầu xoay người rời đi.

Giang Mộ Yên nhìn bóng lưng khuất dần của hắn, trái tim treo ngược cành cây rốt cục cũng hạ xuống được.

Mà lúc này, lòng bàn tay đang nắm chặt ngọc bội kia của nàng đã ướt đẫm mồ hôi.

Nha hoàn Hồng Nguyệt lúc này mới tìm cơ hội chạy vào "Thiếu phu nhân, cô không sao chứ?"

Giang Mộ Yên lắc đầu "Ta không sao!"

"Thiếu phu nhân, đại thiếu gia hôm nay thật sự rất khác thường, ngày thường tuy ngài ấu không thân thiết với thiếu phu nhân. nhưng cũng tuyệt đối sẽ không vô lễ xông vào như hôm nay. Cô xem có nên nói việc này với nhị phu nhân, tam phu nhân hay không?"

Khuôn mặt trẻ con của Hồng Nguyệt nhăn nhó, hiển nhiên là rất không hài lòng với hành động lỗ mãng vừa rồi của Bùi Dạ Tập.

Giang Mộ Yên nhìn bộ dáng nóng lòng cáo trạng của tiểu nha hoàn, trong lòng có ý muốn cười. Tiểu nha hoàn này xem chủ tử nhà mình là trung tâm, ngay cả đại thiếu gia cũng dám cáo!

"Không cần, Hồng Nguyệt, em chỉ cần nhớ kĩ một chuyện là được." Giang Mộ Yên nghĩ nghĩ mới xốc chăn đứng dậy, bình tĩnh nói.

"Thiếu phu nhân, có chuyện gì cô cứ nói, nô tỳ nhất định nhớ kĩ." Hồng Nguyệt thấy nàng muốn đứng dậy liền chạy nhanh đến đỡ, vừa hầu hạ nàng ngồi xuống trước bàn trang điểm vừa cung kính trả lời.

"Không được nói với bất kì ai em nhặt được ngọc bội, coi như chuyện đó chưa từng xảy ra, em hiểu chưa?"

Giang Mộ Yên nhìn dung nhan của mình qua gương đồng, đáy lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Tình huống nhìn đến một gương mặt hoàn toàn xa lạ nàng lo sợ cũng không xảy ra.

Người trong gương trước mắt, vô luận là dung mạo hay nước da, chân mày hay gương mặt đều có chín phần giống với nàng đời trước.

~

Chương 10: Trang điểm phức tạp [1].

Còn lại một phần là sự khác biệt của độ dài tóc cùng tuổi lớn nhỏ.

Giang Mộ Yên trong gương có mái tóc rất dài, cùng gương mặt non nớt cùng lắm mới mười sau, mười bảy tuổi, dung hợp với linh hồn đã hai mươi tám tuổi của nàng, nhìn thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên.

Tuy rằng trẻ lại hơn mười tuổi xem như là một chuyện tốt, nhưng là người cổ đại này kết hôn cũng quá sớm đi, thân thể này của nàng chắc còn chưa phát triển toàn diện đâu!

Vậy mà đã muốn lập gia đình!

Còn Bùi Dạ Tập lại bao nhiêu tuổi?

Bộ dáng của hắn nhìn qua thì ước chừng khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm, Giang Mộ Yên không yên lòng vừa nhìn chính mình trong gương vừa nghĩ.

Hồng Nguyệt lại không nhìn ra cái gì khác thường, chỉ nghe lời gật gật đầu, vẫn cái vẻ cung kính như trước mà trả lời "Dạ, thiếu phu nhân, nô tỳ đã biết."

Trả lời xong liền bắt đầu chải tóc cho Giang Mộ Yên. Giang Mộ Yên nhìn mấy ngón tay múp míp của cô bé, vậy mà lại rất linh hoạt, không bao lâu đã chải mái tóc của nàng thành từng tép mỏng, sau đó bắt đầu quấn từng cái lên rồi dùng kẹp cố định lại.

Giang Mộ Yên xem trong TV lúc trước thì tóc của mỹ nữ cổ đại tựa hồ đều được búi thành búi cao ngất, sau đó vào lúc cần chỉ rút một cây trâm thì tóc đen liền như thác mà xõa xuống, rất là tiêu sái.

Nay đến phiên nàng ngồi đây mới biết, ra cái gọi là búi tóc kia cũng phải dùng vô số kẹp màu đen cố định lại trên phần nền, sau đó mới tạo ra hình dạng búi tóc, rồi lại tiếp tục dùng kẹp cố định bên ngoài, cho đến khi thấy tóc không rơi xuống nữa mới xem như là búi xong. Cuối cùng, trên chỗ tóc đã được búi tốt mới cắm thêm thoa, trâm cài tóc trân châu hoặc ngọc bích để che số kẹp lại.

Đợi cho làm xong tất cả các công đoạn thì nửa canh giờ cũng đã trôi qua.

Giang Mộ Yên sợ hãi nhìn búi tóc cao ngất của mình trong gương, bộ dáng vô cùng đoan trang quý phái. Trong lòng nàng vừa tán thưởng bộ dạng cổ đại của mình vừa không khỏi cảm thán, quả nhiên muốn đẹp là phải trả giá.

Nha hoàn Hồng Nguyệt này rõ ràng là một nha đầu tay nghề thuần thục, vậy mà còn phải mất đến gần một canh giờ mới làm xong. Nếu để nàng tự mình quấn tóc, phỏng chừng ba tiếng cũng chưa làm ra được một búi tóc như vậy.

Khó trách nữ tử cổ đại cả ngày cửa lớn không ra, cửa nhỏ không đến, còn không làm được chuyện gì, bởi vì thời gian toàn bộ đều nướng vào trang điểm cả rồi.

Hồng Nguyệt thấy Giang Mộ Yên nhìn chằm chằm búi tóc trong gương thì không khỏi nghĩ nàng không hài lòng với kiểu tóc hôm nay, vội vàng lên tiếng "Thiếu phu nhân thấy hôm nay nô tỳ chải tóc như vậy khó coi sao? Nếu không nô tỳ xả ra búi lại cho cô?"

"A! Không cần, rất tốt, cứ như vậy đi!"

~

Chương 11: Trang điểm phức tạp [2].

Giang Mộ Yên vừa nghe liền vội vàng lắc đầu. Nói giỡn sao? Búi lại? Vậy không phải muốn nàng ngồi thêm một canh giờ nữa mặc cho người ta đùa nghịch ư?

Tuy rằng xem cô bé chải đầu cho mình là một chuyện rất mới mẻ, nhưng trước mắt chuyện nàng muốn biết còn nhiều lắm, cũng không có bao nhiêu thời gian để lãng phí vào việc trang điểm.

Chải tóc xong rồi đến rửa mặt súc miệng. Thời này không có bàn chải đánh răng và kem đánh răng mà chỉ có một cành liễu non cùng một ít muối xanh.

Nhưng Giang Mộ Yên biết, thứ này cũng là nhà phú quý mới có, dân chúng bình thường hoàn toàn không được dùng.

Cũng may nàng cũng không đến mức không biết dùng mấy thứ này, dừng lại một chút, liền dùng cành liễu non kia chấm một ít muối xanh rồi chà răng, lại nhấp mấy ngụm nước sạch đựng trong chung trà, súc miệng một chút rồi phun vào ống nhổ là xem như vệ sinh răng miệng xong.

Mặt là Hồng Nguyệt tự mình vắt khăn đến lau cho nàng, lực đạo vừa phải, động tác cũng thuần thục, hiển nhiên là đã làm quen loại chuyện này.

Giang Mộ Yên cũng liền để cô bé hầu hạ, lười tự mình làm.

Đối với chuyện nàng thay thế linh hồn Giang Mộ Yên vốn có mà điều khiển thân thể này, Giang Mộ Yên không cảm thấy áy náy hay băn khoăn gì trong lòng.

Tuổi thọ con người, theo cách nói mê tín một chút thì không phải đều đã được ăn bày sẵn hết rồi sao?

Cho nên nàng kiếp trước sống mới hai mươi tám tuổi, hiện tại ông trời nghe được nguyên vọng trước khi chết của nàng nên cho một cơ hội, để nàng tiến vào thân thể Giang Mộ Yên này, trở thành một Giang Mộ Yên hoàn toàn mới.

Nàng liền cho rằng chuyện này là giao hẹn giữa nàng cùng ông trời là được rồi, cho nên cũng không cần thiết phải nói với những người trước đây Giang Mộ Yên quen biết.

Chuyện nàng cần phải làm là dùng hết khả năng để hòa nhập vào cuộc sống này một cách lặng lẽ, trả qua những ngày của riêng nàng, vậy là đủ!

Cho nên đối với hầu hạ của Hồng Nguyệt, nàng bình chân như vại, yên tâm thoải mái.

Rửa mặt súc miệng xong chính là trang điểm.

Hồng Nguyệt mở một cái hộp nhỏ được trang trí hoa văn tinh xảo phía trên nắp ra, bên trong đó cư nhiên là các thức son phấn bột nước.

Giang Mộ Yên nhìn đến những thứ đó, vừa nghĩ đến việc chốc nữa toàn bộ đám đó sẽ được trét lên mặt nàng thì da đầu không khỏi run lên.

Dù sao cả đời trước của nàng rất mẫn cảm với mấy thứ mỹ phẩm trang điểm hóa chất cùng bụi phấn này nọ, chỉ tiếp xúc một chút cũng không được.

Cho nên mấy cái gọi là kem nền, sữa dưỡng thể , phấn mắt linh tinh gì đó mà phụ nữ hay dùng, nàng một lần cũng chưa đụng tới.

Mà thân thể này, tuy khỏe mạnh gấp trăm lần nàng trước kia nhưng thói quen bao nhiêu năm vẫn khiến nàng có cảm giác như gặp kẻ thù đối với đám son phấn bột nước đó.

Hồng Nguyệt không nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt nàng, nhanh chóng bắt tay vào đánh phấn, trang điểm, kẻ mắt, rồi má hồng, rồi tô son, rồi vẽ hoa, trước sau tốn hơn nửa canh giờ nữa, rốt cuộc đại mỹ nhân trong gương cũng lộ mặt.

Giang Mộ Yên không thể không nói, trang điểm như vậy, dung mạo vốn xuất sắc của nàng lại càng trở nên tao nhã, khó trách mọi người thường nói cái gì ba phần diện mạo bảy phần trang điểm, quả nhiên là có đạo lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro