g à n .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

trời gàn trận mưa liêu xiêu
tím tái cả mây giờ chiều
ai mang mùa hạ đem đốt
để mình thu buồn cô liêu.

- gàn. ; thơ zelda.

---

những cơn mưa rả rích kéo dài cả ngày nay, dẹp tan ánh nắng chói chang của mùa hạ nóng nực. em tựa đầu vào hiên cửa sổ gỗ đã mòn, dán mắt vào từng giọt nước ào ào rơi ngoài kia, từng lọn tóc đã quá ngang vai chậm rãi rơi xuống. trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng ào của những trời gàn mưa liêu xiêu, và từng phút giây nhẹ nhàng trôi qua ở chiếc đồng hồ đằng kia.

chợt, naruto đằng sau hù em khiến sakura mất thăng bằng mà ngã xuống đất. em nhăn mặt kêu đau, đánh đánh bàn tay đang vươn ra của cậu cho bõ ghét rồi mới đồng ý để cậu kéo đứng dậy. naruto chắp tay xin lỗi, gãi đầu gãi tai nên em có thể hiểu chàng trai này có gì muốn nói.

'sao, cậu với hinata giận nhau à?'- như bị em nói trúng tim đen, naruto mặt mày bí xị bám vào người sakura khóc lóc oan ức, kể lể sự tình.

'vậy là, do cậu trễ hẹn ba tiếng và để hinata đứng ngoài chờ? nên cô ấy giận cậu? nhưng bình thường là hinata sẽ bảo không sao mà.'- naruto ra sức gật đầu, khiến vấn đề này càng thêm nan giải. trong phòng chờ giờ đây vẫn tiếng rào rào quen thuộc cơn mưa, thêm đó là khuôn mặt của hai người đang nhăn nhó để nghĩ xem giải quyết thế bào vấn đề của cặp đôi son.

bỗng, cánh cửa phòng chờ mở ra, hinata bước vào với khuôn mặt có vẻ là khá giận dỗi, theo sau là anh. sasuke, đã trở lại về làng. em ngạc nhiên nhìn khi thấy anh, naruto có vẻ vẫn ngơ ngác lắm cho đến khi được cô kéo ra ngoài.

căn phòng bỗng chốc lại trở lại yên lặng như cái khoảng thời gian sakura bước vào, em vẫn thả mình theo những hạt mưa đọng trên những chiếc lá xanh mướt, còn anh thì ngồi trên chiếc ghế đơn phía bên phải phòng đối diện chiếc cửa ra vào và cầm trên tay là cuốn văn kiện. dường như nhận thấy được sự im ắng của phòng chờ, sasuke hỏi em với câu hỏi mang tính chất xã giao, cốt cũng chỉ là làm tan đi không gian cô đọng.

'cậu dạo này khoẻ không?'- điều đó dường như đã thành công khi sakura ngẩng mặt ra khỏi thành cửa sổ, ậm ừ một vài tiếng cho có lệ rồi nhìn lên cái đồng hồ đeo tay. sakura cũng chẳng ngạc lắm khi nghe thấy câu hỏi của anh.

em toan đứng dậy đi đến bệnh viện thì bị cái tay duy nhất của anh kéo lại, có vẻ như sasuke đã làm quen với việc mất đi cánh tay thuận của mình sau trận chiến với cậu ở thung lũng tận cùng. dẫu vậy, việc sử dụng cánh tay phải vẫn chẳng là gì đối với anh khi đã khiến sakura quay lại.

'cậu đi đâu vậy?'- vẻ mặt lạnh lùng bên ngoài chỉ là cái vỏ bọc để che giấu đi khuôn mặt vui mừng của em, nhịp tim đập nhanh trong lồng ngực chật chội khiến sakura ngày càng thêm khó chịu.

'bệnh viện, cậu muốn theo tôi đến đấy à?'- ngay tức khắc, sasuke bỏ lấy cổ tay sakura, anh cũng chẳng biết nói gì. tuy nhiên, cái mặt ngại ngùng này cũng đã khiến em bất ngờ phần nào, nhưng cũng mặc kệ lại phía sau khi trước mắt em là một ca phẫu thuật sắp tới.

'tôi nhớ cậu.'- em khựng người lại. câu nói chỉ như gió thoảng mây bay, dẫu lại rất nhỏ lấn át bởi cơn mưa rào ngoài kia. sakura lại nghe rất rõ, tim em đập càng ngày càng nhanh, dường như chỉ chờ thời khắc muốn nổ tung. em dường như có thể cảm nhận được giọng nói trầm hơn của anh sau hai năm trời, cả bóng dáng cao lớn và đôi mắt nhìn em da diết.

'tôi cũng thế, sasuke-kun.'- thói quen dường như chẳng thế nào thay đổi, giọng nói của sakura đang ngập ngừng, sasuke có thể cảm nhận điều đó khi thấy người em đang nhẹ run lên.

sau cơn mưa, trời lại sáng. sau cơn mưa, trái tim ta lại có thể nhớ nhau đến da diết đến như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro