[Huyen Ao]Dai Ma Vuong 751-760

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 751:

Các ngươi căn bản không phải đối thủ!

Dịch: airplane_vn

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bác Lan Tư đang chờ chính là một câu nói này của Hàn Thạc!

Lời nói vừa dứt, Bác Lan Tư đột nhiên đằng đằng sát khí lao ra. Sát khílượn lờ xung quanh thân thể hắn, ngưng tụ thành dạng như sương mù tảnra. Sau khi sát khí ngưng tụ thành thực chất, vài luồng đột nhiên phiêudật bay đến trước mặt hai tên ở động khẩu.

Vẫn đang chuẩn bị nói lời châm chọc bọn An Ni Tháp, hai người lập tứcbị làm cho kinh sợ. Dưới sát khí đáng sợ của Bác Lan Tư, cả hai đều cảmthấy hô hấp khó khăn, thần lực trong cơ thể cũng bị ảnh hưởng; ngay cảmột nửa thực lực của ngày thường cũng không phát huy ra được.

Kiếm quang hẹp dài đột ngột xuất hiện rồi biến mất, đan xen chém xuốngtrên thân thể hai gã kia. Chỉ nghe mấy tiếng "răng rắc" từ người chúngtruyền đến, hai kẻ đó vẫn còn duy trì tư thế kinh hãi, sững sờ nhìn mấyngười Hàn Thạc.

Vài giây sau đó, chỉ nghe "ầm ầm". Hai thi thể vỡ vụn thành từng khốihuyết nhục rơi xuống. Máu đỏ tươi trào xuống, mùi máu gay mũi nồng nặctản ra bốn phương. Từng khối huyết nhục cùng với từng đoạn nội tạng vàruột trong cơ thể hai người chảy đầy đất. Quang cảnh quả thực vô cùngthê thảm!

Bác Lan Tư nhìn xuống hai thi hài không còn toàn vẹn đang phủ đầy mặtđất, trên mặt hốt nhiên hiện ra ra một nét cười nhạt vừa lòng. Dườngnhư vô cùng hưởng thụ loại cảm giác trong quá trình giết chóc, hưởngthụ loại quang cảnh máu chảy đầm đìa này.

Bác Lan Tư tu luyện Thí thần ma đạo, cùng với sự thăng tiến của ma côngsẽ trở nên càng ngày càng cực đoan, cảm thấy đối với giết người có cảmgiác trầm mê đến biến thái. Một mặt này ngay cả Hàn Thạc cũng không thểkhống chế được. Hắn hoặc là không động thủ, một khi động thủ rất khókhống chế được cảm xúc trong lòng. Tự nhiên sẽ có người chết vào tayhắn, với lại cảnh tượng sẽ không quá hài hoà. Đó cũng là lý do vì saoHàn Thạc trước tiên đã dặn hắn - Đừng làm cho đẫm máu quá.

An Ni Tháp, Đức Khoa và mấy gã Thần Vệ đội ba, thấy Bác Lan Tư mãi vẫnkhông lộ vẻ mặt gì, đứng trước cảnh máu tươi thịt nát mà còn lộ ra mộtnụ cười lạnh nhạt. Bốn gã tự nhiên đều cảm thấy sợ hãi đến sởn tóc gáy,trong lòng liên tục thầm nhủ: Gã điên. Thật sự là một gã điên! Sau nàynghìn vạn lần cũng không thể trêu chọc hắn!

Nhíu nhíu lông mày, Hàn Thạc nói:

- Dặn ngươi đừng làm đẫm máu quá mà?

Bác Lan Tư vẻ mặt đau khổ, có vẻ hơi sợ hãi quay đầu lại hướng tới Hàn Thạc khom người xá một cái rồi giải thích:

- Sư huynh. Ta đã vô cùng kiềm chế rồi!

Phất phất tay, Hàn Thạc lùi về sau vài bước nói: - Bỏ qua đi. Chúng ta chờ mấy kẻ kia trong động đi ra!

Động khẩu nồng nặc mùi máu tươi như vậy, chỉ cần trong động có ngườinhất định sẽ lập tức đi ra. Trong động quá hẹp, không thích hợp chotranh đấu dữ dội. Cho nên Hàn Thạc dự định đem chiến trường ra bênngoài này.

Mùi máu tươi nồng nặc lan vào bên trong động. Qua một lát đã có vài tênThần Vệ của Vưu Kim trở lại dò xét tình huống. Vừa thấy ruột non ruộtgià cùng với từng mẩu nội tạng vỡ vụn rải rác đầy đất, thiếu chút nữalập tức nôn thốc ra. Khi bọn hắn thấy màu sắc thần giáp dưới lòng bànchân đồng đội còn đang chảy máu đầm đìa, lập tức gào lớn vào trong động.

Bác Lan Tư khóe miệng nở ra một nụ cười gằn ác độc. Trường kiếm trong tay rung một cái, đã chuẩn bị tiếp tục động thủ.

- Chờ một chút. Chờ bọn chúng đi ra hết rồi nói! - Hàn Thạc vừa thấy Bác Lan Tư định hành động, lên tiếng ngăn lại.

- Vâng. Sư huynh! - Bác Lan Tư cung kính đứng trang nghiêm ở đàng kia,vẫn không nhúc nhích. Chỉ đưa đôi mắt nhìn chăm chú lên mấy tên ThầnVệ, như là ma thú khát máu, muốn nuốt trọng mấy người, dùng răng nanhcắn xé.

Rất nhanh, từ trong động bay ra rất nhiều Thần Vệ. Chỉ nhìn qua đã biết toàn bộ đều là Thần Vệ bên cạnh Vưu Kim.

Những người đó sau khi đi ra, nhìn thấy thảm trạng ở động khẩu, từngngười sắc mặt đều vô cùng khó coi. Trong đó cũng có vài nữ Thần Vệ,thiếu chút nữa đã nôn mửa ra, sắc mặt tái nhợt.

Nhân vật quan trọng nhất thường thì cuối cùng mới xuất hiện. Đến khitất cả các Thần Vệ đã đi ra hết, Vưu Kim của U Mạc thành mới đi ra vớivẻ mặt âm trầm. Nhìn cảnh xương tan thịt nát trước mặt, ánh mắt càng lộvẻ âm u, quát:

- Các ngươi nhất định là đến tìm chết!

- Lão già kia. Đáng chết là ngươi! Ngay cả đồ của chủ nhân ta cũng dám cướp. Con mẹ ngươi, chán sống rồi chắc!

Cát Nhĩ Bá Đặc chỉ vào Vưu Kim chửi ầm lên, nham hiểm nói:

- Nhìn mặt ngươi đã biết xui xẻo rồi. Xem chừng khó sống qua hôm nayrồi. Thức thời thì tự cắt cổ bản thân đi, đừng làm phiền lão tử đi giếtngươi nữa!

Lời nói của Cát Nhĩ Bá Đặc cực kỳ lưu loát, làm cho Hàn Thạc cũng phảiliếc mắt lại. Không ngờ mặc dù đã tới Chúng Thần đại lục, đã chết mộtlần rồi mà Hắc Long cũng không thay đổi được bản tính của hắn. Với lạixem ra, Cát Nhĩ Bá Đặc so với trước kia còn ác độc hơn một chút. Ítnhất loại lời nói này, Hàn Thạc từ trước tới giờ vẫn chưa từng nghe qua.

Trong khi Vưu Kim đang xanh cả mặt, Cát Nhĩ Bá Đặc cũng không ngừng chửi mắng, đắc ý vênh vang nói:

- Chậc chậc. Mọi người xem hắn xanh cả mặt kìa. Rõ ràng là hắn hôm nay chắc chắn toi đời rồi!

Cát Nhĩ Bá Đặc như tên thần côn chỉ vào Vưu Kim đang tức giận đến xám xanh, tiếp tục nói móc.

- Tiêu diệt tiểu tử này cho ta! - Vưu Kim rốt cuộc chịu đựng không nổi, hét lớn.

Thấy Hàn Thạc tới đây, Vưu Kim vốn đang chuẩn bị tiên lễ hậu binh. Đâungờ, Cát Nhĩ Bá Đặc một câu rồi lại một câu khắc nghiệt ác độc, với lạivẫn không có ý định ngừng lại. Trong cơn giận dữ, Vưu Kim chỉ có tiêudiệt Cát Nhĩ Bá Đặc trước rồi mới cùng Hàn Thạc bàn bạc vấn đề khu mỏ.

Vài tên Thần Vệ lập tức từ phía sau người Vưu Kim bay ra. Mấy tên nàyđã sớm nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc không vừa mắt, nhất là khi bọn hắn phát hiệnHắc Long chỉ ở cảnh giới Hạ vị thần sơ kì. Tất cả đều không thể nhịnđược nữa với sự kiêu căng ngạo mạn, cuồng vọng của Cát Nhĩ Bá Đặc. Nhưthế nào cũng không nghĩ được, một tên Hạ vị thần vì sao dám hung hăngcàn quấy như vậy?

- Hắc hắc. Một đám ngu ngốc! - Cát Nhĩ Bá Đặc cười quang quác. Đợi mộttên Trung vị thần đến gần, hắn cười sằng sặc đánh ra một quyền. Cánhtay đen như mực, trên cánh tay gân mạch từng đường như là những con rắnnhỏ kì lạ màu đen làm cánh tay hắn đầy vẻ mỹ cảm bạo lực.

Chỉ nghe "ầm" một tiếng. Gã Thần Vệ đầu tiên với thực lực Trung vị thầnsơ kỳ đang nhằm phía Cát Nhĩ Bá Đặc lao đến, cả người lẫn thần khítrong tay bị Hắc Long đánh bay trở về. Gia hoả này vẫn không để Cát NhĩBá Đặc trong mắt, còn chưa kịp biểu lộ ra thực lực chân chính của bảnthân đã bị trọng thương rồi.

Huyết Linh trong mắt lệ mang lóe lên rồi đột ngột biến mất. Hai tròngmắt màu đỏ thẫm liếc mắt vào người kia. Gã bị Cát Nhĩ Bá Đặc đánh trọngthương đột nhiên cảm thấy một luồng lực lượng từ đôi mắt Huyết Linhchạy vào thân thể hắn. Sau một khắc, hắn chợt phát hiện máu tươi trongcơ thể như không còn khống chế được, bắt đầu từ miệng mũi, hai mắt, lỗtai, "tiểu huynh đệ", hậu môn chảy ra.

- A a! - Trên thân thể gã kia chỗ nào cử động đều tràn ra từng luồngmáu tươi. Hắn chịu đựng không nổi loại cảm giác tiến gần với tử vongnày vội vã hô to gọi nhỏ lên.

Hai tròng mắt đỏ thẫm của Huyết Linh hồng quang đại thịnh, khóe miệng lộ ra một nét cười nhạt thoả mãn.

Sát khí ngút trời đột nhiên trùng trùng nổi lên. Bác Lan Tư trên mặtđầy nét điên cuồng dữ tợn khát máu, thanh phi kiếm trong tay đã đượcHàn Thạc luyện chế toả ra kiếm quang lạnh lẽo. Vài tên Thần Vệ nhằmphía Cát Nhĩ Bá Đặc lao tới hoảng hốt lo sợ thối lui. Chúng lui lạikhông kịp, trước ngực đã xuất hiện vết máu. Máu tươi chảy ra đẫm cả rathần giáp.

- Sao lại thế này. Sao lại thế này? Máu tươi trong cơ thể ta khôngkhống chế được nữa rồi! - Trên mặt đất, gã kia vẫn còn sợ hãi rít lên,âm thanh càng ngày càng suy yếu. Cùng với việc mất máu quá nhiều, sắcmặt hắn càng lúc càng tái nhợt, cũng không còn một tia huyết sắc nào.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, thân thể của hắn dần dần khôquắt. Máu và hơi nước tựa hồ cũng bị rút kiệt. Cuối cùng toàn thân corút uốn khúc một hồi, rồi như là một đoạn củi khô cứng ngắc đổ xuống.

Bốn người bọn An Ni Tháp vốn định trợ giúp Cát Nhĩ Bá Đặc đối địch, sắcmặt mỗi người đều sợ hãi. Thực lực của Bác Lan Tư bọn họ đã rõ ràng.Còn Cát Nhĩ Bá Đặc và Huyết Linh bởi vì trước đây chưa từng rời khỏiThiên Cơ dược tề, bọn họ căn bản không biết hai người cũng có thực lựckhoa trương như vậy.

Mắt thấy Cát Nhĩ Bá Đặc chỉ là Hạ vị thần sơ kì vậy mà một quyền đánhcho một kẻ cao hơn một bậc trọng thương. Còn có Huyết Linh với conngươi đỏ thẫm lóe lên làm cái tên kia toàn thân máu không ngừng chảytràn ra. Bọn họ đã bị biểu hiện của hai người làm cho kinh ngạc quá rồi!

Quái vật! Thiên Cơ dược tề toàn là quái vật! Một gã Bác Lan Tư đã đủlàm cho người ta sợ hãi rồi. Không nghĩ tới gã thiếu niên hai tròng mắtđỏ thẫm kia càng thêm quỷ dị. Hai tròng mắt huyết quang vừa lóe lên, kẻđịch máu đã chảy thành dòng. Quá kì lạ rồi! An Ni Tháp và ba người đềukinh hô ở trong lòng.

Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc, ba người ra tay lập tức chấnnhiếp Thần Vệ bên Vưu Kim. Vưu Kim sắc mặt càng thêm khó coi, hắn cũngkhông ngờ rằng bên cạnh Hàn Thạc lại có mấy tên kỳ quái như vậy. Hắnđối với lực lượng áo nghĩa do Huyết Linh, Bác Lan Tư tu luyện hoàn toànkhông biết gì cả. Kẻ duy nhất có thể nhìn ra là Cát Nhĩ Bá Đặc lại chỉmột quyền đánh cho một Thần Vệ bị trọng thương. Hắn bắt đầu đã cảm thấynhìn không thấu rồi.

Bởi vậy, Vưu Kim cũng không dám lập tức hành động thiếu suy nghĩ nữa.

- Đều cút ra khỏi cái sơn động này cho ta. Từ hôm nay trở đi, tất cả nơi này đều thuộc Ám Ảnh Thành Hàn gia!

Cát Nhĩ Bá Đặc lại bắt đầu vênh vang đắc ý, chỉ vào Vưu Kim khinh thường nói:

- Các ngươi căn bản không phải đối thủ!

- Giết tên ngạo mạn này cho ta!

Vưu Kim giận dữ, quát:

- Tiểu đội hai, ba cùng động thủ. Bất kể xảy ra chuyện gì, đều do ta chịu trách nhiệm!

Những Thần Vệ phía sau Vưu Kim bỗng chốc xông tới. Chúng đều nháy mắtra dấu với nhau. Mười tên đánh về phía Cát Nhĩ Bá Đặc. Mười tên đánh vềphía Bác Lan Tư. Còn có mười tên đánh về phía Huyết Linh.

Thực lực của ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc, Hàn Thạcvừa mới quan sát xong đã có nhận định. Trong đó Huyết Linh thực lực caonhất, phỏng chừng có thực lực Trung vị thần trung kỳ. Bác Lan Tư và CátNhĩ Bá Đặc hơi thấp hơn một chút, dựa vào lực lượng bản thân mà nói thìcó thực lực Trung vị thần sơ kỳ.

Huyết Linh, Bác Lan Tư bởi vì một người hiểu được khống chế máu huyếttrong cơ thể, một người có thể lợi dụng sát khí làm kinh sợ ở kẻ địchnên thực lực so với người cùng cấp bậc đều cao hơn một chút. Một chọimột mà nói, Hàn Thạc tin tưởng ba người đều có thể tiêu diệt đối thủcùng cấp bậc. Nhưng mà nếu mười người cùng tiến đến như vậy, hắn biếtba người đã vô cùng nguy hiểm rồi.

Dù sao, Thần Vệ bên cạnh Vưu Kim đều là Trung vị thần!

Mắt thấy ba người vẻ mặt ngưng trọng, Hàn Thạc nhếch mép cười. Tâm thầnkhẽ động một chút, mười bảy phi kiếm đột nhiên từ trong cơ thể bay ra.Mỗi thanh đều mạnh mẽ cực kỳ, mang theo tiếng rít chói tai chuyển độngmột vòng ở trên đỉnh đầu mọi người. Lập tức từng tiếng kêu thê lươngthảm thiết vang lên không dứt bên tai.

Từng thân thể đột nhiên rơi xuống. Sau khi rơi xuống đất toàn bộ đều bịchia năm xẻ bảy. Huyết nhục mơ hồ! Trong nháy mắt tất cả xác chết đềubị hòa tan thành máu thịt. Ngay cả một mẩu xương cốt hay một miếng thịtvụn cũng không còn.

Hai mươi mấy Thần Vệ tinh nhuệ đi theo Vưu Kim nam chinh bắc chiến đềuđã biến thành một vũng máu loãng thấm vào lòng đất, không để lại mộtchút dấu vết nào.

Bốn người An Ni Tháp trước luôn luôn không rõ ba tên hung thần HuyếtLinh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc này vì sao có thể ngoan ngoãn với HànThạc như vậy. Lần này, rốt cuộc cũng hiểu ra rồi!

Hàn Thạc trên mặt bây giờ vẫn treo nụ cười ôn hòa. Chỉ là nét ôn hoàtrong ngày thường này, hiện tại trong mắt đám An Ni Tháp đột nhiên cómột luồng ý vị hung tàn dữ tợn không nói nên lời!

- Vưu Kim. Mang người của ngươi cút ra khỏi nơi này! Năng lượng khoángthạch đã khai thác đều lưu lại cho ta. Từ hôm nay trở đi, cả khu mỏthuộc về Ám Ảnh thành Hàn gia! - Sau khi xuất thủ, Hàn Thạc vẫn bìnhtĩnh thong dong, cười tủm tỉm nói với Vưu Kim.

- Ngươi. Ngươi dám giết ngay cả hai mươi mấy người của ta? - Vưu Kimtoàn thân run rẩy. Mắt thấy hai mươi mấy thủ hạ tinh nhuệ đã phải vấtvả bồi dưỡng nay ngay cả xương cốt cặn bã đều không còn. Trong lòng hắnsự phẫn nộ đã vượt qua nỗi sợ hãi đối với Hàn Thạc rồi, lúc này rít lên.

Lắc đầu thở dài, Hàn Thạc nhẹ nhàng nói:

- Không thức thời. Cái này khó rồi!

Lời vừa nói ra, mười bảy thanh phi kiếm vẫn đang ngừng ở trên hư khôngnhằm thẳng hướng những kẻ còn lại lao đi. Từng tiếng kêu thét phá vỡbầu trời, ngoài Vưu Kim ra, tất cả Thần Vệ đều bị chém chết, biến thànhtừng bãi máu loãng!

Đỉnh Linh đột nhiên từ trong cơ thể Hàn Thạc bay ra, giữa mùi máu tươinồng phóng lên bầu trời nơi xảy ra thảm án lượn vài vòng, thu hết từngthần hồn còn chưa tiêu tan ở trong trời đất.

- Ngươi. Ngươi?

Vưu Kim chỉ vào Hàn Thạc, tâm tình dường như không khống chế được nói:

- Ta liều mạng với ngươi!

Mười bảy thanh phi kiếm bỗng chốc bắn về phía Vưu Kim. Nụ cười trên mặtHàn Thạc dần dần lạnh hẳn. Con mắt từ từ nhắm lại, lấy thần thức khởiđộng A Tị Đồ Thần kiếm trận. Mười bảy phi kiếm như là mười bảy tàn ảnh,ở trên hư không hình thành từng đồ án huyền ảo phức tạp. Trong từng hồiâm phong, sát khí phóng thẳng lên cao, giống như là mười tám tầng địangục.

Vưu Kim chính là cao thủ Thượng vị thần trung kỳ. Một kẻ như vậy đặt ởbất luận nơi nào cũng đều là cường giả. Hàn Thạc không thể không sửdụng A Tị Đồ Thần kiếm trận. Thần thức ngự động kiếm trận. Từng đườngkiếm quang tung hoành đan chéo, đảo loạn thần chi lĩnh vực Vưu Kim đangcố gắng phóng ra, khiến cho hắn căn bản không thể mượn được bao nhiêuthiên địa nguyên tố.

Lúc trước, vào khi Hàn Thạc đi ra khỏi sơn cốc, Đỉnh Linh từng nói A TịĐồ Thần kiếm trận mà đại thành, Hàn Thạc không mượn lực lượng của nócũng có thể giết chết cao thủ Thượng vị thần sơ kỳ. Hôm nay, sau khithử qua uy lực kiếm trận, Hàn Thạc càng chắc chắn Đỉnh Linh không phảinói quá.

Chỉ là, Vưu Kim là cao thủ Thượng vị thần trung kỳ. Mặc dù ở trong A TịĐồ Thần kiếm trận hắn cũng không có sức đánh trả, tuy nhiên xem ra còncó thể nỗ lực chống đỡ hồi lâu. Hàn Thạc nếu như muốn giết hắn cũng cầnphải chút chi phí!

- Đỉnh Linh quay về! - Hàn Thạc không hề muốn lãng phí thực lực ở trênngười Vưu Kim. Tâm thần động một chút, Đỉnh Linh đã thu thập xong xuôithần hồn bay lại vào trong cơ thể Hàn Thạc. Lực lượng của nó trong nháymắt quán chú vào trong cơ thể hắn. A Tị Đồ Thần kiếm trận, thức thứnhất A Tị đích ngục (Ngục A Tì) lúc này mới có thể thúc động.

Ngục A Tì vừa xuất, kiếm quang tung hoành bay vút ngưng tụ thành thựcchất. Âm phong, sát khí mãnh liệt lên gấp mười lần. Từng đạo lực lượngkỳ dị trong kiếm trận bắt đầu phá hủy tầng tầng lớp lớp phòng ngự kếtgiới của Vưu Kim. Chỉ nghe một tiếng gào thét thê lương bi thảm vanglên. Xương thịt Vưu Kim bắn loạn ra đầy trời.

- Thượng vị thần thần hồn. Ha ha. Thật tốt quá. Ta cuối cùng có thểluyện chế ma đầu cao cấp nhất rồi! - Đỉnh Linh hô to gọi nhỏ, so vớinhững ngày qua đã hoạt bát lên rất nhiều. Hắn lập tức từ trong cơ thểHàn Thạc bay ra, lao thẳng tới chỗ Thượng vị thần thần hồn còn chưa tanđi của Vưu Kim!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 752:

Xin lỗi, ngươi nói đã muộn rồi!

Dịch: airplane_vn

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Đoàn người Vưu Kim của U Mạc thành không một ai có thể thoát khỏi độc thủ của Hàn Thạc. Toàn bộ đều mất mạng tại động khẩu.

Phía bên trong động khẩu mùi máu tươi nồng nặc. Đỉnh Linh bay vòngkhông ngừng chung quanh, hấp thu thần hồn của Thượng vị thần trung kỳVưu Kim. Mà thần hồn của đám Thần Vệ kia cũng không có người nào thoátkhỏi tác dụng của Đỉnh Linh, tất cả đều bị hút vào bên trong Vạn Mađỉnh.

Dựa theo lời của Đỉnh Linh, chỉ có thần hồn của Thượng vị thần mới cóthể luyện chế thành cấp bậc tối cao Linh Ma. Linh Ma là loại có đẳngcấp cao nhất, uy lực càng mạnh mẽ, càng có thể tạo cho Đỉnh Linh thêmnhiều lực lượng. Từ khi Ma Tôn tiêu vong, ma đầu trong Vạn Ma đỉnh cũngđã tổn hao rất nhiều. Mãi cho đến tận bây giờ, bên trong Vạn Ma đỉnhcũng không sinh ra được thêm một ma đầu có đẳng cấp cao nhất nào. Lầnnày hấp thụ được thần hồn của Vưu Kim, trong Vạn Ma đỉnh cuối cùng lạicó Linh Ma mới hình thành.

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cả động khẩu nhuốm máu. Những kẻdo mười bảy phi kiếm của Hàn Thạc giết chết liền biến thành máu loãng.Còn thi hài bị Bác Lan Tư giết chết thì nằm rải rác khắp nơi. Quả thậtkhiến cho tình cảnh nơi này vô cùng thê thảm.

An Ni Tháp cùng với Đức Khoa, bốn Thần Vệ của đội ba sắc mặt ngơ ngác. Dường như trong lúc nhất thời vẫn chưa thể tỉnh lại.

- An Ni Tháp! Ngoài Vưu Kim ra, các ngươi không phải còn gặp được địchnhân từ Ám Linh thành sao? Còn suy nghĩ cái gì vậy? Dẫn đường đi! - BácLan Tư liếc mắt nhìn An Ni Tháp quát khẽ.

Cho đến tận lúc này An Ni Tháp dường như mới tỉnh táo lại. Chỉ thấy hắn trong bộ dạng sợ hãi, hoảng hốt nhìn Hàn Thạc hỏi:

- Bố Lai Ân đại nhân! Ngài, ngài giết Vưu Kim rồi?

- Có vấn đề gì sao? - Hàn Thạc cười thoải mái, ung dung hỏi.

- Bố Lai Ân đại nhân, bảy tòa thành lớn tại Hắc Ám thần vực mặc dù ámđấu không ngừng, nhưng mà thông thường sẽ không giết chết Thần Vệtrưởng của đối phương. Một khi có Thần Vệ trưởng tử vong thì cũng khôngcòn là một chuyện nhỏ nữa rồi. Vưu Kim chính là một trong số các ThầnVệ trưởng tại U Mạc thành, hắn bây giờ chết ở chỗ này, thành chủ U Mạcthành nhất định sẽ hỏi đến đó! - An Ni Tháp sốt ruột nói. Chiến đấugiữa các thành cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ ngừng. Nhưng bởi vìthực lực của Thần Vệ trưởng quá siêu phàm nên cơ bản chưa bao giờ xuấthiện tình huống Thần Vệ trưởng mất mạng.

Thần Vệ trưởng là một trụ cột vững vàng của một thành thị. Một khi cóThần Vệ trưởng bỏ mình, việc này rất có thể làm cho thành chủ của đốiphương giận đến tím mặt, thậm chí còn có thể dẫn đến hai thành khaichiến với nhau. Cho nên Vưu Kim vừa chết, An Ni Tháp lập tức rất sợhãi, liên tưởng ngay đến những hậu quả nghiêm trọng của việc này.

- Không sao. Ta sẽ báo cáo lại cho thành chủ đại nhân! - Hàn Thạc bâygiờ thực lực bạo tăng, căn bản sẽ không vì chuyện này mà bận tâm!

An Ni Tháp nghe Hàn Thạc nói như vậy, trong lòng lại hơi nơm nớp lo sợ.Nghĩ tới thái độ ác liệt của hắn đối với Hàn Thạc tại Ám Ảnh Thành khitrước, An Ni Tháp không khỏi có cảm giác lạnh toát cả sống lưng. Thầmkêu may mắn, mình và hắn cuối cùng đã trở thành bằng hữu, nếu không thìmình ngay cả đến chết như thế nào, phỏng chừng cũng không biết. Đâythật sự là một kẻ tàn nhẫn, giết người không chớp mắt! Trước kia ẩntàng kín như vậy, nhưng một khi bộc phát thực sự quá khủng bố!

- Đại nhân, xin hãy đi theo ta. Địch nhân đến từ Ám Linh thành cũng làmột Thần Vệ trưởng. Bọn chúng cũng đã giết chết hai người của chúng ta!- Đức Khoa trái lại so với An Ni Tháp lớn gan hơn rất nhiều, mạnh dạntiến lên trước, dẫn đường cho Hàn Thạc.

Đi được nửa đường, Đức Khoa giải thích cho Hàn Thạc một chút nữa. Hóara Ám Linh thành là thành đầu tiên đến được tới khu mỏ, sau khi tớiđược đây bọn họ liền ngăn cấm không cho bất luận kẻ nào tiến lại gần.Khi mấy người An Ni Tháp tới thăm dò thì bị phát hiện tung tích, chonên mới bị người Ám Linh thành đuổi giết ra ngoài.

Sau đó Vưu Kim mang Thần Vệ từ U Mạc thành tới. Người của Ám Linh thànhvừa nhìn thấy quân đội của Vưu Kim liền xảy ra xung đột. Song thực lựchai bên là ngang ngửa nhau. Sau đó, người của Ám Linh thành chủ độnglui bước, chiếm cứ vài mỏ lớn nhất, còn lại thì bỏ qua không để ý tới,mặc cho bọn Vưu Kim tự tìm lấy khu vực khai thác.

Thần Vệ trưởng của Ám Linh thành tên là Cát La Phí, có thực lực tươngđương với Vưu Kim, cũng là một Thượng vị thần trung kỳ, tu luyện HủyDiệt lực lượng.

Nhờ có Đức Khoa dẫn đường, đoàn người rất nhanh đến được vị trí trungtâm của khu mỏ. Chung quanh có rất nhiều động âm u sâu không thấy đáy.Trước mỗi cửa động đều có vài tên Thần vệ từ Ám Linh thành đứng trôngcoi.

- Bố Lai Ân đại nhân, Thần Vệ trưởng của Ám Linh thành, Cát La Phí hẳnlà trông chừng ở cái động lớn nhất kia! - Sau khi trở lại, Đức Khoa chỉchỉ vào một cái động lớn nhất cho Hàn Thạc.

- Nơi này đã thuộc về Ám Linh thành. Các ngươi tới nơi khác mở khoángtrường đi, đừng ép chúng ta phải động thủ! - Một tên Thần Vệ của ÁmLinh thành đang đứng ở động khẩu lạnh lùng nhìn đoàn người của Hàn Thạckiêu căng nói.

- Bác Lan Tư, Huyết Linh! Giết vài người cho bọn hắn nhìn thấy một chútmàu sắc đi! - Hàn Thạc cũng không nói nhiều, mỉm cười quay lại hạ lệnhcho Bác Lan Tư và Huyết Linh.

Ám Linh thành đã giết chết mấy người đội ba. Điều này nói rõ bọn họ ỷvào thực lực cường đại của bản thân động thủ. Bởi vậy, Hàn Thạc sẽkhông khách khí. Thông qua giết người, Bác Lan Tư có thể đề cao sát khícủa bản thân. Huyết Linh cũng có thể giành thêm năng lượng mới từ máuhuyết của đối phương. Còn Hàn Thạc lại có thể thu hoạch thần hồn. Đốivới ba người tu luyện ma công bọn họ, giết người có lợi mà vô hại.Huống chi đối phương đã gây hấn trước, thì tất nhiên Hàn Thạc sẽ khôngkhách sáo.

Khi tiếng nói của Hàn Thạc vừa dứt, Bác Lan Tư, Huyết Linh liền độtngột tiến hành công kích tới hai gã Thần Vệ Ám Linh thành đang đứngtrước cửa động khẩu. Huyết Linh trong tay kéo theo một sợi tơ máu, haitròng mắt đỏ thẫm, tà dị nhìn chòng chọc vào con mắt của hai gã ThầnVệ. Hai cặp mắt của Thần Vệ và Huyết Linh vừa giao nhau, bọn chúng liềnlập tức cảm ứng được trong máu tươi cơ thể mình bỗng nhiên sôi sục.

Bác Lan Tư lúc này đã sớm ra tay giết chóc. Phi kiếm hẹp dài trong tayhắn lóe lên ánh sáng, từng đường kiếm quang đan xen ụp xuống cơ thể haigã Thần Vệ. "Ken két", hai tên liền bị chém rời ra. Thịt nát cùng vớimáu tươi văng xuống tung tóe phun trào khắp nơi.

Mấy Thần Vệ đang canh giữ các động khẩu gần đó còn chưa kịp xuất thủ trợ giúp thì thảm án đã xảy ra.

Mấy tên vừa thấy trước động khẩu máu chảy thành sông, tức thì rú lênthe thé, cấp báo cho Cát La Phí ở trong động. Bọn họ đã nhìn ra sự đángsợ của Bác Lan Tư và Huyết Linh. Mắt thấy đối phương dường như còn cómột đầu lĩnh là Hàn Thạc còn chưa động thủ, từng tên đều không dám lơlà. Sau tiếng rú báo động bọn chúng như gặp phải đại địch, cẩn thận đềphòng Huyết Linh và Bác Lan Tư tiếp tục động thủ.

Chỉ trong chốc lát, ba mươi bảy Thần Vệ cùng với Thần Vệ trưởng Cát LaPhí từ trong động đã đi ra ngoài. Bọn chúng mỗi người đều mặc quần áođen sẫm, xem ra vừa mới đang khai thác năng lượng tinh thạch, sau khinghe được tiếng báo động truyền liền vội vội vàng vàng chạy ra.

- Chuyện gì thế? - Cát La Phí vẻ mặt như có khói mù che phủ, nhìn vếtmáu tươi dưới chân với vẻ cực kỳ phẫn nộ. Cát La Phí tường phương phi,vóc người mập mạp, duy chỉ có hai con mắt lấp lánh tinh quang. Lúc này,cặp mắt sáng quắc của hắn đang nhìn chăm chú vào Hàn Thạc đang đứngbình tĩnh ở giữa.

- Từ hôm nay trở đi. Khu mỏ này thuộc về Ám Ảnh Thành Hàn gia!

Cát Nhĩ Bá Đặc đứng ra ngạo mạn liếc mắt nhìn Cát La Phí nói:

- Vưu Kim không thức thời đã bị chủ nhân ta tiêu diệt. Các ngươi nếunhư không muốn đến hài cốt cũng không còn thì nên sớm rời đi!

- Ám Ảnh Thành Hàn gia?

Cát La Phí nhíu mày rồi rất nhanh lạnh lùng nói:

- Ta chỉ biết trong Ám Ảnh Thành có gia tộc Tái Nhân Đặc, Lai Phất Tư,Kim Sâm, Cơ Tát, Bố Lặc. Từ khi nào lại xuất hiện một Hàn gia nữa chứ?

- Ít nói nhảm thôi! Lưu lại năng lượng tinh thạch đã khai thác được rồi cút nhanh khỏi nơi này cho ta!

Cát Nhĩ Bá Đặc ngang ngược, chỉ chỉ Cát La Phí nói:

- Nếu chậm thì đừng mong rời đi!

Cát La Phí xem ra so với Vưu Kim thì khó đối phó hơn một chút. Đối mặtvới sự xúc phạm như vậy của Cát Nhĩ Bá Đặc vậy mà vẫn chưa tức giận,mặt núng nính nói:

- Không biểu hiện đủ thực lực lại muốn chúng ta rút đi. Đâu có dễ dàng như vậy chứ?

Trong khi nói chuyện, Cát La Phí nhìn thẳng vào Hàn Thạc. Hắn đã sớm nhận ra ai mới là thủ lĩnh của nhóm người này.

Trước cái nhìn khiêu khích của Cát La Phí, Hàn Thạc mỉm cười nói:

- Vậy thì đều không chạy được rồi!

Lời vừa dứt, mười bảy phi kiếm lần thứ hai được sử dụng đến, kéo theotừng trận âm phong rít lên liên tục, đánh thẳng tới bọn Thần Vệ đangcăm giận gườm họ. Mười bảy phi kiếm bản thân sắc bén vô cùng, lại thêmcó chứa lực ăn mòn khủng bố và hàn độc, dưới sự khống chế tuyệt diệucủa Hàn Thạc biến thành đạo đạo tàn ảnh xé rách bầu trời, nhắm vào cơthể của các Thần Vệ mà vút qua. Tất cả các Thần Vệ bị phi kiếm đánhtrúng, máu thịt bị ăn mòn nhanh chóng hóa thành nước, chỉ trong nháymắt liền trở thành máu loãng.

Cát La Phí quá hoảng sợ, bị các thanh phi kiếm ác độc của Hàn Thạc dọacho đến khiếp người. Chỉ thấy trong hai tròng mắt chợt lóe lên ánhsáng, lập tức quát to:

- Dừng tay! Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức!

Trên mặt vẫn mang nụ cười ôn hòa. Hàn Thạc nói khẽ:

- Xin lỗi. Ngươi nói quá muộn rồi!

Mười bảy phi kiếm chợt chụp xuống Cát La Phí, lực lượng của Đỉnh Linhbỗng chốc tràn vào trong cơ thể Hàn Thạc. Thức thứ nhất của A Tị ĐồThần kiếm trận, A Tị Đích Ngục (ngục A Tì, theo đạo Phật) xuất ra. Cảnhtượng của Tu La địa ngục bỗng chốc nuốt lấy Cát La Phí. Cảm thụ đượckinh mạch trong cơ thể có cảm giác như bị kim châm, Hàn Thạc dùng thầnthức điều khiển kiếm trận đâm vào người Cát La Phí có thực lực ngangVưu Kim như tổ ong.

Trong khi phi kiếm hình thành chiêu A Tị Đích Ngục, người ngoài chỉ cònthấy vũ điệu của phi kiếm. Cả khu vực công kích không khí biến thànhmột mảnh đen sẫm, căn bản không biết tình cảnh bên trong đến tột cùnglà như thế nào.

Đột nhiên, Hàn Thạc nhoáng lên, bỗng chốc nhào vào trong khu vực của ATị Đích Ngục. Nhờ chiêu thức này che dấu, hắn tiến đến phía sau ngườiCát La Phí vẫn còn đang thoi thóp do mình cố gắng khống chế. Hủy Diệthệ thân ngoại háo thân từ trong Vạn Ma đỉnh bay ra, bắt đầu thôn phệHủy Diệt thần lực còn lại của Cát La Phí.

Cát La Phí tu luyện Hủy Diệt lực lượng, dưới sự tấn công của A Tị ĐồThần kiếm trận, thần lực đã tiêu hao bảy tám phần. Nhưng vì hắn làThượng vị thần trung kỳ, thêm vào Hàn Thạc đã tận lực khống chế độ chặtchẽ và chính xác của phi kiếm; cho nên phi kiếm chỉ lưu lại vài lỗ hổngở trên cơ thể hắn. Lực ăn mòn mãnh liệt kia bị lực lượng thần lực trêncơ thể hắn chống lại nên trong chốc lát cũng chưa lan hết toàn thânhắn.

Trước khi Cát La Phí chết, Hàn Thạc nhân cơ hội tiến vào, hấp thu lượngHủy Diệt thần lực còn lại trong cơ thể hắn. Cát La Phí chính là mộtThượng vị thần, mặc dù bây giờ chỉ còn lại một bộ phận rất ít thần lực,nhưng cũng đã đủ khiến cho Hủy Diệt hệ thân ngoại hóa thân của Hàn Thạcthu được lợi ích tương đối.

Dần dần, thần lực của Cát La Phí hoàn toàn bị thôn phệ. Cơ thể hắn cũngkhông thể chống lại lực lượng ăn mòn của phi kiếm và cũng bị biến thànhmột bãi máu loãng trong A Tị Đích Ngục. Không gian giới chỉ của hắncũng bị Hàn Thạc tiện tay thu lấy.

Mười bảy phi kiếm thu về trong cơ thể, Đỉnh Linh lập tức bay ra, kêu to"oa oa" rồi thu thần hồn Thượng vị thần của Cát La Phí vào. Sau đó bayvòng quanh bốn phía, hút hết thần hồn của những kẻ đã bị Hàn Thạc giếtchết trước đó vào trong đỉnh. Còn có vài tên Thần Vệ của Ám Linh thành,dưới sự truy sát của Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc đang chạyloạn khắp nơi nhưng xem ra cũng sống được bao lâu nữa.

Hàn Thạc không tự thân ra tay đuổi giết bọn đó mà để cho Huyết Linh,Cát Nhĩ Bá Đặc thực hiện việc này. Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc không thểso được với Bác Lan Tư, kinh nghiệm trong phương diện săn giết còn quáít. Nhưng vì muốn sau này hai người có thể gánh vác thêm trách nhiệm,Hàn Thạc nhất định phải nhanh chóng rèn luyện bọn họ.

Có ma đầu nhìn chăm chú vào tung tích của mấy người kia, còn có lão sátthủ Bác Lan Tư ở bên cạnh trợ giúp, Hàn Thạc hoàn toàn tin tưởng mấyngười Thần Vệ của Ám Linh thành đừng hòng có thể chạy thoát được lấymột người.

- Đại... Đại nhân. Ngài thật là làm cho người ta chấn kinh rồi! - Đức Khoa sùng bái nhìn Hàn Thạc, hô nhẹ.

An Ni Tháp có vẻ khá sợ hãi, buồn rười rượi nói với Hàn Thạc:

- Bố Lai Ân đại nhân. Cát La Phí của Ám Linh thành cũng là Thần Vệtrưởng. Bây giờ tới hai Thần Vệ trưởng chết ở trong tay ngài. Hai thànhchủ bên đó nhất định sẽ không bỏ qua đâu!

- Bỏ qua chuyện gì?

Hàn Thạc với vẻ mặt vô tội, hắc hắc cười quái dị nói:

- Rõ ràng là Vưu Kim và Cát La Phí vì tranh đoạt quyền kiểm soát khu mỏnên ra tay tàn sát lẫn nhau, đồng quy vu tận ở đây. Khi chúng ta tớithì bi kịch đã xảy ra rồi, làm gì gây ra chuyện đâu!

- Rõ ràng là?

An Ni Tháp thấy Hàn Thạc nói dối không chớp mắt như vậy, chỉ vào hắn hônhỏ. Nhưng bỗng nhiên vẻ mặt An Ni Tháp chấn động, dường như nghĩ tớiđiều gì, rồi tức khắc cười hắc hắc, bái phục nói:

- Đại nhân sáng suốt!

- Chỉ cần U Mạc thành và Ám Linh thành không còn một tên nào còn sốngđi ra. Chúng ta nói cái gì thì chính là thế ấy. Bất kể hai tên thànhchủ có tin hay không, không có chứng cớ, chúng ta thà chết không thừanhận, bọn họ đích thực không làm được gì chúng ta cả!

Đức Khoa cũng lộ vẻ kính nể, nói xong rồi tiếp tục hỏi:

- Đại nhân. Mấy tên gia hỏa đang chạy trốn kia, liệu có thể thoát được hay không?

- Yên tâm đi. Do lão sát thủ Bác Lan Tư đứng ra đảm nhiệm tất nhiên sẽ không một ai sống sót!

Hàn Thạc mỉm cười, do dự một chút rồi mới mở miệng nói:

- Việc hôm nay, ta hy vọng mấy vị cũng có thể giữ bí mật. Cho dù là đốivới Hắc Thiên đại nhân và Thành chủ đại nhân, chúng ta cũng phải thốngnhất lý do. Nếu không, một khi lời nói không khớp làm lộ ra, mọi ngườiai cũng sẽ có phiền toái cả!

An Ni Tháp và đám Đức Khoa nghe Hàn Thạc nói như vậy đều ào ào vỗ ngực cam đoan. An Ni Tháp tiếp:

- Xin đại nhân cứ yên tâm. Chuyện này chúng ta nhất thiết sẽ thống nhấtlời nói với tất cả anh em. Hắc hắc, tuy nhiên ta nghĩ dưới suy nghĩsáng suốt của thành chủ đại nhân chắc hẳn ngài cũng sẽ có thể đoán ramột chút!

- Vậy thì không tính rồi. Chỉ cần mấy người chúng ta không tiết lộ là được!

Đức Khoa cười nói. Trải qua chuyện lần này, bọn họ đối với Hàn Thạc vừakính vừa sợ. So với người đã dẫn dắt bọn họ nhiều năm là Hắc Thiên còncó phần tin phục hơn. Hơn nữa trong chuyện này cũng có phần tham giacủa bọn họ nên tất nhiên sẽ phải vì lợi ích của bản thân mà quyết địnhcho tốt.

- Các ngươi cẩn thận gỡ các không gian giới chỉ kia xuống. Bọn chúngnhất định đã khai thác được không ít năng lượng tinh thạch. Những nănglượng tinh thạch này đều là của chúng ta, cũng không thể dễ dàng để lạicho chúng được! - Hàn Thạc dặn dò bốn người An Ni Tháp.

Những tên bị Hàn Thạc giết chết, cơ thể liền biến thành máu loãng thấmvào trong đất, chỉ có thần khí kim loại và không gian giới chỉ là lưulại. Việc thu nhặt chúng chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không có vấnđề. Còn những kẻ bị Huyết Linh, Bác Lan Tư giết chết mặc dù thảm trạngnhư nhau, nhưng lại không cần lo lắng sẽ bị ăn mòn cho nên cũng khôngphải là vấn đề.

Trong khi bốn người An Ni Tháp đi thu thập chiến lợi phẩm cho Hàn Thạc,thì Bác Lan Tư đã trở về trước. Hắn hướng về phía Hàn Thạc cúi ngườihành lễ, thấp giọng nói:

- Sư huynh. Toàn bộ đã giải quyết xong!

Hàn Thạc gật gật đầu, mỉm cười không nói. Hắn đối với kết quả của chuyến đi này rất vừa lòng.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 753:

Ám Ảnh thành Hàn gia!

Dịch: airplane_vn

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Vưu Kim, Cát La Phí, hai Thần Vệ trưởng và các Thần Vệcấp dưới đều chết trong tay bốn người phía Hàn Thạc. An Ni Tháp và mấyngười còn lại phụ trách thu thập các chiến lợi phẩm cùng thống kê. Sauđại khái khoảng nửa ngày, bọn họ đã hoàn tất công việc.

Năng lượng tinh thạch lớn nhỏ hơn năm nghìn khối, các loại thần khí,thần giáp hơn bảy mươi cái. Từ Vưu Kim và Cát La Phí đều thu được mộtkiện Thượng vị thần khí. Tổng giá trị tạm thời không ước lượng được.Nhưng phỏng đoán sơ sơ thì những vật phẩm này sẽ có tổng giá trị khôngthấp hơn hai trăm vạn hắc kim tệ.

Quan trọng nhất là cả khu mỏ này xem như đã bị Hàn Thạc chiếm cứ được.Vưu Kim, Cát La Phí mới khai thác được vài ngày, căn bản không có khảnăng khai thác được bao nhiêu năng lượng tinh thạch trong mỏ. Cả mộtkhu mỏ, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu năng lượng tinh thạch quả thựckhông thể phỏng đoán chính xác được. Tổng giá trị tối thiểu cũng phảilên đến mức nghìn vạn.

Người của U Mạc thành và Ám Linh thành đều bị tiêu diệt toàn bộ. BácLan Tư mang theo An Ni Tháp mấy người cẩn thận xử lý hiện trường, xóasạch toàn bộ dấu tích có thể chứng minh nhóm Hàn Thạc động thủ. Còn tậnlực chôn giấu trong lòng đất một ít thần khí không đáng giá, đem mấyxác chết không hoàn chỉnh của hai bên đặt ở cùng nơi, tạo dựng hiệntrường giả giống như tình cảnh hai bên đã chiến đấu đến mức lưỡng bạicâu thương.

Bác Lan Tư đối với việc này đã trở nên quá quen thuộc, trái lại HuyếtLinh và Cát Nhĩ Bá Đặc thì lại không quá tinh thông. Dưới sự chỉ dẫncủa Bác Lan Tư cùng bọn An Ni Tháp, hai người họ cũng rất nhanh nắmđược cách thức vu oan giá họa này, ra tay trợ giúp đám An Ni Tháp xử lýsạch sẽ.

Hàn Thạc sau đó cũng không rời đi. Hắn tạm thời lưu lại bên trong khumỏ, tiếp tục chờ đợi người đến tranh giành từ các đại gia tộc khác.

Trong lúc đó, nhóm bốn người An Ni Tháp và Bác Lan Tư, Huyết Linh, CátNhĩ Bá Đặc đang tiến hành khảo sát toàn bộ các mỏ lớn trong khu mỏ mộtvòng. Cửa mỗi một mỏ có năng lượng khoáng thạch đều được mấy người khắclên một đồ án đặc biệt - đồ hình của Vạn Ma đỉnh!

Hàn gia mới thành lập trong thời gian quá ngắn ngủi, Hàn Thạc trong lúcnhất thời chưa nghĩ tới việc chế tạo ra một huy chương đặc thù gì đó.Trước mắt, hắn dùng Vạn Ma đỉnh làm dấu hiệu huy chương của Hàn gia.

Mỗi một cửa hang đều có một đồ án Vạn Ma đỉnh, phía trên mặt có khắc rõ ràng một hàng chữ nhỏ rõ ràng - Ám Ảnh thành Hàn gia!

Năm ngày sau, khi tốp người cạnh tranh đầu tiên từ ba đại gia tộc đến,huy động lực lượng của gia tộc tìm kiếm thật vất vả mới tìm được đếnvùng mỏ. Vậy mà, vừa đến nơi đã phát hiện ở trên lối vào mỏ có dấu hiệuđặc biệt - Ám Ảnh thành Hàn gia!

Những người này toàn bộ đều trợn tròn mắt ngạc nhiên, nhìn cái đồ án cóhình tiểu đỉnh kỳ dị kia cùng với hàng chữ nhỏ rõ ràng bên trên, bọn họnhận ra bản thân mình đã đến chậm một bước.

Ám Ảnh thành có quy củ của Ám Ảnh thành. Trước đây Hoa Lai Sĩ từng nhắcnhở rõ ràng rằng bản thân người trong thành đều nghiêm cấm tư đấu.

Mắt thấy khu mỏ đã bị Hàn Thạc lấy mất, những người này mặc dù tronglòng rất khó chịu nhưng cũng không thể nói gì hơn. Khi gặp Hàn Thạc vẫnphải giương cái bộ mặt đau khổ kia ra mà chúc mừng hắn.

Người cạnh tranh từ ba đại gia tộc phân biệt tên là Cơ Vĩ, Mạn Lợi, GiaTư Khoa. Ba người này trước đây hoặc nhiều hoặc ít đều biết được chuyệnThiên Cơ dược tề và có chút giao tình với Hàn Thạc. Nên khi việc đã đếnnước này, tất cả đều rõ ràng tình thế hiện tại đã không thể thay đổiđược nữa, chỉ còn cách bất lực chấp nhận sự thật mà thôi.

Qua thêm ba ngày nữa, người cạnh tranh từ các gia tộc khác mới lần lượtkéo đến. Nhưng ngay cả người của ba đại gia tộc còn không có lời nào đểnói, bọn họ lại càng không dám nói thêm điều gì. Nhất là khi nhữngngười này đều biết được mối quan hệ thân mật giữa Hàn Thạc và Tái NhânĐặc gia tộc. Căn bản là không dám có ý khác.

Sau bảy ngày, Hắc Thiên và Thanh Lâm mang theo Thần Vệ thủ hạ hùng hùngdũng dũng tiến đến khu mỏ. Hai người này khi nghe lời Hàn Thạc kể lạitình huống đều hết sức kinh ngạc, rõ ràng đều tỏ vẻ không tin vào câuchuyện mà Hàn Thạc đưa ra.

Ám Ảnh thành Cát La Phí và U Mạc thành Vưu Kim, nếu nói hai người bởivì khu mỏ mà tranh đấu với nhau thì rất có khả năng. Nhưng mà như lờiHàn Thạc nói cả hai đánh nhau đến mức lưỡng bại câu thương rồi đều mấtmạng thì quả thật là khó mà tin nổi! Hắc Thiên và Thanh Lâm bụng đầynghi ngờ, nhưng cũng không thể lấy được thông tin gì thêm từ bọn bốnngười Hàn Thạc.

Cuối cùng, Hắc Thiên đành gọi bốn người An Ni Tháp lại rồi hỏi dò:

- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Cả bốn đều chột dạ, không dám nói sự thật là do người của Ám Linh thànhvà U Mạc thành giết đồng bọn của chúng nên bị Bố Lai Ân đại nhân tớibáo thù!

Đám An Ni Tháp dám lừa gạt An Đức Liệt hoặc là thành chủ Hoa Lai Sĩ,nhưng trước mặt Hắc Thiên, người lãnh đạo trực tiếp của bọn hắn, vớilại cho tới nay đối xử với bọn hắn không tệ, bọn hắn cũng không có khảnăng cái gì cũng giấu giếm hết được. Huống chi, Hàn Thạc cũng đã ngầmra hiệu cho mấy người một chút, nên bọn hắn trong lòng cũng hiểu rõ.

Tình huống nơi này quỷ dị như vậy, với sự hiểu biết của hai người HắcThiên và Thanh Lâm hiển nhiên sẽ nhận ra sự bất thường trong câuchuyện. Nghe đám An Ni Tháp nói khó hiểu như thế, Hắc Thiên và ThanhLâm đều lắc đầu ngán ngẩm. Hai người bọn họ tới phụ trách khắc phục hậuquả. Bây giờ có đến hai Thần Vệ trưởng chết ở chỗ này, chuyện này thậtsự là vô cùng khó giải quyết.

Nhưng cho dù thế nào, hai người cũng sẽ không cho rằng hai Thần Vệtrưởng mất mạng là do Hàn Thạc dứt khoát ra tay tiêu diệt. Họ đành nhâncơ hội này kiểm tiện nghi rồi xử lý những thi thể Thần Vệ còn may mắnsót lại.

Đến bây giờ, bọn họ vẫn còn sai lầm đánh giá thấp thực lực hiện tại của Hàn Thạc!

- Phiền toái lớn rồi nha!

Thanh Lâm cười gượng, thở vắn than dài:

- Ý tứ của Thành chủ đại nhân là để chúng ta giao thiệp với cả hai bên.Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, ta sợ rằng cả hai bên kia sẽ không dễdàng bỏ qua đâu?

- Cũng đành vậy thôi! Chúng ta cứ báo lại cho thành chủ đại nhân quyếtđịnh. Ta nghĩ xảy ra chuyện lớn như vậy, hai tên thành chủ kia nhấtđịnh sẽ thân hành đến nói chuyện với đại nhân đây! - Hắc Thiên cũng đầuto như cái đấu, trong lúc nhất thời hắn cũng không nghĩ ra được biệnpháp ổn thỏa nào, mặt mày ủ rũ nói.

- Hai vị! Chuyện còn lại nhờ hai vị xử lý. Chờ các ngươi và hai bên kiathương thảo xong xuôi, ta sẽ bố trí người quay trở lại khai thác mỏ.Sau này phân chia năng lượng khoáng thạch như thế nào, chúng ta sẽ bànluận sau nhé!

Hàn Thạc vẻ mặt tươi cười, duỗi người, nói tiếp:

- Lần này vận khí tốt thật. Gặp đúng lúc hai phe thương vong nặng nề mà chiếm hết được tiện nghi!

Nghe hắn nói như vậy, bọn An Ni Tháp, Đức Khoa đang đứng bên cạnh đềulộ ra vẻ mặt quái dị. Bọn họ đều tận mắt chứng kiến Hàn Thạc chẳng tốnbao nhiêu sức lực nhẹ nhàng xử lý cả Vưu Kim lẫn Cát La Phí. Làm gì cónhân tố vận khí nào ở đây chứ? Họ biết, cho đến tận bây giờ Hàn Thạcvẫn đang tận lực che dấu năng lực của bản thân. Hơn nữa, lúc phân phốithần khí trước đó, bốn người đều có thu hoạch rất phong phú nên bây giờphối hợp với Hàn Thạc rất ăn ý, mồm năm miệng mười nói hươu nói vượnlàm Hắc Thiên và Thanh Lâm không thể đoán được ra chân tướng sự việc.

- Thằng cha này phủi mông đi rồi, để hai người chúng ta lại thu dọn cái cục diện rối rắm này cho ngươi!

Hắc Thiên cười khổ lắc lắc đầu, nói:

- Bố Lai Ân à Bố Lai Ân. Hai Thần Vệ trưởng mất mạng. Chuyện này không nhỏ đâu!

- Bọn họ cùng toi. Bản thân đã tự tìm cái chết thì còn oán được aikhác, hai vị đại nhân cứ kể lại sự thật là được. Ta nghĩ với sự sángsuốt của thành chủ đại nhân hẳn sẽ không nói cái gì đâu!

Hàn Thạc cười hắc hắc nói:

- Thôi ta không cản trở hai vị đại nhân làm việc nữa. Chúng ta quay lạiÁm Ảnh thành trước. Chuyện xử lý xong rồi, khi các vị trở lại thành, taxin mời hai vị cùng uống một chén!

- Chén rượu này của ngươi, uống không dễ đâu!- Thanh Lâm trừng mắt vớiHàn Thạc. Nàng có thể cảm giác được chuyện này đã bị hắn giở trò. Đángtiếc lại tìm không thấy chứng cớ, tuy nhiên cho dù thực sự tìm đượcchứng cớ rồi, nàng có thể làm khác sao? Vẫn cứ phải tận lực trợ giúpHàn Thạc che dấu, khắc phục hậu quả!

- Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc, chúng ta đi! - Hàn Thạc gọiba người kia rồi quay trở lại cáo biệt người của các đại gia tộc. Hắnlà người đầu tiên đến đây, cũng sẽ là người đầu tiên rời đi.

Hàn Thạc trở về tới cứ điểm Bá Cách Lạp Tư thì phát hiện Khảm Địch Đạt,Ngải Mã, Cách Lại Ai, Già Tác Tư v.v. đã đến rồi. Những người này đốivới việc quản lý thành thị rất có kinh nghiệm, liền chủ động yêu cầunắm vững toàn bộ tình huống tại Bá Cách Lạp Tư, chuẩn bị sẵn sàng choviệc tiếp nhận thành thị của Hàn gia.

Mấy người Khảm Địch Đạt đã sớm biết mục đích chuyến đi lần này của đoànngười Hàn Thạc. Đến khi Hàn Thạc quay trở lại cứ điểm Bá Cách Lạp Tư,bèn lập tức hỏi hắn tình hình cụ thể tại khu mỏ. Chi tiết như thế nàoHàn Thạc né tránh, chỉ nói ngắn gọn:

- Xong rồi. Đội năm Thần Vệ đã là của chúng ta!

Bọn lão hồ ly Khảm Địch Đạt đều hiểu rõ ràng vũ lực mới là căn bản đểsinh tồn. Nghe Hàn Thạc nói vậy mọi người đều hết sức vui mừng. Bây giờbọn họ đều xem như là người của Hàn gia, cùng lên cùng xuống với sốphận của Hàn Thạc nên tất nhiên sẽ hy vọng thực lực của Hàn gia ở ÁmẢnh thành càng được củng cố càng tốt.

Sinh sống ở Chúng Thần đại lục một khoảng thời gian, bọn họ sớm đã nhậnthức đầy đủ tính tất yếu để một gia tộc tồn tại. Bọn họ chủ động xin đigiết giặc rồi đến cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, cũng đều là vì Hàn gia mà racông đóng góp. Bọn họ hiểu chỉ có sự cường đại của Hàn gia mới có thểđảm bảo cho tánh mạng của mình, và có chỗ đứng vững vàng tại Ám Ảnhthành.

Năng lượng tinh thạch lấy được từ khu mỏ được Hàn Thạc lấy ra một bộphận giao cho đám Khảm Địch Đạt, để bọn họ đem trang bị cho tháp kếtgiới tháp năng lượng cho phủ đệ của Hàn gia tại cứ điểm Bá Cách Lạp Tư.Năng lượng tinh thạch chính là căn bản của những thứ này. Một khi cóđược đầy đủ năng lượng tinh thạch, phủ đệ Hàn gia tại đây có thể đề caolực phòng ngự lên thêm một tầng nữa.

Hắn cùng với Khảm Địch Đạt thảo luận về vấn đề của cứ điểm Bá Cách LạpTư nửa ngày. Phương diện quản lý thành trì không phải sở trường của HànThạc. Lúc trước tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, hắn cũng toàn quyền uỷ tháccho hai người Đa Khắc Tư và Kiệt Khắc, cứ điểm Bá Cách Lạp Tư này cũngkhông phải là ngoại lệ. Nói là bàn bạc, nhưng chủ yếu là Hàn Thạc ngheđám Khảm Địch Đạt nói. Có một vài vấn đề mấu chốt, họ cần đến sự đồng ýcủa Hàn Thạc mới dám hành động. Bọn họ chủ yếu chính là muốn lấy đượcsự ủng hộ của hắn.

Hàn Thạc biết lúc này ở Chúng Thần đại lục, bọn người Khảm Địch Đạthoàn toàn không có chỗ dựa, hơn nữa bây giờ trên người lại có dấu vếtvĩnh cửu của Hàn gia nên bọn họ nhất định sẽ thật lòng thật dạ vì hắn.Cho nên hắn cũng vô cùng dứt khoát đồng ý các yêu cầu của bọn họ. Ở mọiphương diện, đều ủy quyền đồng thời cấp thuận lợi cho họ.

Thẳng đến khi mấy người Khảm Địch Đạt cũng không còn bất luận nghi vấngì nữa, lúc này Hàn Thạc mới cùng ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, CátNhĩ Bá Đặc rời đi trở về Ám Ảnh thành.

Trong Tái Nhân Đặc gia tộc tại Ám Ảnh thành, thành chủ Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt đang đứng đối diện với ma pháp kính.

Bên trong kính là hình ảnh của Thanh Lâm và Hắc Thiên. Hai người gượngcười báo cáo lại toàn bộ tình thế tại sơn cốc với Hoa Lai Sĩ. Khi nóiđến đoạn Vưu Kim của U Mạc thành và Cát La Phí của Ám Linh thành đềuchết ở trong sơn cốc, Hoa Lai Sĩ và An Đức Liệt sắc mặt hơi đổi. HoaLai Sĩ quát khẽ:

- Còn Bố Lai Ân? Cả những người khác thì sao?

- Bố Lai Ân không có việc gì. Khi ta và Thanh Lâm tới thì Bố Lai Ân đã nắm chắc được cả khu mỏ!

Hắc Thiên cười khổ tiếp:

- Tuy nhiên sau khi Bố Lai Ân nói rằng Vưu Kim và Cát La Phí đã đánhnhau cho đến chết, chúng ta đã tiến hành tìm kiếm thì thấy không cònmột ai sống sót. Tất cả Thần Vệ của Ám Linh thành và U Mạc thành đềuchết không toàn thây. Tình huống này thật sự có điểm kì lạ!

- Vưu Kim và Cát La Phí chết ở bên trong sơn cốc. Thành chủ của U Mạcthành và Ám Linh thành nhất định sẽ đến tìm đại ca gây phiền toái!

An Đức Liệt cũng khá đau đầu về vấn đề này. Nghĩ thêm một chút, hắn quay lại hỏi Hắc Thiên:

- Theo ngươi, liệu có khả năng Vưu Kim và Cát La Phí đã đánh nhau đến mức cả hai cùng mất mạng không?

- Nhân chứng toàn bộ đều đã chết hết rồi. Chúng ta cũng không biết rõ điều này nữa!

Hắc Thiên tiếp lời:

- Tất cả Thần Vệ của U Mạc thành và Ám Linh thành không một ai sốngsót. Tình huống này thật sự không dễ dàng xảy ra. Tuy nhiên ta đã hỏilại Bố Lai Ân, hắn một mực chắc chắn rằng bọn họ đánh nhau đến khi cảhai bên đều chết. Tại hiện trường còn tìm được một số dấu vết, dườngnhư chỉ rõ hai bên có tiến hành giao chiến ác liệt trong sơn cốc!

Hoa Lai Sĩ lộ vẻ rất ngạc nhiên, một lúc lâu sau mới gật gật đầu, trầm giọng nói:

- Mỏ khoáng đã chiếm được. Các ngươi đem tin tức về Thần Vệ trưởng mấtmạng thông báo lại cho U Mạc thành và Ám Linh thành. Bất kể ai hỏi đềunói là bọn họ cùng đánh nhau đến chết. Hiện trường nếu có cái gì đểsót, các ngươi cần xử lý sạch sẽ!

- Tuân lệnh đại nhân! - Hắc Thiên trả lời.

Ngắt kết nối qua ma pháp kính, Hoa Lai Sĩ dụi mắt, mỉm cười nói:

- Tiểu tử kia thật đúng là đã làm cho người ta đau đầu. Tuy nhiên việcVưu Kim và Cát La Phí chết chắc chắn có quan hệ với hắn. Hắc hắc, taxem hai tên thành chủ kia muốn không nổi giận cũng không được nữa rồi!

- Đại ca, Bố Lai Ân, hắn không có khả năng giết chết cả Vưu Kim và Cát La Phí chứ? - An Đức Liệt ngẩn người, hoài nghi hỏi lại.

- Nếu vậy ngươi làm sao giải thích tình huống phát sinh ở trong sơn cốc như thế nào đây?

Hoa Lai Sĩ liếc nhìn An Đức Liệt, hắc hắc cười quái dị:

- Hắn có lẽ không có thực lực để một lúc tiêu diệt cả hai người. Nhưngmà nếu như có ý lợi dụng thời cơ thích hợp, nhằm khi hai người đangtranh đấu mà đột nhiên ra tay. Cũng không phải không có khả năng thànhcông. Hắc hắc, dấu vết hai bên chiến đấu đều giữ lại hoàn hảo, tiểu tửkia thật sự là một nhân tài. Xem ra, giao đội năm cho hắn cũng có thểso được với Ngải Phất Lí lắm chứ!

- Lá gan tên tiểu tử Bố Lai Ân cũng lớn quá chứ, ngay cả Thần Vệ trưởng cũng dám giết! - An Đức Liệt cảm thán nói.

- Gan lớn, hiểm độc, suy nghĩ thận trọng là các phẩm chất cần thiếtnhất của người làm đại sự. Qua sự kiện này đã chứng minh đầy đủ hắnđích thực có năng lực đảm nhiệm được chức Thần Vệ trưởng đội năm! Tốtlắm. Xế chiều hôm nay chuẩn bị các công văn liên quan cho sẵn sàng. Cònnữa, những tên đội năm ban đầu không có vấn đề đều bỏ qua hết đi! - HoaLai Sĩ cũng không vì Hàn Thạc gây họa mà tức giận. Ngược lại, hắn rấtvừa lòng với tác phong hung ác lớn mật của Hàn Thạc, bèn dặn An ĐứcLiệt.

An Đức Liệt gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ rồi quay người đi ra xử lý công việc.

Sau khi hắn rời đi, Hoa Lai Sĩ lại dùng ma pháp kính để liên hệ vớithành chủ U Mạc thành và Ám Linh thành. Một lời khăng khăng khẳng địnhviệc Vưu Kim và Cát La Phí cùng đánh nhau đến mức mất mạng. Mặc kệ chohai thành chủ còn lại nổi trận lôi đình, Hoa Lai Sĩ vẫn tỏ thái độ rấtcứng rắn, khẳng định quyền khai thác mỏ là thuộc về Ám Ảnh thành, cùngvới hai tên kia ở trong ma pháp kính tranh chấp kịch liệt tới mặt đỏtía tai. Sau nửa tháng bốn người Hàn Thạc mới về đến Ám Ảnh thành. ÁmẢnh thành tất cả lại trở về như cũ, chỉ có duy nhất một số biến hóa ởThiên Cơ dược tề.

Phạm Ny, Phỉ Bích và vài người khác đã chuyển đến chỗ Lai Phất Tư giatộc. Bây giờ trong Thiên Cơ dược tề, chỉ còn lại dược tề sư chân chínhhiểu việc luyện chế dược tề. Những người đến từ Kỳ Áo đại lục, từngngười, từng người ào ào tiến vào nhà mới của họ - Hàn gia!

So sánh với Thiên Cơ dược tề, nơi ở mới lại càng thêm rộng rãi khí thếvà phong thái. Đủ loại phương tiện cái gì cũng đều có đủ cả. Công trìnhtrên Chúng Thần đại lục luôn được xây dựng theo phong cách nghiêm túctrang nghiêm, những vật phẩm trang trí đều được lựa chọn rất tỉ mỉ côngphu. Nhóm Phạm Ny, Phỉ Bích đến từ Kỳ Áo đại lục mặc dù không thíchphong cách của nhà Lai Phất Tư, nhưng ở nhà mới, mỗi khu vực đều trồngrất nhiều cây cỏ. Giả sơn, cầu nhỏ, suối, quái thạch phân bố ở khắp cácngõ ngách trong Hàn gia làm cho khung cảnh trở nên lịch sự, tao nhã,tinh tế hơn nhiều.

Khoan thai tản bộ trong những bụi cây, Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn từng tòakiến trúc vươn cao vững chãi, có cảm giác bừng tỉnh trước một thế hệ.

Hắn còn nhớ thời gian mới từ Kỳ Áo đại lục tiến vào Chúng Thần đại lục,dọc đường đi trải qua trăm cay nghìn đắng mới đi vào được Ám Ảnh thành.Lần đầu tiên tiến vào nơi này thật giống như là một người nông dân ngờnghệch ngỡ ngàng. Nhớ lại hồi tranh chấp với Khải Kỳ, Đa Lạc Hưu Tư ởtu luyện trường ở cách đó không xa, rồi bị hai người của Lai Phất Tưgia tộc ăn chơi trác táng vũ nhục mà giận dữ rời đi.

Mới đó thôi mà bây giờ nơi này tất cả đã thuộc về Hàn gia. Thuộc về Hàn Thạc hắn!

Hít thở không khí thanh tân ở nơi này, Hàn Thạc rất thoải mái hưởng thụcái loại cảm giác nắm tất cả trong lòng bàn tay mình. Hắn dường nhưngửi thấy được mùi vị tuyệt vời của quyền lợi đang có trong tay.

Phạm Ny, Phỉ Bích và những cô gái khác biết Hàn Thạc trở về, đều ùa rachào đón. Dọc trên đường đi oanh oanh yến yến, dào dạt tiếng nói cườihoan hỉ vây lấy hắn.

Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc, Bác Lan Tư bị lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ và ANhĩ Mai Lý Khắc lôi đi. Hai người không ngừng truy hỏi bọn hắn xem ởtrong sơn cốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Đến khi biết được Hàn Thạcđã nắm được quyền khai thác mỏ, lại sắp nắm chắc đội năm Thần Vệ thìmọi người đều vô cùng hưng phấn.

- Bố Lai Ân! Mấy người Khảm Địch Đạt chủ động đi đến cứ điểm Bá CáchLạp Tư. Chàng có gặp bọn họ không? - Ngải Mễ Lệ trong thời khắc này vẫnkhông quên chính sự, lập tức hỏi Hàn Thạc.

- Gặp qua rồi. Bọn họ còn kéo ta lại hỏi một đống vấn đề. Ta thật đã bị phiền phức đến nhức hết cả đầu!

Hàn Thạc cười khổ lắc lắc đầu nói:

- Quản lý một thành thị thật không phải là điều mà ta am hiểu. May màhọ đã theo ta ngàn dặm xa xôi từ Kỳ Áo đại lục. Nếu không thì cứ điểmBá Cách Lạp Tư cho dù thuộc về Hàn gia chúng ta, nhất thời cũng khó tìmđược nhân tuyển thích hợp để quản lý!

- Bố Lai Ân! Những người đến từ Kỳ Áo đại lục ngay từ khoảnh khắc đầutiên bước chân vào Chúng Thần đại lục đã vĩnh viễn có ấn ký của Hàngia. Bọn họ đều rất đáng được tín nhiệm! Rời khỏi Hàn gia, những ngườinày căn bản không có cách nào khác để sinh tồn ở đây. Cho nên, bọn họcũng đều biết nên làm như thế nào! - Ngải Mễ Lệ nói nhẹ nhàng.

Hàn Thạc đã sớm biết đạo lý này, nghe vậy gật gật đầu, cười nói:

- Ta hiểu ý của nàng. Bọn họ sau này sẽ là trụ cột vững vàng của Hàngia. Ta thì chẳng có nhiều ưu điểm nhưng lại rất biết uỷ quyền. Ngườinào thích hợp làm cái gì, trong lòng ta đều hiểu rõ. Bọn họ ở ChúngThần đại lục nhất định có thể tìm được vị trí xứng đáng cho bản thân!

- Bố Lai Ân. Đây là công văn An Đức Liệt phái người đưa tới, nói chàng sau khi trở về thì sớm một chút tới nhận chức ở đội năm.

Phỉ Bích đem một chồng lớn giấy tờ đưa cho Hàn Thạc, khẽ cười nói :

- An Đức Liệt nói ở đội năm có một số người tương đối cương quyết khôngtuân theo. Mặc dù không theo Ngải Phất Lí làm loạn, nhưng mà một lòngvô cùng tin phục hắn. Chàng phải có tính toán đó!

Hàn Thạc tiếp nhận chồng công văn kia liếc qua, rồi ung dung cười nói:

- Ta thích nhất chính là thuần phục những tên bướng bỉnh bất tuân đó!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 754:

Đội năm của ta không cần loại rác rưởi các ngươi!

Dịch: alofen

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Thần Vệ của Ám Ảnh thành gồm có bảy đội, số lượng mỗi đội hạn chế ở một ngàn.

Một tiểu đội thần vệ có mười người, một đại đội là một trăm người, mỗimột đội Thần Vệ thường được chia làm mười đại đội, do mười đại độitrưởng chỉ huy, trên đại đội trưởng chính là Thần vệ trưởng.

Bảy đội Thần Vệ của Ám Ảnh thành chịu trách nhiệm tuần tra từng khu vựcbên trong Ám Ảnh thành và bảo đảm an toàn cho cổng thành. Ngoài ra,Thần Vệ cũng chịu trách nhiệm về những kẻ từ bên ngoài muốn gây bất lợivới Ám Ảnh thành, kể cả về vấn đề cướp đoạt tài nguyên, việc tranh chấpgiữa những thành trì, một số công việc bẩn thỉu, cũng đều do Thần Vệlàm.

Đội năm bởi vì Ngải Phất Lý mất tích, thành ra mười đại đội trưởng mấttích tới bảy người, bảy người này đều cùng hắn rời đi. Hai trong ba đạiđội trưởng còn lại bởi vì gia đình ở Ám Ảnh thành, nên không tham giasự kiện Ngải Phất Lý làm loạn, nhưng sau đó cũng viết đơn xin từ chức,rời khỏi Đội năm.

Thần Vệ của Đội năm rời đi hầu hết, bây giờ chỉ còn lại một đại độitrưởng tên là Lạp Mông Đặc, toàn bộ Thần Vệ cũng không đủ hai trămngười, số lượng giảm mạnh.

Một ngàn thần vệ của Đội năm, trong đó có một nửa là theo Ngải Phất Lýrời đi, còn có một nửa tự biết tiếp tục ở lại không có tác dụng. Hơnnữa đối với cách làm của gia tộc Tái Nhân Đặc có chút bất mãn, cũng đềurời khỏi đó, mới khiến cho Đội năm như hiện tại không có người để sửdụng, tất cả mọi việc đều rơi vào tình trạng trì trệ.

Hoa Lai Sĩ biết được tình huống ở Đội năm, tất cả công việc do Đội nămphụ trách tạm thời phân cho Đội một, hai, ba làm. Điều này làm cho Độinăm không có chuyện gì để làm, tất cả Thần Vệ tụ tập ở đó hàng ngày chỉbiết uống rượu tán gẫu, sự hăng hái của mỗi người đều rơi rụng hết.

Trong sảnh làm việc của Đội năm, đại đội trưởng duy nhất Lạp Mông Đặcuống đến say khướt, cùng vài nữ Thần Vệ chua ngoa đang trêu trọc nhau.Xem ra rất khoái hoạt!

- Lạp Mông Đặc đại nhân, nghe nói chủ nhân của Thiên Cơ dược tề sắp tớiĐội năm. Nếu hắn qua đây, thì những ngày tháng tốt lành của chúng tacũng kết thúc! - Một tiểu đội trưởng dưới trướng Lạp Mông Đặc rót chohắn một ly rượu hổ phách tràn cả ra ngoài, sắc mặt đỏ rực nói.

Rượu của Ngải Phất Lý rất ngon, đây là rượu do hắn vơ vét và nhận đượccủa một số tiểu gia tộc cung phụng mà chỉ có mình hắn sử dụng. Sau khiNgải Phất Lý rời đi số rượu đó trở thành vô chủ, thế là tiện nghi chođám Thần Vệ này, mấy ngày nay bọn họ được uống thực sự là rất sảngkhoái.

Lạp Mông Đặc mắt say lờ đờ, hừ nhẹ một tiếng nói:

- Một kẻ chỉ là chủ của cửa hàng nhỏ, làm sao đủ đức đủ tài? Lại còn đủtư cách nắm giữ Đội năm của chúng ta, không phải bởi vì có quan hệ vớigia tộc Tái Nhân Đặc sao. Đội năm Thần Vệ phụ trách nhiều công việc nhưvậy, nào cần tiểu tử kia đến quản.

- Đại nhân. Ngải Phất Lý rời đi. Thần vệ trưởng đội năm hẳn tuyển từmấy người lâu năm như chúng ta. Trong nhiều người như vậy, ta thấy đạinhân là người đủ tư cách tiếp quản nhất. Đáng tiếc là thành chủ đạinhân căn bản là không nhắc tới. Lại cố ý đem chức Thần Vệ trưởng giaocho một tên tiểu thương miệng còn hôi sữa. Thật là... - Tay tiểu độitrưởng uống quá nhiều. Trong lời nói còn có ý trách cứ thành chủ HoaLai Sĩ.

Lạp Mông Đặc nghe tay tiểu đội trưởng nói vậy, thở dài:

- Ai biết thành chủ đại nhân nghĩ như thế nào đây?

Hắn không cùng Ngải Phất Lý rời đi, cũng không chủ động chào từ giã.Thứ hắn muốn chính là địa vị tiếp quản Đội năm mà Ngải Phất Lý nắm giữ.Dựa theo ý nghĩ tốt đẹp của Lạp Mông Đặc, chín đại đội trưởng của Độinăm đều vắng mặt. Chức Thần Vệ trưởng tự nhiên là sẽ lọt vào tay đạiđội trưởng duy nhất là hắn. Cho nên hắn mới kiên trì ở lại.

Đáng tiếc, việc trên đời không theo ý người. Hoa Lai Sĩ căn bản chưatừng nghĩ tới việc đưa người cũ của Đội năm lên tiếp quản chức Thần Vệtrưởng. Không chỉ như thế, Hoa Lai sĩ còn tạm thời tước đoạt quyền lợivốn có của Đội năm. Điều đó làm cho dã tâm bừng bừng của Lạp Mông Đặccăn bản không thể thực hiện được.

Bởi vậy, Lạp Mông Đặc cảm thấy ấm ức. Hùng tâm tráng chí đầy bụng gặpphải trở ngại vô hạn. Vừa vặn nhờ vào rượu ngon có tại Đội năm giảisầu, uống cả ngày đến khi say khướt.

- Lạp Mông Đặc đại nhân. Cái tên thương nhân Bố Lai Ân kia căn bản làkhông biết chức trách của Đội năm, đối với công việc Đội năm chúng tacũng không biết gì cả. Hắc hắc. Chờ hắn qua đây. Chỉ cần chúng ta ngángchân hắn, khiến cho hắn không nắm được quyền lợi của Đội năm, thành chủtự nhiên sẽ nhìn ra hắn không có năng lực. Đến lúc đó sẽ cắt chức ThầnVệ trưởng của hắn. Nói không chừng thành chủ đại nhân sẽ nhớ đến việcnên sử dụng người lâu năm như Lạp Mông Đặc đại nhân! - Tên tiểu độitrưởng luôn luôn đi theo Lạp Mông Đặc, cười xấu xa đề nghị.

Lạp Mông Đặc mắt say lờ đờ đầy ý cười, nâng chén sảng khoái nói:

- Uống rượu uống rượu!

Hắn sở dĩ biết được tin tức Hàn Thạc sắp đến nhận chức nên còn lưu lạikhông đi, cũng vì có tính toán này, vừa thấy tay tiểu đội trưởng kiathức thời như vậy, tâm tình của hắn lập tức thoải mái lên.

Hàn Thạc dẫn mấy người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc, Tư ThápTác Mỗ, A Nhĩ Mai Lý Khắc tới trước cửa Đội năm. Còn chưa vào đến cửađã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, bên trong là tiếng cười nói ăn uốnglinh đình, nào đâu còn sự nghiêm túc mà một đội Thần Vệ cần phải có?

Nếu người nào không biết đến đây, nhất định sẽ không cho rằng nơi nàychính là Đội năm Thần Vệ, nói không chừng còn cho rằng mình đang đi vàomột quán rượu.

A Nhĩ Mai Lý Khắc ngẩng đầu nhìn lên tấm biển lớn "Đội năm Thần Vệ", ngạc nhiên nói:

- Một tổ chức quyền lực của Ám Ảnh thành sao lại có bộ dạng này.

Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ cũng lắc đầu, cau mày nói:

- Với tình trạng này thì tố chất của thần vệ cao bao nhiêu cũng có thểnghĩ ra. Bố Lai Ân, tiếp quản nơi này xem ra phải chỉnh đốn nhiều đây!

Hàn Thạc trầm mặt, gật đầu nói:

- Tùy Bác Lan Tư cùng các ngươi, chúng ta có thể tuyển mới huấn luyệnThần Vệ lại từ đầu, bây giờ bên trong người nào không thức thời, đá chobọn chúng cút hết đi!

- Sư huynh, mời vào bên trong! - Bác Lan Tư đi tới trước cửa, khom người nhường Hàn Thạc đi vào.

- Là ai? - Khi đoàn người của Hàn Thạc đi vào, một tiếng thét to vênhváo vang lên, sau đó chỉ thấy hai tên Thần Vệ kề vai sát cánh đi ra,mặt chúng đỏ phừng phừng, trong tay vẫn cầm một bình rượu còn lưngchừng, xem ra cuộc sống vô cùng thoải mái.

- Thần Vệ trưởng tân nhậm tới rồi, các ngươi cho mọi người tập hợp! - Bác Lan Tư sắc mặt lạnh lẽo nói.

- Ờ, thế hả.

Bất ngờ, hai Thần Vệ chả sợ hãi chút nào, trái lại cười hì hì dò xét Hàn Thạc, một người trong đó say khướt nói:

- Vị nào là Thần Vệ trưởng mới?

- Nói nhảm ít mẹ nó đi, mọi người tập hợp. - Cát Nhĩ Bá Đặc đã sớm nhìnhai người khó chịu. Thấy hai tên không có một chút cung kính, lập tứcphẫn nộ quát!

- Con mẹ ngươi nói ai? Ngươi là Thần Vệ trưởng mới sao? Xem ra ngươicũng không phải! Ngươi không phải là Thần Vệ trưởng mới, hét gì mà hét?- Tên Thần Vệ này cũng chả sợ sệt. Cái cổ đỏ hướng phía Cát Nhĩ Bá Đặchét lớn.

- Phản rồi! - Cát Nhĩ Bá Đặc hét lên giận dữ, âm thanh lanh lảnh chói tai, xông lên đập tên vừa phát ngôn.

Thần Vệ đội năm không phải ai cũng là Trung vị thần, nhưng hai tên nàylại đều là Trung vị thần, bọn chúng đã sớm nhìn ra Cát Nhĩ Bá Đặc đangtranh cãi chỉ có thực lực của Hạ vị thần, làm sao có thể để uy hiếp củaHạ vị thần trong lòng? Thấy Hắc Long tát tới, Thần Vệ kia mang trên mặtđiệu cười lạnh lùng châm chọc, ra tay nhanh như chớp, đánh bật tay củahắn lại.

"Ùm!" một tiếng, tên thần vệ này bị Cát Nhĩ Bá Đặc đánh cho ngồi bệtxuống đất, một trảo của hắn đánh lên trên người Cát Nhĩ Bá Đặc, HắcLong không một chút sứt mẻ. Thân thể Cát Nhĩ Bá Đặc được Hàn Thạc dùngma công luyện chế vô cùng vững chắc, một trảo nhẹ nhàng của tên này cănbản không thể công kích nổi Hắc Long.

Hàn Thạc cười nhạt nhìn màn biểu diễn của hai Thần Vệ, mấy ma đầu sớmđã bay vào bên trong, cẩn thận thăm dò rất rõ ràng bọn người Lạp MôngĐặc. Những lời bọn họ thầm thì với nhau cũng bị hắn nghe thấy, sớm minhbạch những người này muốn cái gì.

- Bác Lan Tư. Huyết Linh, cắt đứt tay chân của hai Thần Vệ này đi! - Hàn Thạc nhẹ giọng dặn dò.

Hai người Bác Lan Tư và Huyết Linh sớm đã nhìn bọn chúng không vừa mắt.Nghe thấy vậy lập tức xông ra, không nói thêm câu nào cùng Cát Nhĩ BáĐặc liên thủ nhào tới. Có hai người Bác Lan Tư, Huyết Linh như mãnh hổgia nhập, hai Thần Vệ say khướt nào có phải là đối thủ, hai người gầnnhư trong nháy mắt đã bị khống chế.

"Răng rắc! Răng rắc! Răng rắc!"

Tiếng xương vỡ và tiếng kêu thảm đồng thời vang lên, hai Thần Vệ vốnsay khướt con mắt bỗng chốc sáng lên, vẫn trừng mắt thù hằn nhìn HànThạc, kêu thảm:

- Cho dù là Thần Vệ trưởng, không có lý do gì cũng không thể tùy ý trừng trị bọn ta?

- Coi thường cấp trên! Tội danh này là đủ rồi!

Hàn Thạc cười hững hờ, nói:

- Vừa rồi không phải say khướt sao? Sao bây giờ thoáng cái đã tỉnh vậy?

- Ta muốn kiện ngươi, ta muốn bẩm báo Tái Nhân Đặc gia tộc! - Thần vệ kia rít lên với vẻ đau khổ cùng cực.

"Ùm!"

Cát Nhĩ Bá Đặc một quyền đánh vào mồm người kia, lập tức khiến cho hắnmáu tươi đầy miệng, sau đó Hắc Long không thể kiên nhẫn được nữa chửiầm lên:

- Cáo con mẹ ngươi ấy! Tái Nhâm Đặc gia tốc lại đi giúp bọn ngươi sao? Ngu ngốc!

Một thần vệ kêu thảm thiết, đang chuẩn bị mở miệng kêu la, vừa thấy đồng bạn miệng đầy máu tươi, lập tức câm như hến.

- Sao lại thế này?

Lạp Mông Đặc sắc mặt đỏ gay, mang theo mấy tiểu đội trưởng thủ hạ đã đi tới, hắn giả vờ giận dữ hỏi:

- Các ngươi là ai? Vì sao tới Đội năm hành hung? Lại coi rẻ Thầm Vệ Ám Ảnh thành chúng ta?

- Nhìn bộ dáng uống đến say khướt của hắn như vậy, là loại Thần Vệ gì?

Cát Nhĩ Bá Đặc vẻ mặt khinh thường cười quái dị, liếc mắt nhìn Lạp Mông Đặc, ngạo nghễ nói:

- Chúng ta là người của Hàn gia Ám Ảnh thành, lần này là cùng chủ nhântiếp quản Đội năm, hai tiểu tử này coi thường chủ nhân của ta, cho nênbị chúng ta dạy dỗ một chút, ngươi hỏi gì?

- Không lấy ra công văn chứng nhận thân phận ra trước, các ngươi đều là người ngoài, bọn họ có làm gì sai?

Lạp Mông Đặc căm tức nhìn Hàn Thạc, hừ lạnh nói:

- Cho dù ngươi là Thần Vệ trưởng mới tới, cũng phải dựa theo quy củ mà làm việc!

- Từ hôm nay trở đi, ở Đội năm Thần Vệ ta chính là quy củ!

Hàn Thạc mỉm cười, nói:

- Người là Lạp Mông Đặc phải không? Tốt lắm, hiện tại ngươi bị khai trừkhỏi đây! Còn những thủ hạ cùng say rượu này, đều cút khỏi Đội năm chota! Đội năm của ta không cần loại rác rưởi các ngươi!

- Chỉ dựa vào việc chúng ta uống rượu mà đuổi chúng ta, lý do này quágượng ép rồi! - Lạp Mông Đặc giận dữ, trừng mắt không chút nhượng bộvới Hàn Thạc.

- Ta nói rồi, ở Đội năm ta chính là quy củ! - Hàn Thạc hắc hắc khẽ cườimột tiếng, bỗng nhiên áp sát Lạp Mông Đặc, tay trái nhẹ nhàng đặt trênngực hắn.

"Thình!"

Thân thể Lạp Mông Đặc tung lên, từ trên bậc thang trước cửa Đội năm baythẳng rơi xuống bên ngoài, khóe miệng hai dòng máu tươi chậm rãi chảyra, trừng hai tròng mắt đố kị thù hận nhìn Hàn Thạc, kêu to:

- Ta muốn kiện ngươi, ta muốn kiện ngươi!

- Cút đi!

