Chương 2: P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Thì ra là hai đồng tử Thanh Phong Minh Nguyệt của Nguyệt Hòa Tiên Quân."

Thanh Phong Minh Nguyệt hành lễ chào nói: "Tiên Quân cho mời hai vị."

Hai người Hắc Bạch Vô Thường lập tức khẩn trương, không nghĩ tới Nguyệt Hòa Tiên Quân cũng ở đây, không phải là nhìn ra cái gì nên đến đây chứ?! Nếu vậy thì nên làm thế nào cho đúng?!

Hắc Bạch Vô Thường theo Thanh Phong Minh Nguyệt đi đến sau cây, nhìn thấy Nguyệt Hòa Tiên Quân lập tức cung kính hành lễ chào, "Hắc Bạch Vô Thường gặp qua Nguyệt Hòa Tiên Quân."

"Hắc Bạch Vô Thường, nàng kia chưa chết vì sao các ngươi lại đến chờ chỗ này?"

"Bởi vì..." Hắc Bạch Vô Thường cũng không nghĩ đến việc gặp Nguyệt Hòa Tiên Quân, còn tường mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của bọn họ, không có sai lầm nào.

Thấy hai người Hắc Bạch Vô Thường ấp a ấp úng, Nguyệt Hòa Tiên Quân tiếp tục nói: "Tuy rằng bổn Quân không có quyền nhúng tay vào chuyện Địa Phủ các ngươi, nhưng nay cô nương này làm rối loạn nhân duyên ở Nguyệt Lâu chúng ta, bổn quân chỉ hỏi một câu, người này đang êm đẹp sao lại đột nhiên thay đổi thành một người khác?" Cho dù chết cũng không nguyện ý nghe theo nhân duyên an bài của hắn.

"Chuyện này..." Đúng lúc Hắc Bạch Vô Thường muốn che dấu, thì người Vương gia cũng đã đến nơi này.

"Các ngươi không cần lại đây."

Lúc này, mặt Sam La xám như tro tàn, nghiên đầu qua một bên, lạnh nhạt nói, "Có bức ta đến thế nào thì cũng không hữu dụng đâu, cô nãi nãi ta hôm nay cho dù phải nhảy xuống nơi này cũng không nguyện ý gã cho một lão bất tử giống như ngươi."

Dứt lời, nàng trực tiếp quay đầu thả người nhảy xuống.

"Nhanh nhanh nhanh..."Hắc Bạch Vô Thường bay nhanh đến vách núi đen tìm người.

Nguyệt Hòa Tiên Quân chấn động nhẹ, như vậy nhất định có người nào ở đây đã phạm sai lầm.

Xong rồi xong rồi! Thanh Phong Minh Nguyệt ở trong lòng kêu thảm.

Sam La không đành lòng nhìn bộ dáng thân thể mình bị ngã, liền đứng dậy vỗ mông chuẩn bị chạy lấy người thì một đen một trắng từ trên bay xuống trước mặt "Nha__ Thì ra là tên vương bát đản các ngươi, chẳng những câu sai hồn, cứng rắn nhét ta vào trong khối thân thể nhỏ như vậy còn chưa tính, thế mà còn hại ta bị buộc hôn."

"Ngươi! Làm càn, Qủy sai âm phủ, há có thể để ngươi tùy tiện chỉ vào mặt mắng?"

"Cái đầu ngươi, âm phủ cái đầu ngươi, quỷ sai cái đầu người..." Lần trước nói thật dễ nghe, cái gì mà đích nữ Sam gia, cái gì mà đại tiểu thư, toàn bộ đều là gạt người, cư nhiên lại còn muốn xóa trí nhớ nàng.

Làm chuyện xấu hổ với nàng như vậy, vậy mà còn muốn nàng hòa thuận nói chuyện ?

Hắc Bạch Vô Thường hít sâu khẩu khía này, tính tình này có thể hay không có chút quá nóng này?

"Việc này là thế nào?" Một giọng nói bống dưng từ phía sau truyền đến, ba người đều nhanh chóng chuyển tầm mắt nhìn, đập vào tầm mắt là một nam tử giống như trích tiên. (Tiên giáng trần)

Trái tim trong giây lát chậm lại vài nhịp, sau đó nhanh chóng đụng phải tâm tường.

Trên đời thế nhưng còn nam tử thoát tục như vậy, giống như đang ở trên bầu trời xanh tùy ý phiêu động trên mây, lại còn mang thoe mùi hương cây cỏ, không nhiễm bụi trần, vân đạm phong thanh.

Hơn nữa giọng nói của hắn thật làm cho người khác mê muội, rất từ tính, lộ ra vẻ ổn trọng, làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn, cảm giác này rất kiên định. Sam La bắt đầu lại háo sắc, hoản toàn không còn hỏa giận ba trượng như mới vừa rồi.

"Này này này, vị kia là ai?" Sam La bước lại gần Bạch Vô Thường, nhẹ giọng hỏi.

Hắc Bạch Vô Thường hành lễ với đối phương thuận tiệng đè đầu Sam La xuống, aaaa, này thì đẹp mặt, nhất định là vị thần tiên kia, chức vị hẳn là cao hơn so với hai cái vương bát đản Hắc Bạch Vô Thường, gọi là gì ấy nhở, Nguyệt Hòa tiên quân?

Nếu tiên quân đã biết sự tình này, vậy cũng không lượt bọn họ giải thích, cho nên Hắc Bạch Vô Thường liền mời hắn đến âm phủ một chuyến, để cho lão đại bọn họ giải thích với hắn.

Âm phủ là nơi quản lý sinh linh vạn vật. Phàm là vạn vật trong trời đất, thì tất cả linh hồn khi chết đi đều bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đến âm giới, lúc này thiện ác ở dương gian đều đã chấm dứt. Cái này gọi là người sống ở dương gian, người chết ở âm phủ, dương gian là một thế giới, âm phủ là một thế giới khác. Thế nhân thường nói âm phủ âm u khủng bố, nơi nơi đều là cô hồn dã quỷ. Kỳ thật có ai tận mắt thấy qua đâu, nói là một thế giới khác, nhưng vẫn có xấu có tốt, dương gian thế nào, âm phủ cũng như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro