Chương 11: Tuyết Liên Bích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Tuyết Liên Bích

Huyết Hồ một bên ứng phó nam tử ngân bạch mặt nạ, một bên trốn tránh công kích của thánh huyễn thú. Trong nháy mắt, miệng vết thương trên người Huyết Hồ lại nhiều lên rất nhiều. Dần dần, nàng cảm giác được thể lực không chống đỡ nổi nữa, cả người đau nhức giống như bị xé rách.

“Đi, chủ nhân! Nếu còn tiếp tục hậu quả là không thể chịu nổi!”

Huyết Hồ là người co được dãn được. Xem tình hình này cũng không thể không đi. Thù hôm nay, ngày sau báo! Huyết Hồ khẽ cắn môi, cấp tốc lui về phía sau.

“Còn muốn chạy!”

Nam tử tức giận quát, phi thân chặn lại đường lui của Huyết Hồ, đánh một chưởng về phía nàng. Đồng tử Huyết Hồ co rút nhanh, sát khí trong mắt càng sâu, nắm chặt tay, giống như phát ra công lực toàn thân, chỉ nghe nàng hét lớn một tiếng:

“Vũ chi bạo”

Nháy mắt, mây đen kéo đến, mây mù quay cuồng. Trong chớp mắt đã xuất hiện mưa to. Càng kỳ dị hơn là toàn bộ cơn mưa đều hướng tới nam tử ngân bạch mặt nạ. Nam tử trong đầu khiếp sợ. Trước mắt đã không nhìn rõ tình hình bên ngoài, chỉ cảm thấy thân thể không chịu khống chế, không thể nào thoát ly khốn cảnh. Chỉ có thể bắt buộc chính mình bình tĩnh, cảm thụ hết thảy bên ngoài, tùy thời đều chuẩn bị công kích.
Ánh mắt Huyết Hồ lãnh liệt nhìn lướt qua mưa to tập trung vào nam tử. Giây tiếp theo, nàng lắc mình một cái liền biến mất. Huyết Hồ rời đi, mưa to rất nhanh liền ngừng lại, mây đen dần dần tan đi, ánh mặt trời sáng lạn vô cùng. Hết thảy cảnh tượng tốt đẹp giống như cười nhạo nam tử ngân bạch chật vật đến cực điểm. Nam tử ngân bạch chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi tràn đầy vẻ không cam lòng cùng âm ngoan. Một ý niệm đáng sợ xuất hiện ở trong đầu, chẳng lẽ nàng biết hô phong hoán vũ? Nàng rốt cuộc là ai, trận mưa này đến thật sự là quỷ dị, mưa lại kỳ dị nhanh, hết thảy đây là trùng hợp hay là...... Hắn không dám nghĩ tiếp, con ngươi lạnh lùng trừ bỏ một mảnh âm ngoan, còn mang theo vài phần khiếp sợ cùng không tin được. ...... Huyễn Minh quốc ở ngoại ô kinh đô Minh thành có ngọn núi bây giờ chất đầy thi thể, mùi máu nồng nặc. Hắc y nam tử đội mũ lạp sắc mặt âm trầm, con ngươi u ám thâm thúy nhìn chằm chằm thi thể. Cất tiếng hỏi bốn người ở sau:

“Có thể có điều tra ra cái gì? Là thái tử làm?”

“Thuộc hạ vô năng, vẫn chưa tra được. Thời điểm bọn thuộc hạ đuổi tới, nơi này đã như thế này”

Bốn người trung niên nam tử một thân Nguyệt Hoa trường bào, đối nam tử khuôn mặt tuấn tú chắp tay rất là cung kính nói. Hắc y nam tử nghe vậy, nhíu nhíu mày, phân phó nói:

“Tiếp tục tra, Tuyết Liên Bích tuyệt đối không thể rơi vào tay thái tử!”

Bốn người nhất tề chắp tay nói:

“Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh!”

