Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cửa chính sơn son thiếp vàng ưu nhã rộng mở.

   Giương mắt nhìn lại, cột đã cẩm thạch màu đen lót vàng sáng bức người, bích họa tinh xảo trang nhã, đèn treo xa hoa tỏa sáng, từng lớp kính trong suốt long lanh cao cao.

   Các tuấn nam mặc đồng phục các màu xếp thành một hàng, cúc cài áo bạch kim sáng rọi cùng kẹp cravat hòa trong âm nhạc du dương chói mắt bức người, bọn họ dơ lên một hàng mỉm cười mê người, hoặc tuấn mỹ tà mị, hoặc đáng yêu khờ dại... Phẳng phất như đi vào một vương quốc bóng đêm xa hoa, xanh vàng rực rỡ.

   Ở chỗ này hiện tại, chính là Gay bar nổi danh nhất khu Đông _ Noble.

   Thần bí, cao quý, xa xỉ, dâm mỹ.

   Nơi này nổi danh với những bông hồng đa dạng: tính tình nóng nảy như dạ vương ( ông vua về đêm) Lộ Thiên Hào, có được ngưu lang nhân khí ôn hòa như mùa xuân thủy hoàng hôn Nhậm Gia Thanh, còn có xinh đẹo hung hãn giống như tiểu miêu hoang mỹ thiếu niên Kino ( Quý Lạc)...

   Đêm nay Noble có một vị khách nhân đặc biệt.

   Nam nhân trong một bộ tây trang Armani màu xám phối hợp quy tắc, bộ quần áo vừa người với đường cắt nổi bật lên đường cong bả vai cực kì thon gọn, tuấn mỹ không gian xảo, dâng người tiêu sái. Một đôi chân thon dài hữu lực mê người vạn phần, có thể so với siêu mẫu nam nổi danh.

   Đôi giày cổ cao trên sàn đá cẩn thạch gõ ra tiếng vang hữu lực thanh thúy, càng có loại khí chất lười biếng cùng khí phách đặc biệt hỗn hợp.

   Khiến người chú ý nhất chính là bên hông hắn mang theo một thanh thái đao.

   Trong thời đại phù hoa thế này, lại vẫn có người tùy thân mang theo một thanh thái đao! Mặc dù cùng hoàn cảnh không hợp nhau, nhưng lại có cản giác khắc nghiệt kỳ dị làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

   Hắn chính là con trai của hắc đạo Đoan Mộc gia gia chủ cùng "Hắc đạo thục nữ" Nhật Bản Thuên Diệp Mỹ Hạnh_ Thiên Diệp Diệu.

   Nghe nói, từ lúc hắn có thể bắt đầu vung đao đã được quán trưởng Thiên Diệp đạo quán nghiêm khắc huấn luyện, truyền thụ võ đạo tổ tiên.

   Mười lăm tuổi đã một thân ở địa bàn Hắc Long giương oai, từ đó về sau trở thành truyền kỳ thiếu niên tring giới hắc đạo.

   Mà quyết đoán của hắn giống như mị lực bẩm sinh, làm người khác không thể ngăn cản.

   Trên thực tế, khi hắn lười nhác mệt mỏi rũ trán xuống, một đôi mắt đen trầm nheo lại hững hờ, thâm sâu mà bá đạo nhìn người, loại gợi cảm khó nói nên lời này quả thực như là nam châm hấp dẫn đi hồn phách người, cứ như tất cả tinh quang đều say mê trong đó, không ai có thể chống đỡ.

   Nam nhân anh tuấn lại nguy hiểm như vậy, mặc dù ở trong Noble phần đông mỹ nam tử nhưng vẫn phá lệ bắt mắt.

   Chỉ là làm người kinh ngạc chính là người hắn chọn, không phải dạ vương dung mạo đủ để cùng hắn so sánh, cũng không phải xinh đẹp bất tuân như con mèo hoang, lại càng không phải là nhân khí ngưu lang ôn nhuận như nước, mà là một thiếu niên bình thường tuấn mạo hạng trung.

   "Lại là người này? Không bằng, đêm nay thay đổi người khác? " quản lí Noble đứng trong phòng nghỉ, Đoan Mộc Trữ cong lên khóe mắt nhìn chằm chằm vào màn hình giám thị, tiếu ý nhẹ nhàng lộ ra một cỗ cảm xúc nói không rõ.

   Phảng phất như hoa quỳnh nở trong đêm khuya, có cánh hoa xinh đẹp nhất, cũng có khí tức tối mê hoặc lòng người...

   ~ CHƯƠNG THỨ NHẤT~

   Loang lổ bóng cây loạng choạng chiếu vào trên cửa sổ xe BMW màu bạc.

   Đoan Mộc Trữ ngồi trên ghế da mềm mại phía sau, đây là chiếc xe y thích nhất, an phận mà ưu nhã, giống như phong cách hành sự trước sau như một của y.

   Đột nhiên, một cái thắng khẩn cấp làm cho y nhịn không được thoáng nghiêng về phía trước.

   Đeo bao tay trắng, lão Lý mặc đồng phục tài xế vội vàng quay đầu lại, lo sợ không yên nói:"Thực xin lỗi, nhị thiếu gia, phía trước có một thiếu niên đột ngột xông ra giữa đường cái... "

   Lão Lý đối với Đoan Mộc nhị thiếu gia này thập phần khách khí cung kính, cũng không bởi vì mẫu thân y là bà nhỏ người khác, không có gia thế hiển hách so được với bà lớn mà vượt qua bổn phận.

   Đoan Mộc Trữ đúng là thỏa mãn ông ấy ở điểm này.

   Cuộc sống trong gia tộc quá phức tạp, tuyệt không có thiếu tiết mục tranh quyền đoạt lợi của vài gia đình giàu có như trong kịch truyền hình.

   Phụ thân Đoan Mộc Trữ cưới hai người vợ, một người là thiên kim duy nhất của Nhật Bản Thiên Diệp đạo quán, người còn lại là mẹ y, một vũ nữ nho nhỏ. Hắc bang lão đại ai không có mấy người nữ nhân, nhưng vấn đề bà lớn có dung được hay không lại là một chuyện.

   Tối thiểu từ khi y hiểu chuyện liền biết rõ, mình vẫn là cái đinh trong mắt người khác.

   Mỗi một bước đi đều gian nan, cần tự suy xét, lại tự suy xét. Dù sao những thứ phải cố kỵ có quá nhiều.

   Thuận miệng an ủi lão Lý vài câu, đối phương liền một bộ dáng cảm ơn không thôi.

   Đoan Mộc Trữ minh bạch, lão Lý là đang lấy mình cùng đại ca Thiên Diệp Diệu so sánh.

   Thiên Diệp Diệu là trưởng tử của Đoan Mộc gia, nhưng đằng sau cuộc hôn nhân đầy lợi ích quyền lực đó, trong lòng tất cả mọi người biết rõ, là Đoan Mộc gia trèo cao với đối phương, cho nên đứa con đầu tiên phải đi theo họ vợ.

    Mà điểm này, làm cho Đoan Mộc trong những năm gần đây thế lực càng ngày càng lớn mạnh phi thường mất hứng.

   Dù sao, bất luận kẻ nào đều chỉ hy vọng được chứng kiến thời khắc xuân phong đắc ý của mình.

   Cho nên, hôm nay cái họ Thiên Diệp nghiêng mi nhập tấn, mũi cao, tuấn mỹ vô trù (không pha tạp). Nhất là khi mặc y phục kiếm đạo tuyết trắng chính thống, đem mái tóc đen tôn lên, thời điểm đứng dưới cây anh đào đín gió thái đao huy vũ, dáng người tiêu sái như lân thạch kính trúc (đá chạp chùng trúc thẳng), cứ như một bức tranh duy mỹ tinh xảo cùng đón gió, tản ra một loại khí khái nam tử tà mị mà đàng hoàng, làm cho người thuần phục.

   Loại hình ảnh Đoan Mộc Trữ gặp lần đầu tiên.

   Chỉ cần liếc mắt, liền biết trên đời này không một người có thể so sánh...

   Bất quá được xưng là hắc đạo truyền kỳ Thiên Diệp Diệu, tính tình âm trầm bất định, thật không hảo hầu hạ. Lão Lý đã từng dưới sự giận dữ của hắn, thiếu chút nữa bị khai trừ.

   Theo lý thuyết, người như vậy Đoan Mộc Trữ sẽ không lưu dụng.

   Cho đại ca một loại cảm giác y đang cùng hắn đối nghịch thật là không tốt, để bác gái Thiên Diệp Mỹ Hạnh biết rõ chuyện này, lại càng không tốt.

   Thiên Diệp Mỹ Hạnh là phụ nữ Nhật Bản điển hình.

   Mỗi khi cúi đầu xuống từ trong cổ áo kimono tinh xảo rộng thùng thình lộ ra cái cổ trắng nõn duyên dáng như thiên nga, dịu dàng động lòng người, lúc cười cũng sẽ như đầu xuân điểm xuyến bởi hoa anh đào, cũng chính là người không chút do dự dùng dao đâm thẳng vào bụng thủ hạ không nghe lời.

   Lúc trước vợ chồng lão Lý khóc cầu xin y, nói nhà bọn họ có ba đứa trẻ phải nuôi, cuộc sống rất gian nan, nghe xong mẹ Từ Lộ Lộ liền mềm lòng.

   Thế cho nên, Đoan Mộc Trữ có chút nghi ngờ.

   Mẹ dễ dàng mềm lòng như vậy như thế nào ở trong gia tộc sóng ngầm mãnh liệt như Đoan Mộc mà sống sót.

   Cũng có lẽ, nàng thật sự là muốn cùng bác gái đối nghịch, cũng thuận tiện đưa y đẩy vào trong chiến trường người thừa kế đầy khói súng của Đoan Mộc gia, cho dù y chưa bao giờ có phần dã tâm này...

   Có nhiều thứ có thể muốn hay không để là tự nhiên. Điểm này, y rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng, thậm chí so với mẹ càng thêm thanh tỉnh.

   "Thiếu niên kia thế nào? "

   "Tôi xuống xe nhìn xem" Lão Lý giọng điệu còn mang theo vài phần tức giận, như là đối với loại thiếu niên xông loạn ra đường này rất căm tức.

   Đoan Mộc Trữ khẽ gật đầu, vài sợi tóc thanh lệ khẽ rủ xuống, làm cho trên người y có thêm phầm điềm tĩnh.
   Hai tay của y giao nhau đặt trên đầu gối, tư thế ưu nhã mà xinh đẹp, cứ như một cây lan quân tử dưới ánh trăng, mọi cử động đều có loại dư âm thuận nhã.

   Nếu như nói Thiên Diệp Diệu là một cây thái đao khắc rồng uốn vảy, mục quang hoa mắt, tà khí lẫm nhiên, cả người có loại đao phong chói mắt cùng sắc bén, vậy Đoan Mộc Trữ sẽ giống như ánh trăng trong gió đêm chiếu vào thân đao, nhu mà nhẹ, thấu mà mỏng.

   "Con mắt ngươi rốt cuộc nhìn như thế nào? Không phát hiện là đèn đỏ hay sao? " Thanh âm lão Lý truyền vào trong xe.

    "Ta, ta không phải cố ý! Thực xin lỗi!" Thanh âm rất thanh thuần, rất anh khí, nghe ra hẳn là thiếu niên cá tính sáng sủa.

    Có chút do dự, Đoan Mộc Trữ liếc mắt nhìn ra ngoài xe, lập tức ngây ngẩn cả người.

    Dĩ nhiên là hắn!

    Dung mạo thiếu niên lờ mờ có bóng dáng người kia.

    Mặc dù khuôn mặt này xem qua vô số lần trong báo cáo khi phái người điều tra mang về, bất quá này lại là lần đầu tiên trực tiếp nhìn thấy ngoài đời.

    Ánh mắt Đoan Mộc Trữ híp híp, lộ ra cửa sổ xe đánh giá thiếu niên, khóe miệng cong lên đến độ cong nghiền ngẫm.

    Ánh mắt đối phương rất sáng, rất có thần, đường cong khóe mắt rõ ràng có chút thắt. Cứ như thú con hoang dại, sáng ngời sinh động, rạng rỡ sinh huy, tràn đầy hiếu kì đối với thế giới này.

    Đại khái thường xuyên liên quan đến việc ở dưới ánh mặt trời vận động chạy bộ, thân thể tuy đơn bạc lại che đi thân hình đối xứng thon gọn, làn da màu mạch khỏe mạnh, mồ hôi long lanh dưới nắng mặt trời hiện ra ánh sáng nhạt, như là da lông cao cấp sáng bóng trên lông thú con.

    Thiếu niên mặc quần áo thể thao đơn giản, nổi bật lên bả vai xinh đẹp thẳng tắp, chân rất dài, cả người tinh thần sáng láng, phấn chấn bừng bừng.
    Tuy quần áo thể thao không phải dạng mới nhất, nhưng cũng là hàng hiệu, đối với một học sinh trung học mà nói xem như là vật xa xỉ.

    Nam nhân kia, đương nhiên sẽ không để đứa con tư sinh của hắn chịu một tia ủy khuất...

   "Nhị thiếu gia, sao ngài xuống xe rồi? " Lão Lý có chút kinh ngạc.

    "Vốn chuyện này chúng ta cũng có sai, chạy có hơi nhanh một chút. " Đoan Mộc Trữ mỉm cười, ánh mắt loan thành đường vòng cung đẹp mắt, một bên hướng lão Lý nhẹ nhàng nói, một bên nâng dậy thiếu niên còn đang kinh ngạc đến ngây người trên mặt đất, lịch sự hỏi " Không sao chứ? ".

    "Không có, không có việc gì! " Đối phương sửng sốt một hồi, tựa hồ không kịp phản ứng, cười ngây ngô gãi gãi cái ót một hồi.

    "Ngươi chảy máu" Đoan Mộc Trữ quét mắt quanh thiếu niên một vòng, tầm mắt tập trung ở trên đầu gối đối phương, nhíu nhíu mày, lấy ra khăn tây, ngồi xổm xuống băng đầu gối thiếu niên lại.

    Từ sau khi ở trong gia tộc dần dần hình thành địa vị, tư thái nhị thiếu gia của y tring lòng hạ nhân cũng chầm chậm hình thành, tuy không so được với vị đại thiếu gia huyết thống cao sang, trời sinh quý khí, bất quá cũng không đến tình trạng xoay người thay người khác băng bó miệng vết thương.

    "Nhị thiếu gia, ngài không cần, không cần làm loại sự tình này" Lão Lý ở một bên lo lắng nói, những chuyện như thế này để hạ nhân bọn họ làm là được rồi.

    "Trước tạm thời cầm máu như vậy, chúng ta lập tức đưa ngươi đến bệnh viện" Đoan Mộc Trữ không chút để ý.

    Việc không chút quan tâm đến thể diện, hạ thấp giá trị đối với y mà nói, cũng không phải việc khó gì.

    Y từ nhỏ đã hiểu được chữ nhẫn, hiểu được an tĩnh, khắc chế an phận, như là bẩm sinh, là bản năng tiềm giữ của y trong gia tộc tinh phong huyết vũ này.

    Đôi mắt sáng ngời như thú hoang của thiếu niên lộ ra vài phần kinh ngạc, vài phần chột dạ, nhìn nhìn khăn tay trên đầu gối của mình, lại nhìn Đoan Mộc Trữ, giương giương môi, tựa hồ muốn nói cái gì đó.

    Cái dạng này xác thực ngốc nghếch đến đáng yêu...

    Đoan Mộc Trữ mỉm cười, mục quang nhu hòa hỏi "Có thể chứ?"

    "A? Có thể, có thể" Thiếu niên giật mình, quả thực là bị Đoan Mộc Trữ nắm mũi dắt đi, thẳng đến khi sắp bước vào đến cửa xe mới vỗ đầu một cái "Không phải, không phải xe đụng"

    Đoan Mộc Trữ có chút nghi hoặc chớp chớp hàng mi tuấn dật.

    Tầm mắt của thiếu niên cùng y trên không trung chống lại.

    Lại cao so với y không sai biệt lắm, y năm nay hai mươi hai, nếu như không có tính sai, đối phương hẳn so với chính mình nhỏ hơn bốn, năm tuổi. Đứa nhóc này hiện tại sao lại lớn nhanh đến vậy.

    Mặt thiếu niên không biết như thế nào lại đỏ lên.

   "Đầu gối... là do ta vừa chơi bóng rổ ngã bị thương, không liên quan gì đến các ngươi".

    Hắn nghiêng mặt qua, gãi gãi cái ót, tựa hồ có chút không có ý tứ.

    Khóe mắt có chút thắt, đường cong rõ ràng lại thon gọn. Có lẽ là di truyền hoàn mỹ từ mỹ mạo mẫu thân của hắn và... tuấn mĩ của phụ thân, lại có vẻ sắc bén trộn lẫn ngây thơ xinh đẹp.
    Không chỉ không khiến người ta cảm thấy áp bức, ngược lại cảm thấy dã tính động lòng người, loại đặc tính hào phóng hoạt bát không chút nào giả dối, có loại lực hấp dẫn đặc biệt.

    Thực tế đối với người sống lâu trong thế giới hắc ám như bọn họ mà nói, quả thực là loài cây hướng dương khát vọng ánh mặt trời, trong tâm không khỏi sinh ra chút nhiệt liệt, lại lo lắng sợ hãi bị tổn thương.

    Đoan Mộc Trữ không nói gì, chỉ là cong lên đôi mắt, mím môi cười cười.

   Hai tay của y đặt trong túi áo, một động tác đơn giản lại làm cho y có loại mỹ cảm ưu nhã hồn nhiên. Trên đường hai bên hàng cây, bóng lá loang lổ, nụ cười của y phảng phất như hoa đào tháng ba, có loại thanh nhã xuân sắc được nhu phong đề cao.

    Y ưu nhã, mị lực của y cho đến bây giờ cũng không phải đường hoàng.

    Lại khiến người xem tự sinh hổ thẹn.

    "Bóng rổ của ta lăn đi mất, vừa rồi ta vội vàng đi nhặt, không thấy được xe của các người. Rất xin lỗi" Vành tai của thiếu niên có điểm đỏ lên, thái độ thành khẩn xin lỗi.

    "Nhị thiếu gia, đúng a, rõ ràng là hắn chạy loạn ra đường cái" Lão Lý cũng nói.

    "Lần sau nhất định phải chú ý" Đoan Mộc Trữ vỗ nhẹ vai hắn, thanh âm ôn nhu, thiếu niên thoáng sững sờ trong chốc lát, nhưng cũng không rụt vai về.

    Cái này, là một hiện tượng tốt.

    Khóe mắt Đoan Mộc Trữ cong lên, một hồi gió nhẹ thổi qua, đưa mái tóc đen huyền của y nhẹ nhàng phất lên.

    "Bóng có thể mua lại, kiếp sống bóng rổ chỉ có một lần"

    "Ân" Thiếu niên cúi đầu, có chút xấu hổ.

    "Điện thoại" Đoan Mộc Trữ mỉm cười hướng hắn vươn tay.

    "A?" Thiếu niên phát ra một âm tiết đơn giản, lại ngoan ngoãn nghe lời đưa điện thoại ra.

    "Tốt lắm, cái này là số điện thoại của ta" Đoan Mộc Trữ nhập một dãy số "Nếu thân thể không thoải mái, trước tiên nhất định phải gọi điện cho ta".

    "Ta... Thực xin lỗi... Cám ơn ngươi" Thiếu niên đơn thuần hiển nhiên chưa đụng phải loại tình huống này, trong mắt hiển hiện một tia cảm kích, ngôn ngữ hỗn loạn.

    "Tốt lắm, ta đi trước. Nhớ rõ khi trở lại đi xử lý vết thương" Đoan Mộc Trữ hướng hắn mỉm cười, lo lắng miệng vết thương.

    "Hảo, được" Thiếu niên lại nghênh ngang phất tay, con ngươi đen giống như tiểu động vật hồn nhiên, trên đầu gối còn buộc khăn tay khiến hắn cảm thấy thật ấm áp.

    BMW bạc tiếp tục chạy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#huynhde