Hàn Thạc phất tay, không kiên nhẫn nói:

- Còn dám đến gần Đội năm, cắt chân chó của các ngươi, chơi đùa cái gì, loại rác rưởi các ngươi, ở lại đây chỉ thêm phiền toái!

- Ngươi, ngươi, ngươi, cả ngươi nữa!

Cát Nhĩ Bá Đặc diễu võ dương oai chỉ vào mấy thần vệ sắc mặt đỏ bừng, hét lớn:

- Còn không cút cho ta, chẳng lẽ muốn ta tự mình động thủ sao?

Mấy thần vệ đi theo Lạp Mông Đặc bị Hắc Long chỉ đến, cả đám sắc mặt sợhãi, mấy tiểu đội trưởng trước kia luôn nịnh nọt lấy lòng Lạp Mông Đặc,vừa thấy tình thế không tốt, lập tức mặt như đưa đám cầu xin:

- Chúng ta chỉ uống một chút rượu, cũng không có ý xúc phạm đại nhân, chúng ta vẫn muốn ở lại Đội năm!

- Toàn bộ người say rượu cút ngay, từ hôm nay trở đi tên các ngươi ở Đội năm bị xóa rồi!

Cát Nhĩ Bá Đặc không kiên nhẫn được hô lớn:

- Tiểu tử ngươi cũng đừng nói lời thừa, còn lảm nhảm nữa, cắt đứt chân chó của ngươi ném ra ngoài!

Bị Cát Nhĩ Bá Đặc nói như vậy, những người mặt đỏ rực nơm nớp lo sợ. Từvẻ Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc như hung thần ác sát tươngđối thờ ơ, cả đám cũng không dám ở lại, cuối cùng mặc dù trong bụngkhông cam lòng, cũng chỉ đành đi theo Lạp Mông Đặc rời đi hết. Tổngcộng có năm mươi sáu mươi người, bởi vì toàn bộ đại đội trưởng đều rờiđi, Lạp Mông Đặc trở thành người có quyền lực nhất Đội năm, hắn đemrượu ngon do Ngải Phất Lý cất giữ ra thu lòng người, vì cái ghế của hắnmà tích vốn.

Hàn Thạc vừa làm như vậy, Đội năm Thần Vệ chỉ còn lại không đến nămmươi người. Những người này không có một ai say rượu, từng người giữcho mình trong sạch. Hàn Thạc quan sát chú ý một chút, phát hiện nămmươi người còn lại thần sắc lạnh lùng, đều thờ ơ nhìn trò hề ở trướccửa, ánh mắt nhìn về Hàn Thạc không chút ngạc nhiên, dường như còn đangsuy nghĩ bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Hàn Thạc trước khi tới đây với những người này đều có chút nghe ngóng,năm mươi người còn lại phần lớn đều đến từ một số thôn làng nghèo khó,không có bất cứ gia tộc nào làm chỗ dựa. Trong bọn họ, một bộ phận làdo Tái Nhân Đặc gia tộc xếp vào, từng người đối với Đội năm, đối với ÁmẢnh thành tận lực cống hiến, không phải vì thay đổi Thần Vệ trưởng màbiến đổi.

Với Hàn Thạc mà nói, bọn họ mới là những nhân vật được coi trọng, cũngchính là nền tảng để Đội năm hoạt động. Hắn tiếp quản từ con số không,chuyện quan trọng nhất chính là giành được lòng tin nơi họ, có bọn họgiúp đỡ hắn sẽ hoàn thành xây dựng lại Đội năm.

- Những người còn lại tập hợp lại! - Sau khi đuổi đám người Lạp MôngĐặc chuẩn bị nhân cơ gây rối loạn để đoạt quyền ra ngoài, Hàn Thạc đithẳng vào bên trong. Lúc vào đại sảnh tập hợp khẽ quát một tiếng, chưatới năm mươi Thần Vệ còn lại trầm tĩnh nhìn tình hình tiến triển, từngngười lặng lẽ đi tới trước mặt Hàn Thạc tập hợp.

- Trước kia các ngươi ở Đội năm làm cái gì thì làm cái đó, chức vụ vốncó của các ngươi không thay đổi! Do nhân thủ không đủ, toàn bộ cácngươi thuộc về đại đội một, do chính ta lãnh đạo! - Hàn Thạc không nóigì thêm những lời vô ích mê hoặc lòng người, chỉ lạnh giọng nói.

Bởi vì Hàn Thạc biết nói nhiều cũng vô dụng, chỉ có từ giờ chứng minhđược năng lực và sự quyết đoán của mình, mới có thể chân chính thuầnphục những nhân tài kiêu ngạo bất tuân này!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 755:

Tạo thế!

Dịch: [T]hun[D]er

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Đám Lạp Mông Đặc bị đuổi khỏi Đội năm. Những người cònlại cộng thêm Hàn Thạc dẫn đám Bác Lan Tư, Huyết Linh đến tổng cộngkhông đến một trăm. Ngay cả số lượng một đại đội Thần Vệ cũng không đủ!

Không đến một trăm người, muốn quản lý cả Đội năm to như vậy cho ổndường như không thể. Hàn Thạc biết sau khi tiếp quản Đội năm thì việcđầu tiên chính là chiêu nạp người. Thần Vệ được triệu tập mới tổ chứclại nơi này!

Đội năm Thần Vệ có tiếng này mà ra thông báo, Hàn Thạc cho rằng căn bảnkhông lo không chiêu mộ được nhân tuyển thích hợp. Đến khi hắn bắt tayvào làm mới ý thức được Ám Ảnh thành tuy lớn, nhưng muốn chiêu mộ đượcThần Vệ thực sự thích hợp cũng không dễ dàng.

Ám Ảnh thành tuy lớn. Nhưng những người thực sự có tài năng thì đềuthuộc các đại gia tộc rồi. Những cường giả đến từ cứ điểm hoặc thànhtrí trực thuộc, một khi tới Ám Ảnh thành, người của các đại gia tộc đềuào ào phái người qua mời. Còn những người chưa tiến vào Ám Ảnh thànhthì cũng bị các đại gia tộc phái người đi bàn bạc thảo luận đưa ranhững điều kiện hấp dẫn, vốn không có cơ hội đi vào Đội năm, đã sớm bịphân chia xong xuôi rồi.

Bây giờ Ám Ảnh thành Hàn gia mặc dù có chút tiếng tăm. Nhưng mà đối vớingười bên ngoài mà nói, Hàn gia thực chất chỉ dựa vào Thiên Cơ dược tềmà thành danh. Đây là một loại gia tộc dựa vào buôn bán mà lập nghiệp.Thực lực nhất định sẽ không thể so bì với những đại gia tộc cổ xưa củaÁm Ảnh thành. Những điều kiện đưa ra tuy giống nhau, nhưng những ngườiđó đều bằng lòng quy thuận những gia tộc cổ xưa trong Ám Ảnh thành màkhông phải là Hàn gia!

Đội năm nhất định phải xây dựng lại. Nhưng mà lại thiếu quá nhiềungười. Ở phương diện này thì Hàn Thạc tương đối ngặt nghèo. Theo nguyêntắc binh quý hồ tinh bất quý hồ đa, những người đến tiếp nhận kiểm traở chỗ Tư Tháp Tác Mỗ, Bác Lan Tư thì đại đa số bị đánh giá là khôngđạt. Chỉ có lác đác vài người thông qua được kiểm tra ở chỗ họ.

Thời gian vội vã. Nháy mắt một cái mà một tháng đã qua rồi. Ở trongkhoảng thời gian này, Đội năm tổng cộng chiêu mộ được ba mươi mấyngười. Ba mươi mấy người này đều làm cho các đại gia tộc chướng mắt. Họđều thuộc loại trung bình.

Hàn Thạc tự nhiên không hài lòng với tình hình này. An Đức Liệt đã thúcgiục Hàn Thạc vài lần, nói hắn giải quyết sớm một chút vấn đề Thần Vệcòn lại ở Đội năm, dẫn đội làm tròn trách nhiệm hết mức. Đối diện vớihơn chín trăm ghế trống, Hàn Thạc cũng thấy khá đau đầu. Hắn đã lợidụng thêm Thiên Cơ dược tề tranh thủ chiêu mộ thêm tại các thành thị cứđiểm trực thuộc.

Trong nghị sự sảnh Đội năm, Cát Nhĩ Bá Đặc nói kháy:

- Mấy ngày nay tổng cộng có bảy tám chục người vào thành. Trong đó cóhai mươi người thực lực Trung vị thần. Mười ba người có thân thế trongsạch không có vấn đề. Đáng tiếc vừa tiến vào Ám Ảnh thành đã bị ba đạigia tộc dẫn đi. Mẹ nó. Ta nhắc tới Ám Ảnh thành Hàn gia, những thằngcha kia bảo chưa từng nghe qua. Căn bản là khinh thường Đội năm chúngta. *@#$%

- Bố Lai Ân. Bất luận Hàn gia hay là Đội năm. Nhưng bởi vì vừa mớithành lập nên chưa có thanh danh gì. Đối với những người đích thực cónăng lực muốn vươn lên, chúng ta thực không phải lựa chọn tốt nhất.Tình hình thế này trong khoảng thời gian ngắn e là khó thay đổi. Xem rachúng ta cần phải thay đổi sách lược! - Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ bản thânlà quốc sư hoàng triều Phàm Nhĩ Đăng, mắt thấy một tháng trôi qua rấtnhanh, Đội năm vẫn chưa tìm được đủ Thần Vệ, hắn cũng có chút sốt ruột.

Ám Ảnh thành không phải là không có ai. Các Hạ vị thần tu luyện cácloại lực lượng thâm ảo đầy ra. Bọn họ trông mong có thể chen vào Độinăm hoặc là Hàn gia. Đáng tiếc Hàn Thạc chướng mắt với bọn họ, vẫn theonguyên tắc ít nhưng phải chất. Hắn đối với Thần Vệ Đội năm yêu cầu thấpnhất phải có thực lực Trung vị thần. Ngoài điều này ra cũng còn cónhững điều kiện cơ bản khác như tính tình, phẩm chất. Những việc nàyđều giao cho bọn Bác Lan Tư, Tư Tháp Tác Mỗ kiểm tra đánh giá. Nếuthông qua được thì có thể thực sự gia nhập Đội năm.

Những người thích hợp đa số đều bị các đại gia tộc lôi kéo. Số ngườicòn lại tới chỗ Tư Tháp Tác Mỗ, Bác Lan Tư để kiểm tra tự nhiên là phầnlớn đều không đạt yêu cầu. Bởi vậy tiến độ rất chậm, không tìm thấynhững Thần Vệ thích hợp cũng là chuyện đương nhiên.

- Ngươi có ý kiến gì hay? - Hàn Thạc biết mặc dù thực lực của Tư ThápTác Mỗ chưa đề cao được ngay nhưng ánh mắt hắn tuyệt không thấp. Nghevậy liền nhíu mày hỏi.

- Tạo thế! - Tư Tháp Tác Mỗ tao nhã cười, nói ra ngắn gọn hai chữ.

A Nhĩ Mai Lý Khắc trầm tĩnh gật gật đầu, phụ họa:

- Ta và Tư Tháp Tác Mỗ đã thương lượng một chút. Cảm giác chỉ có đề caovị trí của Hàn gia ở Ám Ảnh thành, làm cho người ta thay đổi ấn tượngđối với Hàn gia thì mới có khả năng hấp dẫn nhân tài đến đây. Cho tớinay, Hàn gia chỉ để ấn tượng cho mọi người là Thiên Cơ dược tề. Đối vớinhững người muốn một lòng phấn đấu, một cửa hàng cho dù to thế nào cũngchỉ là một cửa hàng, không tạo được vị thế mà họ muốn có. Chỉ có tạothế, cho dù bọn ta không chủ động mời, bọn họ cũng sẽ ùn ùn tự dẫn xáctới!

Hai người Tư Tháp Tác Mỗ và A Nhĩ Mai Lý Khắc đều là loại cáo già. Bâygiờ hai người đều toàn tâm toàn ý vì Hàn gia mà làm việc. Trên nhiềuphương diện đều đưa ra rất nhiều kiến nghị hợp lý, khiến cho Hàn Thạcbớt đi không ít phiền toái.

Nghe hai người làm sáng tỏ tình thế, Hàn Thạc nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu nói:

- Ý của các ngươi thì ta hiểu. Ta cũng biết rõ vấn đề đích thực ở chỗnào. Nhưng mà chúng ta muốn tạo thế thì nên làm thế nào? Không phải lànhảy ra nói Hàn gia của chúng ta vô cùng mạnh mẽ thì tất cả bọn họ đềuđến với Hàn gia chúng ta chứ?

- Tự nhiên không phải!

A Nhĩ Mai Lý Khắc mỉm cười:

- Chúng ta có thể mượn người mượn việc để tạo thế!

- Nói tỉ mỉ xem! - Hàn Thạc cảm thấy hứng thú, mỉm cười nói. Hắn đốivới A Nhĩ Mai Lý Khắc vô cũng hiểu rõ. Vừa nghe hắn nói như vậy, hắnbiết lão hẳn là đã có chủ ý.

Ám Ảnh thành có bảy đội Thần Vệ. Cứ cách mỗi trăm năm, bảy đội Thần Vệđều so tài một phen để xếp hạng! Mỗi lần so tài đều giới hạn số ngườimột đại đội tham gia. Thông qua lực lượng tinh nhuệ ở mỗi đội mà đoánđược thực lực chân chính của đội đó. Bảy đại Thần Vệ trưởng của Ám Ảnhthành cũng so tài với nhau. Giống như các đội Thần Vệ, Thần Vệ trưởngcũng xếp hạng!

Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ giải thích:

- Kì so tài lần này cũng gần đến rồi. Nhân số Đội năm chúng ta cũng gầnmột đại đội. Nếu như chúng ta có thể đè bẹp các đội khác, ngươi cũngđánh bại vài Thần Vệ trưởng. Như vậy danh khí Đội năm và Hàn gia thậtsự thực sự được đề cao rồi.

A Nhĩ Mai Lý Khắc mỉm cười gật đầu nói:

- Một khi cùng so tài với các đội Thần Vệ khác mà ngươi và Đội năm đượcxếp hạng cao, như vậy Hàn gia lập tức sẽ thoát khỏi tên cửa hàng, trởthành một đại gia tộc có thực lực chân chính. Đến lúc đó mặc dù ngươikhông chủ động chiêu mộ, cũng có người không ngại khổ cực tới đề nghịđược gia nhập Hàn gia và Đội năm!

- Bố Lai Ân. Đây là một cơ hội nghìn năm khó gặp!

Lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ xúi giục:

- Bảy đội Thần Vệ so tài với nhau, người thắng chắc là còn được phần thưởng rất hấp dẫn. Ngươi không muốn bỏ qua chứ?

- Khen thưởng cái gì? - Hàn Thạc sửng sốt hỏi.

Nắm tay lại. Lãi yêu Tư Tháp Tác Mỗ mỉm cười nói:

- Quyền lợi lớn hơn!

- Ta cũng có nghe nói về việc so tài giữa bảy đội Thần Vệ. Tuy nhiênkhông có ai để trong lòng. Ngươi hãy nói tỉ mỉ tình huống, còn thờigian chính xác nữa! - Hàn Thạc hơi động tâm rồi, bắt đầu hỏi chi tiếtTư Tháp Tác Mỗ.

A Nhĩ Mai Lý Khắc và Tư Tháp Tác Mỗ vừa thấy Hàn Thạc động lòng, lậptức đem những tư liệu đã sớm chuẩn bị kỹ càng cho hắn xem, giải thíchkỹ càng tình hình so tài của bảy đội Thần Vệ.

Vì đề cao sức chiến đấu của Thần Vệ và Thần Vệ trưởng Ám Ảnh thành, đẩymạnh sự cạnh tranh, Hoa Lai Sĩ tự mình chủ trì mỗi lần so đấu. Tỷ đấuphân ra hai loại. Một là giữa Thần Vệ trưởng so đấu. Ngoài ra một loạikhác là mỗi đội toàn lực so đấu. Trong đó tỷ đấu thực lực chỉnh thểtoàn đội quan trọng hơn.

Lần so đấu các kì trước của bảy đội, thực lực chỉnh thể và cá nhân bađội đứng đầu đều do gia tộc Tái Nhân Đặc giữ vững. Xếp đầu luôn làThanh Lâm. Xếp thứ hai là một vị Thần Vệ trưởng thần bí. Hắc Thiên xếpthứ ba. Bốn vị trí sau thường xuyên thay đổi. Bốn đại gia tộc còn lạithực lực không phân biệt lắm, chỉ ngang ngửa nhau.

Tuy nhiên toàn đội so đấu, vài đợt gần nhất đều do Đội hai xếp thứnhất. Thần Vệ trưởng Đội hai là Lạp Nhĩ Phu rất ít ở lại Ám Ảnh thành,cũng rất ít người thấy hắn. Tuy nhiên thực lực của hắn không thể coithường. Sức chiến đấu toàn Đội hai ở Ám Ảnh thành có tiếng rất dũngmãnh. Mỗi Thần Vệ xuất thân từ Đội hai đều có năng lực xuất chúng, dũngcảm giết chóc.

Nghe nói Đội hai được gọi là Ảnh tử bộ đội của Ám Ảnh thành, chuyên mônphụ trách săn giết một số mục tiêu đặc biệt. Những kẻ địch tiềm ẩn cómưu đồ làm loạn đối với Ám Ảnh thành, thường bị sát thủ Đội hai tiêudiệt lặng lẽ. Điều này làm cho Đội hai ở Ám Ảnh thành có được một vịtrí đặc thù. Ngoài Tái Nhân Đặc gia tộc, tộc trưởng ba đại gia tộc cònlại đối với Đội hai có cảnh giác rất mãnh liệt.

Cầm trong tay những tư liệu tỷ đấu, nghe A Nhĩ Mai Lý Khắc và lão yêuTư Tháp Tác Mỗ giới thiệu, Hàn Thạc rất nhanh đã hiểu được tình huốngso đấu giữa bảy đội Thần Vệ rõ ràng.

Theo như lời Tư Tháp Tác Mỗ. Theo mỗi kì so đấu như vậy, chức trách củabảy đội Thần Vệ có thể theo thứ hạng cao thấp mà sắp xếp điều chỉnhtương ứng. Thực lực toàn đội xếp hạng một có nghĩa là lấy được đặcquyền tiền trảm hậu tấu đối với người trong các đại gia tộc! Kể cả giatộc Tái Nhân Đặc!

Cũng tức là mặc dù đối phương là người trong các đại gia tộc. Một khilấy được đặc quyền này của Thần Vệ trưởng, khi phát hiện đối phương cóhành vi nguy hại đối với Ám Ảnh thành có thể trực tiếp giết ngay tạichỗ. Chỉ cần sau đó lấy đủ chứng cứ giao cho Hoa Lai Sĩ là được! Cựctiện lợi. Nếu như Thần Vệ trưởng xem ai không vừa mắt có thể lợi dụngviệc công để trả thù việc tư. Sau đó, chỉ cần đưa chứng cứ bịa đặt báocáo cho Hoa Lai Sĩ!

Nhiều năm qua như vậy, đặc quyền đều được Thần Vệ trưởng Đội hai LạpNhĩ Phu nắm trong tay. Lạp Nhĩ Phu đối với Hoa Lai Sĩ rất trung thànhvà tận tâm. Mặc dù nắm chắc đặc quyền này nhưng mấy năm nay không hềlợi dụng đặc quyền này. Hành động của hắn có thể xoay vòng một chút.Nhưng hắn ở Ám Ảnh thành nhiều năm gần như không có phạm sai lầm.

- Đặc quyền được tiền trảm hậu tấu. Hắc hắc. Không tệ, không tệ!

Hàn Thạc cười vô cùng thoải mái, quyết định dứt khoát:

- Tốt lắm. Chuẩn bị đi. Chúng ta tốt nhất là giành chiến thắng ở giảiđấu lần này. Vì Đội năm và Hàn gia, chúng ta cũng nên bộc lộ khả năngcủa mình.

A Nhĩ Mai Lý Khắc và Tư Tháp Tác Mỗ chờ chính là những lời này của Hàn Thạc. Nghe vậy đại hỉ nói:

- Cho dù không xếp hạng một, cũng phải vượt qua Thần Vệ ba đại gia tộckia mới được. Một khi chúng ta đè được ba đại gia tộc kia, những thầnvào Ám Ảnh thành sẽ có lựa chọn mới. Đến lúc đó Đội năm sẽ không còn loviệc không thể tìm người thích hợp nữa!

- Trước mắt, Đội năm chúng ta có bao nhiêu người có thể dùng? - Hàn thạc hỏi Tư Tháp Tác Mỗ.

- Tính luôn cả chúng ta, tổng cộng được chín mươi mốt người. Miễn cưỡng đủ cho lần đại hội này! - Tư Tháp Tác Mỗ cười khổ.

- Quý ở chất, không phải ở lượng. Chín mươi mốt người cũng đủ rồi.Vì để có thể chiến thắng trong lần so đấu này, xem ra ta phải đích thânthao luyện bọn họ rồi!

Hàn Thạc trong mắt lóe lên tia tinh quang:

- Hiện tại Đội năm không còn chính thức tiếp quản chức vụ gì. So đấucòn một khoảng thời gian mới đến thời hạn. Truyền lệnh xuống, để tất cảThần Vệ Đội năm tới cứ điểm Bá Cách Lạp Tư.

Hàn Thạc mang ba người Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc tới đótrước. Bên trong sơn cốc gần cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, nhóm Hàn Thạc cùnglàm việc lu bù cả lên. Họ đảo lộn cả sơn cốc. Ở bên trong bố trí nhữngcột đá đen sẫm. Mặt trên mỗi cây đều khắc đầy những đồ án có chữ rườmrà như gà bới. Bên trong bị bốn người dùng phi kiếm mở ra từng cái rãnhrồi ném từng vật liệu có công dụng đặc biệt vào.

Mười bảy thanh phi kiếm bay vút khắp nơi, biến thành từng đường kiếmquang, cắt thạch bích (vách đá) chung quanh sơn cốc thành bằng phẳng.Từng khối đá lớn bổ sung ở những vị trí đặc biệt. Vạn Ma đỉnh lượn lờkhắp nơi quanh sơn cốc. Nơi Vạn Ma đỉnh đi qua đều để lại những ký hiệuhuyền ảo bám vào mặt trên cột đó. Chúng xen lẫn vào nham thạch trênthạch bích.

Bận rộn với khí thế sục sôi khoảng mười ngày. Hàn Thạc dẫn lửa, lại chovào một số hung hồn ma thú, chính thức biến nơi này thành Bát Hoang LyHợp Luyện Ngục trận, rồi khởi động nó. Vạn Ma đỉnh đem Linh Ma mạnhnhất do Thần hồn Vưu Kim luyện chế ra làm mắt trận của trận pháp.

Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận vừa xong được vài ngày thì những ThầnVệ Đội năm từ Ám Ảnh thành cũng đã tới cứ điểm Bá Cách Lạp Tư. Nhữngngười đó vừa tới đây thì đã bị Khảm Địch Đạt dẫn tới bên trong sơn cốc.Hàn Thạc cũng không nói nhảm, hờ hững liếc mắt quét ngang rồi nói:

- Cuộc thi đấu giữa bảy đội Thần Vệ sắp bắt đầu rồi. Đội năm chúng tamặc dù số người còn chưa đủ, nhưng cũng không thể chịu thua. Ta triệutập các vị từ Ám Ảnh thành đến cứ điểm này chính là để rèn luyện các vịtrước khi so đấu bắt đầu. Hy vọng các ngươi trong cuộc thi không làm tamất mặt!

- Đại nhân bảo chúng ta tới đây, dự định rèn luyện như thế nào? - Một Thần Vệ tên là Ba Nạp Đức, vẻ mặt thản nhiên hỏi.

Chỉ vào Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục từng trận âm phong tà khí ngút trời, Hàn Thạc mỉm cười nói:

- Ở trong này, tất cả các ngươi đều phải vào. Các ngươi sẽ phải đối mặtvới tâm ma của các ngươi và đủ loại hung hiểm đáng sợ. Ta sẽ từng bướcđề cao khó khăn. Các ngươi ở bên trong phải biết phối hợp với nhau chotốt. Nếu xảy ra bất cứ thương tổn gì ta sẽ không chịu trách nhiệm!

Ba Nạp Đức là một thần vệ bình dân, một tiểu đội trưởng của đội Thần Vệmười người. Khi nghe Hàn Thạc nói vậy, hắn gật đầu, không chút do dựnói:

- Tiểu đội ba. Theo ta đi vào trước!

Nói xong. Ba Nạp Đức dẫn đầu đi vào trong Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngụctrận. Vừa thấy Ba Nạp Đức tiến vào bên trong, thành viên của tiểu độiba cũng ào ào tiến vào không hề có do dự. Những tiểu đội Thần Vệ kháccũng không có quá nhiều do dự, cũng lần lượt đi vào bên trong trận.

Những người này đối với cách thức của ma trận hoàn toàn không biết gì,trong lòng cũng không thật sự để Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận trongmắt. Không ngờ rằng Hàn Thạc đã bố trí rất nhiều ma đầu của Đỉnh Linhvào trong, lại thêm lực lượng của Hàn Thạc chống đỡ. Những người kiakhông mất bớt một tầng da mới là lạ. Khi họ vừa mới tiến vào bên trongthì đã nghe thấy những tiếng kêu thê lương thảm thiết làm người nghesởn cả tóc gáy vọng ra. Xem chừng họ dường như chứng kiến cảnh tượngcực kỳ đáng sợ. Bỗng chốc có người không chịu nổi nên bật lên tiếngthét.

Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận tập hợp những ảo trận, mê trận, tâmtrận cùng một vài đại ma trận. Người tiến vào chẳng những phải chốnglại tâm ma, mà còn phải đối mặt với những công kích của ma đầu ngưng tụthực chất. Những ma đầu kia ở trong trận pháp uy lực đại tăng. Nhờ vàosức mạnh của Đỉnh Linh và Hàn Thạc, đã tạo thành lực sát thương cực lớnvới họ.

Sau khi từng tiếng rít vang lên, ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, CátNhĩ Bá Đặc ai cũng hắc hắc cười lạnh. Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trậnkhi vừa mới hình thành, ba người bọn họ là nhóm đầu tiên bị Hàn Thạcđưa vào bên trong. Ở bên trong, bản thân ba người đã trải qua vô vànnhững tình cảnh không thể tưởng tượng nổi. Cho tới bây giờ nghĩ lại vẫncòn thấy sợ. Bây giờ bên trong vang lên từng tiếng rít khủng bố, bangười như cười trên nỗi đau của họ.

- Chủ nhân. Những tên vô dụng này nên thao luyện cho tốt! Ta xem bọnhắn đều miệng phục nhưng tâm không phục ngài. Bọn chúng đều nhìn vềphía chủ nhân với ánh mắt đầy ngoài nghi, dường như nhận định chủ nhânkhông thể làm tốt vị trí này. Việc đó làm cho ta rất khó chịu! - CátNhĩ Bá Đặc hung dữ nói.

- Sư huynh. Tình huống bên trong đối với bọn họ có tàn khốc quá không?

Bác Lan Tư do dự một chút nhắc nhở Hàn Thạc:

- Đội năm bây giờ không có mấy người. Vạn nhất mấy tên kia không chịunổi đều chết hết trong kia. Chúng ta đi đến đâu tìm người đây?

Bác Lan Tư sát phạt quyết đoán. Có thể nói ra như vậy thật sự khôngphải dễ, hắn chính là vì nghĩ cho Hàn Thạc, sợ sư huynh mình đưa đámThần Vệ kia thao luyện cho đến chết, khiến cho Đội năm Thần Vệ khôngcòn người để dùng nữa!

- Yên tâm. Sẽ không có chuyện đó!

Hàn Thạc khuyên giải Bác Lan Tư rồi cười nói:

- So với cường độ mà ba ngươi trải qua sẽ bất đồng. Ta sẽ từng bước đềcao lực lượng trong trận pháp, làm cho bọn họ thích ứng từng chút một.Bọn họ tương lai sẽ là trụ cột của Hàn gia và Đội năm. Ta sẽ không đểbọn họ đi chết!

- Sư phụ. Từ nay về sau những Thần Vệ gia nhập Đội năm nên dứt khoátđem tới đây để trải nghiệm một phen. Rèn luyện trong đó với người mớivô cùng có ích. Ở trong hoàn cảnh tàn khốc như vậy mới có thể làm chobọn họ phát triển nhanh được, trở thành loại nhân tài Đội năm chúng tacần nhất! - Huyết Linh đề nghị.

- Ta cũng có ý tứ này. Chúng ta có thể dành chút thời gian biến nơi đâythành trường huấn luyện Thần Vệ chuyên môn. Nơi này và Ám Ảnh thànhcách nhau cực kỳ xa nên sẽ không xảy ra sự cố gì. Nhưng Thần Vệ kia cănbản không biết tác dụng của ma trận ma công. Sau khi đi vào đại bộ phậnđều không rõ tình hình. Chúng ta sẽ lợi dụng tháp năng lượng và thápkết giới để ngụy trang một chút. Vậy thì càng thỏa đáng! - Hàn Thạc đốivới đề nghị của Huyết Linh rất vừa lòng, mỉm cười nói.

Nhóm Hàn Thạc ở ngoài trận chuyện trò vui vẻ. Những Thần Vệ bên trongcũng không gặp phải tình trạng cực kỳ hiểm ác. Dưới sự công kích củamấy trăm ma đầu ngưng tụ thực chất, những Thần Vệ kia tự nhiên sẽ hìnhthành vòng phòng ngự, phối hợp ăn ý với nhau và độ ăn ý ngày càng đượcđề cao.

Chỉ khi đối mặt với nguy cơ sinh tử, những khả năng tiềm tàng trong người mới có thể toàn bộ bị thúc đẩy ra.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 756:

La Ti, còn nhớ rõ ta không?

Dịch: lutvich

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận ngay từ đầu hoàn toàndo Hàn Thạc khống chế. Đến về sau thì là do Đỉnh Linh tiếp nhận. HànThạc từ đó được giải thoát.

Những Thần Vệ kia ở bên trong Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận từngngười gào khóc thảm thiết, bị bắt buộc ra sức thao luyện. Theo thờigian cực nhanh, bọn họ càng ngày càng hiểu được tầm quan trọng của sựphối hợp. Thêm vào Đỉnh Linh cố gắng chỉ dẫn, mỗi lần họ phải gặp phảisinh tử tồn vong đều lần lượt ngoan cường tiếp tục chống đỡ.

Đang khi bọn họ cảm thấy độ ăn ý trong phối hợp được đề cao lên thìnhững nguy hiểm gặp phải đều giảm hẳn. Những người này đều phát hiện ýnghĩ của mình đã hoàn toàn sai. Đỉnh Linh không ngừng tăng mạnh uy lựcBát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận, làm cho bọn họ mọi thời khắc đều bịvây khốn đến điểm tới hạn. Mỗi khi ở thời khắc mấu chốt bản thân đều tựđột phá.

Đến về sau, Bác Lan Tư, Huyết Linh, Cát Nhĩ Bá Đặc mắt thấy uy lực trậnpháp tăng mạnh, cũng chủ động yêu cầu tiến vào bên trong tôi luyện. HànThạc tự nhiên đồng ý, mặc cho ba người tiến vào. Hắn lại sai khiến ĐỉnhLinh đẩy uy lực Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận cao lên một ít, chuyênmôn mở một khu vực đặc thù dành cho ba người.

Thời gian vội vã. Một tháng lặng yên trôi qua.

Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận tuy rằng do Đỉnh Linh nắm trong tay,Hàn Thạc lại ở một bên chiếu cố quan sát. Thông qua tâm thần tươngthông với Đỉnh Linh, hắn hiểu rõ tiến bộ của những Thần Vệ này, biếtbọn họ trong khoảng thời gian này từng người tiến bộ thần tốc.

Vì có thể để những Thần Vệ này phát huy ra lực lượng đến trình độ lớnnhất. Hàn Thạc và Đỉnh Linh thương nghị một chút, để cho Đỉnh Linh tiếtlộ một số phương pháp phối hợp ma trận đơn giản cho những Thần Vệ kia.Những ma trận phối hợp đơn giản này đa số đều là trận pháp phối hợp bangười, bốn người, năm người, sáu người, bảy người.

Được Hàn Thạc trao tặng, Đỉnh Linh lệnh cho ma đầu biến thành bộ dángHàn Thạc, mang nguyên lý những trận pháp đơn giản trong Bát Hoang LyHợp Luyện Ngục trận thuật cho những thần vệ một lần. Những trận phápnày chủ yếu là căn bản, đều dễ dàng lý giải. Các Thần vệ những ngày nàyphối hợp ăn ý với nhau. Từ khi Đỉnh Linh diễn giải mấy lần sau nữa, rấtnhiều người cũng dần dần lần mò ra cách thức.

Đỉnh Linh tiếp tục lợi dụng Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận thao luyệnbọn họ. Đám Thần Vệ kia dần dần tập cách phối hợp. Dựa theo nhữngphương pháp phối hợp ma trận kia, lập tức nhận ra được chỗ hữu dụng củanó. Vì vậy bọn họ tăng vọt nhiệt tình, từng người đều gắng sức nghiêncứu loại phương pháp phối hợp đặc biệt kia.

Những Thần Vệ này bất tri bất giác tiến bộ thần tốc. Có một số ít ngườidưới áp lực đáng sợ của Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận đã rất nhanhđột phá đến đến cảnh giới mới. Điều đó làm cho các thần vệ khác hết sứcphấn chấn, dồn tất cả sự nhiệt tình vào trong Bát Hoang Ly Hợp LuyệnNgục trận. Hàn Thạc căn bản không cần phải thúc giục bọn họ.

Trong nháy mắt lại hơn một tháng đi qua. Vào một ngày, Khảm Địch Đạtphái người tới sơn cốc, nhắn với Hàn Thạc là Hắc Thiên và Thanh Lâm đãtới cứ điểm Bá Cách Lạp Tư và đang muốn gặp hắn.

Hàn Thạc không muốn để cho người ta biết hết thảy bên trong sơn cốc.Cho nên Khảm Địch Đạt không dám đem tình huống ở nơi này nói cho HắcThiên cùng Thanh Lâm. Dù sao tương lai khi thần vệ so đấu, hai người họcũng coi như là đối thủ tiềm tàng của hắn. Nếu làm cho Hắc Thiên cùngThanh Lâm biết tình huống Đội năm, vậy hiệu quả bỗng nhiên nổi tiếngrồi.

Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận tạm thời do Đỉnh Linh phụ trách khốngchế. Hàn Thạc tin tưởng có Đỉnh Linh ở đó sẽ không xảy ra vấn đề gì.Cho nên sau khi nhận được tin tức hắn liền rời khỏi sơn cốc, trở về cứđiểm Bá Cách Lạp Tư.

Sau khi Khảm Địch Đạt thu lấy năng lượng tinh thạch từ Hàn Thạc liềnđem về cứ điểm Bá Cách Lạp Tư trực thuộc Hàn gia trang bị mới lại mộtphen. Hàn Thạc đi vào tòa kiến trúc cao lớn nhất trong cứ điểm, đã thấyđược tháp năng lượng cùng tháp kết giới rải rác ở một số góc.

Hắc Thiên và Thanh Lâm ở phòng tiếp đãi khách chờ Hàn Thạc. Mắt thấyhắn từ bên ngoài đi vào, hai người nhỏm dậy, đồng thời hướng Hàn Thạcchúc mừng.

Giờ đây Hàn Thạc vinh quang chiếm được chức Thần Vệ trưởng Đội năm.Cùng Hắc Thiên, Thanh Lâm xem như là đã ngang vai ngang vế. Về sau ở ÁmẢnh thành một vài sự vụ mặc dù mặt trên hợp tác, hai người cũng khôngphải là thượng cấp của Hàn Thạc. Rất nhiều chuyện cần làm đều phảithương lượng.

Đương nhiên. Nhờ vào quan hệ tốt đẹp giữa Hắc Thiên Thanh Lâm với HànThạc, rất nhiều sự việc cũng thật không có gì phải so đo. Hắn vinhquang đang lên cao, hai người cũng vô cùng cao hứng. Dù sao cuối cùngHàn Thạc ngồi được trên vị trí này cũng tốt hơn so với một số tên giahỏa cường đại thượng tầng xem không vừa mắt.

- Hai vị đến cứ điểm Bá Cách Lạp Tư tìm ta có chuyện gì không?

Hàn Thạc mỉm cười nhìn Hắc Thiên và Thanh Lâm hỏi:

- Chuyện kia ở sơn cốc đã giải thích rõ rồi chứ? Hai tên thành chủ UMạc thành và Ám Linh thành không tìm các ngươi gây phiền toái, vấn đềnày giải quyết cũng không phải đặc biệt thuận lợi.

- Đừng nói nữa. Sau khi hai tên thành chủ kia biết thủ hạ Thần Vệtrưởng tử vong thì nổi cơn lôi đình. Không chỉ là ta và Thanh Lâm, ngaycả thành chủ đại nhân đều bị phiền phức giày vò!

Hắc Thiên lắc đầu than thở, cười khổ:

- Một cái cục diện rối rắm như vậy, không phải dễ dàng giải quyết. Mấyngày nay thành chủ đại nhân và chúng ta mỗi lần trò chuyện, bảo haingười chúng ta làm sao mau chóng giải quyết vấn đề nơi này. Bảy đội sắpbắt đầu tỷ đấu rồi. Chúng ta đều phiền phức chết mất!

- Hai người các ngươi bận rộn như vậy. Như thế nào còn có thời gian tới tìm ta? - Hàn Thạc sửng sốt, hơi nghi hoặc hỏi.

- Còn không phải bởi vì vấn đề phân phối cái mỏ năng lượng kia sao!

Thanh Lâm trừng mắt nhìn Hàn rồi nói:

- Cái tên tiểu tử thúi ngươi gây ra chuyện lớn như vậy. Ngươi thì tốtrồi, xong việc là chuồn. Hai người chúng ta bị phiền chết đi được.

Hàn Thạc cười gượng hai tiếng, sau đó mới nghiêm mặt nói:

- Một khu mỏ năng lượng tinh thạch kia tổng giá trị giá trị ít nhất một ngàn vạn hắc tinh tệ. Thành chủ đại nhân có ý gì?

- Vốn ban đầu thành chủ đại nhân đích thực muốn độc chiếm mỏ khoángthạch kia. Nhưng bởi vì U Mạc thành và Ám Linh thành có hai Thần Vệtrưởng toi đời. Hai tên thành chủ kia giận tím mặt, nhất định khôngbuông tha. Thành chủ đại nhân cũng đành chịu phải lui một bước. Mỏkhoáng thạch chia ra làm ba phần, ba thành chia đều. Ám Ảnh thành lấymột phần, một nửa thuộc về Hàn gia các ngươi. Một nửa thuộc về Tái NhânĐặc gia tộc! - Thanh Lâm nói.

- Nói như vậy, ít nhất hơn phân nửa hắc tinh tệ thuộc về U Mạc thành và Ám Linh thành rồi?

Hàn Thạc vẻ mặt tiếc nuối:

- Chúng ta vất vất vả vả mới chiếm được mỏ khoáng thạch kia.

- Ai bảo ngươi giết chết hai tên Thần Vệ trưởng kia? - Khi nói nhữnglời này, Thanh Lâm nhìn thẳng Hàn Thạc, đôi mắt rạng rỡ hào quang,dường như muốn thấy rõ phản ứng của hắn.

- Bọn họ đồng quy vu tận, ta chả có liên quan gì!

Hàn Thạc nhún vai, tiêu sái nói:

- Ngươi không nên nói lung tung?

"Khích khích"

Thanh Lâm dường như cảm thấy bộ dạng này của thấy Hàn Thạc vô cùng thú vị, gật gật đầu khẽ cười:

- Được rồi. Là ta nhầm! Ngoài việc nói cho ngươi biết vấn đề phân phốimỏ năng lượng, chúng ta lần này tới còn có một tin tức nói cho ngươibiết!

- Tin tức gì? - Hàn Thạc thuận miệng hỏi.

- Ta thu được tin tức từ Lạp Nhĩ Phu. Ngải Phất Lý trước mắt đang ở UMạc thành, có vẻ đang ở cùng cùng với chủ nhân Thần Trạch dược tề CápTư Cách Lâm. Bất luận là Ngải Phất Lý hay là Cáp Tư Cách Lâm thì quanhệ với ngươi dường như quan đều vô cùng không ổn. Hai người này tụ tậpcùng một chỗ, sớm muộn cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Căn cứ theo lờiLạp Nhĩ Phu, bọn chúng đang thương lượng đối phó ngươi. Ta tới chính làmuốn nhắc ngươi cẩn thận một chút!

Thanh Lâm vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Tên Ngải Phất Lý này đã không dễ dàng đối phó. Chủ nhân Thần Trạchdược tề kia lại càng thêm khó chơi. Thần Trạch dược tề mặc dù khôngbằng một đại gia tộc cường thịnh, nhưng mà cửa hàng dược tề của bọn họphân bố khắp Hắc Ám thần vực. Ở phương diện thu thập tình báo so vớimột số đại gia tộc còn muốn chiếm ưu thế hơn. Hai người này nếu nhưtính trăm phương ngàn kế đối phó ngươi. Ngươi phải cẩn thận một chút!

- Hóa ra Ngải Phất Lý và Cáp Tư Cách Lâm móc ngoặc cùng nhau. Khótrách! - Hàn Thạc gật gật đầu, trầm giọng nói. Lời nói tuy cẩn thận,nhưng hắn có phần không xem trọng. Cáp Tư Cách Lâm và Ngải Phất Lý đềulà kẻ địch của Ám Ảnh thành. Ở bên trong Ám Ảnh thành, bọn chúng khôngcó bao nhiêu lực ảnh hưởng. Chỉ cần mình không rời khỏi Ám Ảnh thành,hai người kia có thể có biện pháp gì?

Huống chi, cho dù hai người cùng đến thì có thể làm được gì? A Tị ĐồThần kiếm trận đã đại thành, chẳng lẽ còn sợ hai tên nhảy nhót trướcmặt?

- Công văn chính thức đã chuyển xuống Cứ điểm Bá Cách Lạp Tư bây giờchính thức thuộc về Hàn gia các ngươi. Đối với cứ điểm này, các ngươinên quan tâm. Nó sau này chính là gốc rễ của Hàn gia các ngươi. - ThanhLâm nhắc nhở Hàn Thạc nên làm như thế nào.

- Cái nên nói đều nói rồi. Ngươi lo xử lý đi!

Hắc Thiên nghĩ một chút, lại hỏi:

- Đúng rồi. Cuộc tỷ đấu bảy đội Thần Vệ trăm năm một lần, Đội năm của ngươi phải chăng không tham gia?

- Tham gia chứ! Sao lại không tham gia?

Hàn Thạc lập tức cười nói:

- Thịnh hội long trọng như vậy, tại sao có thể thiếu Đội năm chúng ta.

Hồ nghi nhìn Hàn Thạc, Thanh Lâm cười khanh khách trêu chọc:

- Bố Lai Ân. Tình huống Đội năm các ngươi ta có nghe nói một chút. Cácngươi tập hợp được số người đủ một đại đội sao? Huống chi, chúng ta sođấu là thực lực chung. Lấy tư chất những Thần Vệ Đội năm mà gần đây cácngươi vừa mới chiêu mộ, tham gia cuộc tỷ đấu này rõ ràng là xếp hạngbét!

- Tham gia, cứ tham gia đi. Trọng ở tham dự thôi!

Hắc Thiên cười ha hả vỗ vỗ bả vai Hàn Thạc nói:

- Bất quá không cần quá để ý thành tích. Đội năm các ngươi vừa mới khôiphục, đạt thứ bậc nào cũng đều được. Khi đụng tới đội ba, đội một củata cùng Thanh Lâm, chúng ta sẽ không để ngươi thua quá khó coi là được!

- Chúng ta quen thuộc như vậy, mặc dù không có khả năng phóng tay làmbừa, nhưng sẽ cho ngươi chút mặt mũi! - Thanh Lâm cũng cười khanhkhách. Hai người dường như nhận định Đội năm của Hàn Thạc lần này thamgia thuần túy là góp cho đủ số. Căn bản họ không cho rằng Đội năm vừamới xây dựng lại lần này có thể đạt được thứ hạng gì!

"Đến lúc đó ai thua ai thắng vẫn còn chưa biết được!"

Hàn Thạc trong lòng hắc hắc cười quái dị. Mặt lại ôn hòa như lúc ban đầu, cười tủm tỉm nói:

- Vậy thì ta cám ơn hai vị trước.

Thanh Lâm và Hắc Thiên không nói gì thêm, sau đó nói lời cáo từ rời đi.Hàn Thạc biết hai người bề bộn nhiều việc nên cũng không giữ lại.

- Ngải Phất Lý, Cáp Tư Cách Lâm. Các ngươi nếu như dám đến, ta khôngngại tiêu diệt các ngươi! - Sau khi Thanh Lâm và Hắc Thiên rời đi, HànThạc cười lạnh lẩm bẩm.

Hắn vốn định trở về sơn cốc tiếp tục rèn luyện những Thần Vệ kia. Nghĩlại có Đỉnh Linh ở đó điều khiển nên cũng không vội vã trở lại, mà hắncùng đám Khảm Địch Đạt bàn bạc công chuyện của cứ điểm Bá Cách Lạp Tư.

Trong thảo luận về ranh giới của cứ điểm, Hàn Thạc vô ý thấy tên của ÁcMa phong (núi Ác Ma). Ác Ma phong ở giữa cứ điểm cứ điểm Bá Cách Lạp Tưvà cứ điểm Thiên Lan, thuộc về lãnh thổ của Ám Ảnh thành. Khi vừa đếnChúng Thần đại lục, địa phương mà Hàn Thạc và A Khắc Lợi kiếm đượclượng lớn thần tinh chính tại ngọn núi này.

Ở đó, Hàn Thạc gặp được nữ thần nhện La Ti. Thời điểm còn ở Kì Áo đạilục, ả này từng mượn thân thể A Đại Nhi thiếu chút nữa giết chết hắn.Về sau lại sai khiến A Đại Nhi truyền bá tín ngưỡng tại thành Bố LôiĐặc Nhĩ. A Đại Nhi bị Hàn Thạc chế trụ sau đó hắn cũng từng liên hệ vớiLa Ti...

Liên tiếp nhớ lại chuyện cũ, Hàn Thạc trong lòng thầm nghĩ một chút,cảm thấy cần phải đi Ác Ma phong một chuyến. Một mặt vì nơi đó xem nhưlà lãnh địa của Bá Cách Lạp Tư. Mặt khác cũng là muốn sớm giải quyếtsớm đoạn ân oán này.

La Ti mặc dù là người dị tộc, tu luyện lại là Hắc Ám lực lượng, có thực lực Thượng vị thần.

Đối với Hàn Thạc mà nói, mặc dù không mượn dùng lực lượng của ĐỉnhLinh, hắn sử dụng A Tị Đồ Thần kiếm trận cũng có thể chống lại cao thủThượng vị thần sơ, trung kỳ. Dựa theo cảm giác của Hàn Thạc lúc trướcđối với La Ti, ả ta chỉ có thực lực Hắc Ám Thượng vị thần trung kỳ.Loại thực lực này hắn tự tin có thể đối phó. Hơn nữa vẫn còn cần ĐỉnhLinh thao luyện những Thần Vệ kia. Hàn Thạc sẽ không mang theo nó màmột mình tiến về phía sơn cốc.

Ác Ma phong, từ bề ngoài xem ra tựa như một con ác ma dữ tợn, cao vúttrong mây. Hàn Thạc sau khi tới Ác Ma phong liền triển khai thần thức.Hắn lập tức phát hiện trong lòng Ác Ma phong có khí tức sinh mạng cườngđại. Hắn lập tức biết nữ thần nhện La Ti quả nhiên là ở bên trong.Chúng Thần đại lục là một vị diện nhiều loại chủng tộc. Trong đó ngườidị tộc tương tự cũng có thể tu luyện mười hai đại lực lượng. Bọn họđồng dạng thờ phụng mười hai đại chủ thần, cho nên cũng có quyền lợisinh tồn ở các đại thần vực, so với người bình thường không có bất luậnkhác biệt gì.

Bên trong các đại thần vực cũng vẫn có một số thành chủ do người dị tộcđảm đương. Theo truyền thuyết trong mười hai đại chủ thần cũng có mấyngười bản thân chính là người dị tộc. Cho nên ở Chúng Thần đại lục cũngkhông có quá nhiều bất đồng so với đời sống và tập tính của loài người.Có một số người không quá thích quần cư. Ví dụ như nữ thần nhện La Tikia chỉ thích đơn độc sinh hoạt ở trong lòng núi, không thích hóa thànhhình người đi vào sống ở Ám Ảnh thành.

Như loại dị tộc cấp bậc như nữ thần nhện La Ti, nếu như tiến vào Ám Ảnhthành nhất định có thể có được sự trọng dụng. Bốn đại gia tộc chắc chắnsẽ tranh giành nàng.

Cảm thụ được khí tức cường đại của nữ thần nhện La Ti trong lòng núi,Hàn Thạc cũng không e ngại, vẫn thảnh thơi nhắm hướng Ác Ma phong bướctới. Lần này nữ thần nhện La Ti cũng không ngủ mê mệt như lần trước.Hàn Thạc vừa mới tiến vào Ác Ma phong, chưa thâm nhập vào trong lòngnúi đã bị nàng ta phát hiện.

- Đây là lãnh địa của ta. Xin hãy rời đi! - Giọng nói của nữ thần nhện La Ti từ trong lòng Ác Ma phong vọng ra.

Nói đại khái người dị tộc cấp bậc như La Ti mà sinh hoạt ở Ám Ảnhthành, trước đó đều phải được chủ nhân cho phép. Nói cách khác thànhchủ Hoa Lai Sĩ hẳn là biết sự tồn tại của nàng, rồi ban một ngọn Ác Maphong phong cho nàng. Tương ứng La Ti cũng phải tuân thủ quy củ của ÁmẢnh thành, không thể tùy tiện ra tay giết hại các thần gần đó.

Lần trước nếu như Hàn Thạc và A Khắc Lợi không phải rắp tâm đến trộmthần tinh của La Ti, nàng ta cũng sẽ không nổi cơn lôi đình một mựcđuổi giết hai người.

- La Ti, còn nhớ rõ ta không? - Hàn Thạc mỉm cười đi vào Ác Ma phong.Thần thức hắn bắt đầu liên tục biến hóa,điều chỉnh dấu vết linh hồn đếntình trạng lúc trước khi còn ở Kỳ Áo đại lục!

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 757:

Ta đầu hàng, nguyện làm người hầu!

Dịch: conmeonokeu

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Ma công mỗi lần đột phá, ấn ký thần thức cũng theo đóthay đổi theo. Năm đó ở Kỳ Áo đại lục, ma công của Hàn Thạc còn chưađạt đến cảnh giới như bây giờ, ấn ký thần thức so với bây giờ là hoàntoàn bất đồng.

Thần thức có diệu dụng vô cùng, thay đổi ấn ký cũng không phải làchuyện khó khăn. Hàn Thạc lúc đi vào Ác Ma phong thì ấn ký của thầnthức theo đó thay đổi, biến thành giống như lúc đấu với La Ti ở Kỳ Áođại lục.

Nữ thần nhền nhện La Ti thấy Hàn Thạc nghe xong lời quát mắng vẫn địnhxông đến, trong lòng đã không còn kiên nhẫn nữa, chuẩn bị động thủ giếtchết hắn trước Ác Ma phong.

La Ti đang ở tại Ám Ảnh thành nên phải tuân theo quy củ của Ám Ảnhthành, nàng ta không thể chủ động hạ sát thủ với các thần phía đó.Nhưng nếu mà có người tự ý xông vào lãnh địa của mình, nàng ta lại đãnhắc nhở mà còn dám tiến vào, vậy coi như là đã khiêu khích tới mình.Do đó nàng ta có ra tay giết chết cũng coi như có đạo lý, không hề làmtrái quy củ của Ám Ảnh thành.

Hắc Ám thần lực của La Ti đã chuẩn bị xuyên vào Ác Ma phong, chợt nghe Hàn Thạc nói một câu:

- La Ti, ngươi còn nhớ rõ ta không?

La Ti không lập tức động thủ đối phó Hàn Thạc mà hơi nghi hoặc khó hiểudò xét đối phương. Sự nghi hoặc trong lòng nàng ta càng lúc càng lớn,đến khi ấn ký thần thức của Hàn Thạc biến hoá triệt để, La Ti ở tronghang động âm u nói:

- Hoá ra là ngươi!

- Không sai, lúc trước ở Kỳ Áo đại lục,chúng ta cũng từng đối thoại rồi. Hiếm thấy ngươi còn nhớ rõ ta, rất tốt, rất tốt!

Hàn Thạc ung dung đi vào Ác Ma phong, không hề để ý đến từng bước hung hiểm bên trong, miệng vẫn tiếp tục:

- À, đúng rồi, lần trước ta đã tới, số thần tinh ngươi cất giữ kia cũng bị ta đoạt được, ngươi hẳn có ấn tượng chứ?

Ở bên trong lòng núi, La Ti nghe vậy giận tím mặt, cười lạnh:

- Xem ra hôm nay ngươi tới đây đặc biệt tìm chết mà!

Từng con nhện nhỏ từ sâu trong lòng núi bò ra, vòng qua người Hàn Thạc,đi thẳng ra cửa động phía sau hắn. Chúng phụt ra tơ nhện, nhanh chóngbịt kín cửa động lại, trên bề mặt toả ra ba động của Hắc Ám thần lực vôcùng mãnh liệt.

Hàn Thạc nhìn thấy tình huống phía sau vô cùng rõ ràng, hắn biết lầnnày La Ti đã động sát tâm rồi. Tuy nhiên Hàn Thạc cũng không thèm để ý,lần này và lần tới trước đó căn bản không giống nhau. Hiện giờ đối mặtvới La Ti, hắn không cần ẩn nấp nữa.

Dám đến đây đã chứng minh sự tự tin của hắn rồi.

Từng con nhện nhỏ ở sau lưng Hàn Thạc kết lưới. Hàn Thạc với tốc độ cựcnhanh đã vượt qua hang đông quanh co, thẳng theo hướng cái động cực lớnKim Giáp thi đã từng đào vào. Nữ thần nhền nhện La Ti với thân hình tolớn chiếm cứ ở khu trung tâm, một cái mạng nhện toả ra khắp mọi ngõngách. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng ta ngẩng lên đối diện Hàn Thạc, hiệnra một đôi mắt âm u lạnh lẽo vô tình.

Nếu không nhìn đến thân hình to lớn của nữ thần nhền nhện, chỉ đơnthuần nhìn vào khuôn mặt kia, người bình thường đều sẽ động lòng. Khuônmặt ấy xinh đẹp động lòng người, đôi mắt xa xăm, đôi môi đầy đặn phơnphớt hồng. Dù nhìn thế nào cũng là bộ dạng của một mỹ nhân.

- La Ti, ngươi cũng là một Thượng vị thần, vì sao lại ở nơi hang độngvĩnh viễn không có ánh mặt trời này? - Hàn Thạc mỉm cười bước đến,trước tiên dò xét xung quanh một lượt, sau đó mới điềm nhiên như khônghỏi.

Đôi mắt âm u lạnh lẽo của La Ti ngưng tụ trên người Hàn Thạc, cũngkhông trả lời vấn đề của hắn. Ở trong đó, nó như coi tên kia chỉ là mộtTrung vị thần, nàng ta không rõ vì sao một Trung vị thần lại đến đâytìm chết?

La Ti trong lòng tràn đầy nghi hoặc, nhất là khi Hàn Thạc thong dong,rõ ràng là có chỗ dựa nên không hề lo sợ gì vậy. Đối với hắn, nàng tacực kỳ oán hận nhưng ngược lại không dám manh động.

- Ta lần này trở lại là dự định cùng ngươi thanh toán một khoản nợ cũ!

Thấy La Ti chưa trả lời, Hàn Thạc cũng không hỏi nhiều, mỉm cười nhìn nàng ta nói ra mục đích chuyến đi này:

- Lúc trước ở Kỳ Áo đại lục, ngươi lợi dụng thần nô A Đại Nhi của ngươithiếu chút nữa là đã hại chết ta. Về sau lại sai khiến ả ta làm loạnlên ở lãnh địa của ta. Ngươi nói bây giờ nên làm sao đây?

- Ngươi hỏi ta làm thế nào?

Giọng của La Ti đột nhiên rít lên, cười lạnh:

- Ở vị diện hạ cấp kia, ngươi luôn phá hỏng chuyện tốt của ta, cưỡnggian rồi giết chết tín đồ của ta! Sau khi tới vị diện này, lại còn trộmthần tinh của ta, ngươi còn dám hỏi ta làm thế nào? Tiểu tử, ta bất kểngươi có cái gì để dựa vào, hôm nay dám vào đến đây thì đừng mong sốngmà ra ngoài!

- Dường như bên trong hang động của ngươi không có thần tinh nữa rồi,ôi, xem ra lần này không lấy được đủ chiến lợi phẩm! - Hàn Thạc nhìnquanh một vòng, sau đó mới nhẹ nhàng thở dài, có phần bất đắc dĩ.

Kẻ này rõ ràng là đến đây kích nộ La Ti, làm cho nàng ta nhớ tới lúctrước hắn ở trên Ác Ma phong đã ăn cắp thần tinh của mình. Thế là La Tikhông kiềm chế nổi nữa, lúc này tiếng rít cực kỳ chói tai vang lên,vọng khắp ngọn núi Ác Ma mãi không dứt.

Khi tiếng rít nổi lên, tiêm trảo (vuốt) sắc bén của La Ti như một ngọn trường đao lớn, đột nhiên bổ về phía Hàn Thạc.

Từng ngọn trảo lập lòe ánh sáng yếu ớt, Hắc Ám thần lực như là nước diđộng bên trong tiêm trảo. Cùng lúc đó, Hắc Ám thần chi lĩnh vực độtnhiên triển khai. Vốn trong lòng núi đang mờ tối, bỗng chốc rơi vàotrong bóng đêm tuyệt đối đưa năm ngón tay ra cũng không nhìn thấy. HắcÁm nguyên tố từ bốn phương tám hội tụ về hướng thần chi lĩnh vực của LaTi, theo đó Hắc Ám nguyên tố tích tụ lại càng ngày càng nhiều, tất cảánh sáng nơi này đều bị bóng tối nuốt hết.

La Ti thấy Hàn Thạc đến rất quỷ dị, bộ dạng lại như có chỗ dựa không hềsợ hãi cho nên không dám coi thường hắn chút nào. Nàng ta vừa ra tay đãxuất toàn lực, coi Hàn Thạc là một cao thủ đồng cấp bậc với mình!

Hàn Thạc hai mắt nhìn thẳng La Ti, vẻ mặt bình tĩnh. Mãi cho đến khitiêm trảo của La Ti bổ tới, mới đưa mười bảy thanh phi kiếm ra.

Tâm tuỳ vừa động, mười bảy thanh phi kiếm phía sau hắn như là khổngtước khai bình (chim khổng tước xòe đuôi), cản lại toàn bộ tiêm trảocủa La Ti. Phi kiếm so với tiêm trảo còn sắc bén hơn, mặt trên mangtheo toan độc (axit) có lực ăn mòn khủng bố cùng với hàn độc. Chỉ nghemột tràng âm thanh như là sắt thép va chạm vào nhau truyền đến, tiêmtrảo La Ti bổ ra như tia chớp thì tốc độ thu hồi càng nhanh hơn.

Chỉ một lần va chạm, La Ti cũng cảm nhận được vừa rồi trên phi kiếm củaHàn Thạc có lực ăn mòn đáng sợ. Nó vừa đụng vào tiêm trảo của nàng, lựcăn mòn và hàn độc lập tức thông qua tiêm trảo thấm vào trong cơ thểnàng. Tiêm trảo lúc đầu dùng để giết Hàn Thạc bên trong chứa Hắc Ámthần lực, ngược lại toàn bộ dùng để chống đỡ hàn độc và ăn mòn rồi, cănbản không thể phát huy tác dụng cần phải có nữa.

May mà từ đầu La Ti đã toàn lực công kích không vì cho rằng đối phươnglà Trung vị thần mà khinh địch, nếu không thì chỉ đòn thứ nhất thôinàng ta đã phải ăn quà đắng rồi.

- Tiểu tử, ngươi dùng là loại lực lượng gì thế? Vì sao thị lực không bịảnh hưởng chút gì vậy? Còn nữa, thần khí của ngươi sao lại âm độc nhưvậy? -Sau một đòn, La Ti lúc này rít lên.

Mười bảy thanh phi kiếm được Ma Nguyên lực quán chú vào, tiêm trảo củaLa Ti chạm vào một cái ngay lập tức phát hiện ra một luồng lực lượngrất lạ lẫm, toan độc và hàn độc trên về mặt phi kiếm càng thâm độc báđạo. Nó làm cho nàng ta lập tức lại càng hoảng sợ, nhìn Hàn Thạc cànglúc càng cảm thấy sâu xa khó lường, càng thêm không dám coi thường!

- Ngươi quản được sao? - Hàn Thạc cười hắc hắc, mười bảy thanh phi kiếmsừng sững ở sau lưng đột nhiên vọt ra thẳng đến chỗ La Ti với thực lựcquả thật là Thượng vị thần trung kỳ!

Mười bảy thanh phi kiếm rít lên phóng tới, không đếm xỉa gì đến khônggian tuyệt đối Hắc Ám của La Ti, lấy quỹ tích A Tị Đồ Thần kiếm trậnbao phủ nàng ta. La Ti có thực lực Thượng vị thần trung kỳ, nếu khôngmượn lực lượng của Đỉnh Linh, Hàn Thạc cũng không thể không toàn lựcứng phó!

Tiếng rít của phi kiếm ở bên trong hang động cực kỳ chói tai, so vớitiếng kêu của La Ti lúc trước có phần giống nhau. Tuy nhiên bởi vì làmười bảy thanh phi kiếm vì phóng cực nhanh, so với tiếng rít chói tairõ ràng của La Ti thì càng mạnh hơn, ngân cũng lâu hơn.

Từng tiếng rít lạc vào tai của La Ti làm cho nàng ta cảm thấy tâm thầnkhông yên. Cũng không hề suy nghi nhiều, tóc trên đầu La Ti như tơ nhệnchợt vờn bay, từng con nhện nhỏ theo mái tóc bạc đang uốn lượn kia nhẹnhàng xuất hiện. Số lượng chúng lên đến hàng trăm hàng ngàn con. Chỉcần liếc mắt qua cũng khiến người ta có cảm giác sởn tóc gáy.

Từng con nhện nhỏ bên trong có Hắc Ám thần lực của La Ti ban cho. Hàngtrăm ngàn con cùng tràn qua, nếu để cho chúng bao phủ cũng không phảichuyện vui vẻ gì.

Từng con nhện nhỏ được La Ti dùng mái tóc dài tống ra, tiêm trảo củanàng ta liên tiếp lập lòe khua lên. Quanh người hình thành một màn ánhsáng màn đen sẫm, vững vàng ngăn trở mười bảy thanh phi kiếm của HànThạc.

La Ti đối với sự đáng sợ của chúng rất cố kỵ. Những con nhện nhỏ bịnàng ta dùng để công kích Hàn Thạc, cũng không ngừng dùng chúng đểphòng ngự đối với mười bảy thanh phi kiếm.

A Tị Đồ Thần kiếm trận tự nhiên không phải dễ dàng đối phó như thế. Mặcdù không có sức mạnh của Đỉnh Linh nên không thể thi triển ra A Tì địangục, nhưng lấy trụ cột nhất trận pháp diễn luyện ra cũng rất khó ngăncản. Nhất là mười bảy thanh phi kiếm bản thân còn mang theo sự ăn mònkhủng bố và hàn độc, cái này lại càng không dễ đối phó.

Một tràng âm thanh va chạm "Leng keng leng keng" vang lên. Mười bảythanh phi kiếm bắn ra chạm vào màn sáng đen sẫm do tiêm trảo La Ti múalên hình thành. Màn ánh sáng đen sẫm dưới sự công kích mãnh liệt củahai loại độc đã khiến cho Hắc Ám thần lực của La Ti tiêu hao kinhngười, làm cho nàng ta khổ không thể tả!

La Ti trong lòng kêu khổ không thôi, không ngừng ra lệnh cho hàng trămhàng ngàn con nhện nhỏ, khiến chúng mau chóng cắn chết cái tên đầu sỏnày.

Nhìn thấy từng con nhện nhỏ líu ríu khoan khoái vọt tới, Hàn Thạc cườilạnh. Hắn vẩy tay theo hướng những con nhện nhỏ kia, Lục Lân Sa vừa rơidưới, từng con nhện nhỏ vừa đụng vào lập tức dấy lên những luồng lửalân tinh yếu ớt. Lân hỏa (lửa lân tinh) do hắn đặc biệt luyện chế ra cóthể đốt cháy bất cứ thứ gì. Hàng trăm hàng ngàn con nhện nhỏ vốn vôcùng dày đặc, vừa bị Lục Lân Sa vẩy lên, tức thì toàn bộ bốc cháy.

Lục Lân Sa cũng là một loại ma khí cực kỳ ác độc, nhất là đối với nhữngcon nhện nhỏ mà sinh mệnh lực không quá mạnh kia, quả thực chính là sátkhí lớn nhất. Trong tiếng đốt cháy "lách tách", chúng líu ríu thét lênchói tai không dứt, trong không khí đầy mùi vị khét lẹt.

Đang liều mạng chống lại mười bảy thanh phi kiếm, nữ thần nhền nhện LaTi đem hy vọng gửi gắm toàn bộ lên những con nhện nhỏ kia. Giờ vừa thấychúng bị lân hoả bao trùm, toàn bộ đều bốc cháy lên, La Ti đột ngộtbiến sắc, đau lòng nhìn từng con nhện nhỏ trong biển lửa bị đốt cháythành từng điểm đen nhỏ. Nàng ta cất lên một tiếng rít, chỉ thấy cảmạng nhện đang bao phủ trong lòng núi bỗng chốc lắc lư, đột nhiên chộpvề phía Hàn Thạc. Mạng nhện kia vô cùng to lớn, tốc độ trùm xuống vừanhanh chóng lại vừa bất ngờ, Hàn Thạc trong nhất thời cũng không kịpphản ứng

Dưới tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, Hàn Thạc bị cả mạng nhên tolớn kia bao lại, từng sợi tơ nhện vô cùng linh hoạt, vừa chạm đến ngườihắn là cố hết sức bám vào. Chỉ trong nháy mắt, tất cả tơ nhện đều đãthu chặt lại, Hàn Thạc bị nhốt cứng lại.

Hắc Ám thần lực bởi vì bị mười bảy thanh phi kiếm công kích không ngừngnên tiêu hao càng lúc càng lớn. Đột nhiên một tiếng cười lạnh nói:

- Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!

Nói xong, Hắc Ám thần lực của La Ti thấu nhập vào trong lòng núi mànàng ta luôn luôn tu luyện ở trong. Nhờ vào sự bao phủ của Hắc Ám thầnchi lĩnh vực, những sợi tơ chứa Hắc Ám thần lực kia trói chặt ma thểcủa Hàn Thạc. Tơ nhện có Hắc Ám thần lực truyền vào thêm, từng sợi càngthêm linh hoạt cứng chắc.

Một bộ phận tơ nhện vẫn cuộn chặt lấy Hàn Thạc, còn một bộ phận lại thảra. Chúng như là những mũi châm nhọn hướng về phía Hàn Thạc đâm tới.

Thiên Ma Bất Diệt thể tự động vận chuyển. Ở tầng thứ hai, lực phòng ngựcàng thêm kinh người, từng sợi tơ như kim nhọn đâm vào ma thể của HànThạc như là đâm vào mặt trên của nham thạch cứng rắn nhất, còn truyềnđến một tràng âm thanh "đinh đang" nghe rất trong trẻo êm tai, ngay cảda thịt của Hàn Thạc cũng không đâm thủng.

- Làm sao có thể? - Bên kia La Ti rít lên từng tiếng lớn. Căn bản nàngta không ngờ thân thể đối phương mạnh mẽ như vậy, bỗng chốc tâm tìnhđại loạn, không biết phải làm gì cho đúng.

"Đang đang đang..." Từng sợi tơ nhện chưa từ bỏ ý định vẫn đâm vào trênngười Hàn Thạc, thế nhưng lại không thể thật sự tổn thương tới hắn.

- Không phải uổng công suy nghĩ nữa, những sợi tơ nhện này chỉ tiếpnhận được quá ít Hắc Ám thần lực, căn bản không tổn thương được ta! -Bị tơ nhện vây khốn, mặc dù không thể giãy dụa, nhưng hắn vẫn bìnhtĩnh. Thần thức một mặt khống chế mười bảy thanh phi kiếm tiếp tục côngkích La Ti, một mặt châm chọc đối phương.

- Ta cũng không tin ngươi toàn thân đao thương bất nhập! - La Ti kêu tothất thanh, từng sợi tơ nhện quanh co hướng về phía lỗ tai, lỗ mũi, conmắt của Hàn Thạc.

- Vậy thì ta sẽ cho ngươi triệt để hết hy vọng! - Hàn Thạc mỉm cười,lực khống chế mạnh mẽ biến từng miếng thịt nhỏ chặn trước tai, mũi. Mắthắn cũng nhắm lại, nhếch miệng. Tơ nhện đâm tới cũng không được đànhphải trở về.

Từng sợi tơ nhện chỉ có thể tiếp nhận Hắc Ám thần lực một cách giớihạn. Loại công kích cỡ này nếu là tấn công cao thủ khác, dù là loại nhưHắc Thiên và Thanh Lâm cùng thực lực như La Ti, khi đối phó cũng cực kỳđau đầu. Một khi bọn họ bị tơ nhện quấn lấy, nàng ta lại lợi dụngphương thức này công kích, cho dù là Thanh Lâm và Hắc Thiên cũng có thểbị đâm thành tổ ong, rất có khả năng bị La Ti giết chết rồi.

Đáng tiếc, La Ti lại đụng phải Hàn Thạc.

Bản thân ma thể Hàn Thạc đã vô cùng mạnh mẽ dẻo dai. Thiên ma bất diệtthể sau khi đạt đến tầng thứ hai, lực phòng ngự càng tăng mạnh. Tơ nhệnlại chứa Hắc Ám thần lực có hạn, tất nhiên là không thể tổn thương đếnhắn.

La Ti vừa thấy Hàn Thạc chẳng những toàn thân đao thương bất nhập, hơnnữa ngay cả lỗ mũi và lổ tai đều có thể tùy tâm điều khiển, ó cảm giácnhư ban ngày thấy quỷ. Người tu luyện ma công như Hàn Thạc cho tới bâygiờ La Ti tự nhiên chưa từng gặp, nàng ta căn bản không thể tưởng đượccó người có thể tu luyện lực khống chế tới mức thần kỳ như thế.

Nhìn thấy những công kích của mình hoàn toàn vô dụng, thêm nữa còn phảingăn cản mười bảy thanh phi kiếm nên tiêu hao rất nhiều Hắc Ám thầnlực, La Ti đột nhiên thoái lui rất nhanh không còn lòng dạ dây dưa nữa.Nàng ta căn bản không thể đến gần để gây tổn thương cho Hàn Thạc, songlại thấy đối thủ bị cuốn lấy, nên cũng cho rằng Hàn Thạc cũng không thểgiữ nàng ta lại được, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để rời đi!

- Tiểu tử, ta nhớ kỹ ngươi rồi, hôm nay không tiếp nữa, ta sớm muộncũng sẽ tìm ngươi báo thù! - La Ti hai mắt âm u lạnh lẽo, oán độc trừngmắt với Hàn Thạc, đã chuẩn bị đi khỏi Ác Ma phong.

Vừa thấy La Ti muốn chạy, Hàn Thạc dùng lực để thoát ra khỏi sự vướngmắc của tơ nhện trên thân mình. Nhưng mà bởi vì mười bảy thanh phi kiếmcần Ma Nguyên lực của hắn để chống đỡ, thế nên hắn cũng không thể toànlực thoát ra. Mỗi một sợi tơ nhện kia đều có Hắc Ám thần lực của La Ti,bám chi chít trên người hắn ứng phó, thật đúng là không dễ dàng thoátra như vậy.

- Chúng ta hôm nay chỉ xem như là ngang tay, lần này thần lực của tatiêu hao quá lớn, còn có mấy dạng công kích không phát huy được. Lầnsau ta nhất định sẽ cho ngươi mất mặt! - La Ti trầm tĩnh trừng mắt liếcHàn Thạc, để lại một câu.

Nói là nói như vậy, nhưng La Ti biết lần này nàng ta đã thua rồi. Nếunhư nàng ta không rời đi mà vẫn không gây được tổn thương cho Hàn Thạcthì mười mấy thanh phi kiếm kia không ngừng làm hao mòn nàng ta, thầnlực của nàng ta sớm muộn cũng sẽ tiêu hao hết, đến lúc cuối cùng ngườichết nhất định sẽ là nàng ta!

- La Ti, ngươi chạy không thoát đâu! - Thoát ra mấy lần không được, HànThạc cười lạnh. Vừa dứt lời, một thanh phi kiếm từ trước người La Tibay trở về, rất nhanh chém về phía tơ nhện đang bám chặt trên người.

Chỉ là tơ nhện của La Ti đích thực là bền vững kiên cố, một kiếm chémxuống cũng chỉ có vài sợi đứt ra. Chỉ dựa vào một thanh phi kiếm màchặt đứt tất cả tơ nhện, quả thật còn cần một chút thời gian.

Chỉ có điều La Ti hiển nhiên không cho Hàn Thạc có thời gian chặt toànbộ đứt tơ nhện. Khi áp lực rõ ràng buông lỏng một chút, nàng ta cũngkhông dám tiếp tục nói lời thừa với đối thủ, vừa ngăn cản mười sáuthanh phi kiếm, vừa theo hướng bên ngoài Ác Ma phong bỏ chạy. Tiêm trảocủa nàng ta liên tục bổ vào trong lòng núi, từng tảng đá lớn rớt xuống,dùng để ngăn cản những thanh phi kiếm truy kích đằng sau.

Linh quang lóe lên, mười sáu thanh phi kiếm toàn bộ được thu về. Quangmang bắn ra, chúng không ngừng lượn vòng quanh người hắn, từng sợi tơnhện bị chém đứt.

Rất nhanh chóng, Hàn Thạc đã được giải thoát khỏi mớ bòng bong kia.Thần thức phát động một chút, hắn lập tức cảm ứng được phương hướng LaTi chạy trốn, lập tức dùng Ma Động Cửu Thiên thuật đuổi theo. La Ti hômnay thần lực tiêu hao quá lớn, đây chính là cơ hội tốt để tiêu diệtnàng ta. Nếu bỏ lỡ hôm nay, sau này muốn tìm nàng ta cũng không dễ dàngnữa.

La Ti mặc dù chạy trốn nhanh chóng, nhưng mà tốc độ truy kích của HànThạc còn nhanh hơn. Nàng ta vừa mới chạy ra được mấy trăm dặm, đối thủđã đứng chắn ở trước mặt. Không nói hai lời, mười bảy thanh phi kiếmlại được sử dụng. Lần này bản thân Hàn Thạc cũng không nhàn rỗi, khoảnhkhắc phi kiếm vây chặt lấy La Ti, hắn nhằm thẳng hướng nữ thần nhện,hóa thân ngoại thân Huỷ Diệt hệ hoá thành Lục Ma Phong, được Hàn Thạccầm trong tay.

- Đợi đã, chúng ta thực ra cũng không có thù hận gì không thể giảiđược, những thần tinh kia ta không cần nữa! - Nhìn thấy Hàn Thạc nhưhung thần ác sát vọt tới, La Ti thực sự luống cuống. Đánh thì đánhkhông lại, trốn thì lại không thoát, nàng ta không biết phải làm nhưthế nào cho phải, giọng nói bắt đầu tỏ ý chịu thua.

Hàn Thạc đã dự tính trước, không nói một lời, hai tròng mắt nhìn chằmchằm La Ti, khuôn mặt lãnh khốc, rõ ràng không muốn buông tha nàng ta.

- Ta đầu hàng, nguyện làm người hầu! - La Ti thấy Hàn Thạc bất động, vội la lên.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 758:

Cưỡng bức dụ dỗ

Dịch: pinotran

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Mười bảy thanh phi kiếm bay đến trước người La Ti độtnhiên dừng lại, mũi kiếm lạnh lẽo chĩa thẳng vào nàng ta. Khí lạnh thấuxương bức nhân, thân thể La Ti cứng lạnh như băng, trong lòng thấp thathấp thỏm.

Tay cầm Lục Ma Phong, Hàn Thạc vẻ mặt lạnh lùng đi về phía La Ti, bướcchân từ tốn, đôi mắt chằm chằm nhìn nàng ta lạnh nhạt hỏi:

- Ta nên tin ngươi như thế nào?

Đội năm Thần Vệ đang thiếu người, cao thủ cấp Thượng vị thần lại cànghiếm có, loại cường giả cấp bậc giống La Ti này là đối tượng mà bất kỳthế lực nào cũng sẽ hết sức lôi kéo. Hiện nay cao thủ Thượng vị thầncủa Hàn gia chỉ có một mình hắn, vừa đúng lúc đang thiếu người, nếu nhưLa Ti thực sự đầu hàng, thực lực Hàn gia tất nhiên sẽ tăng cao cực kỳ.

Giữa hắn và nàng ta thực sự có thù oán, nhưng nghĩ kỹ lại La Ti cũngkhông thật sự làm hại tới hắn và người thân. Ngược lại là trong lúc haingười đánh nhau Hàn Thạc liên tục chiếm ưu thế.

Đối diện với khí thế sắc bén lạnh lẽo của mười bảy thanh phi kiếm, dướicái nhìn chòng chọc hùng hổ dọa người của Hàn Thạc, sắc mặt của La Tikhá lo lắng, hấp tấp cất giọng trong trẻo lành lạnh:

- Giữa chúng ta cũng không có thù sâu oán nặng gì không thể giải quyếtđược, chỉ vì một chuyện nhỏ ở vị diện cấp thấp, không cần thiết phải ồnào đến mức không chết không thôi!

- Ta làm thế nào tin tưởng ngươi đồng ý làm nô bộc, thật lòng thật dạlàm việc cho ta? - Hàn Thạc cầm Lục Ma Phong cùng chĩa vào La Ti đangđối diện với mười bảy thanh phi kiếm, lạnh nhạt nói một câu nói rấtkhông hợp tác, lập tức có ý đại khai sát giới.

La Ti lập tức biết mình căn bản không có lựa chọn, nếu như không thểcho Hàn Thạc một câu trả lời thuyết phục, nàng ta hôm nay khó tránhkhỏi cái chết! Trong lòng nàng ta nhanh chóng nghĩ cách, do dự một chútrồi nói:

- Ta nguyện lấy tên của Hắc Ám chủ thần ra thề!

- Ta không tin lời thề!

Hàn Thạc lạnh lùng quát, rồi nói:

- Cho một đề nghị có tính thực tiễn chút đi!

Gương mặt loài người diễm lệ của La Ti đau khổ, ủ rũ nói:

- Ngươi bảo nên làm sao bây giờ?

- Buông lỏng thần hồn ra, chúng ta ký kết khế ước chủ nô! - Hàn Thạc trầm lặng một lúc rồi đột nhiên quát.

Sắc mặt La Ti kinh hãi, khế ước chủ nô nhất thiết phải có một bên thảlỏng toàn bộ thần hồn, mặc cho đối phương xâu xé mới có thể ký kếtthành công. Khế ước vừa thành lập, thân phận chủ nô liền được xác nhận,chỉ cần trong lòng chủ nhân niệm một cái, hoàn toàn có thể dùng khế ướcchủ nô lấy đi tính mạng của nô bộc. Khế ước này một khi đã hoàn thànhLa Ti quả thật không gian trá được gì nữa.

- Hoặc là chết, hoặc là buông lỏng toàn bộ thần hồn ra, mặc cho ta tiếnthẳng vào, ký kết khế ước chủ nô với ta! - Hàn Thạc thấy La Ti do dự,biết nàng ta cũng không thành tâm thành ý đầu hàng. Trong lòng sát khílại nổi lên, trên mặt đầy vẻ không kiên nhẫn. Ánh sáng của Lục Ma Phongtrong tay và phi kiếm lấp lánh, dần dần bức lại gần La Ti.

Cùng với việc phi kiếm và Lục Ma Phong bức lại gần từng tấc một, sựkinh hãi trên mặt của La Ti càng ngày càng trầm trọng, nàng ta độtnhiên cảm nhận được không gian xung quanh hơn bao giờ hết giống như bịđông lại. Mười bảy thanh phi kiếm đó phóng ra sức mạnh tuyệt diệu, đangchặt đứt từng chút một hy vọng chạy trốn của La Ti.

Bình thường Thượng vị thần chắc hẳn đều chuẩn bị cho mình một vài thủđoạn chạy trốn. Đương nhiên một khi loại thủ đoạn này phát huy nhấtđịnh sẽ có chút tổn thương đối với bản thân người phóng thích ra, hoặclà bị thương, hoặc là hao phí một kiện thần khí cực tốt. Hàn Thạc tintưởng La Ti chắc hẳn cũng sẽ có loại thủ đoạn này.

La Ti thà rằng giả bộ đầu hàng cũng không muốn thi triển thủ đoạn đó,rõ ràng một khi phóng thích ra nhất định tổn thương rất lớn đối vớinàng ta! Hàn Thạc từng bước tiến lại gần, ngấm ngầm thôi thúc sức mạnhcủa mười bảy thanh phi kiếm thi triển ra trói buộc, làm không gian giữamười bảy thanh phi kiếm tràn ngập sức mạnh hỗn loạn, chính là để cho LaTi không có cơ hội chạy trốn.

Cảm nhận được chấn động kỳ lạ của không gian xung quanh, La Ti độtnhiên có cảm giác tự chui đầu vào rọ. Nàng ta vốn dĩ muốn giả bộ đầuhàng, sau đó tìm cơ hội khác tiêu diệt Hàn Thạc, không ngờ tới hắn thâmđộc như vậy, lại nhân cơ hội cắt đứt từng chút một hy vọng chạy trốncủa nàng ta, tạo thành tình cảnh vô kế khả thi như hiện tại.

- La Ti, ngươi không cần uổng công suy tính, bất luận ngươi có thủ đoạn ẩn giấu gì, bây giờ cũng vô dụng rồi!

Giọng Hàn Thạc âm u lạnh lẽo, dửng dưng nói:

- Lúc ngươi hao phí tâm tư kéo dài thời gian với ta, đường lui củangươi đã bị ta chặt đứt từng chút một, bây giờ ngươi thật sự chỉ có haicon đường! Hoặc là bị ta chém giết, thần hồn mất đi, hoặc là thả lỏngtoàn bộ thần hồn ra, mặc cho ta chủ đạo, chúng ta ký kết khế ước chủ nô.

La Ti có thứ cảm giác khóc không ra nước mắt, nghe lời nói bình thảncủa Hàn Thạc, cảm nhận được sát ý trên người hắn, nàng ta lúc nàythoáng chốc hoảng loạn thật sự.

Nàng ta không muốn bị người khác ép buộc, một khi ký kết khế ước chủnô, La Ti sẽ vĩnh viễn không có tự do, thành công cụ trong tay HànThạc. Chỉ là nếu hôm nay không tham sống sợ chết, nàng ta biết chỉ cómột con đường chết, lựa chọn gian nan xảy ra trước mắt, khiến La Titiến thoái lưỡng nan. Lặng lẽ chăm chú nhìn La Ti, Hàn Thạc sử dụngmười bảy thanh phi kiếm phong tỏa triệt để đường chạy trốn của nàng ta,Lục Ma Phong trong tay đâm từng chút một về hướng nàng ta, quát lớn:

- Thật muốn tìm chết?

Tiếng quát to này chói tai vô cùng, ma công Nhiếp hồn ma âm được HànThạc sử dụng ma âm có sức mạnh mê hoặc lòng người rất kỳ diệu, thoángchốc xâm nhập vào trong lòng và thần hồn của La Ti.

Đổi lại là lúc khác, Nhiếp hồn ma âm có thể không có cách nào tác dụngđến La Ti, nhưng nàng ta đang tâm trí thất thủ, đối với tình trạng tâmtư hoảng loạn kiểu này Nhiếp hồn ma âm lập tức phát huy tác dụng.

La Ti vẫn còn đang khó xử do dự không quyết định, bỗng chốc bị năng lựcmê hoặc của Nhiếp hồn ma âm ảnh hưởng đến, lập tức hoảng loạn rít lên:

- Ta đầu hàng!

Tiếng nói vừa dứt, dưới ảnh hưởng của Nhiếp hồn ma âm La Ti đã giảiphóng thần hồn, hoàn toàn mất đi khả năng nắm bắt ý chí của bản thân,không có một chút ngăn cản, mặc cho thần thức Hàn Thạc thần tốc tiếnvào trong thần hồn của nàng ta, ký kết khế ước chủ nô không công bằngnhất với nàng ta.

Ánh sáng hắc ám lấp lánh chợt lóe lên trong đôi mắt của La Ti rồi biếnmất, mắt của Hàn Thạc và nàng ta đối diện nhau, một lát sau, khế ướcchủ nô đã ký kết xong, hình thành một đạo ấn ký bên trong thần hồn củanàng ta. Đường ấn ký đó và thần thức của Hàn Thạc tương ứng lẫn nhau,chỉ cần tâm thần hắn động một cái thì có thể quyết định sinh tử của LaTi.

- Ta, ta...

Khế ước chủ nô đã hoàn thành, La Ti lập tức ý thức được có gì đó khôngổn thỏa, khuôn mặt nàng ta đầy hoảng sợ nhìn Hàn Thạc, hét lớn:

- Ngươi, ngươi vừa rồi đã làm gì với ta?

Nhún nhún vai, trên mặt Hàn Thạc đầy nét cười nói:

- Ký kết khế ước chủ nô với ngươi.

Mười bảy thanh phi kiếm cũng ào ào quay về trong tay hắn, tỏ vẻ mình đã xóa bỏ thái độ thù địch đối với nàng ta.

"Á!"

La Ti gào lên đau khổ. Từng cái móng vuốt sắc nhọn như lưỡi đao điêncuồng huơ loạn, dường như trong nhất thời có phần không thể chấp nhậnsự thực này.

Hàn Thạc chăm chú nhìn La Ti đang thất thế, móng vuốt sắc nhọn điêncuồng khua lên chặt đứt những cây cổ thụ trên núi. Cả khu vực này cátđá mù mịt, nàng ta thân nhện mặt người to lớn nhô lên hạ xuống. Chỗ nàythiếu chút nữa đã bị san thành bình địa.

Hàn Thạc từ đầu đến cuối mỉm cười nhìn La Ti, khế ước chủ nô một khi đãthành, nàng ta không có năng lực xoay chuyển trời đất. Từ hôm nay trởđi là nô bộc trung thành của Hàn gia, trong tay bỗng chốc thêm một nôbộc Thượng vị thần, hắn không vui mừng mới lạ đó.

La Ti điên cuồng một trận xong rồi, dần dần hồi phục lại. Dưới sự mỉmcười nhìn chăm chú của Hàn Thạc, thân hình nàng ta từ từ co rút lại,từng cái móng vuốt sắc nhọn thu vào bên trong cơ thể, thân thể từ từxảy ra biến hóa. Thân nhện chậm rãi thu nhỏ lại, một thân hình phụ nữloài người mềm mại cao lớn chầm chậm hình thành.

Chỉ mấy mươi giây, khuôn mặt của nữ thần nhện La Ti không có biến đổi,nhưng thân hình lại biến thành hình dáng của một phụ nữ trẻ tuổi có đôichân dài thon đẹp. Thân nhện rút đi, thêm vào một thân người mới chokhuôn mặt diễm lệ kia. Nữ thần nhện La Ti bỗng chốc trở nên xinh đẹprung động lòng người, toàn thân còn có một luồng khí chất yêu mị tà dị,vô cùng hấp dẫn người khác.

Bộ y phục màu đen sẫm ôm sát toàn thân, có hoa văn thần bí làm nổi bậtđôi chân xinh đẹp thon dài. La Ti thân thể mềm mại, đường cong hoàn mỹ,hấp dẫn người khác nhất là mái tóc bạch kim dài, sáng bóng như tơ lụa,nhìn thế nào cũng giống tơ nhện.

La Ti xinh đẹp ngạo nghễ, đứng thẳng tắp như vậy trước mặt Hàn Thạc,hắn làm thế nào cũng không thể liên tưởng nàng ta với hình dáng connhện mặt người vừa nãy.

- Ngươi, ngươi vừa nãy làm gì ta? - Đôi mắt La Ti vẫn u ám lạnh lẽo như vậy, rất oán hận trừng mắt nhìn Hàn Thạc.

- Chậc... chỉ là ký kết khế ước chủ nô mà thôi!

Nhìn thấy hình dáng La Ti thay đổi lớn, Hàn Thạc thất kinh một trận, lắc lắc đầu nói:

- Sau khi biến thành người, xém chút nhận không ra!

- Ý ta là nói trước khi ký kết khế ước chủ nô.

La Ti nhìn Hàn Thạc không cam tâm, giọng nói trong trẻo lạnh lùng:

- Ngươi nhất định đã làm gì đó với ta! Nếu không ta sẽ không ký kết khếước chủ nô với ngươi dễ dàng như vậy, sau khi ký kết khế ước chủ nô vớingươi xong, ta đột nhiên sinh ra một thứ cảm giác không ổn cực kỳ mãnhliệt!

Thượng vị thần dù sao cũng là Thượng vị thần, mặc dù trong tình trạngkhông giữ được tâm trạng vẫn duy trì được tinh thần cảnh giác đáng sợ.Nhiếp hồn ma âm nếu không phải nhờ tình huống đó, nhất định không thểnảy sinh hiệu quả với La Ti. Nàng ta tỉnh lại cũng lập tức nhận thấykhông ổn, nhìn dáng vẻ là nhận ra được Hàn Thạc đã động tay động chânkhông sạch sẽ.

- Sau này phải nhớ kêu chủ nhân!

Lạnh lùng quát một tiếng, Hàn Thạc nói:

- Khế ước chủ nô đã hoàn thành, từ hôm nay trở đi ngươi chính là nô bộc của ta, xưng hô quy củ một chút cho ta!

Khế ước chủ nô không những có thể cho chủ nhân nắm giữ sinh mệnh của nôbộc, mà còn có thể hình thành một mối liên hệ kỳ diệu giữa hai người.La Ti tức giận bất bình nhìn Hàn Thạc. Hắn cũng không hề khách khí lạnhlùng nhìn đối lại nàng ta. La Ti giống như sắp bại trận tới nơi, tuykhông cam lòng cuối cùng vẫn khẽ kêu một tiếng:

- Chủ nhân.

- Ừ!

Hàn Thạc gật gật đầu nói:

- Thân là nô bộc không được có bất kỳ chất vấn nào đối với chủ nhân, đithôi, cùng ta rời khỏi Ác Ma phong. Từ hôm nay trở đi, La Ti nhà ngươikhông còn là nữ thần nhện nữa, mà là nô bộc trung thành của Hàn gia,ngươi sớm quên thân phận ban đầu của ngươi đi cho ta!

Đôi mắt âm u lạnh lẽo sáng ngời nhìn Hàn Thạc chăm chú, đôi môi đầy đặngợi ảm của La Ti khe khẽ nhếch lên, xem chừng vẫn rất không cam chịuthân phận của bản thân, theo bản năng cũng có chút kháng cự đối vớidanh xưng nô bộc hèn mọn này.

Bao năm tháng dài dằng dặc nàng ta luôn ở tuốt trên cao, cho dù đốidiện với mấy Thượng vị thần lợi hại hơn Hàn Thạc cũng chưa từng chịuqua loại đối xử áp bức và lăng nhục này. Đột nhiên từ thần đàn tuốttrên cao bị đánh xuống phàm trần, còn biến thành nô bộc của một têntiểu thần ở vị diện cấp thấp đã từng thấy chướng mắt. Loại cảm giác nàynghĩ lại cũng cảm thấy vô cùng uất nghẹn.

Nhất là La Ti còn vô cùng cao ngạo, lại càng khó chấp nhận thân phậnmới này, một cách bản năng bắt đầu bài xích thân phận nô bộc.

Hàn Thạc thu vào trong đáy mắt biểu cảm thay đổi trên mặt La Ti, biếtrằng muốn làm cho Thượng vị thần này thật tâm thần phục trong thời gianngắn tuyệt đối không thể, may mà khế ước chủ nô đã thành, hắn có thờigian cho nên cũng không đặc biệt để ý.

- Đúng rồi, ta rất tò mò về kỹ năng chạy trốn của người, nếu như takhông dùng vùng không gian đó giam cầm, ngươi sẽ làm như thế nào? - Khibước vào cứ điểm Bá Cách Lạp Tư, Hàn Thạc quay đầu lại nhìn La Ti đangtheo sát phía sau, dửng dưng hỏi.

La Ti bỗng nhiên khẽ uốn éo vặn vẹo, con mắt né tránh sự chú ý của Hàn Thạc, không nhìn tới hắn, thấp giọng nói:

- Ta có thể không nói được không?

- Không thể! - Hàn Thạc quát.

Tức giận trừng mắt nhìn Hàn Thạc, La Ti nói:

- Ta có thể sử dụng mái tóc dài chạy trốn, nhưng sau đó thần lực sẽthụt lùi, quan trọng nhất là tóc sẽ rụng hết toàn bộ, ta sẽ biến thànhngười hói đầu!

Lúc La Ti nói tới bản thân sẽ biến thành người hói đầu, vẻ mặt kinhhãi, dường như chuyện này so với việc thần lực thụt lùi còn đáng sợ hơn.

Hàn Thạc yên lặng, dở khóc dở cười hỏi:

- Ngươi quan tâm thần lực thụt lùi hay là biến thành người hói đầu?

- Đương nhiên là không có tóc càng đáng sợ!

La Ti lập tức trả lời, lạnh lùng nhìn Hàn Thạc nói:

- Nếu như không phải không có tóc thật sự rất khó coi, ta làm sao lại có thể bị ngươi khống chế, suy bại đến mức như bây giờ.

"Phụ nữ cuối cùng cũng là phụ nữ, mặc dù là người dị tộc nhưng cũng không thoát được bản tính đàn bà!"

Hàn Thạc lắc lắc đầu, thật sự cảm thấy nửa cười nửa mếu, chỉ vì mái tócdài đó mà chần chừ không dám manh động, cuối cùng lâm vào tình thế biếnthành nô bộc của mình, suy nghĩ của phụ nữ quả nhiên vô cùng kỳ quái!

Nhưng mà, La Ti ngoài đôi chân thon đẹp thẳng tắp ra, mái tóc dài trắngnhư tuyết cũng vô cùng đẹp mắt. Trượt theo mái tóc dài trắng như tuyếtmềm mại sáng bóng đến tận ngọn, lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ, cho người tamột vẻ đẹp tà dị rung động lòng người.

- Ngươi muốn dẫn ta đến chỗ nào? - La Ti đi phía sau Hàn Thạc, qua một lát mở miệng hỏi.

- Cứ điểm Bá Cách Lạp Tư. - Hàn Thạc quay đầu liếc nhìn nàng ta, dửng dưng đáp.

- Ta có thể không đi được không?

La Ti nhíu mày một chút, nhỏ giọng nói:

- Ta không thích chỗ đông người!

- Ngươi nhất định phải đi theo ta!

Hàn Thạc mỉm cười nói:

- Thói quen có thể thay đổi, từ giờ trở đi ngươi phải bắt đầu phải thayđổi thói quen ban đầu đi! Đi theo sau ta, ngươi đừng nói nhảm, ta bảongươi làm cái gì thì ngươi làm cái đó, nếu như ngươi làm ta vừa lòng,sau một trăm năm, ta sẽ giải trừ khế ước chủ nô với ngươi, đến lúc đóđi hay ở tùy ngươi.

Ngay từ đầu vẻ mặt La Ti rất không bằng lòng, nhưng sau đó nghe HànThạc nói sau một trăm năm đi hay ở tùy nàng ta, đôi mắt La Ti sáng rỡ,giọng nói rõ ràng có chút kích động, ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi nói thật chứ? Sau một trăm năm sẽ giải trừ khế ước chủ nô với ta?

Đối với loại thần như La Ti mà nói, thời gian một trăm năm quả thật rấtngắn ngủi, vừa nghe bản thân có hy vọng tự do, hy vọng trong lòng La Tibùng cháy mạnh.

Gật gật đầu, Hàn Thạc mỉm cười nói:

- Vậy phải xem biểu hiện của ngươi, nếu trong một trăm năm chuyện ngươi làm khiến ta vừa lòng, ta nhất định tuân thủ lời hứa.

- Được, ta sẽ theo ngươi đến chỗ đông người, chỉ hy vọng người tuân thủlời hứa! - Trong lòng La Ti lại có hy vọng rồi, cũng không so đo mấychi tiết nhỏ nữa, lập tức thành thật trả lời lại.

- Yên tâm đi, sau một trăm năm ta sẽ cho ngươi tự do! - Hàn Thạc nghiêmmặt cam đoan, một trăm năm đối với La Ti rất ngắn nhưng đối với hắn mànói lại đủ làm rất nhiều chuyện. Sau trăm năm cho dù La Ti tự do rồi,phỏng chừng cũng đi không khỏi Hàn gia, trong lòng hắn thầm cười.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 759:

Đưa ngươi đi giết người!

Dịch: pinotran

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Cứ điểm Bá Cách Lạp Tư. Hàn gia.

Thời gian Hàn Thạc rời đi không lâu. Sau khi hắn trở về, cứ điểm BáCách Lạp Tư cũng không xảy ra biến đổi gì, hoàn toàn như cũ. Có thayđổi chăng là bản thân Hàn Thạc. Lúc đi hắn đi một mình, lúc về bên cạnhlại thêm một nữ thần nhện yêu mị La Ti.

La Ti không thích ở chung với người khác, luôn luôn trầm lặng theo sauHàn Thạc. Về đến cứ điểm Bá Cách Lạp Tư cũng không tỏ vẻ hứng thú vớibất kỳ cảnh vật và người xung quanh nào, từ đầu đến cuối không nói mộtlời, im lặng như đá.

Nhóm người Khảm Địch Đạt bận bận rộn rộn vì cứ điểm Bá Cách Lạp Tư. Mấyngười bọn họ có kinh nghiệm quản lý thành trì. Sau khi nắm quyền lựctrong tay, từng người hưng phấn cao độ, sử dụng năng lượng tinh thạchmà Hàn Thạc cấp cho trang bị lên mấy tháp năng lượng tháp kết giới trêncổng thành, tăng cường lực phòng ngự cho toàn thể cứ điểm.

Dừng lại ở Hàn gia một chút, Hàn Thạc thấy tất cả đã đi vào quỹ đạo,liền không lưu lại quá lâu, lại dẫn theo La Ti đi đến sơn cốc nọ huấnluyện các Thần vệ Đội năm.

Trong sơn cốc, Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận bị Đỉnh Linh khống chế,từng trận âm phong, sát khí xung thiên. Từng luồng ánh sáng đủ màu sắcđan chéo nhau bên trong trận pháp. Từng tiếng gào thét thê lương từtrong đó truyền tới. Những Thần Vệ đó dưới sự thao luyện hung ác củaĐỉnh Linh, chưa từng có một khắc lơi lỏng.

Trong sơn cốc ngoài Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận, còn có mười mấyThần Vệ thản nhiên ngồi xếp bằng ở đó. Vẻ mặt từng người chuyên tâm,thỉnh thoảng trên người có luồng sáng khác thường lóe lên. Thần chilĩnh vực không xâm phạm nhau.

Chỉ nhìn thoáng qua, Hàn Thạc đã biết mười mấy thần vệ ở bên trong BátHoang Ly Hợp Luyện Ngục trận đã trải qua rèn luyện tàn khốc. Về mặt tâmchí đã nâng cao với phạm vi lớn. Đối với ý nghĩa thâm sâu của việc tuluyện sức mạnh có lĩnh ngộ mới. Để có thể khiến cho bọn họ thu đượctoàn bộ lĩnh ngộ đột nhiên có được vào đáy lòng, Đỉnh Linh đã đuổi mấyngười này từ trong trận pháp ra ngoài. Làm cho bọn họ có thể tĩnh tâmlại nhận ra được một cách tỉ mỉ ý nghĩa thâm ảo của lực lượng, để cóthể càng tiến bộ thêm một bước.

Cát Nhĩ Bá Đặc cũng là một trong số những người này. Hắn vẻ mặt nghiêmtúc, ngồi xếp bằng trên một tảng đá. Trên mặt không có vẻ suồng sã nhưngày thường, trầm tĩnh lĩnh ngộ điều tâm đắc thu hoạch được bên trongtrận pháp. Cát Nhĩ Bá Đặc lúc ban đầu tới Chúng Thần đại lục, cảnh giớicũng vừa mới đạt tới Hạ vị thần sơ kỳ hệ Hắc Ám. Lúc này càng có thểtiến thêm một bước rất dễ dàng, dưới sự tôi luyện của trận pháp có thểđột phá không ngoài suy nghĩ của Hàn Thạc.

Nữ thần nhện La Ti đi theo sau Hàn Thạc mà không nói một lời, đến sơncốc tỏ ra có chút kinh ngạc. Trước khi tiến vào nàng ta đã thấy xungquanh sơn cốc ngụy trang tầng tầng lớp lớp kết giới. Bình thường ngườithực lực thấp muốn phát hiện tình hình bên trong sơn cốc tuyệt đốikhông dễ dàng. Sau khi vào La Ti càng kinh ngạc khi nhìn thấy cảnhtượng bên trong sơn cốc. Cực kỳ hiếu kỳ đối với sức mạnh kỳ lạ bêntrong Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận, nàng ta cẩn thận phóng ra mộttia thần lực hắc ám để thăm dò một chút. La Ti lập tức phát hiện khítức bên trong trận pháp và khí tức trên người Hàn Thạc có chút tương tự.

Quay đầu liếc mắt nhìn La Ti phía sau, Hàn Thạc mỉm cười nói:

- Thế nào?

- Không, không có gì!

La Ti cuống quít trả lời một câu, lại dò xét tình hình xung quanh một chút rồi đột nhiên hỏi:

- Chỗ kia dùng để làm gì? Ta có thể cảm nhận được khí tức trên người ngài ở trong đó!

- Huấn luyện!

Hàn Thạc chỉ vào đại trận, giải thích:

- Những người đó là thủ hạ Đội năm Thần Vệ của ta. Thực lực của bọn họcòn cần phải nâng cao. Ta cần bọn họ thích ứng với tốc độ nhanh nhấtvới hoàn cảnh ác liệt. Cho nên để cho bọn họ ở bên trong đối diện vớinguy hiểm đáng sợ!

- Chỗ nào có thể rèn luyện bọn họ? - La Ti hơi kinh ngạc. Nàng ta cóthể cảm nhận được nguy hiểm bên trong, nhưng lại không cách nào biếtmột số tác dụng tuyệt vời của ma trận.

Hàn Thạc cười mà không trả lời, bắt đầu kết nối với Đỉnh Linh.

- Chủ nhân. Những tên đó xem ra không tệ. Đại đa số đều nắm chắc vàphối hợp được thành trận pháp. Có một bộ phận khi đối diện với nguy cơsinh tử đã lần lượt đột phá, xem ra thành tựu tương lai chắc hẳn khôngthấp. Nhất là ba người đó càng tiến bộ thần tốc. Không hổ danh là ngườitu luyện ma công.

Nghe Đỉnh Linh nói như vậy, trong lòng Hàn Thạc khá mừng rỡ. Nhất lànghe được ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc tiến bộ thầntốc càng khiến cho hắn cảm thấy vô cùng hài lòng. Bọn họ từ nay về sausẽ là cánh tay trái phải của hắn. Chỉ có thực lực của ba người dần dầnlớn mạnh thì tương lai Đội năm mới có thể đững vững ở thành Ám Ảnh.

Đội năm Thần Vệ lớn mạnh cũng có nghĩa là Hàn gia có thể triệt để thoátkhỏi danh hiệu nhà buôn yếu đuối. Chỉ dựa vào một mình Hàn Thạc dũngmãnh là rất thiếu, Hàn gia nhất định phải giống như gia tộc Tái NhânĐặc, cường giả như mây. Số lượng Thượng vị thần phải nhiều thêm mộtchút mới được. Mà bọn người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặctương lai cũng có thể là nhân vật đảm đương một phương. Hàn Thạc đươngnhiên hy vọng thực lực bọn họ càng mạnh càng tốt.

- Tiếp tục huấn luyện bọn họ!

Dặn dò Đỉnh Linh, Hàn Thạc suy nghĩ một chút rồi lại nói:

- Không có hai người chúng ta chủ trì đại trận, bên trong vỏn vẹn chỉdựa vào một ma đầu dùng thần hồn Vưu Kim chế luyện thành mà khống chếđại trận, có thể duy trì công hiệu của đại trận hay không?

Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận rất ích lợi đối với đám Hạ vị thần vàTrung vị thần đó. Sau khi thử qua hiệu quả của trận pháp, Hàn Thạc cảmthấy đám lão yêu Tư Tháp Tác Mỗ, bao gồm cả nhóm Phỉ Bích, Ngải Mễ Lệcũng nên rèn luyện trận pháp một phen. Tin rằng một thời gian ngắn ởtrong trận pháp mỗi người bọn họ đều có thu hoạch lớn.

Chỉ là Hàn Thạc và Đỉnh Linh không thể trấn giữ mãi bên trong trận pháp. Cho nên hắn mới hỏi câu này.

- Nếu chỉ dựa vào một ma đầu trấn thủ bên trong, hiệu quả của trận pháp chắc chắn sẽ giảm nhiều.

Đỉnh Linh trả lời. Dừng lại một chút, nó tiếp:

- Nhưng mà đối với những thần đẳng cấp thấp mà nói, trận pháp có bịgiảm nhiều cũng có thể huấn luyện đầy đủ cho bọn họ. Chủ nhân nếu muốnma luyện nhóm tới từ Kỳ Áo đại lục, uy lực trận pháp cũng đã đủ rồi.

Đỉnh Linh vừa nói như vậy, Hàn Thạc lập tức yên lòng. Chuẩn bị chờ saukhi nhóm Thần Vệ này ra khỏi trận pháp sẽ cho từng người của Hàn gia đivào.

Nhưng mà, thành Ám Ảnh cách nơi này mười mấy ngày đi đường. Tới tới luilui có chút không thuận lợi lắm. Hàn Thạc bắt đầu suy xét đem toàn bộchỗ này hủy hết đi. Đến Hàn gia ở thành Ám Ảnh ta sẽ đặc biệt tìm mộtchỗ bí mật mới để làm chỗ tu luyện Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận.

Thời gian trôi nhanh. Chớp mắt lại là nửa năm.

Thấy kỳ hạn tỷ đấu giữa bảy đội càng ngày càng gần, cuối cùng Hàn Thạchạ lệnh bảo Đỉnh Linh tạm dừng Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận cho tấtcả Thần Vệ từ bên trong ra ngoài.

Thời gian ngắn ngủi nửa năm, lại có mấy Thần Vệ có lý giải mới về ýnghĩa thâm ảo của sức mạnh mà bản thân tu luyện. Mấy chục Thần Vệ ởtrong Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận tổng cộng hơn một năm. Trongkhoảng thời gian này mỗi thời mỗi khắc của bọn họ đều trải qua các loạinguy hiểm đáng sợ. Sau khi ra khỏi sắc mặt của từng người lạnh lùng,khí tức điềm tĩnh, rất có phong thái kiên cường của người đã từng mộtphen giết chóc.

Thời gian chỉ hơn một năm mà khí thế của các Thần Vệ sáng bừng hẳn lên.Chẳng những thực lực được nâng cao cực lớn mà tâm chí mỗi người cũng vôcùng kiên cường. Bây giờ cho dù lại gặp phải nguy hiểm đáng sợ cũng sẽkhông từ bỏ một cách dễ dàng. Cho dù đứng trước Thượng vị thần cũng sẽkhông run rẩy sợ hãi.

Sau khi đám Thần Vệ này từ bên trong Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trậnđi ra ngoài, ánh mắt nhìn Hàn Thạc đã hoàn toàn không giống trước. Bớtđi cảnh giác và hoài nghi trước kia, tăng thêm một chút thật tâm kínhsợ và tin phục.

Lúc trước các Thần Vệ không cho rằng Hàn Thạc có thể thống lĩnh bọn họ.Nhưng mà hắn chỉ dựa vào Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận thì có thểkhiến mấy Thần Vệ đó nhận thấy được hắn không tầm thường. Mãi cho đếnlúc này mấy người bọn họ cũng còn chưa rõ kinh nghiệm trải qua chiếntrận khủng bố của bản thân hình thành như thế nào nữa. Bọn họ chỉ cóthể khẳng định là những trận chiến đó toàn bộ đều đến từ sự bố trí củaHàn Thạc.

Chắc chắn điểm này thì cũng đủ để các Thần Vệ tin phục, đủ để bọn họ kính sợ hơn đối với Hàn Thạc.

Nhất là mấy Thần Vệ đột phá trong Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận càngtràn đầy lòng dạ cảm kích thực tâm đối với Hàn Thạc. Những thần trênChúng Thần đại lục có được sự đột phá thường kèm theo năm tháng dàidằng dặc. Lần này đối mặt với áp lực lại ào ào đột phá, đem lại cho bọnhọ lợi ích mà chỉ có bản thân họ mới biết.

Cát Nhĩ Bá Đặc sau khi tỉnh lại, nhìn La Ti bên cạnh Hàn Thạc một cách kỳ quái hỏi:

- Chủ nhân, cô gái tóc trắng này là ai? Ta từ trước đến giờ chưa từng gặp qua. Là nữ nhân mới của chủ nhân sao?

Ánh sáng sắc lạnh trong mắt La Ti vừa xuất hiện thì một sợi tóc dàinhanh như chớp bay ra bắn thẳng về phía Cát Nhĩ Bá Đặc. Hắn vẫn chưakịp phản ứng lại đã bị nó giống như là có thể kéo dài vô tận cuốn lấy,bỗng chốc ném bay lên. Lúc rơi xuống hắn đau đớn không dứt, lớn tiếnghét:

- Ả tóc trắng, ngươi làm gì vậy?

Hai người Huyết Linh và Bác Lan Tư trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Họ đều kinh ngạc nhìn vẻ mặt thản nhiên của La Ti, lập tức lưu tâm đến người phụ nữ tướng mạo xuất chúng thực lực khủng bố này.

Hai người Huyết Linh, Bác Lan Tư biết thực lực của Cát Nhĩ Bá Đặc. ThấyLa Ti vỏn vẹn chỉ dựa vào một sợi tóc dài gần như có thể thu thập đượcCát Nhĩ Bá Đặc, bọn họ lập tức biết rằng bản thân chống lại La Ti khôngcó một chút phần thắng. Hai người cũng thấy kỳ lạ, bên cạnh Hàn Thạc từkhi nào đột nhiên có thêm một cao thủ như vậy?

- Tóc của ta là màu bạc, không phải màu trắng!

La Ti lạnh lùng nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc nói:

- Còn nữa, ta cũng không phải nữ nhân mới của hắn.

Cát Nhĩ Bá Đặc hùng hùng hổ hổ đứng dậy. Hắn biết bản thân không phải là đối thủ của La Ti, lầm bầm nói:

- Ngươi không phải nữ nhân mới của chủ nhân, vậy ngươi là ai?

- Cũng giống như ngươi, ta là nô bộc của hắn. - La Ti do dự một lát,liếc mắt nhìn Hàn Thạc đang tủm tỉm cười, trả lời có phần không tìnhnguyện.

- Ôi.

Cát Nhĩ Bá Đặc hú lên quái dị, lớn tiếng nói:

- Nô bộc à. Hắc hắc. Nô bộc xinh đẹp như vậy, chủ nhân ta thật có phúc.

Lúc nói chuyện Hắc Long nháy nháy mắt. Mấy Thần Vệ xung quanh thấy hắnnói như vậy, thần sắc từng người ám muội, vẻ mặt biểu lộ cổ quái.

- Ngươi! - La Ti hiển nhiên nghe được ý Cát Nhĩ Bá Đặc muốn ám chỉ. Từbiểu hiện xấu xa của các Thần Vệ xung quanh đại khái cũng có thể đoánđược bọn họ suy nghĩ gì. Nét mặt nghiêm lại, chuẩn bị nổi cơn giông bãonữa.

- Được rồi!

Hàn Thạc quát nhẹ, nói với mấy Thần Vệ kia:

- Các ngươi quay về thành Ám Ảnh trước đi!

- Đại nhân, ngài không cùng về với chúng tôi sao? - Ba Đức Nạp trải quathời gian một năm đã dần dần thừa nhận thân phận của Hàn Thạc, lập tứclên tiếng hỏi. Hắn trong thời gian một năm đã trải qua rất nhiều rènluyện, thực lực thu được tiến bộ lớn, bắt đầu tôn kính Hàn Thạc hẳn lên.

- Ta còn có chút việc phải làm, cũng sẽ trở về rất nhanh. Ừm, tạm thời đội do ngươi dẫn dắt. - Hàn Thạc gật gật đầu.

- Tuân lệnh! - Ba Nạp Đức khom người trả lời, sau đó dẫn đám Thần Vệđang lưu luyến không muốn rời Bát Hoang Ly Hợp Luyện Ngục trận. Đối vớibọn họ mà nói, trận pháp tràn đầy nguy hiểm đáng sợ đó đã trở thành mộthồi ức quan trọng nhất trong cuộc đời. Bọn họ vô cùng lưu ý đối vớikinh nghiệm đã trải qua bên trong.

Sau khi mấy thần vệ đó rời đi, Hàn Thạc nói với ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc:

- Cùng ta phá hủy chỗ này đi. Không lưu lại thứ gì! Sau khi về Hàn gia, chúng ta còn phải phục hồi lại toàn bộ trận pháp.

Ba người Huyết Linh, Bác Lan Tư, Cát Nhĩ Bá Đặc mới là thân tín thật sựcủa Hàn Thạc. Ba người cũng có chút hiểu rõ ma công mà hắn tu luyện.Việc này đương nhiên phải bảo bọn họ cùng đi giúp.

Ba người Huyết Linh vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, lập tức dựa theo dặndò của hắn mà động thủ. Lại bắt đầu khí thế ngất trời mà tháo dỡ BátHoang Ly Hợp Luyện Ngục trận. Mỗi một cột đá ở bên trong, mỗi một khốinham thạch ở dưới lòng đất cũng không bỏ qua. Rất nhiều tài liệu đặcbiệt lại càng cẩn thận chôn xuống đất, sợ rằng làm hỏng rồi tương laikhông phục hồi lại được.

Sau khi mọi thứ đã sắp xếp xong, mấy người bọn Hàn Thạc nhất loạt độngthủ, xóa sạch tất cả dấu vết bên trong sơn cốc. Sau khi xác định khôngcòn một chút dấu vết, Hàn Thạc mới dặn dò ba người bọn Huyết Linh:

- Các ngươi về thành Ám Ảnh trước. Trước khi bắt đầu cuộc tỷ thí giữa bảy đội, ta sẽ nhanh chóng trở về.

- Sư phụ, người đi chỗ nào?

- Chủ nhân, người muốn đi đâu? Mang theo Hắc Long ta đi! - Huyết Linhvà Cát Nhĩ Bá Đặc cùng nói. Bác Lan Tư trầm lặng, ánh mắt lại mang theohy vọng.

- Giải quyết một số tai họa ngầm. Đem theo ba người các ngươi rất bấttiện. Đợi sau khi các ngươi có thực lực săn giết được Thượng vị thần,ta mới có thể yên tâm dẫn các ngươi ra vào long đầm hổ huyệt. - HànThạc mỉm cười cự tuyệt.

Bị Hàn Thạc nói như vậy, ba người có chút ủ rủ. Chỉ là sự thật bày rađó, họ đành chịu không có cách nào. Theo yêu cầu của Hàn Thạc, theo saumấy Thần Vệ kia cùng đi về thành Ám Ảnh.

Hàn Thạc không quay về thành Ám Ảnh, mang theo một mình La Ti hướng về phía thành U Mạc mà đi.

- Ngươi muốn làm gì? - La Ti thấy phương hướng của Hàn Thạc không phảilà thành Ám Ảnh, ngay lập tức mở miệng hỏi. Trong đôi mắt trong trẻolạnh lùng tràn đầy nghi hoặc.

- Mang ngươi đi giết người!

Hàn Thạc quay đầu nhếch mép cười nói:

- Chúng ta tới thành U Mạc, tiêu diệt trước một bước mấy kẻ thù uy hiếp gia tộc của ta.

Từ sau khi nghe Thanh Lâm và Hắc Thiên nói lại hành tung của Ngải PhấtLý, Hàn Thạc liền quyết định phải trừ khử người này. Nhất là khi HànThạc biết được hắn và Cáp Tư Cách Lâm ở cùng, ý nghĩ diệt trừ hai ngườinày của Hàn Thạc càng gia tăng mãnh liệt.

Đúng như Thanh Lâm và Hắc Thiên nghe nói, Ngải Phất Lý và Cáp Tư CáchLâm tuyên bố sẽ không bỏ qua cho hắn và Hàn gia. Thực lực của hai ngườikhông tầm thường. Cáp Tư Cách Lâm lại nắm giữ Thần Trạch dược tề tolớn. Nguy cơ ẩn núp trong tối lớn như thế này, Hàn Thạc cảm thấy cóchút vướng víu nơi cổ họng. Hắn không sợ Cáp Tư Cách Lâm và Ngải PhấtLý đối phó hắn. Nhưng mà chúng có ý định ra tay với Hàn gia, hắn khôngthể bảo vệ chu toàn hết mọi người.

Trong tình huống này, cách thỏa đáng nhất chính là thừa dịp hai người còn chưa ra tay, sớm chém sạch hai cái tai họa ngầm này.

Mà Hàn Thạc hiện nay quả thật có thực lực này.

Cáp Tư Cách Lâm và Ngải Phất Lý đều ở thành U Mạc. Cáp Tư Cách Lâm lại là khách quý trong thành đó.

Quý tới mức được thành chủ thành U Mạc coi trọng. Hàn Thạc lần này đithành U Mạc để chém chết hai người, biết rằng sẽ không dễ dàng như vậy.Thực lực của ba người bọn Huyết Linh tuy đột nhiên tăng mạnh, nhưng dùsao cũng không phải là Thượng vị thần. Ba người ở trong thành U Mạckhông có cách nào giúp Hàn Thạc, ngược lại có khả năng trở thành gánhnặng. Cho nên hắn không thể dẫn họ theo.

La Ti không giống với bọn họ. Nàng ta có thực lực Thượng vị thần trungkỳ. Cho dù hắn gặp phải nguy hiểm rơi vào hoàn cảnh khó khăn tại thànhU Mạc, cũng có thể ung dung dẫn theo La Ti chạy thoát. Nhờ vào sự giúpđỡ của ma đầu ở bất cứ chỗ nào cũng có thăm dò khác thường, Hàn Thạctin tưởng thành U Mạc căn bản không làm khó được hắn, cho nên mới tựtin dẫn theo La Ti đi hành động.

- Giết người nào? - La Ti cũng không phải là người nhân từ nương tay,nghe Hàn Thạc nói như vậy không chút kinh ngạc, hỏi có vẻ vô cùng bìnhthường.

- Đến rồi ngươi sẽ biết. - Hàn Thạc mỉm cười, biểu hiện vô cùng hàilòng đối với La Ti, nhưng lại không nói tình hình cụ thể cho nàng ta.

Bá Cách Lạp Tư ở biên giới thành Ám Ảnh, chỗ này cách thành U Mạc cựckỳ gần. La Ti bởi vì không có hứng thú nói chuyện với Hàn Thạc cho nênhai người trên đường đều cắm đầu mà đi. Mấy ngày đã vượt qua dải đấtrộng lớn giữa hai thành, tiến vào vùng biên giới của thành U Mạc.

Thành U Mạc giống như thành Ám Ảnh, thành chính ở trung tâm, xung quanhtoàn bộ đều là cứ điểm lớn nhỏ và làng mạc nhỏ. Sau khi tiến vào biêngiới của thành U Mạc, hành động của Hàn Thạc không hề càn quấy. Hắncùng với La Ti tránh xa hết mức Thần Vệ và đám người của thành U Mạc.Cứ như vậy cố gắng tránh chút phiền toái không cần thiết.

La Ti thân là một Thượng vị thần, khí tức khủng bố trên người quá rõràng. Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hàn Thạc nàng mới thu hồi khí tức trênngười lại. Làm cho mấy Hạ vị thần, Trung vị thần thực lực không bằngnàng sẽ không khiếp sợ như vậy, tận lực làm cho người ta buông lỏngcảnh giác.

Bản lĩnh che dấu khí tức của Hàn Thạc vượt xa La Ti. Chỉ cần không sửdụng Ma Nguyên lực trong cơ thể, Hàn Thạc mượn hóa thân Trung vị thầnthuộc hệ Tử Vong và hóa thân hệ Hủy Diệt thì có thể che dấu bản thânmột cách hoàn mỹ nhất. Ngay cả La Ti cũng không nhìn ra được thực lựcchính xác của hắn. Hạ vị thần và Trung vị thần bình thường đương nhiêncàng không biết sự đáng sợ của Hàn Thạc.

Đã đi được mười tám ngày ở biên giới thành U Mạc, hắn và La Ti cuối cùng đã đến trước cổng thành chính.

Tên thần bài mà Hàn Thạc sử dụng là Bố Lai Ân. Trên Chúng Thần đại lục,thần rất đa dạng, người trùng tên trùng họ cũng rất nhiều. Các Thần Vệtrong thành U Mạc căn bản không nghĩ tới hắn chính là chủ nhân củaThiên Cơ dược tề nổi danh ở thần vực Hắc Ám thời gian gần đây, rất thờơ để Hàn Thạc đi vào.

La Ti mặc dù không thích chỗ đông người, nhưng mà giống như mỗi thầnđều có thần bài. Mà hình dạng thần bài của La Ti lại không giống vớiHàn Thạc, có vẻ vô cùng cổ xưa. Lúc Thần Vệ của thành Ám Mạc tiếp nhậnthần bài của La Ti, nét mặt khá tôn kính, giọng nói cũng có vẻ vô cùngkhách sáo. So với lúc đối xử với Hàn Thạc thì ngạo mạn hoàn toàn kháchẳn.

La Ti vẻ mặt kiêu căng đi vào thành U Mạc, lúc đến bên cạnh Hàn Thạc ngẩng cao đầu nói:

- Thần bài của ta là loại cổ xưa nhất. Thần còn sống mà có được thầnbài này thông thường thực lực sẽ không kém đâu! Bất luận ở chỗ nào, cácThần Vệ sẽ không tiếc sự tôn kính của bản thân đối với người thực lựccao cường. - Lúc nói lời này La Ti có một chút kiêu hãnh, dường như cảmthấy bản thân nô bộc này được đối xử còn tốt hơn so với chủ nhân. Nókhiến cho nàng cảm thấy tìm được chút tôn nghiêm, trong lòng mừng thầm.

Hàn Thạc cũng không để ý điểm này, mỉm cười gật gật đầu nói:

- Vậy ngươi chắc hẳn rất rõ tình hình của Chúng Thần đại lục. Rất tốt.Có thời gian thì kể lại một số chuyện cổ xưa của Chúng Thần đại lục chota. Ta rất có hứng thú.

- Cái này không thành vấn đề! - La Ti đối với thái độ khiêm tốn thỉnhgiáo của Hàn Thạc hơi kinh ngạc. Nghe vậy gật đầu trả lời lại, thầmnghĩ tên này vẫn còn có một chút ưu điểm.

Đại Ma Vương

Tác giả : Nghịch Thương Thiên

Quyển 5 - Chương 760:

Mỹ nữ đến gần

Dịch: airplane_vn

Biên dịch: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Bên trong U Mạc thành, một trong bảy tòa chủ thành của Hắc Ám thần vực.

Hàn Thạc và La Ti sóng vai nhau dạo bước trên con đường bên trongthành. U Mạc thành và Ám Ảnh thành cũng không có nhiều điểm khác biệtlớn. Dọc đường cũng đều là các cửa hàng rực rỡ muôn màu. Rất nhiều thầnẩn hiện ở bên trong cửa hàng mua sắm thần khí năng lượng tinh thạch vàquyển trục thần, vì sự tu luyện của mình mà cố gắng.

Thần Trạch dược tề ở U Mạc thành có danh tiếng cực lớn. So với Thiên Cơdược tề ở Ám Ảnh thành thì địa vị cũng tương đương với nhau, đều là nhàthuốc lớn nhất trong thành. Chỉ cần tùy hỏi bất kỳ một thần nào trênđường, Hàn Thạc đã biết được vị trí của Thần Trạch dược tề.

U Mạc thành cũng thật sự là một tòa thành rất lớn. Từ cửa thành đi tớichỗ cửa hàng của Thần Trạch dược tề, Hàn Thạc tổng cộng đã phải mất gầnba giờ. Dừng ở trước cửa, nhìn vào từng tòa kiến trúc khổng lồ vữngvàng vươn cao đến tận mây xanh, hắn mới biết được tổng bộ của ThầnTrạch dược tề quả nhiên có khí thế và phong thái hơn rất nhiều so vớiThiên Cơ dược tề.

Từng dược tề sư khoác trên mình bộ trường bào đặc biệt màu trắng nhưtuyết xuyên qua lại phía bên trong các phòng luyện dược. Ven đường, mộtvài Thần Vệ phụ giúp đang đẩy những cỗ xe chở đầy dụng cụ thủy tinh vàotrong khu vực đỗ phi bức (dơi bay), chuyển chúng vào trong công cụ phihành này để vận chuyển đến các chủ thành khác của Hắc Ám thần vực.

Quy mô nơi này so với Thiên Cơ dược tề hoàn toàn bất đồng. Ở phía bênngoài U Mạc thành, Thần Trạch dược tề còn có nhiều phân bộ trải khắpcác tòa thành trong Hắc Ám thần vực, phục vụ việc cung ứng dược tề đặcbiệt cho các đại gia tộc.

Những dược tề này đều được sản xuất ngay ở bên trong Thần Trạch dượctề, sau đó mới dùng phi bức vận chuyển đến các địa điểm khác.

Thần Trạch dược tề ngoài mối liên hệ khá chặt chẽ với các thành thị lớnthì còn qua lại với cả Liệp Thần giả, cho nên loại hình buôn bán đườngdài này gần như không xảy ra bất kỳ trục trặc nào. Từ đó giúp cho họ cóthể kiếm được rất nhiều hắc tinh tệ từ mỗi đại gia tộc trong Hắc Ámthần vực.

Chỉ là, bỗng nhiên mấy năm nay có sự nổi lên mạnh mẽ từ phía Thiên Cơdược tề của Hàn Thạc khiến cho các đại gia tộc tại Ám Ảnh thành khôngcòn mua thuốc của Thần Trạch dược tề nữa. Cùng với việc thanh danh củaThiên Cơ dược tề và những đan dược do Hàn Thạc luyện chế nổi như cồn,việc buôn bán của Thần Trạch dược tề cũng dần dần bị ảnh hưởng khôngnhỏ.

Tuy nhiên Thần Trạch dược tề đã đứng vững ở Hắc Ám thần vực nhiều năm,quả thật không thể chỉ trong ngày một ngày hai mà Thiên Cơ dược tề cóthể vượt qua được. Quy mô hiện tại của nó vẫn còn vượt quá xa so vớiThiên Cơ dược tề vừa mới thành lập không được bao lâu.

Đứng ở trước của Thần Trạch dược tề, Hàn Thạc cũng chưa vội vã tiến vàohoặc tìm hiểu tình hình hiện tại của Cáp Tư Cách Lâm, mà trước tiên thảma đầu ra bay xung quanh khu vực Thần Trạch dược tề, thu toàn bộ địathế ở đây vào trong mắt.

Thần Trạch dược tề thực tế chỉ là một cửa hàng lớn cần phải mở rộng cửađể làm ăn, cho nên lực lượng phòng ngự của nơi này cũng không phải làquá nghiêm ngặt, nếu như đem so sánh với một số đại gia tộc thì tấtnhiên còn xa mới theo kịp. Ma đầu của hắn lượn vòng quanh cũng khônggặp phải ngăn cản nào đáng kể, rất nhanh đã có thể hiểu rõ tình hìnhhoạt động của nơi đây.

- Ngươi tới chỗ này làm gì? - La Ti thấy Hàn Thạc đứng yên ở trước cửaThần Trạch dược tề, không đi vào cũng không rời đi, có một chút nghihoặc bèn cất tiếng hỏi.

Mỉm cười, Hàn Thạc quay đầu liếc mắt nhìn La Ti nói:

- Ta ở đây xem xét tình hình trước một chút. Ừm, đứng ở ngay trước cửaquả thực có hơi chướng mắt. Đi thôi, chúng ta tùy tiện tiến vào bêntrong xem!

La Ti như "thiên lôi" của Hàn Thạc, cũng không có ý kiến phản đối gì.Nhìn thấy hắn đã tiến vào Thần Trạch dược tề, nàng cũng không do dự, đicùng với hắn tiến vào bên trong.

Bản thân là chủ nhân của Thiên Cơ dược tề, Hàn Thạc đối với hình thứckinh doanh của Thần Trạch dược tề vô cùng để ý. Sau khi đi vào, hắn mộtmặt lợi dụng ma đầu tiếp tục tìm hiểu những địa điểm bí mật bên trongThần Trạch dược tề, một mặt cùng với La Ti hối hả ngược xuôi, giả bộrất có hứng thú đối với những thứ trong cửa hàng.

La Ti theo sát phía sau Hàn Thạc, nàng luôn rất hiếu kì quan sát nhữnghành động của hắn. Nàng có thể cảm giác được sát tâm ẩn giấu vẻ yênlặng ôn hòa bề ngoài. Tiến vào Thần Trạch dược tề không được bao lâu,La Ti đã phát hiện ra mục tiêu của Hàn Thạc hẳn là một người nào đó củacửa hàng dược tề này. Nàng thầm gia tăng lưu ý đến Hàn Thạc, sợ hắn sẽở ngay dưới tình huống ban ngày ban mặt mà hạ sát thủ trong Thần Trạchdược tề. Như vậy cũng sẽ làm cho nàng rơi vào nguy cơ vô cùng bất lợi.

- Ơ! Đây không phải Bố Lai Ân tiên sinh sao? - Một tiếng kêu khẽ vanglên bên tai Hàn Thạc, rồi một bóng người ung dung trang nhã uyển chuyểnđang từ đằng xa đi tới.

Hàn Thạc sửng sốt, mục đích của hắn trong lần đến Thần Trạch dược tềnày rất rõ ràng, chính là muốn tiêu diệt Cáp Tư Cách Lâm và Ngải PhấtLý! Bởi vì trước đây, Cáp Tư Cách Lâm chưa bao giờ từng gặp qua hắn,cho nên Hàn Thạc lần này đi cũng không cố gắng che dấu hình dáng củamình. Hắn ở U Mạc thành không hề có một người quen, nay bỗng nhiên ngheđược có người kêu tên mình, trong lòng bỗng nhiên giật mình kinh hãi.

Trong lòng tràn đầy kinh ngạc, Hàn Thạc quay đầu nhìn lại về hướngtiếng gọi vừa rồi, lập tức nhìn thấy Hạ Lạc Đặc với đôi mắt sáng ngờiđang nhìn thẳng về phía mình. Nàng có vẻ vô cùng ngạc nhiên. Lần trướcở Ám Ảnh thành, Lạp Khắc Nạp gia tộc từng trợ giúp Ba Đặc Lai Mỗ ngăncản công kích của Hàn Thạc, sau đó Hạ Lạc Đặc tìm Tạp Mai Lệ Tháp đểxin nhận lỗ với, chứng minh là mình và Ba Đặc Lai Mỗ không có liên quantrong chuyện kia.

Hàn Thạc đối với cô gái Hạ Lạc Đặc này bản thân cũng không có gì thànhkiến, chỉ là bởi vì Ba Đặc Lai Mỗ nên mới giận cá chém thớt đến nàng.Về sau có Tạp Mai Lệ Tháp đến xin, thêm vào Hạ Lạc Đặc cũng dịu dàngxin nhận lỗi, Hàn Thạc cuối cùng cũng bỏ qua không muốn tìm Hạ Lạc Đặcbáo thù nữa.

Chỉ là, khúc mắc trong lòng hắn nhất thời cũng không phải tan biến dễdàng như vậy. Hàn Thạc mặc dù nói không tìm Hạ Lạc Đặc báo thù thì cũngkhông có ấn tượng tốt nào đối với cô nàng cả. Bởi vậy, thuốc do hắn tựtay luyện chế kia đương nhiên sẽ không bán ra cho nàng hoặc gia tộcđứng sau lưng nàng.

Hạ Lạc Đặc mỉm cười đi tới, thái độ vô cùng thân thiện, vừa đến đã lên tiếng khiêm nhường:

- Chuyện xảy ra lần trước thực sự rất xin lỗi ngài. Không phải ta có ýxúc phạm, chỉ là tình huống đặc biệt, ta cũng bị bức đến bất lực. Hyvọng Bố Lai Ân tiên sinh đại nhân sẽ không tính toán với kẻ tiểu nhânnày.

Hàn Thạc không ngờ rằng ở chỗ này lại có thể gặp được Hạ Lạc Đặc, thấynàng tỏ thái độ khiêm nhường trong lúc gặp mặt thì chỉ hờ hững gật gậtđầu, cũng không có ý muốn tiếp chuyện thêm cùng nàng.

Hạ Lạc Đặc thân là một Thượng vị thần, đối với những người có thực lựccao cường hơn mình nàng đều có thể nhận ra theo bản năng. Sau khi nàngvà Hàn Thạc cười với nhau lập tức hơi kinh ngạc nhìn sang La Ti. La Tiso với nàng thực lực còn mạnh hẳn một cảnh giới, nàng cảm giác được áplực to lớn mà La Ti gây cho nàng. Trong lòng vừa sợ vừa kinh ngạc,không nghĩ ra vì sao một người như vậy ở bên cạnh Hàn Thạc. Chỉ thấyhắn hơi gật gật đầu đã định rời khỏi, Hạ Lạc Đặc tiến lên một bước, khẽcười nói:

- Bố Lai Ân tiên sinh, chúng ta có thể gặp nhau ở nơi này cũng là códuyên. Không biết có thể tìm một chỗ nào đó ngồi nói chuyện một chút,ta muốn biểu lộ xin lỗi thực tâm!

Bởi vì lần trước do nàng đã tùy tiện hành động nên khiến cho Hạ Lạc Đặckhông thể đại biểu cho Bố Lạp Khắc Nạp gia tộc đứng ra mua sắm đượcdược tề thần kỳ kia từ trong tay Hàn Thạc. Bị rơi vào đường cùng, HạLạc Đặc đành phải tiến đến Thần Trạch dược tề, lùi một bước, dự địnhmua sắm một số thuốc thường dùng ở đây.

Ở chỗ này đột nhiên lại nhìn thấy Hàn Thạc, bên cạnh đúng lúc lại khôngcó tên Ba Đặc Lai Mỗ không thức thời quần là áo lượt, Hạ Lạc Đặc chorằng đây chính là một cơ hội tốt để hóa giải hiềm khích với Hàn Thạcnên hết sức nhiệt tình, không muốn buông bỏ.

Lắc lắc đầu, Hàn Thạc hiển nhiên không có hứng thú nói chuyện cùng vớiHạ Lạc Đặc vào lúc này. Hắn phất phất tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói:

- Không cần xin lỗi nữa, Tạp Mai Lệ Tháp đã từng tìm ta nói chuyện, ta sẽ không giữ chuyện đó ở trong lòng đâu.

Thấy hắn lạnh nhạt nói ra một lời như vậy, ý nghĩa rất rõ ràng là hắnvẫn không có thiện cảm đối với nàng, nhưng sẽ không vì chuyện kia màtruy cứu trách nhiệm của Bố Lạp Khắc Nạp gia tộc nữa. Tuy vậy, lời nóinày vẫn ngược hoàn toàn với mong đợi của Hạ Lạc Đặc, cho nên nghe hắnnói xong, nét mặt của nàng có phần ảm đạm.

Với thái độ lạnh nhạt của hắn như vậy, lúc này nếu Hạ Lạc Đặc khôngthức thời mà vẫn tiếp tục chèo kéo thì chỉ thu được kết quả ngược lạimà thôi. Bởi vậy nàng ngẩn cả người, lộ nụ cười cay đắng trên khuôn mặttrắng nõn của mình rồi cũng thôi không có ý định tiếp tục làm phiền HànThạc nữa.

- Hạ Lạc Đặc tỷ tỷ, tỷ có chọn được món đồ nào tốt không? - Một giọngnói êm tai, thanh lịch mà tao nhã bỗng vang đến. Một cô gái toàn thânmặc một tấm áo bào xanh gọn gàng, với một khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ nhẹnhàng bước tới. Đây quả thật là một mỹ nữ với làn da trắng nõn, dángngười dong dỏng cao, lông mày lá liễu, đôi mắt hẹp dài cùng ánh mắt cóphần hờ hững thanh cao thoát tục.

- Không có đâu, ta chỉ mới gặp người quen thôi!

Hạ Lạc Đặc quay đầu lại nhẹ nhàng cười nói:

- Bây giờ chúng ta tiếp tục đi chọn, sau đó vào Thần Trạch dược tề cùng thảo luận nhé.

Đột nhiên, cô gái xinh đẹp kia hướng con ngươi màu lam nhìn về phía Hàn Thạc, có vẻ rất đỗi ngạc nhiên, hô nhỏ:

- Là ngươi! Ngươi tại sao lại ở chỗ này?

Hàn Thạc sửng sốt, cổ quái nhìn lại mỹ nữ thanh lệ thoát tục này, nghi hoặc hỏi:

- Cô là ai? Ta hình như chưa từng gặp cô?

Trong khi nói những lời này, Hàn Thạc nhíu mày suy nghĩ thêm một chút,cảm thấy đối với cô gái này hắn dường như cảm thấy đôi chút quen thuộc,đặc biệt là tiếng nói êm tai của nàng dường như càng cảm giác trong trínhớ của hắn đích thực đã từng nghe qua.

Chỉ là nếu nhìn vào khuôn mặt thanh lệ rung động lòng người này, cho dùHàn Thạc đã khổ sở suy nghĩ một hồi nhưng cũng không thể nào nhớ rađược đã gặp mặt nàng ở trong hoàn cảnh nào.

Sau khi thốt lên lời nói vừa rồi, mỹ nữ có vẻ cực kỳ mừng rỡ, vượt qua Hạ Lạc Đặc đi thẳng tới bên cạnh Hàn Thạc kích động hỏi:

- Ngươi đến đây từ lúc nào? Ta lúc trước đã nói với ngươi, chờ đến khingươi tới, dựa theo phương pháp ta nói cho ngươi để tìm ta, ngươi vìsao không tới?

Hàn Thạc không hiểu ra sao, ngỡ ngàng nhìn lại vẻ mặt xinh đẹp kinhđộng lòng người của người con gái đang đứng trước mặt, ngạc nhiên nói:

- Cô nhất định nhận lầm người rồi. Ta thật sự không biết cô!

Nơi khóe miệng mỹ nữ chợt xuất ra một nụ cười mang vẻ rất thú vị, nàng nói:

- Không sai được, chính là ngươi! Gã này lại quên cả ta nữa chứ!

Cùng với nàng nói chuyện một lát, trong lòng Hàn Thạc cảm giác sự thânquen càng lúc càng mãnh liệt. Chỉ là nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp trướcmặt, hắn có thể chắc chắn rằng mình chưa bao giờ gặp qua một người nhưvậy. Với trí nhớ kinh ngạc của hắn cùng với vẻ xinh đẹp khác thường củacô gái này thì chỉ cần liếc mắt nhìn qua, Hàn Thạc tin tưởng sẽ tuyệtđối không thể quên được.

Nhưng mà, hắn có thể cảm giác được mình đối với cô gái này thật sự cómột cảm giác thân quen, hiểu rõ không thể nói lên lời. Điều này làm choHàn Thạc càng ngày càng thấy kỳ quái, rồi cười gượng:

- Ta thực sự nghĩ không ra. Nếu được, cô nhắc nhở giùm chút được không?

- Chả ra sao!

Mỹ nữ cười khẽ lắc lắc đầu, nghiến răng trừng mắt với Hàn Thạc:

- Ngươi, ngươi quên ta thật rồi. Tthật là quá đáng mà!

- Bối Hi Ma Tư, muội biết Bố Lai Ân? - Hạ Lạc Đặc đang đứng bên cạnhnghe xong một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được chen vào, vẻ mặt nghihoặc dò hỏi.

"Bối Hi Ma Tư" - Bốn chữ này vừa thoát ra, lập tức như một dòng nướctinh túy tràn vào trong óc Hàn Thạc, hắn giật mình chợt nhớ ra mình đãgặp cô gái này ở đâu. Tất cả các sự việc nảy sinh ở Thâm Uyên giới chợtbừng sáng trong lòng, hình tượng của đại ma vương Bối Hi Ma Tư của ThâmUyên giới dần dần hòa vào cùng với hình dáng của người mỹ nữ trước mặthắn.

Lúc trước ở Thâm Uyên giới, Bối Hi Ma Tư từ đầu đến cuối mang một tấmmặt nạ với mặt mũi hung dữ, thường ngày nói chuyện cũng đại đa số làlấy giọng nam để biểu hiện, chỉ có khi ở trong trạng thái thất thần, lơđễnh mới lộ ra một giọng nói trong trẻo êm tai của phái nữ. Hồi đó, lúccuối cùng trước khi nàng rời đi, Hàn Thạc cũng đã từng hỏi qua nàng rốtcuộc là nam hay là nữ, khi đó Bối Hi Ma Tư đúng là rơi vào trạng tháinày nên Hàn Thạc mới khẳng định được Bối Hi Ma Tư đích thật là đàn bà,chỉ là từ đầu đến cuối chưa từng được nhìn thấy chân diện mục của nàngthôi. Cũng khó trách Hàn Thạc cảm thấy đối với nàng có phần thân quen,mà lại từ đầu đến cuối cũng không nhớ được đã từng gặp nàng ở địaphương nào.

- Bối Hi Ma Tư, là cô sao?

Sau khi đã nhận rõ thân phận của nàng rồi, Hàn Thạc cũng vô cùng kinh ngạc vui mừng, cười nói ha ha:

- Thực sự bất ngờ, lại có thể gặp lại cô tại Chúng Thần đại lục! Ha ha, thế nào, gần đây có khỏe không?

- Thằng cha này, ta lúc trước khi rời đi cũng đã cho ngươi biết phươngpháp liên hệ với ta. Ngươi tới đây vì sao không tới tìm ta? - Bối Hi MaTư mỉm cười nhìn Hàn Thạc, tuy nhiên giọng nói đầy chất vấn.

Cho Bối Hi Ma Tư nói một chút, Hàn Thạc mới nhớ tới nàng đích thực đãtừng cho mình phương pháp để liên lạc với nàng. Chỉ là, hắn về sau ở KỳÁo đại lục kinh qua nhiều biến cố liên tiếp và nhất là sau khi gặpĐường Na được nàng xử lý cho tất cả mọi chuyện, Hàn Thạc cũng không cònsuy nghĩ về Bối Hi Ma Tư nữa. Cho nên phương pháp liên hệ kia tất nhiênđã sớm bị hắn quẳng đến lên chín tầng mây rồi.

- Ôi... xấu hổ quá, ta quên mất rồi! - Hàn Thạc tỏ ra hơi có một chút hối lỗi và xấu hổ, thật thà đáp lại.

- Nhìn ngươi quần áo rất sang trọng, hẳn là cuộc sống ở Chúng Thần đại lục dường như cũng không tệ lắm nhỉ!

Bối Hi Ma Tư nhìn kỹ lại Hàn Thạc, sau đó mới hừ hừ nói:

- Phạt ngươi mời ta tới chỗ tốt nhất của U Mạc thành, Thần Phúc tửuquán tiếp đãi ta ăn uống thoải mái một trận, nếu không thì ta sẽ khôngđể yên cho ngươi vụ này đâu! Ta thật vô cùng thất vọng!

Bởi vì gặp lại Hàn Thạc ở Chúng Thần đại lục nên Bối Hi Ma Tư có vẻ hơikích động. Thêm vào sau khi rời khỏi Thâm Uyên giới từ bỏ cái mặt nạhung dữ, lạnh lùng trở thành một cô gái thanh lệ xinh đẹp nho nhã, thậtsự Bối Hi Ma Tư đã có dáng vẻ dễ gần hơn rất nhiều.

Hạ Lạc Đặc ở bên cạnh nhìn thấy Bối Hi Ma Tư và Hàn Thạc nhận ra nhau,trong lòng cực kỳ kinh ngạc, nghe qua cuộc đối thoại của hai người nàngdần dần hiểu được họ đã từng quen biết nhau ở một địa phương nào đó.Với những kinh nghiệm có được ở Thâm Uyên giới, khi Bối Hi Ma Tư trở vềChúng Thần đại lục đã nói lại cẩn thận với Hạ Lạc Đặc, do đó nàng biếtmuội muội mình ở Thâm Uyên giới từng gặp được một người rất thần kỳ,cũng nghe được những kinh lịch đã trải qua.

Lúc này, Hạ Lạc Đặc nghe Bối Hi Ma Tư nói Hàn Thạc dường như có cuộc sống không tệ, trong lòng bỗng nhiên cười khổ không ngừng.

- Hàn Thạc há chỉ là sống không đến nỗi tệ sao?

Bây giờ Hàn gia ở Ám Ảnh thành đã chính thức ở tốp trên. Thiên Cơ dượctề buôn bán phân bổ khắp cả Ám Ảnh thành, ngay cả gia tộc Bố Lạp KhắcNạp của các nàng cũng cần cầu đến Hàn Thạc mới có hi vọng mua sắm đượcmột số dược tề thần kỳ kia.

Làm được tất cả điều này, đối với Hàn Thạc chỉ là vài chục năm thờigian. Nếu đến như hắn mà mới chỉ nói là sống không tệ, thì toàn bộ mọingười đến từ những vị diện thấp khác đều là ăn xin cả. Hàn Thạc mỉmcười nói:

- Đi thôi, hôm nay ta chiêu đãi!

Vừa thấy Hàn Thạc đối với Bối Hi Ma Tư có thái độ hữu nghị như vậy, HạLạc Đặc trong lòng vô cùng vui vẻ. Lúc này nàng hoàn toàn vứt bỏ việcmua sắm ở Thần Trạch dược tề, mỉm cười trở lại; trong lòng thầm quyếtđịnh nhất định phải cải thiện quan hệ hiện nay của nàng đối với hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vujvuj