Hắc y nam tử mang đấu lạp xong việc liền hướng ngõ nhỏ kia chạy qua. Đập vào mắt là thi thể đầy đất, bóng dáng màu đỏ kia lại không biết đi nơi nào. Nam tử cảm giác được trong lòng một trận trống rỗng. Hốt hoảng nhìn nhìn vũng nước, ngẩng đầu nhìn trời cao, con ngươi tối đen của hắc y nam tử hiện lên một đạo u quang, cảm thấy có chút không thích hợp. Chính mình vận dụng khinh công từ trong rừng chạy tới cũng bất quá một chút, như thế nào xuất hiện nước ở đây. Nhưng trong lòng lại bắt đầu vì hồng y nữ tử kia lo lắng. Hắn bắt đầu hiểu được, thời điểm hắn vì nàng dừng lại, một khắc ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng, rốt cuộc hắn liền bị hấp dẫn, rốt cuộc không an tâm. Ánh mắt của nàng  thật quật cường, hào quang của nàng, thị huyết của nàng, khí chất ác độc của nàng không một tiếng động làm rung động tâm hắn, làm cho hắn rốt cuộc không thể quên. Giờ khắc này hắn hiểu được, tiểu hồ ly này hắn đã ấn định rồi!

“Chính là phía trước, quan gia, bên trong có thiệt nhiều thi thể!”

Hắc y nam tử ánh mắt đảo qua, thấy cách đó không xa có rất nhiều quan binh nơi đó tiến đến, lúc này mới lắc mình rời đi. ...... Màn đêm buông xuống, bầu trời đầy sao, Tòa nhà thật lớn lộ ra vài phần lạnh lẽo mà lại quỷ dị. Trong thư phòng, nam tử áo trắng khoanh tay mà đứng. Con ngươi có chút yêu khí nhìn chằm chằm bức mặc họa trên tường. Trong mắt có thật sâu quyến luyến cùng vô tận ôn nhu. Trên bức họa là một nữ tử mặc váy dài hồng y, khuôn mặt tươi mát mang theo vài phần xinh đẹp vài phần mị hoặc. Nữ tử thần sắc như hoa, khuôn mặt như vầng trăng thanh cao mà kiều diễm, mi gian có bông hoa hồng, khóe môi mấy phần cười khẽ, rất sống động. Đặc biệt cặp con ngươi linh động của nữ tử, tựa hồ còn mang theo vài tia ý cười. “Phong Nhiễm” Theo tiếng kêu của nam tử, một bóng dáng màu đen liền lặng yên không một tiếng động xuất hiện phía sau áo trắng nam tử, mắt nhìn chằm chằm áo trắng nam tử đang thưởng thức bức họa chắp tay nói:
 
“Chủ tử”

Ngữ khí rất là cung kính. Áo trắng nam tử nhẹ nhàng xoay người. Lúc này thiên địa một mảnh thất sắc, dung nhan thật đẹp, tươi mát tuyệt mỹ, xuất trần thanh nhã mang theo một chút yêu khí, nhẹ nhàng như gió xuân mê hoặc lòng người. Hắc y nhân liếc liếc mắt nhìn nam tử áo trắng, mặc dù nhìn quen dung mạo nam tử áo trắng nhưng vẫn vì dung nhan chủ tử nhà mình mà nhè nhẹ giật mình. Khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm, đây là một cái yêu nghiệt như thế nào, có thể làm cho tinh thần đều mất đi tự chủ, trong nháy mắt, đúng là làm lung lay mắt người. Ánh mắt áo trắng nam tử trong trẻo nhưng lạnh lùng hướng Hắc y nhân, khẽ mở bạc môi, thản nhiên nói:

“Đi tìm xem nữ tử này ở đâu.”

“Là, Phong Nhiễm lĩnh mệnh”
Áo trắng nam tử nhẹ nhàng gật đầu. Giây tiếp theo, hắc y nam tử biến mất, giống khi đến, lặng yên không một tiếng động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro