Chương 6 : Đụng chạm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bản tóm tắt:
"I glow pink in the night in my room
I've been blossoming alone over you
And I hear my heart breaking tonight
I hear my heart breaking tonight

Do you hear it too?"

- Mitski, Pink in the Night

________________

"Nơi này nhiều bùn quá..." Thiếu nữ trong vòng tay hắn nói.

Ngọc Kinh Đài đã bị ngập toàn bộ sau một giờ mưa không ngớt. Bầu trời vẫn còn khá nhiều mây mặc dù có vẻ yên bình rõ ràng. Thời tiết tạo nên bầu không khí u ám.

Và ở trung tâm của tất cả những thứ đó là Dạ xoa và con người của hắn. Hắn siết chặt eo em sau khi lướt qua làn gió, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được mùi hương của em một cách rõ ràng.

Thay vì hoa Nghê Thường, Thanh Tâm lấp đầy mũi của hắn do những nỗ lực trước đây của họ. Hắn đã hứa với thiếu nữ vào ngày hôm trước rằng hắn sẽ đưa em đi thu thập nguyên liệu làm nước hoa.

Dù muốn chế giễu một yêu cầu như vậy, nhưng hắn thấy tốt hơn hết là để em tham gia vào những trò tiêu khiển đơn giản như thế này. Cuộc sống của em ngoài việc trở thành một lá bùa sống có xu hướng trở nên ... trống rỗng, dựa trên thời gian họ sống cùng nhau.

"Có gì không ổn ở đây sao?" Đào hỏi, cắt ngang dòng suy nghĩ mà hắn vừa có.

"Hm?" Hắn vẫn ôm em trong vòng tay thay vì để em đi. "Ồ không có gì. Em có thể đi."

Thiếu nữ bước đi và đột nhiên thời tiết trở nên quá lạnh so với sở thích của hắn. Đôi bàn tay trần không còn hơi ấm để bấu víu. Tất cả những gì còn lại là ký ức còn sót lại về sự đụng chạm của em. Nó cảm thấy quá kỳ lạ và lố bịch.

Điều đó thật khó chịu và hắn gạt nó đi bằng cách chuyển sự chú ý của mình sang thứ khác. Bầu trời, những tàn tích xung quanh hắn ta, tất cả những yếu tố đó đều buồn tẻ khác, nhưng hắn nhìn chúng như thể một điều màu nhiệm sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.

Thành thật mà nói, Tiêu từ chối thừa nhận một phần trong hắn muốn được dán mắt vào em.

Phần lớn bộ phận đó hoạt động phù hợp với nhu cầu xác thịt của hắn ta. Và than ôi, dường như chúng lớn lên theo từng ngày. Nó làm hắn khó chịu, và thế là hắn cáu kỉnh. Em cách đó vài bước, đang lom khom vươn tay đến một bụi hoa.

"Nếu em thức dậy sớm hơn thay vì nằm trên giường đến quá trưa, chúng ta đã có thể đến sớm lúc còn mặt trời."

"Sao ngài không đánh thức em dậy? Ngoài ra, ngài cũng đã mất khá nhiều thời gian khi trời bắt đầu mưa-"

"Nói nhiều quá vậy? Quay trở lại với hoa cỏ của em đi." Em bật ra một tiếng cười khúc khích nhỏ và làm theo yêu cầu của hắn.

Tiêu thậm chí từ chối ám chỉ rằng hắn quá hèn nhát khi đánh thức em dậy. Thành thật mà nói, Đào trông có vẻ mệt mỏi khi ngủ. Có lẽ nhịp điệu của hắn cuối cùng cũng bắt đầu làm em kiệt sức.

Với một tiếng thở dài thanh thản và một nụ cười, em bước đi, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh với vẻ thích thú khi em hái tất cả những bông hoa lụa trên con đường của mình. May mắn thay, có rất nhiều.

Tuy nhiên, vị tiên nhân chỉ bắt đầu quan sát xung quanh khi tựa lưng vào một bức tường gỗ, hoặc những gì còn lại của nó.

Ngọc Kinh Đài chỉ còn là lớp vỏ của sự thanh lịch trước đây, nhường chỗ cho một loạt tàn tích phủ đầy rêu và muối do hậu quả của mưa và biển.

Việc thiếu bảo trì trong một môi trường dễ bị tổn thương bởi độ ẩm của biển và rừng chỉ có thể dẫn đến tình trạng đáng tiếc như vậy.

Khi nhìn quanh, Tiêu nhận ra chỉ có hoa Nghê Thường. Không có hoa Bách Hợp Lưu Ly, hầu như không có tre. Hắn tự hỏi về nguyên nhân của nó, tuy hắn rất thích những bông hoa màu hồng và mềm mại, nhưng việc thiếu các loài khác làm hắn khó chịu.

"Có lẽ những bông hoa Nghê Thường đó có nọc độc? Hay có gì đó không ổn với đất? Bách Hợp Lưu Ly đánh giá cao độ ẩm, vì vậy không có nghĩa là..." Hắn lẩm bẩm một mình.

Với nghề nghiệp chính của mình, rõ ràng là hắn ta không biết chi tiết cụ thể về các nỗ lực thực vật, nhưng chỉ riêng trực giác đã cho thấy có điều gì đó không ổn. Tiêu quỳ xuống để chạm vào một bụi cây nhỏ gần đó. Cảm giác bông Nghê Thường trên ngón tay thật mềm mại. Nó khiến hắn nhớ đến mái tóc của Hồ Đào, da thịt của em, bên ngoài và bên trong... Mọi thứ...

"Không, chắc chắn không phải mọi thứ." Hắn lẩm bẩm, bực tức với chính suy nghĩ của mình. Hắn vội đứng dậy và lắc đầu để tránh tổn hại thêm cho sự tỉnh táo của mình.

Một dòng nước bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn. Xiao quay sang một bên và tất cả những gì hắn nhìn thấy là Đào trên đất đầy bùn. Em ngã xuống một vết nứt nhỏ. Đầu gối của em chạm đất và khuỷu tay cũng vậy, điều may mắn là em không bị thương trên mặt. Thật xấu hổ, mặt đất quá ẩm ướt vì nước bẩn bắn ra làm bẩn toàn bộ cơ thể em.

Tiêu nguyền rủa sự mất tập trung của chính mình và chạy đến bên em, em đáng thương và yếu ớt với vẻ mặt thất vọng.

Hắn tặc lưỡi trước hình ảnh đó.

"Thật bất cẩn." Dạ xoa vừa nói vừa chìa tay ra. "Trông em giống như một chú lợn con ngoại trừ sự bất mãn trên khuôn mặt. Nếu ta biết em muốn có một hồ bơi chất lượng như thế này thì ta đã cung cấp một cái gì đó tương tự trong Nhà trọ rồi."

Nỗ lực hài hước của hắn đã thất bại thảm hại, và không giống như những lần khác khi em cười và ba hoa về sự vụng về của hắn, em chỉ nhìn hắn với nỗi buồn kỳ lạ không phù hợp với tình huống này. Đôi mắt em long lanh như chực trào nước mắt khiến hắn tràn ngập sự hối hận, mặc dù biết rằng những gì đã xảy ra không phải là vấn đề lớn.

Xấu hổ với bản thân, Tiêu chỉ có thể bế kiểu công chúa lên thẳng từ đất. Bùn trên người em cũng dính đầy quần áo của hắn. Thiếu nữ không phản đối. Hành vi của em không bình thường một cách kỳ lạ.

"...Em bị thương?" Hắn trầm giọng hỏi. Có lẽ em bị trẹo mắt cá chân hay gì đó.

"Không, nhưng hoa Nghê Thường..." Em nói khi mắt liếc qua đống thực vật hỗn độn trên mặt đất. Hầu hết chúng đều dập nát khi em ngã hoặc bị bùn đất làm bẩn.

"Mấy bông hoa chết tiệt," Tiêu càu nhàu. Một phần trong hắn muốn giẫm lên chúng cho đến khi chúng hòa làm một với bùn đen của nơi ghê tởm đó.

Trong chớp mắt, cả hai đã trở lại Quán trọ mà không có bông Nghê Thường nào trên tay.

"Không! Đưa em trở lại! Em muốn chúng."

"Ta đã nói với em rằng hãy cẩn thận, nhưng thay vào đó em lại rơi vào cái lỗ đầu tiên mà em đi qua. Chịu hậu quả đi."

"Nhưng em đã rất thận trọng! Thôi nào, đừng như thế! Đưa em trở lại đi! Làm ơn." Vòng tay em siết chặt và ôm hắn chặt hơn, giọng em trở lại bình thường. Môi em chạm vào má hắn. Em cố gắng thương lượng với giọng nói đầy quyến rũ của mình. "Em sẽ dành thời gian cho ngài sau..."

"Thương lượng là vô dụng." Hắn đáp lại với một tiếng càu nhàu không vui.

"Một lý do khác là để làm nước hoa! Làm ơn làm ơn làm ơn làm ơn..."

"Bỏ xin xỏ đi."

"Nhưng ngài thích khi em làm thế, phải không?" Đào mỉm cười. Mặt em cách hắn vài inch.

"Vừa rồi không phải em như hoa héo sao? Điều gì đã xảy đến với em?"

Em im lặng nhìn hắn với một nụ cười nhếch mép. Đôi mắt đỏ thẫm của em trông thật to và đáng thương, với đôi má đầy bùn. Có lẽ hắn thực sự nên khiến em cầu xin sự thương xót của hắn ngay lúc này.

Ý tưởng đó thoáng qua tâm trí hắn và nó khiến hắn thích thú một lúc trước khi hắn nhận ra rằng hắn ta sẽ rơi vào bẫy của em bất kể hắn có làm gì, vậy nên hắn dịch chuyển trở lại đó.

Với thiếu nữ vẫn còn trong vòng tay, hắn đặt em lên phần còn lại của cầu thang của tòa nhà lớn.

"Ở yên đây. Ta sẽ lấy chúng cho em." Hắn nói rồi đi thực hiện nhiệm vụ của mình.

"Nhưng em có thể làm được."

"Em quá bất cẩn. Đợi đấy."

Tiêu thận trọng hái từng nhánh từ tất cả các bụi cây gần đó và chất thành đống trên tay.

"Tối nay em sẽ không có đường thoát đâu." Hắn lẩm bẩm một mình. Sự gắt gỏng của hắn gần như có thể sờ thấy được. Một sự tương phản hoàn toàn với cách mà những ngón tay của hắn ta chạm vào những loài thực vật mà hắn vô cùng ghét vào lúc đó.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ kín đáo liếc nhìn em từ một bên mắt. Bất cứ khi nào được em chú ý, hắn đều được chào đón bằng một nụ cười táo tợn, và điều đó thật khó chịu.

Tuy nhiên, lựa chọn khác bằng cách nào đó đã được chứng minh là tồi tệ hơn, bởi vì em có luồng khí u ám bao trùm lấy mình. Tiêu đã không thể giải mã nó. Hắn lặng lẽ tiếp tục công việc của mình với sự tập trung cao độ đến nỗi khi hắn hái xong từng bông hoa lụa còn sót lại thì mặt trời bắt đầu lặn.

Hắn quay lại thì thấy em đang đứng đợi hắn đến đón. Không nghi lễ, hắn đã đưa họ trở về nhà.

Ngay khi họ bước vào quán trọ được chiếu sáng dịu nhẹ, hắn mất một lúc để cảm nhận làn da ấm áp của em. Trên thực tế, quá ấm áp .

Tiêu nhanh chóng đặt những bông hoa lên chiếc bàn gần đó và quay lại chỗ Đào. Mu bàn tay hắn áp vào trán em. Em phàn nàn như thể hắn không có quyền chạm vào em theo ý thích bất chợt của hắn.

"Ngài đang làm gì thế?" Đào hỏi trong một nỗ lực để thoát khỏi sự kiểm tra.

"Em bị sốt." Và đó là lỗi của hắn. Lẽ ra hắn không nên để em đứng ngoài trời trong tình trạng ướt sũng như vậy.

Đối với một người đã quá quen với việc chế giễu cái chết của mình, Tiêu đã quên mất điều cơ bản nhất. Con người bị bệnh khá dễ dàng.

"Em ổn." Hắn ôm cả hai má em. Chúng đỏ ửng và không phải bởi sự xấu hổ.

Hầu hết thời gian, màu đỏ duy nhất mà hắn thường thấy là đôi mắt của em. Những phần thân mật khác cũng vậy, nhưng chúng không quan trọng vào lúc đó.

"Em đã hoàn toàn nhận thức được điều đó vài giờ trước, phải không?..."

Sự im lặng bao trùm căn phòng.

"Em mất lưỡi rồi sao? Tại sao em không nói với ta?

Tiêu cảm thấy cơn giận dữ lớn dần trong hắn. Sao hắn có thể vô trách nhiệm như vậy?

"Ta hầu như không biết cách chăm sóc cơn cảm lạnh thông thường..." Thảo dược có dùng được không? Loại nào? Dạ xoa luôn ít chú ý đến bất kỳ phương pháp điều trị cho tiên nhân nào không liên quan đến vết thương trong trận chiến, chứ đừng nói đến con người.

Hắn ta hình dung rằng nếu hắn từng phải chịu đựng một thứ gì đó không liên quan đến tiêu chuẩn của hắn thì haesn đã đặt một chân xuống mồ và do đó, mọi nỗ lực để được cứu rỗi sẽ trở nên vô nghĩa.

Thà chết như vậy còn hơn là kéo dài sự đau khổ của mình.

Thêm vào đó, thuốc của con người không hoạt động với tiên nhân và các lựa chọn của hắn càng trở nên hạn chế hơn.

Em tiếp tục im lặng, sốt, tựa đầu vào lòng bàn tay hắn với đôi mắt nhắm nghiền. Mối quan tâm của hắn không phải là việc của em. Tiêu thở dài. Em trông xinh xắn ngay cả khi lấm lem bùn đất hôi thối.

"Ta đoán đã đến lúc ta phải trả ơn em." Hắn vỗ nhẹ vào má em để đánh thức em dậy và bế em lần nữa, lần này với hai chân em quấn quanh eo và đầu tựa vào vai hắn. Hắn có thể cảm thấy hơi thở chậm rãi của em phả vào cổ hắn. Tội nghiệp.

Tiêu đưa em vào phòng tắm. Hắn đặt em ngồi trên chiếc ghế mà hắn cũng đã từng ở đó vài tháng trước. Thời gian trôi qua thật nhanh.

"Bây giờ tắm sao?" Em hỏi với một nụ cười. "Nếu cứ thế này thì em có thể bị ốm mỗi ngày."

Hắn cười khúc khích. "Ta sẽ ném em ra ngoài nếu em làm điều đó."

"Thật khắc nghiệt, thưa ngài."

Không mất nhiều thời gian để hắn chuẩn bị nước và những vật dụng cần thiết.

"Cởi quần áo ra."

"Không thể... Mệt..." Đào trả lời với một cái ngáp.

"Đừng nói dối."

"Em không..." Giọng em có vẻ lảo đảo một cách cố ý. Nó rõ ràng đến mức gần như trở nên đáng yêu. Không ngờ một người phụ nữ ốm yếu lại cố đánh lừa hắn ta, một tiên nhân hàng nghìn năm tuổi. Đầu óc thật không bình thường.

"Thôi được."

Tiêu nhanh chóng cởi bỏ quần áo. Lần này hắn quyết định bớt khắc nghiệt hơn so với chuỗi trận hủy diệt trước đây của mình. Hắn ta cởi áo và váy dài của em bằng cách cởi nút thắt và mở từng mảnh, để lộ làn da trắng nõn m. Có vẻ như ngày hôm đó là một ngày đầy những công việc cần chăm sóc tỉ mỉ.

"Không quần lót? Em nghiêm túc chứ?"

"Ngài đã nói là ngài không thích chúng mà."

"Ta... Hừm... Đủ rồi." Hắn ngắt lời, từ bỏ việc cãi nhau với em trong tình trạng như vậy.

Hắn đặt em vào bồn tắm và tiến hành lau đống hỗn độn. Đặc biệt, mái tóc của em là thứ mất nhiều thời gian hơn, vì nó quá dài và rối. Sự chú ý của hắm được đặt vào nó một lúc khi hắn chải sạch nó.

Khi đã làm xong mái tóc của em, hắn tiến hành làm sạch cơ thể của em. Tiêu đã cố gắng hết sức để không bị ảnh hưởng nhất có thể trong khi hắn ta làm như vậy. Hắn lau mặt em bằng ngón tay cái, và một nụ cười táo tợn xuất hiện trên môi em.

"Ngài có mùi khó chịu," Đào nói, liếc nhìn hắn.

"Tất nhiên rồi. Ta đã em về."

"Ngài cũng cần tắm. Tham gia cùng em, vị cứu tinh của em."

"Không."

"Có... Làm ơn... Làm ơn... Làm ơn... Làm ơn..."

"Tại sao phải lại thế nữa?" Khi em cầu xin, hắn cảm thấy có xu hướng tuân theo ý thích bất chợt của em hơn.

"Sao hôm nay sao ngài lại tỏ ra nhút nhát thế? Em đã trả lời câu hỏi đó rồi."

"Em bị sốt-" Nước đã bị tạt vào người hắn trước khi hắn có thể nói hết. Nó bắn tung tóe lên quần áo và một phần lệ mặt. "Thật vô ơn. Ta đang chăm sóc cho em và đó là cách em cảm ơn ta?"

"Nếu y tá của em có mùi như xác chết thối rữa thì em cũng không muốn tắm."

"Em đang phóng đại."

"Chỉ cần vào đây thôi mà."

"Vậy thì." Hắn đầu hàng với một tiếng thở dài. Tiêu đứng dậy, nới lỏng dây buộc quần áo của chính mình. Em nhìn hắn với một nụ cười nhếch mép. Rõ ràng nó có nghĩa. "Ta biết em đang nghĩ gì. Câu trả lời là không."

"Nhưng..."

"Ta không đặt tay lên người bệnh."

"Đó chỉ đơn thuần là một cơn sốt thôi."

"Không phải mọi thứ đều xoay quanh làm tình."

Em thở dài và trượt xa hơn đến góc bồn tắm trong sự chán nản. Tiêu lặng lẽ bước vào, cảm thấy khó chịu như em. Sự hài hước của hắn phản chiếu sự hài hước của em như thể nó có tính lây lan.

Nước thấm vào da rất dễ chịu và hắn nhanh chóng tiếp tục công việc của mình, dùng xà phòng để lau sạch bụi bẩn trên người em. Những ngón tay, bàn tay, cánh tay, lưng, ngực em...

Tiêu đã không thể cưỡng lại và khum chúng trong tay.

"Nhưng ngài đã nói là chúng ta sẽ không-"

"Chúng ta sẽ không. Ta đã quyết định vài giờ trước. Tôi đang rửa sạch." Anh siết chặt một trong số chúng. Nó khiến miệng em há hốc. Da em nóng hơn bình thường vì sốt.

"Đó là... Một cách làm sạch hiệu quả."

"Ta nhận thức được." Tiêu biết rằng hắn không nên chần chừ ở khu vực đó kẻo người bạn đồng hành đã tỉnh táo của hắn trở nên quá cứng. Nó đã bị hấp dẫn.

Tay hắn rời khỏi ngực em lần xuống eo, đùi và chân. Hắn bóp chúng và xoa bóp da, đôi khi nguy hiểm ở gần khu vực giữa. Theo ý thích bất chợt, hắn nâng đầu gối em lên và đặt chân em lên ngực hắn, tựa lưng vào một góc khác của bồn tắm.

Bàn chân em mềm mại đến lạ lùng. Tiêu lau chúng và dùng ngón tay cái xoa bóp lòng bàn chân cho chúng. Cái nắm tay của hắn thật chặt và em rít lên.

Chẳng mấy chốc, hắn để chân em xuống. Hắn xoay em sang một bên và xoa bóp vai và cổ em. Lần này, em không phàn nàn.

"Ta nghe nói điều này để giải tỏa căng thẳng." Hắn lúng túng nói.

"Cảm ơn. Nó rất tốt."

Hắn tiếp tục dùng tay giúp nới lỏng vai em. Bất cứ khi nào tăng sức mạnh của mình, Tiêu sẽ thận trọng để không lạm dụng nó. Và mỗi khi hắn liếc nhìn em trong tư thế cuộn tròn đó, em lại cảm thấy mình nhỏ bé hơn, thậm chí mong manh hơn. Dạ xoa sợ rằng hắn ta sẽ làm em gãy nếu hắn ấn quá mạnh. Gần như là em có thể biến mất bất cứ lúc nào.

"Chúng ta thực sự sẽ không?..." Em quay đầu về phía hắn lần cuối. Mái tóc ướt xõa xuống vai. Một giọng nói đầy hy vọng. Đôi mắt lấp lánh, môi đỏ.

Trong những khoảnh khắc như thế này, hắn ước mình đẹp hơn, duyên dáng hơn, thanh tao hơn.

Giá mà Hàng Ma Đại Thánh tinh tế hơn, hắn sẽ lấp đầy cô bằng những nụ hôn dịu dàng, những lời nói đẹp đẽ và những điệu nhảy vui vẻ trong những phòng khiêu vũ đáng kinh ngạc ở lâu đài trên mây. Hắn sẽ hát và ngâm nga những bài thơ hay nhất. Hắn sẽ chỉ cho em thấy mặt tốt của mọi thứ, và tình yêu của họ sẽ nồng nàn, chân thành và quan tâm.

Ngược lại, Tiêu trông giống một ác quỷ hơn với những lời lẽ độc ác và hành động thiếu suy nghĩ.

Nếu hắn thực sự là một vị thần thì những cái chạm của hắn ta để thanh tẩy em, chứ không phải ngược lại.

"Đến đây." Hắn trầm giọng. Âm thanh phát ra khàn hơn bình thường. Em làm theo lời hắn, ngồi trên gót chân giữa hai chân hắn.

Bằng một tay, Tiêu nắm lấy eo em, kéo em lại gần hơn để môi hắn có thể chạm vào cổ em. Hắn không dám làm em bị thương vào ngày hôm đó, vì vậy hắn chỉ mút và liếm phần da lộ ra, di chuyển lên trên cho đến khi chạm vào dái tai của em. Đào kìm nén tiếng thút thít. Hắn ôm một bên ngực bằng một tay và tay kia kéo em lại gần.

Đào bật ra một tiếng rên rỉ ngắn chống lại hắn, tay luồn vào tóc hắn, cuộn lại thành nắm đấm. Họ ở đó cho đến khi hắn đặt em vào lòng hắn, với cự vật của hắn đập rộn ràng lên bụng em.

"Em muốn ở đây, đúng không?" Hắn thì thầm vào tai em. Em thở hổn hển gật đầu.

Hắn đặt một tay lên em, chà xát khu vực đó.

Đào rên rỉ đáp lại. Em nhắm mắt lại thở hơi ấm phả vào cổ hắn. Tiêu tự thuyết phục bản thân rằng hắn chỉ đang làm sạch nó, nhưng cách tay hắn chạm vào âm vật của em lại nói lên điều ngược lại. Hành động của hắn gần như tra tấn.

Đào tựa đầu vào vai hắn khi hắn tiếp tục công việc của mình. Hơi thở của em nặng nề và má em ấm áp trên da hắn. Em nghiến răng với hắn nhưng chuyển động của em trở nên chậm hơn theo thời gian. Hắn biết em đã kiệt sức và sẽ không trụ được lâu.

Hắn không vội vã, mà thay vào đó, hắn bận rộn với cao trào của em. Hắn biết em đã gần đến khi những chuyển động uể oải của em trở nên nhanh hơn và tiếng rên khẽ của em biến thành tiếng thở hổn hển. Hắn ôm em chặt hơn và để em ra trong vòng tay hắn. Đôi chân em run rẩy loạng choạng bên trong bồn tắm.

Khi em lấy lại được hơi thở, hắn nhấc em lên và đưa họ ra khỏi vùng nước đục ngầu đó. Hắn đưa cơ thể đang sốt của en đến chỗ khăn tắm, quấn tóc lại và lau nước trên da em. Em vẫn còn khá mất phương hướng sau cơn cực khoái, và điều đó làm hắn thích thú.

Tuy nhiên, cự vật của hắn rõ ràng là không hài lòng dưới chiếc khăn tắm, nhưng Tiêu không để ý đến nó.

Hắn tìm quần áo trong ngăn kéo gần đó và mang đến cho em. Đào chỉ nhận đồ lót, em nói rằng trời quá nóng, trái ngược với tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ, và điều đó một lần nữa khiến hắn lo lắng.

Sau khi nhanh chóng mặc quần áo cho mình bằng bất cứ mảnh vải nào tìm thấy trong cùng ngăn kéo đó, Tiêu đã thử kiểm tra nhiệt độ của em và có vẻ như nó đã khá hơn, nhưng hắn không chắc. Hắn không giỏi chăm sóc người khác.

Hắn mặc quần áo cho và sấy tóc cho em với sự giúp đỡ của phong. Đó không phải là kỹ thuật hiệu quả nhất nhưng ít nhất nó sẽ không bị ướt nữa. Hắn sợ độ ẩm sẽ làm tình trạng của em xấu đi suốt đêm.

Tiêu đi vào phòng ngủ của họ với vòng tay em ôm lấy cổ hắn. Em bám lấy hắn hơn bao giờ hết khi cô bị ốm.

Khi hắn vào phòng ngủ, nó có nhiệt độ dễ chịu nhờ chiếc lò sưởi nhỏ mà hắn đã thắp sáng trước đó. Thật không may, đêm đó có lẽ là đêm lạnh nhất mà hắn cảm thấy trong nhiều tháng.

Thời điểm tồi tệ đã gây phẫn nộ. Tiêu quyết định không nghĩ về điều đó và nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho con người dễ bị tổn thương.

Ngay khi hắn định rời đi, em đã đưa cả hai tay về phía hắn.

"Ta sẽ mang cho em một cái gì đó để ăn. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu." Hắn trấn an em.

"Em sẽ ốm hơn nếu không có ngài."

"Vô lý. Tình trạng của em có thể cải thiện một khi em tách mình ra khỏi cơ thể bị nhiễm bẩn của ta." Hắn lại đặt mu bàn tay lên trán em. Nhiệt độ không thay đổi. "Cho mắt nghỉ ngơi đi. Ta sẽ quay lại sớm thôi."

Trong vòng chưa đầy một giờ, hắn đã trở lại phòng với một bát súp trên tay.

Thật xấu hổ khi không có nhiều sự đa dạng về thực phẩm. Dạ xoa sẽ làm Đậu phụ hạnh nhân cho em. Đó là một công thức tuyệt vời, theo như hắn có thể nhớ.

Mở cửa ra, hắn thấy em đã tỉnh, ngồi trên giường, tay mân mê những con viền vải.

"Đáng lẽ em nên ngủ đi, Đài."

"Ngài mất quá nhiều thời gian, ngài tiên nhân Tiêu."

"Không. Đó là một khoảng thời gian hợp lý."

"Cứ như một thế kỷ vậy."

"Có lý do nào cho sự tâng bốc như vậy không?" Hắn hỏi khi đang ngồi cạnh em trên giường, trên tay là bát súp.

"Bởi vì em thích thế." Em liếc nhìn tay hắn và một nụ cười toe toét hiện trên khuôn mặt. "Súp... Hả? Nếu ngài làm rơi nó, điều đó có nghĩa là em sẽ phải dọn dẹp lại tất cả?"

"Hừm. Không thể nào. Ta sẽ không đánh rơi nó đâu."

"Em có thể." Em cười khúc khích với một cái lắc tay. "Sốt có thể khiến tay hơi run...Thật kỳ lạ..."

Cho rằng không có nhiều thức ăn, hắn cũng không quan tâm đến bất kỳ biến thể nào về cách họ sẽ phải dọn dẹp mớ hỗn độn mà người phụ nữ không thể sửa chữa chắc chắn sẽ làm ngay khi em chạm tay vào cái bát đó... Hắn đã chọn tự mình đút cho em ăn với một tiếng thở dài.

May mắn thay, Đào đã không chơi bất kỳ trò chơi khăm nào, chỉ đơn giản là cho phép mình được đút. Bát vẫn chưa hết nhưng Tiêu cho rằng ít nhất thế là đủ. Hắn để phần còn lại ở nơi khác và quay lại với em.

Phòng ngủ có một bầu không khí ảm đạm mà hắn không mong đợi. Sự hài hước của cem hôm nay thật hay thay đổi và khó đoán.

Hắn kiểm tra nhiệt độ của em một lần nữa và Đào đẩy hắn bằng gấu áo của mình. Thực sự đột ngột. Tiêu hầu như không có thời gian để phản ứng khi khuôn mặt của họ gần như va vào nhau.

"Tiêu..." Em khẽ thì thầm tên hắn. Âm thanh giống như âm nhạc khi đến tai hắn. Hắn không biết phải làm gì. Tiêu không quen bị em gọi tên mình, đặc biệt là như thế.

"Gì vậy?" Hắn hỏi.

Em kéo hắn lại gần hơn. Ngón tay cái của em xoa xương quai xanh của hắn.

Đào ôm lấy cơ thể hắn bằng chính cánh tay của em cho đến khi hắn phải dùng tay để chống xuống đệm. Em kéo cổ hắn lại gần môi mình và để lại một vệt hôn ở đó trong khi ngực hắn bắt đầu áp vào ngực em.

Hắn càng gần, em càng hôn nhiều hơn. Hắn đã không thể xử lý nó đúng cách.

Và khi cơ thể họ bị dính vào chiếc giường, hắn nhận thức được sự cương cứng mới của mình. Hắn chắc chắn em cũng vậy.

Cảm giác cự vật xuyên qua lớp vải làm tăng sự tự tin của em và Đào thì thầm:

"Em muốn ngài."

Hắn sẽ không. Hắn không thể. Không phải bây giờ. Hắn là gì? Một con nghiện?

"Không phải ở trạng thái này."

"Em sẽ không đau miễn là ngài dịu dàng..." Những ngón tay em vuốt ve lưng hắn và môi em chạm vào da hắn. "Thực ra... Nó sẽ chỉ tốt hơn thôi..."

"Me bị bệnh..." Giọng của Tiêu phát ra trầm, yếu ớt. Cảm thấy chống cự vô ích, và làn da hắn cháy bỏng trong ham muốn.

Hắn nhấc người lên giường, tay nắm chặt của em vẫn ở trên người hắn. Em đặt một tay lên chỗ phồng quần hắn trong khi tay kia siết nhẹ cánh tay hắn. Dạ xoa cảm thấy hơi ấm của đôi môi trên xương quai xanh, ngực và cổ của mình.

Dục vọng đang lớn dần trong hắn là không thể phủ nhận và không còn chỗ cho cảm giác kiềm chế. Tất cả những gì hắn nghĩ đến là em.

Hắn bấp bênh ngồi trên giường và em nhanh chóng theo sau. Tiêu gần như mất thăng bằng, và một lần nữa em lại nằm trong lòng hắn. Sức nặng của thân hình em đè lên hắn khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn bởi vì giới tính của họ chắc chắn đang chạm vào nhau qua lớp vải quần áo.

"Nếu không thể, ngài luôn có thể thô bạo. Ngài biết em thích nó mà. Em không đòi hỏi gì nhiều." Đào hôn lên cổ hắn. Cơ thể em quá ấm so với cơ thể hắn, và cự vật của hắn quá cứng.

"Ta không thể..." Hắn bỏ mặc khi em tiếp tục để lại dấu vết trên da hắn.

Những nụ hôn của em ngày càng nồng nhiệt hơn và Tiêu không chắc đó là do cơn sốt của em hay cơn mê sảng của chính hắn. Hắn sờ một bên má em nhưng chẳng có ý nghĩa gì cả. Mọi thứ đều bùng cháy vào thời điểm đó.

Hắn ta có nên cho phép chuyển đổi vai trò như vậy không? Sự đụng chạm của em khiến hắn cảm thấy thật mới lạ so với những gì hắn đã quen. Đầy sự tôn thờ và tình cảm.

Em không dám cắn như hắn. Không giống như hắn ta, người luôn để lại hàng loạt dấu vết khi nắm tay, Đào đối xử với hắn ta như một viên ngọc quý và điều đó có vẻ không phù hợp.

Hắn ta không xứng đáng. Sẽ tốt hơn nếu em làm ngược lại, nhưng hắn đã quá phân tâm để phàn nàn. Hắn nghe thấy một tiếng động hóa ra là của hắn.

"Archons..." Hắn thất vọng thốt lên.

Đó chỉ là vấn đề rời khỏi chiếc giường đó. Hắn có thể đơn giản bỏ đi và phớt lờ ý thích bất chợt của em. Tuy nhiên, nhiệm vụ đó cảm thấy bất khả thi vì tất cả đều là Đào. Đào ở trên hắn, Đào quanh hắn, Đào thở bên tai hắn. Môi em đặt trên dái tai hắn, tay đặt trên cổ hắn, nhẹ tựa lông hồng, bao bọc lấy hắn như một sự tự do không gì sánh được. Thành thật mà nói, nếu những bàn tay đó được sử dụng để bóp cổ hắn ta vào lúc đó, hắn ta thậm chí cũng sẽ không bận tâm. Hắn ta xứng đáng với nó.

Đôi mắt em gặp hắn trong sự háo hức. Chúng quá đỏ trong căn phòng thiếu sáng. Chúng liếc nhìn chính môi hắn. Của em hồng hào và mềm mại, quá dễ thu hút.

Có lẽ hắn nên quên đi nỗi sợ hãi của mình và làm điều đó, hắn nghĩ. Tuy nhiên, những giây dài mà hắn lãng phí để suy nghĩ cũng đủ để khiến em phải đối mặt với sự chán nản. Vẻ mặt luôn vui vẻ của em trở nên buồn bã, và vì vậy em tránh ánh mắt của hắn.

Hắn ta ngay lập tức bác bỏ ý tưởng của mình vì sơ hở của chủ nghĩa bi quan. Một con thú đơn thuần như hắn không bao giờ có thể bỏ rơi em ở một trạng thái khác. Ngay cả khi hắn thử vào lúc đó và mang lại nụ cười trên khuôn mặt em, nó sẽ không kéo dài. Tình cảm của em đã bị lãng phí.

Sẽ luôn kết thúc như thế này dù sớm hay muộn.

Tốt hơn là giữ như nó vốn có. Mong đợi và hy vọng chỉ có thể dẫn đến đau khổ.

Hắn định bỏ đi, giận bản thân sao quá ngu ngốc, nhưng em lại ôm lấy hắn. Giọng nói của Đào phát ra với một vết nứt.

"Làm ơn..." Em cầu xin. Và hắn ghê tởm nó lần này.

Tiêu không thể chịu được khi để em một mình.

Hắn đặt em xuống giường. Một giọt nước mắt lăn dài trên má em. Điều đó khiến hắn đau khổ, nhưng hắn giả vờ không thấy để không làm tình hình trở nên tồi tệ hơn.

Thay vào đó, hắn vùi mặt vào cổ em khi hắn lơ lửng trên người em. Hai tay hắn tuyệt vọng siết chặt eo em.

Cánh tay em đột nhiên trở nên gầy guộc, làn da nhợt nhạt, toàn thân nhỏ bé và phát sốt.

Nhưng Tiêu vẫn tiếp tục. Hắn lặng lẽ cởi quần áo của em và chính mình. Tay họ nhanh chóng đan vào nhau trên đầu và môi hắn mút lấy núm vú của em.

Đào nhắm mắt lại, và hơi thở của em nặng nề. Mọi thứ hắn làm đều giống như một lời xin lỗi. Một lời xin lỗi hối hận mà dù thế nào em cũng sẽ nhận lấy. Em sẽ nhận lấy bất cứ thứ gì hắn đưa cho, ngay cả khi em phải cầu xin. Trông em thật thảm hại.

Chẳng mấy chốc hắn lại ở trong em. Tại thời điểm này, nó là một cảm giác quen thuộc, gây nghiện. Tiêu ôm lấy em và uể oải di chuyển.

Tay họ vẫn đan vào nhau trên đệm. Hắn siết chặt em, và em siết lại. Nó không có ý nghĩa gì hết.

Em chào đón hắn trong sự háo hức. Em luôn luôn như vậy. Siết chặt đủ để khiến hắn thở hổn hển.

Đùi em ép quanh hông hắn và hai chân em mở rộng. Cảm thấy không đủ bằng cách nào đó. Hắn biết còn thiếu điều gì đó nhưng hắn sẽ phớt lờ nó bằng cách tập trung vào mọi thứ trừ đôi môi em.

Tay hắn vuốt ve cổ em, xương quai xanh, ngực và eo em. Chúng di chuyển dưới vai em, mang em lại gần hơn. Không cảm thấy đủ gần. Em sẽ mở miệng và thở hổn hển đáp lại, cau mày thích thú.

Vậy mà ánh mắt em mỗi khi nhìn vào khuôn mặt hắn đều đầy khao khát, đầy đau lòng. Khiến hắn muốn hôn nó hơn nhưng không được.

Không, hắn sẽ không. Hắn ta chắc chắn sẽ không.

Họ không yêu nhau. Không cần dấu hiệu của tình cảm đó.

Và thế là hắn làm tình với em bằng mọi cách trong suốt những cú đẩy của mình, làm việc trên em bằng chính đôi tay của mình khi hắn giữ một tốc độ bình tĩnh. Bình tĩnh đến mức đáng sợ.

"Mạnh hơn nữa..." Em nói trong khi hắn mút cổ em. Hắn cắn em để đáp trả, cảm nhận làn da nóng bỏng của em trên môi, nhưng vẫn giữ tốc độ chậm chạp đến khó chịu. Đào cào lưng đáp lại, làm em cong lưng lên.

Em đến trong khi những ngón tay của hắn xoa bóp âm vật của em và cự vật của hắn đi sâu vào trong em. Anh đi theo, lấp đầy bên trong em. Hơi thở của họ nặng nề khi họ hoàn thành trong tình trạng lộn xộn.

Hắn vén những sợi tóc đẫm mồ hôi ra khỏi mặt em, sờ má em chỉ để cảm thấy em vẫn còn quá sốt và khó thở.

Hắn bước ra bế cơ thể em đến chỗ em nằm trên giường. Chiếc gối bên cạnh em không khó điều chỉnh.

Tiêu tìm một chiếc khăn gần đó để lau nhưng em bảo hắn cứ để nguyên như vậy. Vì vậy, hắn tập trung vào việc mang khăn ướt để cố gắng ổn định nhiệt độ cho em tốt hơn.

Con người rõ ràng là kiệt sức, hơn bình thường vì bệnh tật. Hắn thấy mí mắt em từ từ khép lại, và đầu em dễ dàng gục xuống gối. Khuôn mặt của Đào đỏ bừng vì sốt, và nụ cười buồn vui lẫn lộn khi em chìm vào giấc ngủ.

"Ta xin lỗi." Hắn thì thầm, nhỏ đến mức chỉ mình có thể nghe thấy.

Rốt cuộc, có lẽ hắn nên hôn em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro