Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Y dùng ma thuật cầu nguyện để kéo dài tuổi thọ của mình, nhưng y không muốn kéo dài nó như thế này! Nhưng nếu có thể bắt đầu lại từ đầu... cũng có vẻ là chuyện tốt.

Nghĩ đến đây, y cúi đầu nhìn vào tay mình và giật mình bởi cảnh tượng trước mắt. Hai chiếc xương bàn tay không có thịt xuất hiện trước mắt y, tạo ra âm thanh ma sát nhẹ của xương khi cử động. Gia Cát Lượng mở rộng cổ áo ra một chút, nhìn vào thân thể của chính mình, quả nhiên thấy một bộ xương với trái tim đang đập vui vẻ.

Cảnh tượng này thực sự đáng sợ. Gia Cát Lượng vội vàng ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Bị, thấy trên mặt đối phương không có gì kỳ lạ, y hiểu rằng cảnh tượng này có lẽ chỉ y mới có thể nhìn thấy.

Chuyện này âu cũng dễ hiểu bởi y vốn không thực sự còn sống. Thiên ý chỉ cho y một cơ hội để linh hồn có thể du hành ngược thời gian và cố gắng thực hiện ước mơ xa vời một thời của họ.

Lúc này, Lưu Bị vô cùng xúc động trước chữ "tương lai" nên không để ý đến hành động của Gia Cát Lượng. Hắn mở miệng muốn hỏi cái gì, lại nghĩ tới Khổng Minh tương lai xuất hiện ở trước mặt hắn như thế này... Hừ, cũng không có gì để hỏi.

"Khổng Minh, ngươi... Ở đây nghỉ ngơi hai ngày, lát nữa ta đưa ngươi về Giang Hạ."

"Được." Vị thừa tướng từ tương lai cảm thấy mình vừa mới tới, phải thích ứng cho tốt. Chính bản thân y cũng không biết liệu sự phát triển của thế giới này có thay đổi vì sự xuất hiện của mình hay không.

Hai ngày sau, Lưu Bị trở lại Quan Nghĩa như đã hứa đưa Gia Cát Lượng về Giang Hạ.

Lo lắng bị người khác nhận ra và thu hút sự chú ý không cần thiết, Khổng Minh vận một thân y phục đen tuyền, che mặt đi theo Lưu Bị, trang bị đầy đủ vũ khí, vào dinh thự qua cửa sau vào ban đêm.

Lưu Bị tìm cho hắn một căn phòng hẻo lánh trong phủ để ở, sắp xếp cho người thân tín lo liệu sinh học hàng ngày cho y, thỉnh thoảng chính hắn cũng sẽ đến kiểm tra.

Nhưng đối mặt với vị "Khổng Minh" hơn mình mấy tuổi này, Lưu Bị thực sự không thoải mái chút nào.

"Chủ công, sau này người không cần gọi ta bằng tên thật, đến khi 'ta' trở về rồi sinh nhầm lẫn cũng không tốt." Lượng thừa tướng rất chu đáo đặt cho chính mình một cái tên mới, "Sau này chủ công người chỉ cần gọi Lượng là Tử Hư, cứ coi như ta là quân sư mới của người.

Ngày tháng trôi qua, Lưu Bị vốn vô cùng lo lắng cho Gia Cát Lượng ở Giang Đông, ngày ngày chạy đến gặp Lượng thừa tướng càng nhiều, thấy đối phương mỗi lần đều do dự không dám nói, Tử Hư cuối cùng lựa chọn nói ra vài điều của chuyến đi Giang Đông.

Tất nhiên, y tránh điều quan trọng, chỉ nói về những sự việc chính như 'y' đã kết bạn tốt với Lỗ Túc ở đó như thế nào, đã giúp đỡ Chu Du như thế nào, tính kế chống lại Tào Tháo ra sao cũng nói ra , v.v. Chu Lang tuy nhiều lần bày mưu hãm hại y với động cơ riêng nhưng để tránh rắc rối không cần thiết và Lưu Bị bớt lo lắng y lựa chọn không nói.

Dù vậy, Lưu Bị vẫn sợ đến mức toát mồ hôi lạnh sau khi nghe toàn bộ quá trình mượn mũi tên từ thuyền cỏ.

"Chủ công yên tâm, Lượng tuy sống trong hang hổ nhưng vẫn có thể bình an." Lượng thừa tướng quyết định nói thay lời thoại của chính mình thời trẻ, hắn nhớ lại những ngày đó trong đầu, "Nếu ta nhớ lại không sai, hôm nay chủ công sẽ gửi thư cho Tôn Càn!"

Lưu Bị gật đầu: “Từ khi quân sư rời đi không có tin tức gì, Bị quả thực rất lo lắng.”

"Chu Du sẽ không để Tôn Càn gặp Lượng, ngược lại sẽ thỉnh chủ công qua sông." Lượng Thừa tướng lắc lắc chiếc quạt lông vũ vừa mới được Lưu Bị đưa trên tay, cười nói: "Khi thời cơ tới, chủ công vượt sông dự tiệc, có thể gặp Khổng Minh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro