Chương 112.113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 112: Tiệc đính hôn của hắn

 Bên trong bệnh viện, Lãnh Tĩnh Thi khoác tay Min Huyk , nhẹ nhàng dựa vào hắn.

" Min Huyk , không cần lo lắng, em tin ba sẽ tham dự, ông cũng sẽ tha thứ cho anh!"

Cô dịu dàng nói xong, tay nhỏ bé truyền đi sự ấm áp của mình, không ngần ngại chút nào đem ba Min Huyk gọi là ba.

"Ừ, anh chỉ hi vọng ông không hận anh, nhưng là đối với những gì anh đã làm với ông, anh không hối hận."

Trong lòng Min Huyk có một chút an ủi, Lãnh Tĩnh Thi rất hiểu về điểm này, đối với chuyện gia đình của hắn không hỏi nhưng giống như cái gì cũng hiểu

"Em ở bên ngoài chờ anh, anh muốn một mình nói chuyện với ba."

Min Huyk dừng bước, đối với chuyện trong nhà mình, hắn cũng không hy vọng Lãnh Tĩnh Thi biết nhiều, loại cảm giác kỳ quái này hắn không biết là tại sao, nhưng hắn chính là không muốn nói với cô.

Thân thể Lãnh Tĩnh Thi có một chút cứng lại, nhưng rất nhanh liền chậm lại, điềm đạm nói: "Ừ, được rồi! Vậy em ở bên ngoài chờ anh, không nên cùng ba làm loạn!"

Thân thể Kang Jong đã khôi phục được khá nhiều, lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Min Huyk nhìn người ba chưa từng gần gũi của mình một lúc, phát giác ông đã già đi rất nhiều, hắn không khỏi nhớ lại tới lúc hắn lên 6 tuổi, ba dẫn hắn dự thính các loại hội nghị cao cấp.

Tuổi thơ của hắn không giống với con cái của những gia đình bình thường đơn giản vui vẻ, hắn so với những đứa trẻ khác trưởng thành sớm hơn rất nhiều, bởi vì hắn là người nối nghiệp tương lai của Kang quốc tế , hắn từ nhỏ đã tiếp nhận cuộc sống như thế, cho đến mười ba tuổi hắn liền ra nước ngoài.

"Ba!"Hắn có chút khó khăn kêu lên chữ này, từ nhỏ hắn cùng ba trao đổi rất ít, ngay cả khi dự thính hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, ba cũng chỉ hỏi hắn một câu: "Hiểu không?"

Cái đầu nho nhỏ của Min Huyk chỉ biết lắc đầu Sau đó, chỉ cần mỗi lần dự thính hội nghị xong, ba của hắn vẫn như cũ sẽ là hai chữ: "Hiểu không?"

Hắn từ việc lắc đầu, đến cái hiểu cái không, cho đến khi mười ba tuổi kiên định gật đầu nói cho ba biết, hắn đã hiểu.

Ngay lúc đó hắn cũng liền xuất ngoại, một mình đối mặt với mưa gió bên ngoài. Khi hắn học trung học, hắn đã quản lý chi nhánh của Kang quốc tế ở nước ngoài, được hắn dẫn dắt, danh tiếng của chi nhánh công ty một đường thăng tiến.

Kang Jong nghe tiếng quay đầu lại nhìn đến con trai của mình, cường tráng mà tiêu sái, bề ngoài so với hắn lúc trẻ còn xuất chúng hơn, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ khí phách vương giả, hắn từ nhỏ bồi dưỡng con trai tỉnh táo máu lạnh, nhưng không có nghĩ đến mình cuối cùng thua bởi đứa con trai từ tay mình luyện ra.

Hắn há có thể không đau lòng? "Tao không phải là ba mày, mày cũng không cần gọi tao là ba!"

Thanh âm của hắn lạnh như vậy, lạnh đến thấu cả xương. "Con biết ba hận con, nhưng con vẫn xem người là ba."

Người ba này mặc dù từ nhỏ không quan tâm đến hắn, phương thức giáo dục cho tới bây giờ đều là máu lạnh cùng lạnh nhạt, nhưng trong lòng hắn rõ ràng đây chỉ là một cách giáo dục, hắn có thành tựu như hôm nay đều là nhờ vào sự dạy dỗ của ba.

"Nếu như mày còn nghĩ tao là ba mày, mày cũng sẽ không làm ra chuyện như thế, liên thủ mẹ mày đem tao đá ra hội đồng quản trị cắt chức, chính mày liền ngồi lên cái ghế CEO của Kang quốc tế , vậy có bao giờ mày cảm thấy có chút nào tự trách không? Chính mày đã đạp lên ba ruột của mình mà đi lên!"

"Ba biết rõ con cũng không muốn như vậy, nhưng do ba đã làm những chuyện khiến cho mẹ không cách nào nhịn được rồi. Nếu như ba có quan tâm đến mẹ một chút, con cũng sẽ không làm như vậy. Con nhớ là đã đi tìm ba, cùng ba nói chuyện nhưng ba cho tới bây giờ đều không liếc mắt đến con một cái, lòng của ba hoàn toàn không để ở trong cái nhà này."

Min Huyk nghĩ đến những gì đã trải qua, hắn đối với người ba này đúng là có một ít hận.

Khi hắn bắt đầu ý thức được mọi chuyện, ba cho tới bây giờ cũng chưa từng cho hắn một vòng ôm ấm áp.

"Mày bên ngoài cũng một đống tình nhân, mày cảm thấy mày có tư cách trông nom tao sao?"

"Người đã kết hôn là ba, không phải con. Nếu như con kết hôn, con nhất định sẽ trung thành với hôn nhân của mình, con không muốn con của mình từ nhỏ đã phải sống trong một cuộc hôn nhân tan vỡ, ở trong một căn nhà không có chút hơi ấm gia đình mà lớn lên!"

"Tao hiện tại không muốn nói với các người về tình yêu, tao chỉ là ở bên ngoài vui đùa một chút, nhưng là các người lại đuổi tao ra khỏi nhà, các người cũng đủ ngoan độc?" Nghĩ đến mẹ con bọn hắn, ông liền vô cùng đau đớn.

Đối mặt với ba, Min Huyk cuối cùng vẫn giữ vững trầm mặc, hắn căn bản không nghĩ tới mẹ ngay lúc ba xuống đài lập tức nói ly hôn, hắn vẫn cho là mẹ gọi hắn giúp, chỉ là muốn để cho ba nếm một chút giáo huấn, nhưng không có nghĩ đến cuối cùng mẹ đối với hắn có điều giấu diếm, cũng không có đem phần sau kế hoạch nói cho hắn biết.

Nghĩ tới những việc này, trong lòng Min Huyk làm sao không đau! Mẹ của mình dùng nước mắt nói cho mình biết ba tàn nhẫn thế nào, xin hắn trở về nước giúp mình, hắn đến giúp rồi, ba xuống đài, nhưng không thể ngờ rằng mẹ trả thù không chỉ những thứ này, tình yêu năm đó toàn bộ hóa thành thù hận, mà tiết tấu phía sau hoàn toàn không phải là hắn có thể thao túng, hết thảy đều do Kim Shin Ah điều khiển.

"Con tới chỉ là muốn nói cho ba biết, ngày kia con đính hôn, ở quán rượu XXX, con hi vọng ba có thể tham dự."

Đối với cái nhà này, hắn không biết mình còn có thể làm những gì. "Tao sẽ không đi, các người nếu không cần tao, tao cũng vậy không cần các người!" Kang Jong quyết liệt trả lời, ông cố chấp giống như đứa bé.

Min Huyk muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng Kang Jong lập tức khoát tay, ý bảo hắn không cần nói gì nữa. Kế đến, vô luận Min Huyk nói thế nào, Kang Jong đều không thèm để ý đến, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.

Nhìn ba mình như vậy, hắn biết lần này ông đã bị đả kích thật sâu, mà hắn lại có cảm giác tất cả đều là do mình gây ra?

_________________________

Thứ bảy, Krystal lăn lộn trên giường, đem chăn hung hăng đắp lên trên đầu, rốt cuộc không biết mình có muốn tham gia tiệc đính hôn hay không?

Chuyện này, cô đã suy nghĩ từ tối hôm qua đến giờ!!! " Krystal , giả bộ bệnh đi! Như vậy có được hay không?"

" Krystal , mày rốt cuộc là muốn thế nào? Min Huyk kia không đáng giá cho mày suy nghĩ nhiều như vậy, không đáng giá . . . . . .!!!!"

Nhưng tại sao cô từ tối hôm qua đến giờ vẫn mất ngủ, chỉ cần vừa nghĩ tới hắn sẽ trở thành vị hôn phu của người khác, cô liền không nhịn được khó chịu.

" Krystal , mày sẽ không phải đã thích Min Huyk chứ? Hắn có gì tốt, chính là một loại máu lạnh, hắn cũng giống như con cái những nhà giàu khác, tỉnh như ruồi có vị hôn thê, lại còn bao nuôi vô số tình nhân, mà cô Krystal , chẳng qua là một trong số đó của hắn, sao lại muốn thích hắn đây?"

Đầu của cô cơ hồ muốn nổ tung ra, cô cưỡng bách mình không được suy nghĩ tiếp, nhưng trong đầu lại không khống chế được những hình ảnh cô cùng Min Huyk , Min Huyk cùng Lãnh Tĩnh Thi . . . .

Chuông điện thoại di động lại reo vang, cô không nghĩ tới đó lại là Lãnh Tĩnh Thi.

" Krystal , Krystal , gọi Krystal . . . . . .Em là đồng hồ báo thức Lãnh Tĩnh Thi!!!" Krystal có thể nghe được cô ở đầu dây bên kia cười ngọt ngào.

Nói thật ra, Krystal đối với sự quan tâm nhiệt tình của Lãnh Tĩnh Thi rất im lặng, nhưng lại không thể không nhắm mắt dối trá trở lại: "Cám ơn em nhắc nhở, chị thiếu chút nữa đã ngủ quên."

"Em là muốn nhắc chị nhớ, hôm nay đừng quên đến sớm một giờ, ở XXX quán rượu, sáu giờ, đến lúc đó em truyền hoa hạnh phúc, chị nhất định phải đến gần em một chút nha."

"Ừ, chị sẽ cố!"

"Nhất định nha, chị là người bạn đầu tiên em thân quen ở Seoul, cho nên em đặc biệt hi vọng chị đến sớm một chút. Chị sẽ không cảm thấy em có chút không bình thường chứ? Thật xin lỗi sáng sớm đã đánh thức chị như vậy, nhưng em chính là không nhịn được muốn đem tâm tình chia sẻ với người bạn tốt nhất của em."

"Ừ, chị sẽ xuất hiện, em cũng nên đi đi, chúc hạnh phúc, Tĩnh Thi!"

Lãnh Tĩnh Thi vừa nói như vậy, cô đã cảm thấy mình không có cách nào viện cớ, mặc dù cô có lúc không muốn trở thành bạn bè thân thiết với thiên kim đại tiểu thư, nhưng là Lãnh Tĩnh Thi hết lần này tới lần khác lại để mắt tới cô.

"Cám ơn chị, Krystal ! Vậy em đi trước, bái bai!"

Cầm điện thoại di động, lòng của cô lại vắng vẻ, trong miệng của cô lại không kìm hãm muốn khạc ra hai chữ: Min Huyk .

" Krystal , mày muốn tranh giành à? Có cái gì phải khóc, mày chỉ là một tiểu tình nhân, chuyện cần làm chính là hoàn thành nhiệm vụ của một tình nhân, không thể động tâm, bỏ ra thân thể là được rồi, sau khi xong, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đây chính là kết cục của mày, rốt cuộc có hiểu hay không a?" Cô hung hăng tự nói với mình xong, nhưng là nước mắt cứ tự nhiên chảy ra.

Thì ra khi hắn đính hôn, lòng của cô lại có thể đau đến như vậy, cô vẫn cho là quan hệ giữa bọn họ chỉ là tình một đêm, ngoài ý muốn đưa đến hiệp ước tình nhân, trừ những thứ đó ra, không tiếp tục những thứ khác, ai có ngờ đâu. . .

Cô nhanh chóng lau nước mắt, soi gương cười thật to, mỗi một ngày đều là mới, phía ngoài ánh mặt trời rực rỡ như thế, cô cười cũng phải rực rỡ như vậy.

Đánh răng, rửa mặt, trang điểm tinh sảo, chọn một bộ áo xinh đẹp, chọn một đôi giày yêu thích......

Cô muốn mình nhìn qua tinh sảo, xinh đẹp, có tinh thần, khỏe mạnh, vui vẻ. . . . . .

Đối mặt sự thật kế tiếp, ông chủ Min Huyk của cô cùng bạn thân đính hôn, mà cô lấy thân phận chị em cùng cấp dưới xuất hiện, cô không có lý do gì không mỉm cười.

Đợi cô hết thảy chuẩn bị xong, điện thoại của Choi thiếu gia vừa lúc vang lên.

" Krystal , anh đã ở dưới lầu rồi, chúng ta cùng lên đường!"

"Được, em lập tức xuống ngay!"

Cô nhiệt tình đáp lại, đối mặt người chung quanh, cô nhất định phải làm ra vui vẻ mà tiêu sái, cô là không thể chinh phục bạch cốt tinh Krystal , tình cảm thương tâm coi như sợi lông hồng, buổi tối uống bình rượu coi như quên hết.

Nghĩ tới đây, cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười, mở cửa, lên đường!

Váy đơn giản màu đậm dài cho đến mắt cá chân, có điểm chút bông sợi tổng hợp áo ngoài, rất đơn giản cũng rất sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn cười rực rỡ, ánh sáng tà dương tỏa sáng như tô điểm thêm sắc màu cho khung cảnh.

Choi thiếu gia như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, cứ như vậy tinh sảo mà đơn giản, không có trang điểm lộng lẫy, không có hoa phục kim cương, lại thấm vào ruột gan, hắn thích một Krystal giản dị mà trong sáng như thế!

  Chương 113: Tiệc đính hôn của hắn 2

 Hoa phục xinh đẹp, thiên Sứ, piano, hạnh phúc nhìn nhau, ôm. . . . . .

Krystal từ khi đi vào tiệc đính hôn xa hoa này, tinh thần của cô liền lạnh quá đỗi, phảng phất như một mũi tên ở dây cung, chỉ chờ ra lệnh một tiếng. 

Gần như hoàn mỹ Lãnh Tĩnh Thi, một thân hoa lệ, lễ phục màu trắng, tóc thật dài như sóng lớn ở sau ót, vương miện lóe kim quang, hạt châu óng ánh trong suốt ở cổ ưu nhã động lòng người, trên tay một ít hoa sen màu tím đơn giản cũng có vẻ cao quý vô cùng. 

Có một số ít người được trời cao yêu mến, Lãnh Tĩnh Thi lại là một trong số này nên được ông trời sủng ái.

 Krystal xuất hiện, coi như là đặc biệt rồi, trong nhà hàng, không có mặc lễ phục đoán chừng cũng chỉ có mình cô, đơn giản trang phục tinh sảo động lòng người, cùng hoa phục tạo thành một dạng khác để cho người ta so sánh " Krystal, em vĩnh viễn đều là đắc biệt nhất!"

Choi thiếu gia cười lên rất mê người, hàm răng trắng noãn ở dưới ánh đèn lóe sáng "Chỉ mong em không phải là bằng hữu làm cho Tĩnh Thi mất thể diện nhất mới phải!" Krystaltrêu ghẹo nói, mặc dù có một chút xíu lúng túng, nhưng cô vẫn là có thể kiên trì chịu đựng.

 Krystal cũng không có nghĩ đến, đây chỉ là đính hôn mà cảm giác so với người bình thường kết hôn còn long trọng hơn n lần, nơi này tất cả bài biện cùng thiết kế đều là theo kiểu đám cưới của vương tử cùng công chúa Màu trắng tinh khiết phủ kín cả hội trường, ngay chính giữa hội trường là một đường dài thảm đỏ, như vậy hoa mắt, như vậy nổi bật! 

Khi Min Huyk xuất hiện, tâm của Krystal càng lạnh hơn, nhưng trên mặt lại cười đến sáng lạn hơn. 

Cùng với vị hôn thê mặc lễ phục màu trắng giống nhau, thì ra là hắn mặc đồ trắng có thể anh tuấn cao nhã như thế, đôi tay thon dài nắm thật chặt tay Lãnh Tĩnh Thi, ở trong mắt cô, tâm giống như bị người dùng kim châm đâm từng mũi một. 

"Nhìn bọn họ, có phải cảm thấy rất xứng đôi không?" Choi thiếu gia không nhịn được quăng tới ánh mắt hâm mộ, hắn giờ phút này suy nghĩ ôm ấp lấy Krystal, nói cho cô biết, nếu như cô nguyện ý, hắn có thể cho cô một cái hôn lễ càng làm cho người khác hâm mộ hơn so với cái này. 

"Đúng vậy, Kim Đồng Ngọc Nữ, vương tử cùng công chúa, trai tài gái sắc. . . . Cho nên tốt đẹp chính là từ để hình dung bọn họ." 

Nhìn hai người xứng đôi như thế, cô không thể không thừa nhận, vương tử cuối cùng cưới chính là công chúa, mà cô - cô bé lọ lem này sai lầm rồi, đã là chim sẻ thì cuối cùng cũng không thể biến thành Phượng Hoàng. 

Tay trái của cô siết chặt tay phải, cô cảm giác được mình sắp không nhìn nổi rồi, tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ hỏng mất, những hình ảnh ân ái kia giống như một lưỡi lê, hung hăng làm cho cô nhận rõ tình cảm trong lòng mình. 

"Min Huyk, thì ra là tôi đã thật sự thích anh!" Cô đau đớn ở trong lòng tự nói với mình như vậy, tay không nhịn được bưng lên ly rượu bên cạnh, mỉm cười hung hăng uống vào ngụm lớn, cô cần một cái gì đó trấn định cảm xúc của mình, nào biết thân thể mình vẫn chưa hoàn toàn khang phục. 

Nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của Choi thiếu gia, Krystal ngây ngốc cười nói một câu: "Ra cửa quên uống nước, khát quá! Để cho anh chê cười." 

"Tửu lượng tốt, chuyện tốt như vậy, anh uống với em!"Choi thiếu gia bưng ly rượu lên, thuận tiện đem một ly khác đặt ở trên tay của cô, hai nguời cụng ly, sau đó uống. 

Cô cười, khóe mắt vẫn không nhịn được nhìn đầu kia, bọn họ một đường đi qua thảm đỏ. 

Hắn cao ráo bóng lưng, dáng dấp tuấn tú, giống như một bức tranh xinh đẹp, cùng cô không liên quan, nhìn hai người nhận lấy mọi người chúc phúc, vỗ tay. . . cô cũng bắt chước làm như vậy.

 Krystal cùng Choi thiếu gia ngồi ở bên cạnh nâng cốc nói cười, nhìn qua như vậy sung sướng, nhưng là rượu vào nỗi buồn, tư vị trong đó chỉ có tự mình biết. 

Trong nhiều người như vậy, Min Huyk quét qua, liền có thể phát hiện Krystal đang cầm ly rượu uống, tay Choi thiếu gia thỉnh thoảng sẽ khoác lên trên vai của cô, cô cũng không phản kháng, chẳng qua là cùng hắn nhẹ nhàng chạm cốc, sau đó ánh mắt nhìn đến chỗ của hắn. 

Hắn u lãnh quang mang, xuyên qua nghìn vạn người, trực bức ánh mắt của cô, ý bảo cô chú ý một chút, chớ đem mình làm cho say mèm. 

"Min Huyk, anh được làm những gì anh muốn, chẳng lẽ Krystal tôi uống một chút rượu cũng không thể?" Cô chỉ là trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn cười một tiếng, cười đến thản nhiên.

 Nhưng hắn phát hiện cô cười đến đau đớn, tròng mắt đen phảng phất dũng động vô hạn u oán, chẳng qua là cô cho tới bây giờ đều không nói.

 Tâm của Min Huyk chợt đau, hắn tại sao lại thấy đau vì người phụ nữ này? Người hắn yêu phải là người trước mắt, cùng hắn tất cả đều là xứng đôi nhất. 

Người điều khiển chương trình đang nói cái gì, hắn đều không muốn nghe, cảm giác được Lãnh Tĩnh Thi nhấc chân hôn lên bờ môi của hắn, tay của hắn vòng lại, đáp lại cô. 

Phía dưới tiếng huýt sáo một mảnh dài. . . . . . Krystal giơ ly rượu lên, cười ha ha : "Choi thiếu gia, chúng ta vì đôi vợ chồng mới này, cạn một chén!" Krystal có chút khống chế không được muốn uống, chỉ có uống rượu mới có thể làm cho mình tạm thời không suy nghĩ. 

"Krystal, tâm tình em hình như có chút bất ổn." Choi thiếu gia không phải là người hồ đồ, cô cười đến rực rỡ, hắn cũng không cảm giác được cô vui vẻ. 

Krystal tay đột nhiên tự ý run, lo lắng Choi thiếu gia sẽ nhìn ra cái gì.

 Đầu óc linh cơ chuyển một cái, hời hợt trở lại: "Nhìn thấy người khác đi vào hôn lễ, kích động thôi, nhớ lại vị kia nhà em tại Mĩ quốc xa xôi, ha ha. . . . . . Cho nên tâm tình khó tránh khỏi sẽ buồn một chút chứ sao. . . . . ." Giải thích của cô hợp tình hợp lý như vậy, Choi thiếu gia cũng không khỏi không tin. 

"Nếu tâm tình không tốt, vậy chúng ta hôm nay liền uống thống khoái, uống thống khoái hai ta lại đi trêu cợt đôi Min Huyk này, như thế nào?"Choi thiếu gia nỗ lực phối hợp với cô, để cho cô cảm giác được sự hiện hữu của hắn.

 "Chủ ý này không tệ, xem ra rất được nha!" Krystal cười trả lời, không ngừng uống rượu, rót cho Choi thiếu gia, lại rót cho chính mình. 

Cô tự nói với mình, uống say sẽ có người đưa cô về nhà, uống say cô liền có thể có lý do không nghe lời, có lý do để cho mình không ẩn nhẫn khổ cực như vậy. 

" Krystal, em biết không? Anh đặc biệt thích nhìn em cười, khi em cười lên luôn làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái ." 

"Có thật không? Anh đã thích như vậy, vậy em cười một cái, sau đó anh uống một chén, như thế nào? Ha ha. . . . . ." Krystal uống một chút rượu, cũng không muốn trông nom những thứ thất thất bát bát điều ước kia, Min Huykphong quang vô hạn, có giai nhân bên cạnh, cô tại sao lại phải cô đơn?

 "Ha ha. . . . . . tốt. . . . . . em cười. . . . . . anh liền uống. . . . . ." Choi thiếu gia hưng phấn cầm ly rượu, chỉ cần cô vui vẻ, hắn liền nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì. 

Hai người bắt đầu không ngừng uống, một chén lại một chén, một chai lại một chai. . . . . . 

 Min Huykđứng ở phía trên, sắc mặt đang đối mặt Lãnh Tĩnh Thi liền hạ xuống, nhìn ở dưới, mặt cười đến rực rỡ như hoa, uống đến hứng thú Krystal, liền cười không nổi.

 Lãnh Tĩnh Thi là khẽ cười, kéo tay của hắn hướng Krystal cùng Choi thiếu gia đi tới. 

Một lát sau, hai người ân ái ngọt ngào đứng trước một đôi đang uống đến hưng phấn quên trời đất. 

"Choi thiếu gia, uống nhiều như vậy, đến lúc đó người nào đưa Krystal về nhà a?" Cô quyết một chút cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng trêu ghẹo.

 "Không có sao, anh cùng Krystal không trở về nhà, chúng ta đi nằm ngủ trên lầu quán rượu, ha ha. . . . ." Choi thiếu gia đã uống đến có chút cao, nói chuyện cũng bắt đầu không suy nghĩ.

 "Tôi không có say, tôi về lại nhà trọ, tôi nhận được đường về."

 Krystal cười đến rất đẹp, rất lớn tiếng, "Nhà tôi ở tại XX tiểu khu X tầng, em nói có đúng không Choi thiếu gia?" Krystal nhịn không được, bất nhã đánh rượu ho khan, cô vội vàng che miệng. 

"Không sai, Krystal . . . . . Còn tốt chứ. . . . . . Em không có say, hai chúng ta còn có thể uống, tối hôm nay không say không về, như thế nào?"

 "Tĩnh Thi, cám ơn em! Tiệc đính hôn rất tốt, em rất đẹp,Kang tổng của chúng ta cũng rất đẹp trai, tài tử giai nhân, chúc mừng hai người! Chúc cho hai người sống đến răng long đầu bạc, sẽ có một đống đứa trẻ!"

Cười nói, Krystal bưng rượu lên, nhẹ nhàng đụng một cái ly rượu của bọn hắn, không chút do dự uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy dạ dày cay đến gai gai đau, kia nóng bỏng nước mắt hòa lẫn rượu đỏ bị hung hăng nuốt về trong bụng.

 "Còn có anh. . . . . . Còn có anh. . . . . . Anh cùng Krystal một khối mời hai người! Đến . . . . Nhất định phải uống cạn!"Choi thiếu gia cũng ở đây chạy theo ồn ào lên, bưng ly rượu cũng một hơi uống cạn. 

"Oa, hai người một khối kính, rượu này chúng ta nhất định phải uống, em rất coi trọng hai người, Choi thiếu gia, cố gắng lên! Krystal của chúng ta rất nhiều người theo đuổi a!" Lãnh Tĩnh Thi nháy mắt, nghịch ngợm đáng yêu. 

"Ha ha. . . . ." Krystal nghe lời này, không nhịn được muốn bật cười "Choi thiếu gia, hai ta là rất xứng đôi, em cũng cảm thấy như vậy!" 

" Krystal, em nói có thật không?" Choi thiếu gia lập tức tỉnh rượu một nửa, nắm chặt tay, nhìn thẳng cô.

 Krystal lay động một cái đầu "Không được, em đã có bạn trai, cho nên em không thể với anh xứng đôi ! Ha ha. . . . . . Choi thiếu gia, anh thật tốt a, em là vô phúc hưởng thụ!" 

"Quăng người kia của em đi rồi theo anh, anh hiện tại cùng em cầu hôn, em trở về cầm hộ khẩu, anh cũng vậy trở về cầm hộ khẩu, hai ta ai cũng đừng hối hận, kết hôn trước hãy nói, như thế nào?"Choi thiếu gia mắt tuy đã đỏ, lại dị thường biết mình đang nói cái gì. 

 Krystal chợt một hồi ho khan, tiếp cười đến tiền phủ hậu ngưỡng, vỗ vỗ bờ vai của hắn, có chút luống cuống nói: "Nếu không, em nghe anh, quăng người kia đi, em với anh cưới chui! Nhưng rượu vừa tỉnh hai ta cũng sẽ hối hận, ha ha. . . . . . Hai ta nếu không tối nay kết hôn trong mộng đi, như thế nào? Ha ha. . . . . ." 

"Hai người uống ít một chút, đừng để say đến mức làm loạn, tiếp tục như vậy nữa, hai người không chừng liền làm ra cái chuyện gì đáng hối hận, đặc biệt là Jung chủ quản, tôi muốn nghiêm trọng nhắc nhở cô, đừng quên mình là người đã có bạn trai."Min Huyk đứng ở một bên, mặt đã lạnh đến cực hạn.

 "Choi thiếu gia, anh xem, Kang tổng của chúng ta cũng cảm thấy em đây rất luống cuống, lỡ dính vào rồi, em lặng lẽ nói cho anh biết một bí mật." Krystal đưa ra một ngón tay nhẹ nhàng nói. 

"Bí mật gì, anh muốn nghe."Choi thiếu gia tựa đầu đưa tới.

 Krystal lại một tay đẩy hắn ra, lớn tiếng nói: "Em đây là người phụ nữ không đáng tin cậy, lấy về nhà là một tai họa lớn, anh xem em cùng người kia đã nhiều năm như vậy, hắn cũng không dám đem em lấy về nhà, ha ha. . . . . ." 

Cô cười đến mệt mỏi, mệt đến thật muốn gục xuống bàn thống khoái khóc lớn. 

Cô là người đã có bạn trai, mà nếu nói đến người bạn trai này không phải lại đứng bên một người phụ nữ khác. . . với thân phận là vị hôn phu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro