Chương 8: Đánh vỡ kiều diễm xuân sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hồng y nam tử trong lòng kinh ngạc không thôi trước mặt hắn là một thân bạch y trắng toát, phiêu dật như tiên, đôi mắt lãnh đạm hiện ra một tia thản nhiên.  Gương mặt kia lành lạnh như gió rét đêm trăng, cao cao tại thượng như đóa sen trắng thanh thoát, ngũ quan xinh xắn, dung nhan yêu kiều, da thịt trắng noãn, thân ảnh thon dài cho thấy đây là một tuyệt sắc mỹ nhân nhân gian khó tìm

Mộ Dung Thính Vũ liếc mắt nhìn hắn, quay đầu, đứng dậy, rời khỏi ở đây.

Nam tử kinh ngạc nhìn Mộ Dung Thính Vũ, sao nàng có thể bình tĩnh như vậy, dung nhan kiều diễm thế nhưng chẳng lẽ nàng là người mù sao?

"Uy, ngươi là người mù sao?" Nam tử xinh đẹp thanh âm mang theo một tia không hiểu, liền chuyển động thân ảnh, chắn Thính Vũ trước mặt.

"Ngươi ngăn trở đường của ta." Thính Vũ âm thanh thản nhiên nói 

"Thì ra ngươi không phải người mù, vì sao nhìn thấy ta liền đi." Hồng y nam tử nhìn Thính Vũ nói.

"Ngươi quấy rầy đến ta ." Con ngươi Thính Vũ trong suốt nhìn nam tử thản nhiên nói, vòng qua nam tử muốn đi

"Quấy rầy?" Hóa ra là sự xuất hiện của hắn làm cho nàng mất hứng, hồng y nam tử rất có hứng thú nhìn Mộ Dung Thính Vũ một thân tuyệt sắc nhưng bình tĩnh như vậy

"Chẳng lẽ ngươi thích ta sao?" Hồng y nam tử lại lần nữa chặn Thính Vũ, cực kỳ tự kỷ nói, dung mạo của hắn có thể khiến cho bất kì nữ tử nào trên thế gian điên đảo vì hắn

"Thích, ngươi vậy nhưng đủ tự kỷ ."Mộ Dung Thính Vũ cười chế nhạo dùng ngữ khí nhàn nhạt nói, nói xong không hề để ý tới nam tử mà rời đi

"Này"Nam tử vươn tay chụp lên vai nàng thế nhưng Mộ Dung Thính Vũ một chỉ dùng một cái xoay người khiến bàn tay trắng nõn tung bay, ầm một tiếng, hồng y nam tử chật vật té trên mặt đất.

Ánh mắt bỡn cợt của nam tử không tin được nàng có thể làm như vậy hắn kinh ngạc, cảm xúc phức tạp nhưng loại cảm xúc đó làm cho gương mặt tuyệt mỹ của hắn càng thêm sinh động

Nàng vậy mà thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đem hắn té lăn trên đất, thiên hạ không có mấy người có thể làm Hiên Viên Nguyệt hắn làm ngã xuống đất

"Lần đầu tiên có người đem Hiên Viên Nguyệt ta ngã trên mặt đất, ngươi là người duy nhất đấy"Hiên Viên Nguyệt tao nhã đứng dậy vỗ vỗ cỏ trên người xuống âm thanh xinh đẹp mê hoặc lòng người

Mộ Dung Thính Vũ chậm rãi dừng bước, quay đầu lại, điềm nhiên cười; "Lần đầu tiên, ai mà chưa từng có lần đầu tiên?" Con ngươi* trong suốt như mặt nước thuần khiết.

*Ngươi : mắt

Cả một đời người nhiều lần đầu tiên lắm, nhiều đến đếm không hết , mà nàng liên lần đầu tiên cũng không tốt như vậy

Gió từ từ thổi qua, mái tóc đen huyền của nàng lại lần nữa tung bay trong gió. Tay áo cũng theo gió nhẹ tung bay, dường như cuối cùng cũng có làn gió nhẹ nhàng mang theo sự tươi mát tốt đẹp tựa như mang đi bi thương của nơi này, cũng giống như theo bọn họ mang đi mọi thứ, lại dường như những câu ca dao tốt đẹp từ xưa, nhẹ nhàng lay động hướng về thiên ngoại........ ( Chém đại )

Hiên Viên Nguyệt nhìn cảnh sắc phía trước , Minh vực lại có một nữ tử không giống những nữ tử bình thường như vậy cao ngạo như hoa Mai, toàn thân tản ra khí chất thanh nhã như tiên nữ, hai mắt sáng rỡ chứa đựng sự thánh khiết cao ngạo

... ... ...

Phù dung trong trướng, màn sa khẽ che trên giường, một nữ tử chỉ mặc một bộ quần áo trong suốt sa mỏng, thành thạo thay Minh vương rút đi áo choàng trên người, khi lòng ngực tráng kiện hiện ra trước mắt khiến nữ tử không khỏi đỏ mặt mà thở gấp

"Vương, nô tỳ rất nhớ ngươi nga!" mà nam tử như cũ là nhắm mắt dưỡng thần nằm ở nơi đó, khóe miệng câu dẫn ra một nụ cười lạnh, nữ nhân đối với hắn mà nói, chỉ là ấm giường công cụ mà thôi.

Mặc dù Minh vương không động đậy, thế nhưng nữ tử như cũ vẫn ra sức hôn Minh vương, nam tử cởi áo ra, dùng nửa thân trần bò tới trên người của nàng hôn 

Nữ tử sắc mặt hồng thành từ từ trắng bệch, cho dù đau nhưng có thể hầu hạ Minh vương, đạt được sự sủng ái của Minh vương là ước mơ của nhiều thiếu nữ, Minh vương tựa như một bông hoa Anh Túc mặc dù biết rõ nó có độc nhưng lại đi yêu nó cũng muốn được nó yêu thương lại...

Dưới màn sa từ từ truyền ra tiếng nữ nhân thở gấp cùng tới tiếng thở trằn trọc của nam nhân

"Ca, tiểu đệ đến lâu như vậy, mà ngươi lại ôm nữ nhân không để ý đến đẹ nha!" Một âm thanh xinh mị hoặc truyền đến, quần áo hồng y Hiên Viên Nguyệt xuất hiện ở bên trong phòng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro