Chương 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    "Nhị thiếu gia, ngươi chính là quá hảo tâm! Cả Đoan Mộc gia, người nào mà không biết ngươi có tính tình tốt nhất, ai không thích ngươi, tôn trọng ngươi, theo ta thấy, vị trí trưởng tộc nên truyền cho ngươi" Lão Lý hiển nhiên là với chuyện vừa rồi sinh ra cảm động.

    "Lão Lý, Đoan Mộc gia là làm cái gì, ngươi vô cùng rõ ràng" Đoan Mộc Trữ nhắm mắt lại, tựa ở trên chỗ ngồi phía sau, ôn nhu nói "Thích hợp nhất ngồi vị trí này, là đại ca. Điểm này ngươi phải hiểu được, từ nay về sau cũng không nên nói loại lời này, cho ta nghe thấy không có việc gì, để cho người khác nghe thấy không tốt"

    "Dạ, dạ" Lão Lý kinh sợ gật đầu. Thanh âm Đoan Mộc Trữ tuy rất như hòa, nhưng hắn lại một câu cũng không dám nói thêm nữa.

    Hảo tâm?

    Cái từ này dùng trên người ai đều thích hợp hơn so với trên người y.

    Đoan Mộc Trữ mi mắt hé lên, khóe miệng câu dẫn ra một đường cong, trên cánh môi như có nguyệt quang tràn đầy, như sương mù mê người.

    Nếu như không phải biết rõ thiếu niên vừa rồi chính là con tư sinh của phụ thân Đoan Mộc, y cũng không bằng lòng xuống xe xem thử.

    Bất quá, đối phương quả thực là một điểm cảnh giác cũng không có, sáng sủa đơn thuần, hào phóng thẳng thắn. Dù cho miệng vết thương không phải là do xe đụng thành cũng thành thành thật thật nói ra, mà không phải là giấu diếm, nhân cơ hội lừa bọn họ một vố...

    Thiếu niên như vậy thật sự là đứa con tư sinh của phụ thân tàn khốc lại giảo hoạt kia sao?

    Hay là, hắn và mình đồng dạng.

    Trong khu rừng huyết tinh phức tạp này, cũng ngụy trang thành một tiểu động vật khờ dại lại chất phác, lặng lẽ thu lại móng vuốt của chính mình.

    Sau đó, tùy thời mà động.

    Chuyện này Đoan Mộc Trữ đã gần như quên đi.

    Chỉ cần không uy hiếp địa vị của y, uy hiếp mẹ của y, sự tình gì y cũng có thể dễ dàng tha thứ.

    Ngoài ý muốn hết lần này đến lần khác tới nhanh như vậy.

    Giữa lúc ăn cơm trưa.

    Phụ thân Đoan Mộc ngồi ở chủ vị, bác gái cùng đại ca ngồi ở bên tay trái, y và mẹ lại ngồi bên tay phải. Vị thế có giá trị thế nào, bàn ăn dài đều phân biệt rõ ràng.

    Thiên Diệp Mỹ Hạnh trang điểm đậm nhạt thích hợp, cách ăn mặc cực kỳ cao quý. Một thân kimono thanh nhã phiền phức, tím nhạt khảm nền trắng thêu đồ vân phong hoa lưu thủy, vận sắc đoan chính thanh nhã cứ như núi Phú Sĩ, cao cao tại thượng, xa không thể chạm, xác thực rất có phong phạm chủ mẫu đương gia, uy khí mà trang nhã.

   Mà mẹ của mình thì diễm như đào, vũ mị mê người, mặc một bộ gấm sườn xám hồng sắc sáng lạn. Trên mặt thêu tơ bạc như mây bay di động, tà váy xẻ cao hờ hững, đùi ngọc trắng nõn mê người như ẩn như hiện.

   Đoan Mộc Trữ đem hết thảy xem ở đáy mắt.

   Giữa hai nữ nhân này cạnh tranh đã đến tình trạng giương cung bạt kiếm, dù cho chỉ là một bữa cơm rau dưa cũng tranh đấu gay gắt.

   Lúc cùng ăn bọn họ rất ít nói chuyện phiếm, bảo trì lễ nghi ‘thực vô thuyết’ (ăn không nói).

   Nhưng mà lúc này đây, phụ thân lại đột nhiên để đũa xuống, ngân đũa dài nhỏ ở trên bàn đá cẩm thạch dài phát ra thanh âm rất vang dội, người nghe được có chút kinh tâm động phách.

   “Ta có chuyện muốn tuyên bố —— cuối tuần này, ta muốn đón tiểu Viễn về nhà.”

   “Tiểu Viễn? Là ai? Nữ nhân ngươi mới nhìn trúng sao?” Từ Lộ Lộ vội vàng hỏi, liễu mi xinh đẹp vặn lên.

   Đoan Mộc thoáng giận, trừng liếc nàng, “Tiểu Viễn là con trai ruột của ta.”

   Đối với loại người sống trong quyền lực tranh đấu hết sức mẫn cảm như bọn họ mà nói, tiếp sau một cơn gió thổi cỏ lay biểu thị một hồi cuồng phong mưa rào, nhất là động tác đem đứa con tư sinh bên ngoài chính thức đón về nhà lớn như vậy, càng như bom nổ dưới nước, “Oanh” một tiếng, trong đáy lòng tất cả mọi người bị tạc cho sóng to gió lớn, dù cho có người trên mặt bất động thanh sắc, trong nội tâm cũng nhất thời kích nổi ngàn tầng lãng (sóng nước).

   Vừa dứt lời, người đầu tiên làm khó dễ chính là Thiên Diệp Diệu tính tình luôn không tốt.

   “Đứa con? Ngươi rốt cuộc có mấy đứa con? Dứt khoát một lần toàn bộ đón trở về luôn đi!” lông mi đen như mực liếc xéo, trên khuôn mặt tuấn tú so với sắc mặt bất thiện ở đằng kia càng có vẻ tà khí mà sắc bén.

   Nếu như nói trước đó gặp phải đứa con tư sinh kia kế thừa tuấn vĩ từ phụ thân Đoan Mộc, như vậy đại ca Thiên Diệp Diệu chính là kế thừa huyết mạch chảy xuôi tàn khốc trong Đoan Mộc gia—— khí phách làm hắc Đạo gia tộc.

   Chỉ là có một chút.

   Hắn hoàn toàn không có di truyền được sự bất lộ tài năng cùng bất động thanh sắc của Thiên Diệp Mỹ Hạnh.

   Đoan Mộc Trữ chậm rãi thả ra cái thìa bạc trong tay.

   Từ lúc sinh ra đến lớn lên, y biết mình và đại thiếu gia trong nhà này không phải là người cùng một thế giới.

   Đối phương từ nhỏ đã được mặc theo hình thức tây trang Paris đính trang sức, hoặc là kimono thủ công tinh xảo, trang bị tiểu thái đao sang quý. Lời nói cử chỉ không chỉ có trải qua huấn luyện tinh anh nghiêm khắc của Đoan Mộc gia tộc, mà còn tiếp nhận huấn luyện từ Bắc Thần kiếm đạo Nhất đao lưu của Nhật Bản.

   Nhớ rõ lúc còn là tiểu hài tử, y từng lén đi tới võ đạo trường.

   Sàn nhà dày đặc gỗ lim, hiện ra ánh sáng màu trầm ổn xưa cũ, có vẻ trang nghiêm túc mục (trang trọng).

   Kéo ra một nửa cửa giấy màu trắng lịch sự tao nhã, dương quang xuyên thấu qua nửa cuốn màn trúc rậm rạp nhu hòa tán trên sàn nhà, trong không khí tràn đầy hương khí nhàn nhạt của tiên trà.

   Thiên Diệp Diệu mặc y phục kiếm đạo màu đen, gương mặt lạnh lùng, hữu mô hữu dạng (có quy tắc bài bản) vung một thanh tiểu thái đao. Tiểu thái đao trên không trung kéo lê tạo nên tiếng xé gió, mũi đao là hình án mây cuộn sóng.

   Lông mày đen rậm thẳng tắp, con ngươi đen nhánh tràn đầy quật cường, cái cằm kéo căng.

   Mồ hôi không ngừng theo trán của hắn chảy xuống, kiếm đạo phục màu đen bị thấm ướt một mảng lớn, hắn lại không rên một tiếng, chỉ là chăm chú ngạo nghễ vung kiếm, hạ xuống, lại vung..

   Đoan Mộc Trữ nhìn đến thất thần.

   “Uy, xem xong chưa?” Đối phương rốt cục buông tiểu thái đao, cau mày, không kiên nhẫn nhìn y.

   “Ca, ca ca…” Không nghĩ tới mình sẽ bị phát hiện, y vừa quẫn bách vừa thẹn thùng.

   “Hừ, đừng gọi ta ca, mẹ của ta nói ngươi không xứng theo ta ở cùng một nhà.”

   Câu nói đầu tiên đem loại biểu hiện huynh hữu đệ cung giả dối đâm nát.

   Khi đó Đoan Mộc Trữ mới hiểu được, nguyên lai bác gái vẫn luôn ở trước mặt y mỉm cười ưu nhã như hoa anh đào, lại là đối đãi y cùng mẫu thân y như thế này .

   Thiên Diệp Diệu ngày thường tuấn mỹ phong lưu, mị không thể so, một thân kiếm thuật cũng đủ để làm cho bất luận kẻ nào tâm thần chập chờn.

   Mà hắn cũng đầy đủ hưởng thụ loại mị lực mang đến ưu thế này, sinh hoạt cá nhân phóng đãng không ngừng, vô luận nam nữ một mực không cự tuyệt.

   Nữ nhân duy nhất tôn trọng, đại khái chỉ có mẹ của hắn – Thiên Diệp Mỹ Hạnh.

   Nếu như người muốn vào cửa chỉ là nữ nhân phụ thân mới nhìn trúng, vậy còn có thể coi như là tầm hoan tác nhạc, bản tính nam nhân. Nhưng là có nguyên phối (cưới hỏi đàng hoàng), nạp vợ nhỏ, lại còn ở bên ngoài có con tư sinh, hơn nữa đứa con tư sinh này đã hơn mười tuổi, đây không chỉ là công kích hắn, mà còn là cho mẫu thân hắn một cái tát!

   Hiện tại cư nhiên còn muốn đem đứa con tư sinh kia mang về nhà! Thiên Diệp Diệu híp híp mắt, hừ lạnh một tiếng.

   “Diệu!” Trước khi Đoan Mộc nổi giận, Thiên Diệp Mỹ Hạnh đã dẫn đầu quát bảo đứa con ngưng lại.

   Nàng là nữ nhân vô cùng có lí trí, biết rõ khi nào thì nói cái gì nên nói, nói cái gì không nên nói.

   Hôm nay nàng vờ tức giận khẽ quát một tiếng, nhưng thật ra là tiên hạ thủ vi cường, làm cho chồng mình không có lý do gì lại giận dữ mắng mỏ đứa con. Bởi vì nên nói , nên trách cứ , nàng thân là mẹ đã làm rồi.

   Hiện tại cả trên bàn cơm, cũng chỉ có hai người Đoan Mộc và Thiên Diệp Mỹ Hạnh không có phản đối chuyện này.

   Trên thực tế, dù cho phản đối cũng không hữu dụng.

   Năm đó Đoan Mộc cùng Nhật Bản Thiên Diệp gia kết thông giao chính là vì khuếch trương thực lực của mình cùng địa bàn.

   Xuất ra các loại thủ đoạn, làm cho Thiên Diệp Mỹ Hạnh khi đó được xưng là “Hắc đạo thục nữ” hãm sâu võng tình, như thiêu thân lao đầu vào lửa gả cho mình.

   Mấy năm trước, Đoan Mộc còn có thể kiêng kị đối phương, nhưng những năm gần đây, thực lực càng ngày càng phát triển an toàn, ngay cả thế lực sau lưng Thiên Diệp Mỹ Hạnh cũng không cách nào ngăn chặn hắn.

   Hiện tại lời nói của Đoan Mộc, chính là thánh chỉ.

   Cho nên, Thiên Diệp Mỹ Hạnh mới đưa hy vọng ký thác vào trên người đứa con, vị trí người thừa kế của Đoan Mộc gia tộc thề nhất định phải lấy.

   Thật là dụng tâm lương khổ.

   “Tóm lại, sự tình cứ như vậy mà định.” Đoan Mộc ngữ khí dày đặc, “cuối tuần ta đem tiểu Viễn mang về nhà. Mẹ của nó đã qua đời, các ngươi hãy đối tốt với nó nhiều hơn.”

   Thiên Diệp Diệu dẫn đầu vung đũa rời tiệc.

   Từ Lộ Lộ cũng không tiếp thụ được tin tức này, sinh khí ly khai.

   Chỉ còn lại có Đoan Mộc và Thiên Diệp Mỹ Hạnh gật gật đầu, rồi lại trong khung cảnh bất động thanh sắc, liếc nhau một cái.

   Đoan Mộc Trữ đột nhiên ý thức được, có lẽ không chỉ một mình y biết rõ —— đứa con tư sinh của phụ thân tồn tại. Chỉ là phụ thân một mực không có đưa hắn mang về nhà, cho nên ông và Thiên Diệp Mỹ Hạnh đều không có lựa chọn gây chiến.

   Dù sao, chỉ cần không mang về nhà thì ở bên ngoài dù phụ từ tử hiếu thế nào, ân ái ra sao, đều sẽ không ảnh hưởng đến ích lợi của bọn họ.

   Nhưng hiện tại rất khó nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#huynhde