Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Kiến An thứ mười ba, Giang Hạ.

Từ khi Khổng Minh đến Giang Đông, Lưu Bị luôn trong lòng bất an, lo nếu y bị ép lưu lại Giang Hạ. Bởi vậy hắn mỗi ngày cưỡi ngựa một mình đến bờ sông dạo chơi, nói cho hay thì là tuần tra nhưng thực chất là nhân cơ hội này nhìn qua bên kia sông. Hắn cầu mong trong lòng rằng vị quân sư nhỏ bé của hắn có thể sớm ngày quay về nhà.

Ngày hôm nay, hắn như thường lệ đi dạo ở bờ sông, đột nhiên phát hiện trên bờ có một người.  Thân ảnh người đó nằm gọn trong nước, mặt úp xuống đất, không biết rằng còn sống hay đã chết.

Lưu Bị hắn vốn thương dân như con, không quản ngại liền nhảy xuống ngựa, cởi áo choàng lao xuống dòng nước. Khi ấy tiết trời đã vào đông , nước sông lạnh buốt khiến hắn không khỏi thoáng chốc rùng mình. Nhưng khi cẩn thận kéo người lên bờ xem xét kỹ càng, Lưu Bị chỉ cảm thấy tim mình như ngừng đập, hắn giờ chỉ cảm thấy tức giận, khí huyết dâng trào nào còn nhớ đến cái buốt của dòng nước cùng bộ y phục  sớm đã ướt lạnh.

Người trong lòng hắn không phải là tiểu quân sư mà hắn hằng mong đợi!

Lưu Bị thề rằng suýt nữa đã xông về, sai nhị đệ, tam đệ và Tử Long dẫn quân tấn công Túc Châu.  Đây chính là người mà hắn bảo vệ từ tận đáy lòng!  Họ mới xa nhau chưa đầy nửa tháng mà sao lại thế này! 

May mắn thay, sự tỉnh táo còn sót lại của Lưu Bị luôn nhắc hắn rằng nam nhân trước mặt dù rất giống Khổng Minh nhưng lại có điểm khác biệt. Khuôn mặt người này già hơn rất nhiều so với vị quân sự nhỏ bé của hắn và mái tóc cũng điểm bạc sương mai . Cho dù Đông Ngô có dám ức hiếp người khác đến mức nào cũng không thể làm ra động tĩnh lớn như vậy. Có chăng là một loại ma thuật trực tiếp khiến con người già đi?

Vậy 'Khổng Minh' trước mặt hắn là ai?

Người trong vòng tay Lưu Bị lạnh ngắt tựa hồ không có thân nhiệt, tái nhợt nhưng vẫn thở yếu ớt.  Lưu Bị không có thời gian suy nghĩ nhiều, quấn chặt nam nhân trong áo choàng, đưa thẳng đến Tây Lăng, tìm một khách điếm để ở rồi vội vàng đi tìm lương y. 

Khi Gia Cát thừa tướng tỉnh lại, trong đầu vẫn còn có chút mơ hồ.  Y mở mắt ra, thứ xuất hiện là khuôn mặt thập phần nhẹ nhõm của Lưu Bị.  Nhất thời Gia Cát Lượng không kìm được mà rưng rưng nước mắt: "Bệ hạ!"

Khổng Minh biết! Y biết sau khi chết nhất định sẽ gặp lại hắn

Lưu Bị nghe được danh hiệu này giật mình sợ hãi, vô thức đưa tay ra chặn trên miệng đối phương: "Cẩn thận lời nói!"

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Lưu Bị, Gia Cát thừa tướng sửng sốt trong giây lát, y chớp mắt, cẩn thận nhìn người trước mặt. Lưu Bị này trẻ hơn bệ hạ rất nhiều, không có tóc bạc, cũng không có nếp nhăn, thân thể cũng tráng kiện hơn. Người này trông rất giống…khi họ lần đầu gặp nhau.

Lượng thừa tướng do dự một chút, đổi xưng hô: "Chủ...Chủ công? Đây là năm nào? "

"Năm Kiến An thứ mười ba, đây là Tây Lăng, ta tìm được ngươi ở ven sông." Lưu Bị thu tay lại, ngồi thẳng dậy, không chớp mắt nhìn y: "Vậy ngươi thật sự là Khổng Minh?"

“Nói chính xác ta là tương lai của y.” Khổng Minh từ từ ngồi dậy với sự giúp đỡ của Lưu Bị, hứng thú nhìn xung quanh, “Lượng hiện tại có lẽ đang ở Đông Ngô.”



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro